Những ngày tiếp theo Nam Phong dẫn hai nàng đi làm quen với thế giới mới này.
Hai nàng cũng thích ứng khá nhanh với một môi trường mới mẻ khác biệt hoàn toàn với nơi mà cả hai đã sinh sống từ trước đến giờ.
“Agnes, Tuyết nhi, hai nàng cứ ở lại đây còn ta phải rời khỏi thế giới này một thời gian!” Nam Phong dặn dò kỹ lưỡng trước khi đi, hắn không muốn mang hai người đến thế giới tận thế.
Dù sao thì Nam Phong vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giới thiệu Mộ Dung Tuyết với Yu Mina, sâu thẳm bên trong con người của hắn vẫn còn phần nào đó áy náy với nàng.
“Anh đi thật cẩn thận, em sẽ ở đây chờ anh quay trở về!” Mộ Dung Tuyết âu yếm nhìn Nam Phong, vừa chỉnh đốn lại hành trang cho hắn nàng vừa nói.
“Ừm! Anh sẽ về sớm thôi!”
Nam Phong quay sang dặn dò Agnes: “Trong lúc ta đi vắng con nhớ phải chăm sóc cho sư nương thật tốt đấy!”
Agnes vỗ bộ ngực căng phồng của mình tỏ ra thề thốt: “Sư phụ cứ yên tâm có con ở đây rồi thì không một ai dám bắt nạt sư nương cả!”
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy hai sư đồ như vậy thì bật cười, nàng cảm thấy thật hạnh phúc khi được gặp Nam Phong, nếu không có hắn thì nàng không biết nên đi đâu hay về đâu nữa.
“Có lẽ tất cả đều là duyên phận mà ông trời đã an bài từ trước!” Mộ Dung Tuyết bỗng nảy lên ý nghĩ như vậy, sau đó nàng mỉm cười nhìn Nam Phong đi vào bên trong và biến mất.
***
“Cái không khí này, cái thời tiết này, đúng là mình đã quay trở lại đây thật rồi!”
Ngửi mùi ẩm mốc trong không khí, hắn không biết đã bao lâu rồi mình mới được cảm nhận cái hương vị quen thuộc này.
Lần này đi đến đây Nam Phong không những chuẩn bị một đống thực phẩm chất đầy trong nhà, mà hắn còn chất thành đống trong nhẫn trữ vật và không gian của hệ thống nữa.
Sau khi trở về hắn được hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ và thăng lên cấp độ năm.
Cùng với cấp độ mới hắn đã mở ra được hai chế độ, đó là không gian hệ thống và cửa hàng tiện lợi.
Không gian hệ thống đúng như tên gọi của nó, bên trong có rất nhiều những ô vật phẩm để chứa đồ, nó khá giống với chức năng của nhẫn chữ vật nhưng lại rộng lớn và an toàn hơn rất nhiều.
Nhẫn trữ vật có thể bị lọt vào tay của kẻ khác hoặc là bị hỏng hóc, còn không gian hệ thống thì giúp bảo vệ vật phẩm một cách an toàn nhất, không gặp phải những vấn đề như trên.
Cửa hàng tiện lợi chính là những shop mua bán trong game, ở đó bày bán rất nhiều những vật phẩm với những giá trị khác nhau và được trao đổi bằng điểm tích trữ.
Nam Phong lần đầu mở cửa hàng tiện lợi ra mà há hốc mồm ngạc nghiên.
Bên trong đó buôn bán rất nhiều vật phẩm, vũ khí cũng có, dược thuốc cũng có, mà ngay cả đến công pháp cũng có trong đó luôn.
Nhìn mấy môn công pháp như Cửu dương thần công, hấp tinh đại pháp, dịch cân kinh, cửu âm chân kinh... làm hắn ta lác hết cả mắt.
Lướt qua hàng công pháp mà hắn bắt gặp cả Quỳnh hoa bảo điển và tịch tà kiếm phổ nữa chứ.
Đúng là cái hệ thống này muốn hố người mà, ai lại muốn tự cung để học cái môn công pháp tà ác này chứ.
Nhưng cũng thật là kỳ quái, những môn võ công lợi hại như thế mà giá tiền lại tương đối bèo, còn không bằng một lọ dược tề hồi phục.
Hắn hỏi hệ thống thì được trả lời một cách chính xác và đầy đủ.
[Ký chủ không cần phải quá ngạc nhiên, những môn võ công đó đúng thật rất là lợi hại nhưng cũng chỉ là công pháp dành cho võ giả mà thôi! Còn những môn công pháp đáng tiền hơn thì phải mua những loại dành cho linh giả!]
Nói là vậy nhưng Nam Phong vẫn mua thử một môn võ công để xem xem có đúng như những gì mà hệ thống đã nói hay không.
Môn võ công mà hắn mua chính là “Cửu âm chân kinh”, môn võ công chí cao vô thượng trong giới võ lâm, tu luyện tới tận cùng có thể đạt đến phá khí kỳ đỉnh phong, hắn mất hai điểm tích trữ để có được nó.
Nam Phong cảm thấy đúng là một môn công pháp rách nát, mặc dù nó có tác dụng luyện thể nhưng chỉ đối với những người bình thường còn đối với hắn thì quá là thừa thãi, lôi một môn công pháp luyện thể của hắn ra đã hơn hẳn môn công pháp này rồi.
“Mẹ nó! Phí mất hai điểm tích trữ để mua cái môn công pháp gân gà này về, đúng là phí tiền mà!” Nam Phong lẩm bẩm nói, hắn cảm thấy bất bình thay cho mình khi bị cái hệ thống này lừa đảo.
[Ký chủ đừng có trách hệ thống không thông báo trước! Hệ thống không hề muốn hố ngài chút nào đâu!]
Nam Phong nghe thấy thế thì đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như là xui xẻo vậy.
Bỏ qua công pháp võ giả hắn liếc nhìn vào mục công pháp dành cho linh giả thì... Chỉ có dùng một câu để miêu tả nó, đó chính là “Giá trên trời”.
Công pháp dành cho Hóa hồn sơ kỳ thôi mà đã lên đến 30 điểm tích trữ rồi, hắn lên cấp mới được thưởng có 20 điểm, nghĩa là cần phải hai lần thăng cấp mới đủ tiền mua được một môn công pháp dành cho cảnh giới hóa hồn sơ kỳ.
“Mẹ nó! Ngươi để giá cao thế này thì ai thèm mua nữa chứ!” Nam Phong bực tức nói.
[Oan uổng cho hệ thống! Ngài cứ thử nghĩ xem có bao nhiêu võ giả bị kẹt ở cảnh giới hóa khí kỳ chứ, có phải ai cũng như ngài tự dưng đạt được công pháp dành cho linh giả đâu!]
Nghĩ lại cũng đúng, Nam Phong không muốn tra sâu thêm nữa vì hắn biết kiểu gì cái hệ thống này cũng có lý do để nói.
Lướt qua một loạt, hắn nhìn thấy một số môn công pháp khá là quen thuộc, trong đó có những môn công pháp rất nổi tiếng ở Trung Hoa như Hàng Long chưởng pháp, Như Lai thần chưởng, Tru tiên kiếm pháp... ngay đến cả 72 phép thần thông cảm ngộ về đại đạo cũng được bày bán trong cửa hàng, và tất nhiên giá của nó cũng cao đến dọa người.
Có một công pháp mà hắn chú ý nhất lại bắt nguồn từ một truyền thuyết dân gian của Việt Nam, đó chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ.
Môn công pháp này có tên gọi là Thần Long thông thiên pháp, tu luyện nó đến đại thành có thể đạt đến Nguyên Anh Kỳ, làm hắn nhìn mà cảm thấy thèm thuồng.
Ngay đến cả thần binh lợi khí như Đinh Hải thần trâm, dây thừng Hoàng Kim, Kim cang trác, Tru Tiên kiếm, nỏ thần trong thần thoại Việt Nam hay quyền trượng sấm sét, búa mjolnir trong thần thoại Bắc Âu cũng được bày bán trong cửa hàng.
“Hừm! Không đúng chút nào, nếu những công pháp này được hệ thống bày bán thì cũng có nghĩa là nó đã từng tồn tại hoặc có thể vẫn còn đang tồn tại! Vậy thì những đại năng đó đã đi đâu, tại sao tất cả bọn họ chỉ còn là những truyền thuyết dân gian mà thôi?”
Đó là nghi vấn lớn nhất của Nam Phong sau khi xem qua một lượt những món đồ được bày bán trong cửa hàng.
Đáp lại lời nghi vấn của hắn là sự im lặng đến đáng ngờ của hệ thống, nó càng củng cố thêm suy luận của hắn về thời đại thần linh xa xưa.
Chắc hẳn đã xảy ra một chuyện gì đó khiến cho bọn họ biến mất hàng loạt và trở thành những truyền thuyết dân gian trong miệng của người đời.
Hai nàng cũng thích ứng khá nhanh với một môi trường mới mẻ khác biệt hoàn toàn với nơi mà cả hai đã sinh sống từ trước đến giờ.
“Agnes, Tuyết nhi, hai nàng cứ ở lại đây còn ta phải rời khỏi thế giới này một thời gian!” Nam Phong dặn dò kỹ lưỡng trước khi đi, hắn không muốn mang hai người đến thế giới tận thế.
Dù sao thì Nam Phong vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giới thiệu Mộ Dung Tuyết với Yu Mina, sâu thẳm bên trong con người của hắn vẫn còn phần nào đó áy náy với nàng.
“Anh đi thật cẩn thận, em sẽ ở đây chờ anh quay trở về!” Mộ Dung Tuyết âu yếm nhìn Nam Phong, vừa chỉnh đốn lại hành trang cho hắn nàng vừa nói.
“Ừm! Anh sẽ về sớm thôi!”
Nam Phong quay sang dặn dò Agnes: “Trong lúc ta đi vắng con nhớ phải chăm sóc cho sư nương thật tốt đấy!”
Agnes vỗ bộ ngực căng phồng của mình tỏ ra thề thốt: “Sư phụ cứ yên tâm có con ở đây rồi thì không một ai dám bắt nạt sư nương cả!”
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy hai sư đồ như vậy thì bật cười, nàng cảm thấy thật hạnh phúc khi được gặp Nam Phong, nếu không có hắn thì nàng không biết nên đi đâu hay về đâu nữa.
“Có lẽ tất cả đều là duyên phận mà ông trời đã an bài từ trước!” Mộ Dung Tuyết bỗng nảy lên ý nghĩ như vậy, sau đó nàng mỉm cười nhìn Nam Phong đi vào bên trong và biến mất.
***
“Cái không khí này, cái thời tiết này, đúng là mình đã quay trở lại đây thật rồi!”
Ngửi mùi ẩm mốc trong không khí, hắn không biết đã bao lâu rồi mình mới được cảm nhận cái hương vị quen thuộc này.
Lần này đi đến đây Nam Phong không những chuẩn bị một đống thực phẩm chất đầy trong nhà, mà hắn còn chất thành đống trong nhẫn trữ vật và không gian của hệ thống nữa.
Sau khi trở về hắn được hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ và thăng lên cấp độ năm.
Cùng với cấp độ mới hắn đã mở ra được hai chế độ, đó là không gian hệ thống và cửa hàng tiện lợi.
Không gian hệ thống đúng như tên gọi của nó, bên trong có rất nhiều những ô vật phẩm để chứa đồ, nó khá giống với chức năng của nhẫn chữ vật nhưng lại rộng lớn và an toàn hơn rất nhiều.
Nhẫn trữ vật có thể bị lọt vào tay của kẻ khác hoặc là bị hỏng hóc, còn không gian hệ thống thì giúp bảo vệ vật phẩm một cách an toàn nhất, không gặp phải những vấn đề như trên.
Cửa hàng tiện lợi chính là những shop mua bán trong game, ở đó bày bán rất nhiều những vật phẩm với những giá trị khác nhau và được trao đổi bằng điểm tích trữ.
Nam Phong lần đầu mở cửa hàng tiện lợi ra mà há hốc mồm ngạc nghiên.
Bên trong đó buôn bán rất nhiều vật phẩm, vũ khí cũng có, dược thuốc cũng có, mà ngay cả đến công pháp cũng có trong đó luôn.
Nhìn mấy môn công pháp như Cửu dương thần công, hấp tinh đại pháp, dịch cân kinh, cửu âm chân kinh... làm hắn ta lác hết cả mắt.
Lướt qua hàng công pháp mà hắn bắt gặp cả Quỳnh hoa bảo điển và tịch tà kiếm phổ nữa chứ.
Đúng là cái hệ thống này muốn hố người mà, ai lại muốn tự cung để học cái môn công pháp tà ác này chứ.
Nhưng cũng thật là kỳ quái, những môn võ công lợi hại như thế mà giá tiền lại tương đối bèo, còn không bằng một lọ dược tề hồi phục.
Hắn hỏi hệ thống thì được trả lời một cách chính xác và đầy đủ.
[Ký chủ không cần phải quá ngạc nhiên, những môn võ công đó đúng thật rất là lợi hại nhưng cũng chỉ là công pháp dành cho võ giả mà thôi! Còn những môn công pháp đáng tiền hơn thì phải mua những loại dành cho linh giả!]
Nói là vậy nhưng Nam Phong vẫn mua thử một môn võ công để xem xem có đúng như những gì mà hệ thống đã nói hay không.
Môn võ công mà hắn mua chính là “Cửu âm chân kinh”, môn võ công chí cao vô thượng trong giới võ lâm, tu luyện tới tận cùng có thể đạt đến phá khí kỳ đỉnh phong, hắn mất hai điểm tích trữ để có được nó.
Nam Phong cảm thấy đúng là một môn công pháp rách nát, mặc dù nó có tác dụng luyện thể nhưng chỉ đối với những người bình thường còn đối với hắn thì quá là thừa thãi, lôi một môn công pháp luyện thể của hắn ra đã hơn hẳn môn công pháp này rồi.
“Mẹ nó! Phí mất hai điểm tích trữ để mua cái môn công pháp gân gà này về, đúng là phí tiền mà!” Nam Phong lẩm bẩm nói, hắn cảm thấy bất bình thay cho mình khi bị cái hệ thống này lừa đảo.
[Ký chủ đừng có trách hệ thống không thông báo trước! Hệ thống không hề muốn hố ngài chút nào đâu!]
Nam Phong nghe thấy thế thì đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như là xui xẻo vậy.
Bỏ qua công pháp võ giả hắn liếc nhìn vào mục công pháp dành cho linh giả thì... Chỉ có dùng một câu để miêu tả nó, đó chính là “Giá trên trời”.
Công pháp dành cho Hóa hồn sơ kỳ thôi mà đã lên đến 30 điểm tích trữ rồi, hắn lên cấp mới được thưởng có 20 điểm, nghĩa là cần phải hai lần thăng cấp mới đủ tiền mua được một môn công pháp dành cho cảnh giới hóa hồn sơ kỳ.
“Mẹ nó! Ngươi để giá cao thế này thì ai thèm mua nữa chứ!” Nam Phong bực tức nói.
[Oan uổng cho hệ thống! Ngài cứ thử nghĩ xem có bao nhiêu võ giả bị kẹt ở cảnh giới hóa khí kỳ chứ, có phải ai cũng như ngài tự dưng đạt được công pháp dành cho linh giả đâu!]
Nghĩ lại cũng đúng, Nam Phong không muốn tra sâu thêm nữa vì hắn biết kiểu gì cái hệ thống này cũng có lý do để nói.
Lướt qua một loạt, hắn nhìn thấy một số môn công pháp khá là quen thuộc, trong đó có những môn công pháp rất nổi tiếng ở Trung Hoa như Hàng Long chưởng pháp, Như Lai thần chưởng, Tru tiên kiếm pháp... ngay đến cả 72 phép thần thông cảm ngộ về đại đạo cũng được bày bán trong cửa hàng, và tất nhiên giá của nó cũng cao đến dọa người.
Có một công pháp mà hắn chú ý nhất lại bắt nguồn từ một truyền thuyết dân gian của Việt Nam, đó chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ.
Môn công pháp này có tên gọi là Thần Long thông thiên pháp, tu luyện nó đến đại thành có thể đạt đến Nguyên Anh Kỳ, làm hắn nhìn mà cảm thấy thèm thuồng.
Ngay đến cả thần binh lợi khí như Đinh Hải thần trâm, dây thừng Hoàng Kim, Kim cang trác, Tru Tiên kiếm, nỏ thần trong thần thoại Việt Nam hay quyền trượng sấm sét, búa mjolnir trong thần thoại Bắc Âu cũng được bày bán trong cửa hàng.
“Hừm! Không đúng chút nào, nếu những công pháp này được hệ thống bày bán thì cũng có nghĩa là nó đã từng tồn tại hoặc có thể vẫn còn đang tồn tại! Vậy thì những đại năng đó đã đi đâu, tại sao tất cả bọn họ chỉ còn là những truyền thuyết dân gian mà thôi?”
Đó là nghi vấn lớn nhất của Nam Phong sau khi xem qua một lượt những món đồ được bày bán trong cửa hàng.
Đáp lại lời nghi vấn của hắn là sự im lặng đến đáng ngờ của hệ thống, nó càng củng cố thêm suy luận của hắn về thời đại thần linh xa xưa.
Chắc hẳn đã xảy ra một chuyện gì đó khiến cho bọn họ biến mất hàng loạt và trở thành những truyền thuyết dân gian trong miệng của người đời.
Danh sách chương