Thuyết phục mẹ xong, Đồ Sam chăm chỉ làm việc cả buổi chiều.

Thấy cô chăm chỉ nên mẹ bảo cô đi nghỉ nhưng cô lại chẳng thể ngủ nổi mà cứ trăn trở mãi. Ăn tối xong, cô kéo chó ra ngoài đi dạo.

Gió chiều thổi, lá cây đung đưa nhảy múa.

Đồ Sam ngồi trên cỏ, váy cô như đám mây trên bầu trời nhỏ trong veo buổi sáng. Bard lao vội tới, lông rậm, khuôn mặt ngốc nghếch vô tội thở phì phò. Đồ Sam túm lấy cổ nó ngửi mùi hương sữa tắm, đột nhiên nhớ tới Quỷ ca ca của cô.

Nó tên là Bard, anh cũng tên là Bard, thật lãng mạn.

Đồ Sam đứng lên, lấy điện thoại, chụp ảnh Bard rồi gửi cho anh.

Anh nhắn lại ngay: Chó của em à?

Không có giây phút nào là anh không khiến cô thấy thật ngọt ngào, Đồ Sam không ngưng cười nổi: Vâng, anh đoán xem nó tên là gì?

Du Dần: Không phải nó tên là Qủy cẩu cẩu đấy chứ?

Nhạt nhẽo vậy ư, Đồ Sam nhoẻn miệng cười: Không phải vậy.

Du Dần: Hả? Vậy nó tên là gì?

Đồ Sam nhấn mạnh: Tên của anh, Bard, Ba Đức.

Du Dần:???

Du Dần: Đạo tên anh à?

Đồ Sam: Không hề, em gọi nó như thế trước khi em biết anh mà.

Du Dân: Sao lại gọi như vậy?

Đồ Sam: Vì lông dài, thân hình với khuôn mặt mập mạp làm em nhớ tới mấy vệ tinh tú LOL.

Du Dần: Em cũng biết trò đấy à?

Đồ Sam: Em còn là bậc thầy chơi game đấy!

Du Dần: Được đấy.

Đồ Sam hỏi lại: Thế anh đặt tên là Bard vì tên thật của anh là Dần

Nhà thơ Du Dần, thật lãng mạn. Cô tưởng tượng trong tim mình như có hoàng hôn, như có bầu trời đêm đầy sao.

Du Dần: Ừ, như vậy phù hợp với dàn nhạc.

Đỗ Sam (gửi icon thỏ):...... Yêu cầu quý ngài không được làm hỏng bầu không khí này.

Đối diện khuôn mặt tự mãn khiến cô thấy bình tĩnh lại. Đồ Sam nhớ tới cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con lúc chiều, cô ngập ngừng hỏi: Anh, anh có định tiếp tục học không?

Khung chat đột nhiên im lặng.

Anh ấy không vui sao? Đồ Sam cắn ngón tay, đợi 1 chút, liền thấy bên kia đang gõ chữ.

Du Dần: Anh hát không hay sao?

Đồ Sam *cẩn thận chọn từ*: Sách cũng hay mà...

Hơn nữa trong nhóm của anh có người cô không thích. Cô cứng rắn nói thêm.

Du Dân: Người có bím tóc?

Đồ Sam: Vâng.

Du Dân gửi icon mặt cười.

Cái icon này có chút chân thành không giải thích được. Đồ Sam nóng mặt: Anh cười cái gì?

Du Dần: Cười em giống cô công chúa nhỏ.

Đồ Sam: Cười em á?

Du Dần: Ừ, hầu hết mọi người đều yêu ghét rất mơ hồ, nhưng không có ai giống em cả.

Đồ Sam: Đừng có chuyển chủ đề, quay lại với việc em nói bên trên đi.

Du Dân: Đi học tốn rất nhiều thời gian, còn có bài kiểm tra và cả học lại.

Anh rõ ràng đã tìm cách đi học lại, hẳn anh đã cẩn thận tìm hiểu từng chút từ lâu rồi. Đồ Sam tự cổ vũ bản thân, nhân cơ hội này bày tỏ quan điểm. Đồ Sam cẩn thận ấn nút gửi: Em có thể học cùng anh, đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua em thích anh, cũng muốn giúp anh. Em hy vọng là anh đồng ý.

Khung chat lại im lặng. Một lát sau, di động rung lên. Đồ Sam lo lắng cầm lên, đột nhiên cảm thấy khó thở, gấp gáp như vừa chạy quãng đường dài vậy.

"Alo."

"Alo." – Cả hai đồng thanh nói.

Du Dần cười, Đồ Sam không nhịn được đưa tay lên xoa tai.

"Thế nào?" Giọng anh thờ ơ, không biết là cố tình hay do lười biếng: "Em muốn giúp đỡ anh à."

"Em..." Đồ Sam lắp bắp: "Không, chỉ là muốn giúp anh học một chút thôi."

Anh ấy hỏi lại: "Sao em đột nhiên có ý tưởng này?"

"Bởi vì em cảm thấy anh muốn..." Hơi thở của cô có chút mỏng, trả lời.

Du Dần nói rõ ràng: "Anh muốn cái gì hả?"

Câu nói của anh làm Đồ Sam nhộn nhạo. Cô rụt cổ lại như thể anh đang bên cạnh cúi xuống nhìn cô.

Đồ Sam bắt đầu nói lắp bắp, giọng cô mềm ngọt như nước đào ép: "Lúc cùng anh ôn bài thi cuối kì, em đã thấy anh chính là kiểu học bá rồi, rõ ràng em phải rất học nhiều lần, còn anh chỉ đọc qua là nhớ. Em nghĩ, bạn trai em học thật giỏi, không học sẽ rất lãng phí tài năng... Sẽ không giúp đỡ cho đất nước và xã hội."

Cô nói một mạch rồi lại nghe thấy tiếng anh cười.

Thấy anh có vẻ bình tĩnh, Đồ Sam như được khuyến khích, liền nói tiếp: "Bạn trai em vừa phải đi làm, vừa phải đi học, chắc chắn sẽ mệt lắm, nhưng anh chỉ đi học không đi làm thì không thể lo cho cuộc sống được. Em chỉ nghĩ, anh có thể tạm thời để em thể hiện chút tình yêu được không."

Du Dần đột nhiên ngắt lời cô: "Đồ Sam."

"Vâng."

"Em nghĩ tiền học của tôi có ở đâu?"

Đồ Sam lập tức hiểu ý của anh, có lẽ anh không thích thế: ".... Mẹ em đã nộp học phí rồi..."

"Đó là mẹ em giúp anh, chứ không phải một cô người yêu bé bỏng đang giúp bạn trai." Anh đưa ra lý do hoàn hảo.

"Vậy, chuyên này, làm thế nào bây giờ?" Đồ Sam chu miệng hỏi.

Giọng anh có chút điềm đạm và dịu dàng: "Anh có một khoản tiền tiết kiệm, em còn nhớ anh đã kể với em không?"

"Em nhớ." Đỗ Sam gật đầu.

"Khi đó anh ra khỏi nhà, anh đã nói với cha dượng về chuyện ra nước ngoài. Lúc đó, đã chuẩn bị cho việc này."

Màn đêm đầy những ngôi sao lấp lánh như viên kim cương vỡ, cỏ cây dưới chân cũng không lay động. Đồ Sam nhìn xuống và vuốt lông Bard: "Anh vẫn nghĩ về chuyện đấy à?"

"Anh không nghĩ gì cả." Du Dần trả lời nhanh, nhưng thật lòng.

Cô bỗng muốn bám theo anh: "Vậy em cũng sẽ theo anh ra nước ngoài!"

Du Dần im lặng, vì thấy cô cứ nói theo anh mà chả suy nghĩ gì. Trong vài năm kể từ khi anh rời nhà, anh chỉ muốn đi thật xa, có thể vì ghét chính bản thân mình, cũng có lẽ vì không còn nơi nào để đi.

Trốn vào đám đông, anh không muốn bị chú ý. Nhưng bây giờ thì khác. Ở giữa biển cả, có hình bóng một người, khiến anh lo lắng, quan tâm, dõi theo.

Vách đá dù sao cũng có hoa nở, trái tim anh không còn tan vỡ. Ngay khoảnh khắc khi cô đề nghị giúp anh, anh không còn nghĩ tới thấp kém hay tự trọng. Trái lại, anh thấy cô rất đáng yêu, đặc biệt rung động lòng người, lấp lánh rạng rỡ, giống như hạt sương sớm.

Vì thế, ngay lúc này, dù không muốn nhưng anh gần như đồng ý yêu cầu của cô. Sau khi kiềm chế lại, Du Dần nói: "Anh sẽ xem xét đề nghị của em, nhưng anh có tiền tiết kiệm, anh không muốn em phải trả hết, được không?"

"Nhưng anh sẽ phải đi làm đấy." Đồ Sam không muốn anh làm việc vất vả.

"Không phải em còn muốn mua váy sao?"

"Hả?" Đỗ Sam bị hỏi gấp, cô thầm nghĩ, hỏi lại: "Vậy là anh muốn đi làm, giống như em thích mặc váy Lolita á?"

Du Dần chợt thấy buồn cười "Không."

"Vậy là gì?"

"Anh thích em, giống như cách em không thể từ bỏ đồ Lolita."

Đồ Sam cầm chân Bard: "Có liên quan gì tới công việc của anh đâu."

"Rất kì lạ sao." Anh nói: "Đó là động lực để anh mua váy cho người mà anh thích."

Đồ Sam khịt mũi, vùi mặt xuống. Bard ngơ ngác không hiểu vì sao cô chủ bé nhỏ lại đột nhiên vùi mặt vào lông nó.

"Anh vất vả rồi." Cô nhớ anh, vừa lo lắng vừa thấy ngọt ngào.

Con gái là loài sinh vật rất kì lạ, vừa vui mừng, nhưng cũng cố tình không biểu lộ ra.

"Đừng lo lắng."

Du Dần nói.

"Em không lo lắng."

Anh quyết tâm: "Anh sẽ cố gắng đuổi kịp em."

Cô cầm điện thoại, lắng nghe giọng nói của anh. Trái tim tràn ngập hạnh phúc như có thể lấp đầy thế giới, bầu trời đầy sao, hồ nước, cây cỏ, hoa lá, mùa hè, đom đóm và tất cả mọi thứ tuyệt vời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện