“Haha! Cuối cùng cũng trở về được đến nhà! Nhà ơi I miss u!”



Nam Phong hú ầm như một thằng điên khiến cho Agnes và Mộ Dung Tuyết cảm thấy sợ hãi, không biết có phải hắn ta bị lên cơn nữa hay không.



“Vậy ra đây chính là thế giới mà huynh đã kể hay sao?” Mộ Dung Tuyết tò mò hỏi.



Nói xong, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, đập vào mắt nàng lúc này chính là một khung cảnh hết sức khác biệt, nó vui nhộn cùng với rất nhiều những màu sắc khác nhau, những tiếng nói tấp nập, sự cò kè mặc cả của những người dân bình dị, hay là những hàng quán ven đường, đều gợi lên sự thích thú đối với nàng.



Được một lúc thì Mộ Dung Tuyết nhăn mặt lại nói: “Sao nơi này linh khí lại ít ỏi đến như vậy, thậm chí còn cảm giác không khí có vấn đề nữa?”



Nam Phong mỉm cười, tất nhiên trái đất không thể nào so bì được với “Huyền Linh đại lục”, nơi có linh khí nồng đậm, không khí chất lượng hảo hạng, không có sự ô nhiễm của máy móc.



Hắn không để ý đến hai nàng nữa mà nhanh chóng mở máy điện thoại lên và check tin nhắn.



Một loạt cuộc gọi nhỡ, tin nhắn xuất hiện, trong đó có cả ba mẹ, bạn bè của hắn, đặc biệt nhiều nhất lại là Kiều Vy.



Nam Phong nhìn lịch trên điện thoại thì tá hỏa giật mình, hắn đã rời khỏi trái đất được gần tháng nay rồi, thậm chí ba mẹ hắn còn có ý định thông báo cảnh sát tìm trẻ lạc nữa.



Sau khi gọi điện, nhắn tin trấn an mọi người, lúc này Nam Phong đang dẫn Agnes, Mộ Dung Tuyết đi tham quan và thưởng thức những món ăn ven đường.



Một lúc sau.



Hắn nhìn thấy cô bạn Nguyễn Hoàng Mai – chủ nhà trọ hớt hải chạy đến, nàng dừng lại ngay trước mặt hắn thở hồng hộc và nói: “Nam Phong! Nghe nói cậu đột nhiên mất tích, có sao không vậy?”



Nam Phong ngạc nhiên nhìn cô nàng này: “Hả! Tôi tháng này có việc bận thế nên phải rời khỏi đây một thời gian, có làm sao đâu mà bạn phải hốt hoảng như thế chứ?”



Nguyễn Hoàng Mai thở phào nhẹ nhõm, khi nghe được tin Nam Phong mất tích thì nàng đã vô cùng hoảng hốt.



Những sự kiện quái dị liên quan đến căn nhà này nàng đều biết rõ hết, nhưng còn việc bỗng dưng mất tịch thì lại là chuyện lớn rồi, làm sao mà nàng lại không lo lắng được cơ chứ.



Nguyễn Hoàng Mai như thoát khỏi gánh nặng, nàng nhìn Nam Phong và nói: “Cậu không sao là tốt rồi, thế cậu còn có ý định thuê nhà ở đây nữa không?”



Nam Phong trả lời dứt khoát: “Có chứ, tất nhiên là vẫn thuê tiếp rồi! Có khi tôi còn định mua lại nó nữa cơ!”



Nguyễn Hoàng Mai há mồm ngạc nhiên, không ngờ anh chàng này lại gan dạ đến thế, lại còn có ý định mua lại nữa chứ.



Hắn nhìn cô chủ của nhà trọ cười lấy lòng: “Khà khà! Đến lúc mua thì mong bạn đây có thể thương lượng lại giá tiền, dù sao thì mình vẫn là sinh viên mà!”



