Thực ra, quan hệ giữa hai người bọn họ không phải luôn duy trì liên tục, đã từng có một năm, cô biến mất bặt vô âm tín. Mối quan hệ qua lại giữa họ, có rất nhiều điểm khác người, rõ ràng họ đều là trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng dường như lại chỉ luôn yêu đương vụng trộm. Thế nhưng, cả hai người đều tỏ ra đồng tình với phương thức chung đụng này, luôn duy trì một mối quan hệ trong bóng tối, không muốn để bất kỳ ai phát hiện. Mối quan hệ đó dần dần mặc nhiên duy trì một cách ăn ý dưới sự hợp tác của cả hai bên. Ví dụ như, họ sẽ gặp mặt tại một địa điểm được xác định trước, trong một khoảng thời gian cố định, thậm chí không cần phải gọi điện hay nhắn tin, có đôi khi rảnh rỗi, vẫn sẽ phát sinh những cược hẹn không theo kế hoạch, nhưng thông thường rất hiếm.
Cho đến một ngày, rất lâu, anh không tìm thấy bóng dáng cô.
Đến lúc này, anh không thể không đến trường hỏi thăm thông tin của cô, lại nghe nói cô xin bảo lưu khóa học, vì phải nằm trong bệnh viện điều trị. Anh không biết địa chỉ nhà cô ở đâu, cũng không biết cô mắc bệnh gì, thận chí trong lòng anh từng nổi lên một cơn giận nho nhỏ, dù quan hệ giữa hai người không phải quá thân thiết, nhưng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cô, cô cũng nên thông báo với anh một tiếng chứ. Kể cả nếu không kịp thông báo trước khi đi, cô cũng không thể chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp biến mất như vậy.
Cô đúng là người vô tâm, là đồ thiếu trách nhiệm, cô không bao giờ nhắc đến hành tung của mình, bởi vì một nguyên nhân lớn đó là, cô sợ không thể thực hiện nổi kế hoạch bản thân tự đặt ra.
Lần gặp lại cô sau đó, thân phận của hai người đã có sự chênh lệch khá xa so với quá khứ. Anh đã hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Hoàn Nghệ, còn cô trở thành nữ ca sĩ nổi tiếng rất được hâm mộ.
Đó là một cuộc gặp gỡ vô cùng gay cấn.
Ngày đó, cô vẫn chưa có được vị trí đứng như thời điểm hiện tại, cô thường bị người hâm mộ bám riết truy đuổi, không được tự do, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi như bây giờ.
Khi cô tìm cách trốn đại vào một căn phòng nào đó, thật may mắn vì chủ căn phòng quên không cất chìa khóa.
Tự nhiên cô cảm thấy rất hứng thú với chiếc chìa khóa này, tại sao trên đời lại có một chiếc chìa khóa được chế tác tinh xảo đến vậy, nếu cô là chủ nhân của nó, cô nhất định sẽ cất giữ chiếc chìa khóa này cẩn thận. Nếu đây không phải là khách sạn, hẳn cô sẽ không ngại đánh cắp chiếc chìa khóa đẹp đẽ này, cô vẫn luôn thích những đò vật tinh tế, đẹp mắt đến động lòng như vậy.
Thật ra, cô chỉ muốn trốn vào đây một lúc, đợi khi đám hâm mộ ồn ào kia giải tán, cô lập tức sẽ lẻn ra ngoài. Cô luôn rất ghét bị đeo bám, mặc dù đôi khi hứng lên, cô cũng thích thử chơi trò mèo vờn chuột, nhưng với điều kiện là cô không bao giờ để bị tìm thấy.
Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, ngó nghiêng quan sát lại tình hình bên ngoài, cô nghĩ tốt nhất nên tránh phải chạm mặt với chủ nhân căn phòng, nhưng khi phát hiện tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô có thể tự nhủ tỉ lệ đụng độ giữa họ hẳn sẽ không nhỏ.
Hình như cô quên rằng, thời gian đàn ông mặc quần áo sau khi tắm nhanh hơn so với phụ nữ rất nhiều.
Vì vậy, cô buộc phải đối mặt với một tình cảnh vô cùng nan giải.
Âm thanh bên ngoài vẫn rất ồn ào, nếu cô bước khỏi cánh cửa, nhất định sẽ bị tóm được, trò chơi này sẽ chẳng còn thú vị, nhưng khi tiếng nước ngừng chảy, chủ nhân căn phòng đi ra, ngay lập tức sẽ phát hiện có người lạ trong phòng, liệu họ có hét chói tai hay gọi bảo vệ tống cổ cô không, lúc đó hẳn danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng không ít, trang đầu của các tạp chí ngày mai không thể thiếu tin tức này của cô.
Suy nghĩ trong đầu cô trở nên cực kỳ hỗn loạn, nên cô quên rằng cửa thang máy có gắn một tấm biển thông báo đây là tầng chuyên dụng dành cho khách VIP.
Tòa nhày này trước khi ra vào đều phải trình báo, thẻ ra vào phòng cũng bị quản lý cẩn thận, tuy lượng khách lưu động rất đông, nhưng toàn bộ tầng trên cùng đều thuộc sở hữu tư nhân, nên sẽ không có sự thay đổi lớn, cũng bởi vậy nên chủ nhân mới không lưu tâm đến chìa khóa phòng.
Vậy mà cô còn ngơ ngác đứng đây cầm chìa khóa phòng người ta, cô không biết bản thân nên làm gì lúc này.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bật mở, trái tim cô đột ngột nhảy nhót liên hồi.
- Rõ ràng thang máy có ghi rõ đây là tầng cao nhất mà, Ảnh Nhi có thể trốn ở đâu chứ? ….
- Nhất định là chỉ có ở đây thôi, chúng ta hãy cứ tìm tiếp đi.
Âm thanh huyên náo ở bên ngoài cửa rất rõ ràng, cô có thể tưởng tượng tình cảnh bên ngoài, hẳn phải có ít nhất một hai phóng viên đang rình mò ngoài đó.
Nếu họ biết cô xuất hiện tại đây, cô khó có thể tưởng tượng họ sẽ viết bậy bạ thành những tin lá cải gì.
Cô nhìn chằm chằm vào bước chân đang tiến gần, nhịp tim cô đập theo từng bước chân vang lên, cô giống như tội phạm đang chờ ngày thi hành án, có lẽ sự trừng phạt đó không đáng sợ bằng khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi khiến người ta không khỏi xấu hổ này.
Cô nuốt nước bọt một cái, vì tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chính thời khắc này, cô tin tưởng vào sự tồn tại của hai chữ “duyên phận”, bất kẻ ta trốn đến đâu, bất kể ta đã cố gắng chạy xa chừng nào, bất kể khoảng cách giữa ta và người đó vô cùng lớn, nhưng duyên số kỳ diệu vẫn đưa đẩy cho ta gặp lại, dù ta chưa bao giờ dám tưởng tượng đến cái ngày phải xuất hiện trước mặt người kia.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên đó lại như một bằng chứng vô cùng hùng hồn rằng, bất cứ ai cũng không thể trốn thoát khỏi sự nguyền rủa của bàn tay số phận,
Cảm xúc trong lòng Bạch Nặc Ngôn giờ phút này chính xác là như vậy. cô không hề kích động, chỉ cảm thấy rung động.
Giống như cô đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, cô sắp bị một cái tiêu bản sừng tê giác rơi vào đầu, anh chính là hình tượng nhân vật anh hùng oai dũng đã giang tay cứu mỹ nhân là cô. Cô không hề hối hận về những ngày tháng vui chơi ân ái giữa hai người, anh thực sự đã giúp đỡ cô, nên dù cô đã phải trả một cái giá rất cao, cô vẫn luôn coi đó là sự đương nhiên. Ngoài thân thể, cô đâu thể trao cho anh bất cứ điều gì khác, nếu anh khẳng định sẽ không đền đáp, cô vẫn sẽ dâng trọn vẹn chính bản thân cho anh, rất đơn giản, rất rõ ràng, rất dứt khoát, không hề có bất kỳ sự rằng buộc.
Có lẽ chính hành động không hề cường bạo mà vô cùng dịu dàng đó của anh đã khắc sâu vào trái tim cô, không sao có thể xóa nhòa.
Ngay chính giây phút anh ngồi xổm xuống, dùng chiếc khăn tay quý hiếm được sản xuất với số lượng có hạn lau dấu vết đang chảy trên chân cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng. Có lẽ sai lầm từ đầu chính ở cảm giác của cô, cô cho rằng trong giây phút đó, anh đã thật sự chân thành yêu thương cô.
Vì một giây phút dịu dàng của anh, lòng cô âm thầm khắc lên một cái tên.
Giữa người với người, nếu không thể trở thành tình nhân, giữa họ không chỉ thiếu một chút dây dưa, thiếu một chút tình yêu, có lẽ còn thiếu một chút may mắn.
Mà giữa hai người, toàn bộ đều trọn vẹn, nhưng tình yêu lại chỉ thuộc về một phía là cô.
Chỉ một giây phút dịu dàng ấy, đã trở thành kỷ niệm vô giá, mãi mãi in sâu trong trái tim cô.
Nhưng cô không muốn mãi trầm luân trong biển tình, nên cô đã ra đi, vì cô hiểu rằng, họ không phải là những người trên cùng một thế giới, cô không muốn bắt bản thân phải thực hiện những yêu cầu quá đáng để níu giữ con người ấy, kể cả đó là từ bỏ, hay theo đuổi. Có lẽ giờ phút này, cô đã có thể kiên định, yêu thương hay gắn bó sẽ chỉ dẫn cô đến một con đường duy nhất.
Lần đầu tiên gặp gỡ là một sự trùng hợp, nhưng nếu lần thứ hai lại là sự trùng hợp, vậy lần nào họ gặp nhau cũng đều là duyên kỳ ngộ sao? Không phải, dĩ nhiên cô biết là không phải.
Tựa như lời những người già trong làng từng nói, duyên phận là do trời định trước, dù con không muốn tin, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng có một người khiến con vẫn luôn âm thầm chờ đợi.
Giờ phút này, Trình Nghi Triết đang đứng cách cô không xa, tóc anh vẫn nhỏ nước ròng ròng, đầu anh chưa được lau khô, nước chảy men theo cổ anh, tạo thành một đường viền tinh tế. Có lẽ dường như anh không hề quan tâm, anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên thành một đường cong, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng cười.
Cô không tìm thấy bất kỳ sự thay đổi biểu cảm khác biệt nào trên khuôn mặt anh.
Cô day day lại hai mắt, cô rất hoài nghi hình ảnh trước mắt lúc này.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt, cô nhìn một vòng quanh căn phòn gọn gàng ngăn nắp, anh vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy đến giờ. Ánh đèn tường màu tím mờ ảo, cô rất thích màu sắc này. Căn phòng cũng không quá rộng, nếu quá lớn cũng sẽ thật quạnh quẽ, có lẽ chỉ như vậy là vừa đủ. Toàn bộ căn phòng được sơn bằng một màu đơn sắc, nhưng không hề đơn điệu, trong phòng chỉ bày một ít vật dụng không quá cầu kỳ.
Màu đỏ thẫm của chiếc ghế sofa có lẽ chính là gam màu đậm duy nhất tô điểm cho căn phòng, cô không thích màu đỏ lắm, nhưng màu sắc này đặt tại đây cũng không hề chướng mắt.
Cô rất muốn tìm cách để đầu óc cô được tỉnh táo hơn, cảm giác này thật giống như khi tra cứu kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học, lần đầu tiên xem thấy không sai, tắt webpage đi, sau đó vào xem lại lần nữa, lúc đó cô mới dám thật sự xác định điểm số của mình.
Nhưng hồi đó cô không cảm thấy khá hơn bây giờ, vì cô không dám bộc lộ cảm xúc, có rất nhiều bạn học có thành tích tốt hơn cô, cô không dám tiết lộ cho ai biết rằng cô giống như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Trong lòng cô đang rất hoảng hốt, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
Mặt cô hơi thoáng hồng, đã nhiều năm nay cô chưa từng mất mặt đến vậy.
Trình Nghi Triết nhìn cô rất lâu, anh từ từ thể hiện ra sự vui vẻ hiếm có.
Cảnh này, dường như lúc trước đã từng xảy ra rất nhiều.
Khi họ hẹn nhau tại một chỗ cố định, đôi lúc anh đến sau, cô sẽ tắm rửa sẵn chờ anh, có khi cô lại đến muộn, anh cũng sẽ ngồi chờ cô. Họ không ước định trước, nhưng vẫn tạo thành thói quen , tiếp xúc với nhau bằng một phương thức kỳ lạ như vậy.
Lại giống như, đây chính là địa điểm họ đã tình hẹn trước với nhau, cô đến muộn, nhưng anh vẫn luôn ngồi đợi sẵn ở đây.
Một năm xa cách giữa họ, dường như đã hoàn toàn bị tỉnh lược.
Dung mạo anh thay đổi không nhiều, khí thế trên người anh cũng cường ngạnh hơn không ít.
Cô vẫn duy trì một dáng vẻ và tư thái như trẻ con, trang phục lại giống như tiết lộ : đây là một sinh viên.
Hai người họ dường như đã quá quen thuộc với đối phương.
Cô xoay người tìm cách ra ngoài, nhưng anh đã bước nhanh về phía trước, chặn cô lại, cả cơ thể anh đè lên người cô.
Cô nàng này định chạy trốn sao?
Nếu đã xuất hiện, cô cũng đừng trách anh. Anh vốn chỉ vừa vặn ngang qua đây, anh thấy hơi mệt, định ở lại nghỉ ngơi một chút, vì không ai dám lên đây quấy rầy anh, thậm chí anh có thể tắt điện thoại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. Vậy mà hết lần này đến lần khác cô xuất hiện trước mặt anh, ngoài dự đoán của anh, thậm chí còn khiến anh kinh ngạc. Có thể chuyện này nằm ngoài tính toán của anh, nhưng vẫn khiến anh ngạc nhiên sung sướng.
Trong lòng anh vẫn tồn tại sự tức giận nho nhỏ, cô đã dám bỏ đi không một lời từ biệt, dù chuyện đó đã xảy ra từ khá lâu.
Nhưng chuyện đó trong mắt anh, giống như chỉ vừa mới diễn ra mới ngày hôm qua.
Cô đẩy anh ra, lại càng bị anh ôm chặt hơn.
- Định đi đâu thế?
Hơi thở anh nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai cô.
- Hả?
Ngày đó, cô không hay nói nhiều, cũng không thích trò chuyện với anh, phương thức trao đổi duy nhất giữa họ là ở trên giường, nhưng phương thức này lại không hề có sự sai xót, vì anh rất thích.
Tay anh từ cổ luồn vào trong áo cô.
Cô chỉ còn biết giống như trước đây, rất ít khi cô từ chối anh, chỉ cần không phải ngày “dì cả” đến, cô sẽ không bao giờ phản kháng anh.
Cô vẫn giẫy giụa, vẫn rên to, cảm giác quen thuộc này khiến anh hưng phấn.
Bàn tay to lớn của anh nhanh chóng lột bỏ toàn bộ quần áo cô, khuy áo rơi vung vãi trên mặt đất.
Anh đỡ cô đứng thẳng dậy nhìn anh, sự vui vẻ ánh lên trong đáy mắt:
- Em đã đích thân chạy đến đây, sao anh có thể từ chối ý tốt của em.
Anh không hỏi vì sao cô xuất hiện tại đây, vì người đang hiện diện tại đây chính là cô.
Tất cả mọi chuyện, đều trở nên thú vị.
Không thể phủ nhận, chính anh cũng thích phương thức gặp mặt này.
Bạch Nặc Ngôn cắn môi, cô không biết bản thân giờ phải phản ứng như thế nào.
Đối với người đàn ông này, cô có hảo cảm, cũng không muốn từ chối anh, nhưng nếu phải dựa dẫm vào anh, cô lại cảm thấy tự coi thường chính bản thân mình.
Nhưng cô chưa kịp quyết định, Trình Nghi Triết đã giúp cô lựa chọn, anh nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô, ôm cô ném xuống giường.
Đệm rất êm, nhưng cô chưa kịp hưởng thụ, anh đã đè lên người cô.
Sự việc xảy ra hôm đó khiến rất nhiều người chê trách. Có người nói, lần đầu tiên là dành cho đêm tân hôn, nhưng hiện nay giới trẻ quá cởi mở, nhưng cô chỉ muốn dành trọn bản thân cho người cô yêu nhất, bất kể về sau, thân phận của người đó đối với cô là gì, cô sẽ không bao giờ hối tiếc.
Cô từng nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô cảm thấy, Thượng Đế đối xử không quá bất công với cô.
Trong đôi mắt anh tràn ngập sự chiếm hữu, cô thích thứ cảm giác chinh phục ấy, cho dù cô chính là người bị chinh phục.
Bàn tay cô vẫn đặt trên mái tóc anh, vì anh đang vùi đầu tại nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô, thỏa thích cắn mút, đã lâu chưa được đụng chạm, cô cảm thấy bứt rứt, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tay anh vẫn không ngừng xoa nắn. Sau một lúc, tay anh lại di chuyển trên làn da trơn láng của cô, lực tay chẳng nhẹ, nhưng cũng không quá mạnh.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, như có chút sương mù bao quanh bọn họ. Tay anh trượt xuống dưới huyệt động, dang hai chân cô, du động tại đó một lúc lâu. Anh lấy một chiếc gối đặt dưới mông cô, tay anh tách chân cô về hai hướng, sau đó đặt vật của chính mình tại vị trí mềm mại này.
Cô rùng mình, hai tay tùy tiện tìm kiếm bất cứ vật gì có thể nắm được, khuôn mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi trở nên ửng đỏ, diêm dúa đến động lòng người.
Anh kéo mạnh hai chân cô, đặt lên vai mình, tiến vào cô sâu hơn, cứ vậy ra vào, luật động mỗi lúc một thêm mãnh liệt.
Cuối cùng, anh quấn hai chân cô bên hông, trực tiếp mạnh mẽ tiến vào.
Tay cô không bám víu được vào đâu, bị anh kéo mạnh, chỉ có thể vô lực để anh tùy ý chơi đùa.
Anh thả chân cô xuống, cả cơ thể anh lại đè lên người cô, tay anh nắm lấy bàn tay cô, giật mạnh những ngón tay cô đang nắm chặt thành quyền. Tay anh lại đặt trên tay cô, anh cúi xuống hôn cô, họ hôn nhau rất kịch liệt, tựa như đem toàn bộ dục vọng trong cơ thể dồn nén tại đây.
Chân của cô như dây leo quấn trên người anh, anh cũng không phụ lòng cô, mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất, mỗi lần đều chạm tới tận điểm mềm mại trong đáy lòng cô. Ngực cô phập phồng theo tiết tấu của anh. Cảnh đẹp này lại khiến anh không thể khống chế dục vọng bản thân, lực đâm của anh càng thêm mạnh.
Cô cảm thấy rất khổ sở, khí lực trong cơ thể dường như cạn kiệt, tựa như đang bị ép khô.
Sau khi anh phóng thích bản thân không lâu, anh lại kéo cô dậy, bắt cô đứng trên mặt đât, hai tay nắm chặt mép giường. Anh vẫn không ngừng xoa nắn nơi mềm mại ấy, khiến nó trở nên đỏ ửng như sung huyết, tay anh đè lấy eo cô, đẩy mông của cô lên, dán sát vào người cô, hết lần này đến lần khác tiến vào.
Đến lúc này cô không thể kiềm chế được nữa, rên rỉ kêu la, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng gào thét của cô.
Cả người cô không còn chút sức lực, cô trực tiếp nằm sấp trên giường, nhưng anh vẫn không ngừng ôm chặt lấy cô, không ngừng xoa bóp.
Đến khi cô không ngừng thở dốc, anh mới đem cả cơ thể đặt lên người cô, giọng anh thều thào như mất tiếng:
- Mệt rồi sao?
Cô không nói lời nào, anh lại tiếp tục:
- Vẫn chưa xong đâu.
Thật đúng là vẫn chưa xong, anh ôm cô đến sofa, cô ngồi dựa trên người anh tiếp tục luật động, cô rất muốn hỏi anh, về phương diện đó, rốt cuộc anh đã bị cấm dục bao lâu, nhưng cô không sao kịp hỏi.
Hai chân cô đã bị tách ra, cô dựa vào tay vịn, anh tiến vào cô từ phía sau, trên tay vịn giờ đã dính dấp một thứ chất lỏng đậm đặc. Anh leo lên ghế, chân đè trên đùi cô, nhìn thấy dòng chất lỏng kia lại cười cười, tiếp tục đẩy vật của chính mình vào trong cô. Anh ôm chặt cô, càng ngày càng gấp gáp, mà nơi nóng rực của anh càng ngày càng tiến sâu hơn, càng lúc càng lớn hơn, lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong cô. …
Mỗi lần, như vô cùng sung sướng, vô cùng thỏa mãn.
Anh vẫn duy trì động tác, vùi đầu cắn xé nơi mềm mại của cô.
Cô không thể kiềm chế bản thân, mạnh mẽ lên đến cao trào.
Lần đó, họ đã làm cực kỳ lâu, từ ghế sofa, ra đến giường, phòng tắm, khắp nơi đều là dấu vết của họ, cô chỉ cảm thấy muốn ngất đi thật nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị đánh thức bởi sự hoan ái.
Cuối cùng cô mệt lả nằm gục trên ngực anh.
Cho đến một ngày, rất lâu, anh không tìm thấy bóng dáng cô.
Đến lúc này, anh không thể không đến trường hỏi thăm thông tin của cô, lại nghe nói cô xin bảo lưu khóa học, vì phải nằm trong bệnh viện điều trị. Anh không biết địa chỉ nhà cô ở đâu, cũng không biết cô mắc bệnh gì, thận chí trong lòng anh từng nổi lên một cơn giận nho nhỏ, dù quan hệ giữa hai người không phải quá thân thiết, nhưng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cô, cô cũng nên thông báo với anh một tiếng chứ. Kể cả nếu không kịp thông báo trước khi đi, cô cũng không thể chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp biến mất như vậy.
Cô đúng là người vô tâm, là đồ thiếu trách nhiệm, cô không bao giờ nhắc đến hành tung của mình, bởi vì một nguyên nhân lớn đó là, cô sợ không thể thực hiện nổi kế hoạch bản thân tự đặt ra.
Lần gặp lại cô sau đó, thân phận của hai người đã có sự chênh lệch khá xa so với quá khứ. Anh đã hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Hoàn Nghệ, còn cô trở thành nữ ca sĩ nổi tiếng rất được hâm mộ.
Đó là một cuộc gặp gỡ vô cùng gay cấn.
Ngày đó, cô vẫn chưa có được vị trí đứng như thời điểm hiện tại, cô thường bị người hâm mộ bám riết truy đuổi, không được tự do, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi như bây giờ.
Khi cô tìm cách trốn đại vào một căn phòng nào đó, thật may mắn vì chủ căn phòng quên không cất chìa khóa.
Tự nhiên cô cảm thấy rất hứng thú với chiếc chìa khóa này, tại sao trên đời lại có một chiếc chìa khóa được chế tác tinh xảo đến vậy, nếu cô là chủ nhân của nó, cô nhất định sẽ cất giữ chiếc chìa khóa này cẩn thận. Nếu đây không phải là khách sạn, hẳn cô sẽ không ngại đánh cắp chiếc chìa khóa đẹp đẽ này, cô vẫn luôn thích những đò vật tinh tế, đẹp mắt đến động lòng như vậy.
Thật ra, cô chỉ muốn trốn vào đây một lúc, đợi khi đám hâm mộ ồn ào kia giải tán, cô lập tức sẽ lẻn ra ngoài. Cô luôn rất ghét bị đeo bám, mặc dù đôi khi hứng lên, cô cũng thích thử chơi trò mèo vờn chuột, nhưng với điều kiện là cô không bao giờ để bị tìm thấy.
Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, ngó nghiêng quan sát lại tình hình bên ngoài, cô nghĩ tốt nhất nên tránh phải chạm mặt với chủ nhân căn phòng, nhưng khi phát hiện tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô có thể tự nhủ tỉ lệ đụng độ giữa họ hẳn sẽ không nhỏ.
Hình như cô quên rằng, thời gian đàn ông mặc quần áo sau khi tắm nhanh hơn so với phụ nữ rất nhiều.
Vì vậy, cô buộc phải đối mặt với một tình cảnh vô cùng nan giải.
Âm thanh bên ngoài vẫn rất ồn ào, nếu cô bước khỏi cánh cửa, nhất định sẽ bị tóm được, trò chơi này sẽ chẳng còn thú vị, nhưng khi tiếng nước ngừng chảy, chủ nhân căn phòng đi ra, ngay lập tức sẽ phát hiện có người lạ trong phòng, liệu họ có hét chói tai hay gọi bảo vệ tống cổ cô không, lúc đó hẳn danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng không ít, trang đầu của các tạp chí ngày mai không thể thiếu tin tức này của cô.
Suy nghĩ trong đầu cô trở nên cực kỳ hỗn loạn, nên cô quên rằng cửa thang máy có gắn một tấm biển thông báo đây là tầng chuyên dụng dành cho khách VIP.
Tòa nhày này trước khi ra vào đều phải trình báo, thẻ ra vào phòng cũng bị quản lý cẩn thận, tuy lượng khách lưu động rất đông, nhưng toàn bộ tầng trên cùng đều thuộc sở hữu tư nhân, nên sẽ không có sự thay đổi lớn, cũng bởi vậy nên chủ nhân mới không lưu tâm đến chìa khóa phòng.
Vậy mà cô còn ngơ ngác đứng đây cầm chìa khóa phòng người ta, cô không biết bản thân nên làm gì lúc này.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bật mở, trái tim cô đột ngột nhảy nhót liên hồi.
- Rõ ràng thang máy có ghi rõ đây là tầng cao nhất mà, Ảnh Nhi có thể trốn ở đâu chứ? ….
- Nhất định là chỉ có ở đây thôi, chúng ta hãy cứ tìm tiếp đi.
Âm thanh huyên náo ở bên ngoài cửa rất rõ ràng, cô có thể tưởng tượng tình cảnh bên ngoài, hẳn phải có ít nhất một hai phóng viên đang rình mò ngoài đó.
Nếu họ biết cô xuất hiện tại đây, cô khó có thể tưởng tượng họ sẽ viết bậy bạ thành những tin lá cải gì.
Cô nhìn chằm chằm vào bước chân đang tiến gần, nhịp tim cô đập theo từng bước chân vang lên, cô giống như tội phạm đang chờ ngày thi hành án, có lẽ sự trừng phạt đó không đáng sợ bằng khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi khiến người ta không khỏi xấu hổ này.
Cô nuốt nước bọt một cái, vì tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chính thời khắc này, cô tin tưởng vào sự tồn tại của hai chữ “duyên phận”, bất kẻ ta trốn đến đâu, bất kể ta đã cố gắng chạy xa chừng nào, bất kể khoảng cách giữa ta và người đó vô cùng lớn, nhưng duyên số kỳ diệu vẫn đưa đẩy cho ta gặp lại, dù ta chưa bao giờ dám tưởng tượng đến cái ngày phải xuất hiện trước mặt người kia.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên đó lại như một bằng chứng vô cùng hùng hồn rằng, bất cứ ai cũng không thể trốn thoát khỏi sự nguyền rủa của bàn tay số phận,
Cảm xúc trong lòng Bạch Nặc Ngôn giờ phút này chính xác là như vậy. cô không hề kích động, chỉ cảm thấy rung động.
Giống như cô đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, cô sắp bị một cái tiêu bản sừng tê giác rơi vào đầu, anh chính là hình tượng nhân vật anh hùng oai dũng đã giang tay cứu mỹ nhân là cô. Cô không hề hối hận về những ngày tháng vui chơi ân ái giữa hai người, anh thực sự đã giúp đỡ cô, nên dù cô đã phải trả một cái giá rất cao, cô vẫn luôn coi đó là sự đương nhiên. Ngoài thân thể, cô đâu thể trao cho anh bất cứ điều gì khác, nếu anh khẳng định sẽ không đền đáp, cô vẫn sẽ dâng trọn vẹn chính bản thân cho anh, rất đơn giản, rất rõ ràng, rất dứt khoát, không hề có bất kỳ sự rằng buộc.
Có lẽ chính hành động không hề cường bạo mà vô cùng dịu dàng đó của anh đã khắc sâu vào trái tim cô, không sao có thể xóa nhòa.
Ngay chính giây phút anh ngồi xổm xuống, dùng chiếc khăn tay quý hiếm được sản xuất với số lượng có hạn lau dấu vết đang chảy trên chân cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng. Có lẽ sai lầm từ đầu chính ở cảm giác của cô, cô cho rằng trong giây phút đó, anh đã thật sự chân thành yêu thương cô.
Vì một giây phút dịu dàng của anh, lòng cô âm thầm khắc lên một cái tên.
Giữa người với người, nếu không thể trở thành tình nhân, giữa họ không chỉ thiếu một chút dây dưa, thiếu một chút tình yêu, có lẽ còn thiếu một chút may mắn.
Mà giữa hai người, toàn bộ đều trọn vẹn, nhưng tình yêu lại chỉ thuộc về một phía là cô.
Chỉ một giây phút dịu dàng ấy, đã trở thành kỷ niệm vô giá, mãi mãi in sâu trong trái tim cô.
Nhưng cô không muốn mãi trầm luân trong biển tình, nên cô đã ra đi, vì cô hiểu rằng, họ không phải là những người trên cùng một thế giới, cô không muốn bắt bản thân phải thực hiện những yêu cầu quá đáng để níu giữ con người ấy, kể cả đó là từ bỏ, hay theo đuổi. Có lẽ giờ phút này, cô đã có thể kiên định, yêu thương hay gắn bó sẽ chỉ dẫn cô đến một con đường duy nhất.
Lần đầu tiên gặp gỡ là một sự trùng hợp, nhưng nếu lần thứ hai lại là sự trùng hợp, vậy lần nào họ gặp nhau cũng đều là duyên kỳ ngộ sao? Không phải, dĩ nhiên cô biết là không phải.
Tựa như lời những người già trong làng từng nói, duyên phận là do trời định trước, dù con không muốn tin, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng có một người khiến con vẫn luôn âm thầm chờ đợi.
Giờ phút này, Trình Nghi Triết đang đứng cách cô không xa, tóc anh vẫn nhỏ nước ròng ròng, đầu anh chưa được lau khô, nước chảy men theo cổ anh, tạo thành một đường viền tinh tế. Có lẽ dường như anh không hề quan tâm, anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên thành một đường cong, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng cười.
Cô không tìm thấy bất kỳ sự thay đổi biểu cảm khác biệt nào trên khuôn mặt anh.
Cô day day lại hai mắt, cô rất hoài nghi hình ảnh trước mắt lúc này.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt, cô nhìn một vòng quanh căn phòn gọn gàng ngăn nắp, anh vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy đến giờ. Ánh đèn tường màu tím mờ ảo, cô rất thích màu sắc này. Căn phòng cũng không quá rộng, nếu quá lớn cũng sẽ thật quạnh quẽ, có lẽ chỉ như vậy là vừa đủ. Toàn bộ căn phòng được sơn bằng một màu đơn sắc, nhưng không hề đơn điệu, trong phòng chỉ bày một ít vật dụng không quá cầu kỳ.
Màu đỏ thẫm của chiếc ghế sofa có lẽ chính là gam màu đậm duy nhất tô điểm cho căn phòng, cô không thích màu đỏ lắm, nhưng màu sắc này đặt tại đây cũng không hề chướng mắt.
Cô rất muốn tìm cách để đầu óc cô được tỉnh táo hơn, cảm giác này thật giống như khi tra cứu kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học, lần đầu tiên xem thấy không sai, tắt webpage đi, sau đó vào xem lại lần nữa, lúc đó cô mới dám thật sự xác định điểm số của mình.
Nhưng hồi đó cô không cảm thấy khá hơn bây giờ, vì cô không dám bộc lộ cảm xúc, có rất nhiều bạn học có thành tích tốt hơn cô, cô không dám tiết lộ cho ai biết rằng cô giống như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Trong lòng cô đang rất hoảng hốt, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
Mặt cô hơi thoáng hồng, đã nhiều năm nay cô chưa từng mất mặt đến vậy.
Trình Nghi Triết nhìn cô rất lâu, anh từ từ thể hiện ra sự vui vẻ hiếm có.
Cảnh này, dường như lúc trước đã từng xảy ra rất nhiều.
Khi họ hẹn nhau tại một chỗ cố định, đôi lúc anh đến sau, cô sẽ tắm rửa sẵn chờ anh, có khi cô lại đến muộn, anh cũng sẽ ngồi chờ cô. Họ không ước định trước, nhưng vẫn tạo thành thói quen , tiếp xúc với nhau bằng một phương thức kỳ lạ như vậy.
Lại giống như, đây chính là địa điểm họ đã tình hẹn trước với nhau, cô đến muộn, nhưng anh vẫn luôn ngồi đợi sẵn ở đây.
Một năm xa cách giữa họ, dường như đã hoàn toàn bị tỉnh lược.
Dung mạo anh thay đổi không nhiều, khí thế trên người anh cũng cường ngạnh hơn không ít.
Cô vẫn duy trì một dáng vẻ và tư thái như trẻ con, trang phục lại giống như tiết lộ : đây là một sinh viên.
Hai người họ dường như đã quá quen thuộc với đối phương.
Cô xoay người tìm cách ra ngoài, nhưng anh đã bước nhanh về phía trước, chặn cô lại, cả cơ thể anh đè lên người cô.
Cô nàng này định chạy trốn sao?
Nếu đã xuất hiện, cô cũng đừng trách anh. Anh vốn chỉ vừa vặn ngang qua đây, anh thấy hơi mệt, định ở lại nghỉ ngơi một chút, vì không ai dám lên đây quấy rầy anh, thậm chí anh có thể tắt điện thoại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. Vậy mà hết lần này đến lần khác cô xuất hiện trước mặt anh, ngoài dự đoán của anh, thậm chí còn khiến anh kinh ngạc. Có thể chuyện này nằm ngoài tính toán của anh, nhưng vẫn khiến anh ngạc nhiên sung sướng.
Trong lòng anh vẫn tồn tại sự tức giận nho nhỏ, cô đã dám bỏ đi không một lời từ biệt, dù chuyện đó đã xảy ra từ khá lâu.
Nhưng chuyện đó trong mắt anh, giống như chỉ vừa mới diễn ra mới ngày hôm qua.
Cô đẩy anh ra, lại càng bị anh ôm chặt hơn.
- Định đi đâu thế?
Hơi thở anh nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai cô.
- Hả?
Ngày đó, cô không hay nói nhiều, cũng không thích trò chuyện với anh, phương thức trao đổi duy nhất giữa họ là ở trên giường, nhưng phương thức này lại không hề có sự sai xót, vì anh rất thích.
Tay anh từ cổ luồn vào trong áo cô.
Cô chỉ còn biết giống như trước đây, rất ít khi cô từ chối anh, chỉ cần không phải ngày “dì cả” đến, cô sẽ không bao giờ phản kháng anh.
Cô vẫn giẫy giụa, vẫn rên to, cảm giác quen thuộc này khiến anh hưng phấn.
Bàn tay to lớn của anh nhanh chóng lột bỏ toàn bộ quần áo cô, khuy áo rơi vung vãi trên mặt đất.
Anh đỡ cô đứng thẳng dậy nhìn anh, sự vui vẻ ánh lên trong đáy mắt:
- Em đã đích thân chạy đến đây, sao anh có thể từ chối ý tốt của em.
Anh không hỏi vì sao cô xuất hiện tại đây, vì người đang hiện diện tại đây chính là cô.
Tất cả mọi chuyện, đều trở nên thú vị.
Không thể phủ nhận, chính anh cũng thích phương thức gặp mặt này.
Bạch Nặc Ngôn cắn môi, cô không biết bản thân giờ phải phản ứng như thế nào.
Đối với người đàn ông này, cô có hảo cảm, cũng không muốn từ chối anh, nhưng nếu phải dựa dẫm vào anh, cô lại cảm thấy tự coi thường chính bản thân mình.
Nhưng cô chưa kịp quyết định, Trình Nghi Triết đã giúp cô lựa chọn, anh nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô, ôm cô ném xuống giường.
Đệm rất êm, nhưng cô chưa kịp hưởng thụ, anh đã đè lên người cô.
Sự việc xảy ra hôm đó khiến rất nhiều người chê trách. Có người nói, lần đầu tiên là dành cho đêm tân hôn, nhưng hiện nay giới trẻ quá cởi mở, nhưng cô chỉ muốn dành trọn bản thân cho người cô yêu nhất, bất kể về sau, thân phận của người đó đối với cô là gì, cô sẽ không bao giờ hối tiếc.
Cô từng nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô cảm thấy, Thượng Đế đối xử không quá bất công với cô.
Trong đôi mắt anh tràn ngập sự chiếm hữu, cô thích thứ cảm giác chinh phục ấy, cho dù cô chính là người bị chinh phục.
Bàn tay cô vẫn đặt trên mái tóc anh, vì anh đang vùi đầu tại nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô, thỏa thích cắn mút, đã lâu chưa được đụng chạm, cô cảm thấy bứt rứt, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tay anh vẫn không ngừng xoa nắn. Sau một lúc, tay anh lại di chuyển trên làn da trơn láng của cô, lực tay chẳng nhẹ, nhưng cũng không quá mạnh.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, như có chút sương mù bao quanh bọn họ. Tay anh trượt xuống dưới huyệt động, dang hai chân cô, du động tại đó một lúc lâu. Anh lấy một chiếc gối đặt dưới mông cô, tay anh tách chân cô về hai hướng, sau đó đặt vật của chính mình tại vị trí mềm mại này.
Cô rùng mình, hai tay tùy tiện tìm kiếm bất cứ vật gì có thể nắm được, khuôn mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi trở nên ửng đỏ, diêm dúa đến động lòng người.
Anh kéo mạnh hai chân cô, đặt lên vai mình, tiến vào cô sâu hơn, cứ vậy ra vào, luật động mỗi lúc một thêm mãnh liệt.
Cuối cùng, anh quấn hai chân cô bên hông, trực tiếp mạnh mẽ tiến vào.
Tay cô không bám víu được vào đâu, bị anh kéo mạnh, chỉ có thể vô lực để anh tùy ý chơi đùa.
Anh thả chân cô xuống, cả cơ thể anh lại đè lên người cô, tay anh nắm lấy bàn tay cô, giật mạnh những ngón tay cô đang nắm chặt thành quyền. Tay anh lại đặt trên tay cô, anh cúi xuống hôn cô, họ hôn nhau rất kịch liệt, tựa như đem toàn bộ dục vọng trong cơ thể dồn nén tại đây.
Chân của cô như dây leo quấn trên người anh, anh cũng không phụ lòng cô, mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất, mỗi lần đều chạm tới tận điểm mềm mại trong đáy lòng cô. Ngực cô phập phồng theo tiết tấu của anh. Cảnh đẹp này lại khiến anh không thể khống chế dục vọng bản thân, lực đâm của anh càng thêm mạnh.
Cô cảm thấy rất khổ sở, khí lực trong cơ thể dường như cạn kiệt, tựa như đang bị ép khô.
Sau khi anh phóng thích bản thân không lâu, anh lại kéo cô dậy, bắt cô đứng trên mặt đât, hai tay nắm chặt mép giường. Anh vẫn không ngừng xoa nắn nơi mềm mại ấy, khiến nó trở nên đỏ ửng như sung huyết, tay anh đè lấy eo cô, đẩy mông của cô lên, dán sát vào người cô, hết lần này đến lần khác tiến vào.
Đến lúc này cô không thể kiềm chế được nữa, rên rỉ kêu la, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng gào thét của cô.
Cả người cô không còn chút sức lực, cô trực tiếp nằm sấp trên giường, nhưng anh vẫn không ngừng ôm chặt lấy cô, không ngừng xoa bóp.
Đến khi cô không ngừng thở dốc, anh mới đem cả cơ thể đặt lên người cô, giọng anh thều thào như mất tiếng:
- Mệt rồi sao?
Cô không nói lời nào, anh lại tiếp tục:
- Vẫn chưa xong đâu.
Thật đúng là vẫn chưa xong, anh ôm cô đến sofa, cô ngồi dựa trên người anh tiếp tục luật động, cô rất muốn hỏi anh, về phương diện đó, rốt cuộc anh đã bị cấm dục bao lâu, nhưng cô không sao kịp hỏi.
Hai chân cô đã bị tách ra, cô dựa vào tay vịn, anh tiến vào cô từ phía sau, trên tay vịn giờ đã dính dấp một thứ chất lỏng đậm đặc. Anh leo lên ghế, chân đè trên đùi cô, nhìn thấy dòng chất lỏng kia lại cười cười, tiếp tục đẩy vật của chính mình vào trong cô. Anh ôm chặt cô, càng ngày càng gấp gáp, mà nơi nóng rực của anh càng ngày càng tiến sâu hơn, càng lúc càng lớn hơn, lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong cô. …
Mỗi lần, như vô cùng sung sướng, vô cùng thỏa mãn.
Anh vẫn duy trì động tác, vùi đầu cắn xé nơi mềm mại của cô.
Cô không thể kiềm chế bản thân, mạnh mẽ lên đến cao trào.
Lần đó, họ đã làm cực kỳ lâu, từ ghế sofa, ra đến giường, phòng tắm, khắp nơi đều là dấu vết của họ, cô chỉ cảm thấy muốn ngất đi thật nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị đánh thức bởi sự hoan ái.
Cuối cùng cô mệt lả nằm gục trên ngực anh.
Danh sách chương