Nguyễn Hoàng Mai nghe Nam Phong nói vậy thì không cho là đúng, nàng nghĩ một sinh viên đang còn đi học như tên này thì có bao nhiêu tiền mà mua nhà cơ chứ.



Nghĩ là vậy nhưng nàng vẫn trả lời cho xong chuyện: “Được rồi! Đến lúc đó thì tính sau!”

...



Nam Phong dẫn Mộ Dung Tuyết và Agnes đi dạo phố, hai cô nàng này rất tò mò và hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, tất nhiên đối với phụ nữ thì ăn vặt là điều không thể thiếu được.



Nếu nói Nam Phong nấu ra những món ăn ngon, mới lạ thì giờ đây hai nàng đang được thưởng thức những món ăn đúng chất ngon, mới và thú vị.



Mỗi món ăn là một hương vị, cách chế biến khác nhau, có món chiên giòn, có món hấp luộc, có món thì ăn sống.



Nói chung, hai cô nàng này rất đam mê vào lĩnh vực ẩm thực đến nỗi bỏ Nam Phong lại một bên và híp mắt vào thưởng thức những món ăn “đặc sắc” đó.



Nam Phong cười khổ, hắn cảm thấy Yu Mina mà gặp được hai nàng này thì sẽ trở thành những chiến hữu cùng một chiến tuyến.



Đi được một lúc thì hắn nhìn thấy Kiều Vy đang dẫn Phương Linh đi tới.



Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây thì hai cô nàng này đã làm thân với nhau, tất nhiên hai người họ đều có một điểm chung là quen biết Nam Phong, vậy nên việc làm thân là vô cùng dễ dàng.



Kiều Vy nhìn thấy Nam Phong thì lo lắng hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu, tại sao lại biến mất thần bí như lần trước vậy?”



Nam Phong cười nói: “Ha ha! Chỉ là tôi có việc bận nên phải ra ngoài một thời gian mà thôi, không có vấn đề gì đâu!”



Kiều Vy hậm hực, nàng bĩu môi lại nói: “Lần trước anh cũng nói như vậy, thật là làm cho người ta phải lo lắng!”



Mộ Dung Tuyết đang ngồi ăn bỗng đứng dậy nhìn Kiều Vy cười nói: “Nam Phong, đây là ai vậy, có thể giới thiệu cho em được không?”



Kiều Vy lúc này mới để ý đến hai người đang ngồi cùng Nam Phong, nàng ngạc nhiên nhìn cô nàng này rồi nói: “Bạn là ai vậy, người quen của Nam Phong sao?”



Nàng để ý cô nàng này xinh đẹp không hề thua kém gì mình, đúng là chuẩn hình mẫu lý tưởng con gái phương Đông, không nói đến còn có một cô gái xinh đẹp ngồi kế bên nữa.



Hai nàng là ai, có liên hệ gì với Nam Phong? Kiều Vy bắt đầu lo lắng, đề phòng, nàng có cảm giác hai người này với Nam Phong không bình thường chút nào.



Mộ Dung Tuyết nở nụ cười trong vắt như nước mùa thu rồi ôm lấy cánh tay của Nam Phong và nói: “Rất vui được gặp bạn! Mình tên là Mộ Dung Tuyết, là bạn gái của Nam Phong! Mình là người nước ngoài thế nên vốn tiếng Việt vẫn còn non kém, mong bạn đừng để ý!”



Mộ Dung Tuyết nói đúng như những gì mà Nam Phong đã dặn dò từ trước, hắn không thể để cho nàng nhận là vợ của mình được, dù sao thì cả hai vẫn chưa chính thức kết hôn.



“Người...người...yêu! Cô là...người yêu của hắn ta?” Giọng nói của Mộ Dung Tuyết có phần run rẩy, thất lạc.



Hai từ “người yêu” này có sức nặng rất lớn đối với nàng, bên trong nàng như có thứ gì vỡ nát.



Với giác quan của một người phụ nữ thì Mộ Dung Tuyết cũng nhận ra được cô nàng này cũng yêu Nam Phong, nhưng nàng sẽ không nhường ai trong vấn đề tình yêu này cả.



Mộ Dung Tuyết sống ở thời cổ đại, thế nên việc một nam nhân có nhiều thê thiếp không phải là điều không thể tiếp nhận được, nhưng trong thâm tâm nàng có thứ gì đó không muốn, nếu mà Nam Phong vẫn chưa phân rõ thân phận với người này thì nàng sẽ mặc kệ mà làm theo ý mình.



“Đúng vậy! Tôi là chính người yêu và cũng là vị hôn thê của anh ấy!” Mộ Dung Tuyết nở nụ cười hạnh phúc nói.



“Hôn...thê!”



Câu nói này của Mộ Dung Tuyết còn có sức ảnh hưởng lớn hơn trước rất nhiều, Kiều Vy vẫn không thể tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt mình nữa, mới chỉ có một tháng thôi mà, tại sao lại thay đổi nhiều đến như thế.



Nàng run rẩy nhìn Nam Phong và hỏi: “Có..có thật là đúng như những gì mà cô ấy nói hay không?”



Nam Phong cười khổ trong lòng, đến bây giờ còn không hiểu được tình cảm của Kiều Vy nữa thì hắn đúng là một tên đầu đất chính hiệu, thế nhưng... Hắn đã có quyết định của riêng mình.



“Đúng vậy! Tất cả đúng như những gì mà nàng ấy nói!” Nam Phong hạ giọng nói.



Xoảng! ​

Bên trong Kiều Vy như có thứ gì vỡ nát, nàng chính thức thẫn thờ nhìn hắn, khóe mắt nàng đã chảy ra những giọt nước mắt, những giọt nước mắt trong đau khổ, trong một mối tình đầu mới chớm nở đã phai tàn.



“Nam Phong! Ta hận ngươi!”



Kiều Vy hét lên một tiếng, nàng tát vào mặt Nam Phong một cái rồi quay đầu bỏ chạy, nàng không còn đủ dũng khí để ở lại nơi này nữa rồi!



Mọi người xung quanh nhìn thấy thế thì xì xào bàn tán.



“Thằng này có số đào hoa thế vậy, hóa ra là bắt cá hai tay!”



“Mẹ nó nữa! Có một mỹ nữ như vậy thì ta đây cũng cam lòng, không ngờ tên này còn dám đi bước hai!”



“Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra mà!”



...



Phương Linh không thể tin vào mắt mình được nữa, mới một phút trước vẫn còn rất bình thường, nay đã thành ra như vậy rồi.



Nàng thất vọng nhìn vào Nam Phong và nói: “Nam Phong, cậu đúng thật là... Haizz!!”



Nàng không nhìn tên bội tình, bạc nghĩa này nữa mà quay đầu bỏ đi không nói một lời nào.



Mộ Dung Tuyết lo lắng nhìn Nam Phong và hỏi: “Có phải là em đã làm sai gì hay không?”



Nam Phong sờ vào dấu tay vẫn còn nóng hổi trên mặt mình rồi thở dài nói: “Không! Em làm rất đúng! Có những chuyện vẫn nên đau ngắn còn hơn đau dài!”



Quyết định lấy Mộ Dung Tuyết là hắn đã rất đắn đo trong một khoảng thời gian.



Hắn tin vào tình yêu chân chính, tình yêu một vợ một chồng, không ngờ hắn đã phản bội lại chính lý tưởng của mình, thế nên hắn sẽ không thể chấp nhận thêm một người nào nữa.



Nam Phong lẩm bẩm nói: “Có lẽ như vậy là tốt nhất cho cả hai!”



Nói xong, hắn dẫn Agnes và Mộ Dung Tuyết ra về, xảy ra chuyện như vậy thì bọn họ không còn tâm chí gì nghĩ đến ăn uống nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện