Chưa hết nửa kì nghỉ hè, Đồ Sam lên kết hoạch quay về Thanh Thành.

Trước khi quay về, cô gọi điện cho Du Dần, hào hứng báo với anh.

"Sao quay về sớm vậy?" Du Dần hoang mang hỏi: "Không nóng sao?"

"Phòng bọn em có máy điều hòa mà."

"Ăn cơm như thế nào?"

Đồ Sam chỉ mong anh quan tâm nhiều hơn chút: "Trường em không thiếu gì đâu, rất có điều kiện, anh không phải lo." Cô nói thêm: "Anh đừng lo lắng cho em nữa, anh tập trung cho kì thi đại học sắp tới đi. Là bạn gái của anh, em phải giám sát anh học càng sớm càng tốt, giống như việc cùng anh đọc sách cuối kì."

Du Dần im lặng 1 chút: "Anh không ở Thanh Thành 2 ngày nay."

"Hả?" Trong chớp mắt, Đồ Sam có chút vội vàng.

Du Dần mỉm cười, "Anh về nhà rồi."

Đồ Sam cau mày: "Về... Về nhà ư?" Cô nhớ rằng anh từng nói với cô sẽ không bao giờ quay về nơi đó nữa.

Du Dần nói: "Ừ."

Đồ Sam hỏi: "Nhà anh ở đâu, em có thể tới chứ?"

Du Dần cười rộ lên: "Em muốn gặp cha mẹ anh à."

"Hả?" Đồ Sam choáng váng, mặt cô đỏ ửng như quả hồng chín, cô vội phủ nhận: "Không, em không có ý đó, anh đừng nói bừa..."

Du Dần không nói gì, dường như đang đợi cô nói tiếp.

Thấy anh bình tĩnh như vậy, Đồ Sam thì thầm: "Em chỉ tỏ mò...."

"Ở Duyên trấn." Anh nói: "Anh về thăm nhà một chuyến, cho đến khi mọi thứ đều ổn. Ngoan ngoan ở nhà nghỉ hè, đừng lo lắng gì cả."

Đồ Sam ngay lập tức phản bác lại: "Ai lo lắng chứ."

Du Dần hoàn toàn không quan tâm tới sự xấu hổ của cô, nói: "Mẹ anh và Lão Tề sẽ thích em."

Đồ Sam chỉ muốn úp mặt vào chăn, chuyển chủ đề nói: "... Vậy bao giờ anh quay lại?"

Du Dần suy nghĩ một chút: "Vài ngày nữa."

Đồ Sam: "Vậy vài ngày nữa em sẽ về."

Du Dần không thể làm gì đứa trẻ bướng bỉnh này, chỉ có thể: "Ừ."

"..."

Sau khi thảo luận, cả hai không nói gì nữa. Hai đầu dây điện thoại đều im lặng.

Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, cực kì quan trọng, nhưng cũng khó mà mở miệng.

Một lát sau, Du Dần hỏi: "Em đã kể về anh với người nhà em?"

Gia thế cô như thế nào, đâu phải anh không biết. Không tránh khỏi việc có chút cẩn thận và khiêm tốn.

"À." Đồ Sam chưa từng nghĩ tới việc che giấu tất cả mọi thứ: "Em đã nói với mẹ ngay khi trở về. Việc giúp anh đi học em cũng hỏi ý kiến của mẹ. Mẹ em bảo trông anh rất đẹp trai."

"..."

Du Dần tự cười nhạo bản thân thật ngốc ngếch: "Đồ Sam."

"Vâng."

"Em nói vậy à?"

Đồ Sam nói thẳng: "Đúng thế, em không muốn giấu giếm, em chỉ muốn kể với mẹ sớm, ngày hôm đó..."

Cô dừng lại một chút: "Ngày hôm đó, khi em mặc bộ váy trắng quay lại tìm anh, em đã quyết định rồi. Em thích anh, em sẽ ở bên anh, em rất tự tin, em thấy anh, đó cũng chính là anh, cho dù người khác thấy thế nào, nói gì đi nữa. Bởi vì anh không thấy em kì lạ, anh thậm chí còn bảo em là cầu vồng, còn đẹp hơn cả hoa và ánh trăng." Nói đến đây, cô kích động đến nỗi rưng rưng.

Du Dần cười, đồng ý: "Đúng, em chính là cầu vồng"

Cuộc đời anh như được tô màu từ ngày đó.

- ----

Ngày hôm sau, Du Dần dậy sớm, mặc đồ đơn giản, lái xe về nhà.

Vào đến thị trấn, lúc gần giữa trưa, con hẻm tràn đầy mùi hương thức ăn, bóng râm trải dàn cả con đường trên nền gạch xanh. Anh đi ngang qua, ánh nắng rơi trên vai anh.

Du Dần không thay đổi nhiều mấy, quay lại với chiếc mũ lưỡi trai đen, có người nhận ra anh.

"Con..." Một bà cụ đang ôm quần áo ra chặn anh lại, xác định cận thẩn: "Con có phải đứa trẻ nhà họ Du không?"

Du Dần sững sờ, tim đập thình thịch, anh chỉ gật đầu.

"Quay về rồi à?" Bà già đang cầm chậu ngạc nhiên nói: "Nhiều năm rồi không thấy con."

Du Dần "Vâng" một tiếng, khẽ đưa tay lên, lại hơi dừng lại, bỏ mũ ra, anh cũng nhớ ra bà, lịch sự nói: "Bà Trương."

Người phụ nữ lớn tuổi nghe thấy tiếng gọi, nở nụ cười, nhìn thẳng vào anh bảo: "Bây giờ đã cao lớn đẹp trai thế này rồi, trông con rất giống mẹ con."

Du Dần gật đầu xấu hổ.

Bà cụ hỏi lại: "Con ăn gì chưa?"

Du Dần đáp: "Chưa ạ."

Bà cụ bảo: "Mau về nhà đi, mẹ con chắc rất nôn nóng đấy."

Du Dần như bị nghẹn, một hồi lâu mới đáp: "Vâng"

Du Dần đội mũ lại, đi về phía nhà.

Đi tới phía con đường về nhà, Du Dần bước chậm lại. Khi nhìn thấy cánh cửa, Du Dần cảm thấy nắng gay gắt, chỉ đi có ba năm, nhưng dường như anh đã tách khỏi thế giới này.

Cửa vẫn mở, thị trấn vẫn nhỏ như cũ.

Trên ban công tầng hai, quần áo phơi gọn gàng sạch sẽ, có của cả nam lẫn nữ, đung đưa trong gió. Nhìn thấy vậy, trái tim Du Dần chùng xuống, anh gõ cửa.

"Ai thế?" Giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn giọng nói dịu dàng đó, nhưng có phần mạnh mẽ hơn.

"Để anh mở cửa" Giọng người đàn ông vang lên.

Du Dần cong môi, cánh cửa mở ra.

Người đàn ông trung niên phía trong cánh cửa choáng váng nhìn không chớp mắt, cứ ngỡ như đang mơ.

Thấy chồng mình có vẻ bất thường, bà tò mò hỏi: "Ai vậy?" rồi cũng rời khỏi chỗ ngồi.

Đi qua người chồng, nghi ngờ trên khuôn mặt của bà biến mất, khóe miệng run rầy, đôi mắt ngay lập tức đỏ hoe.

Du Dần không nói một lời, anh bỏ mũ xuống.

Khuôn mặt của con trai hiện ra trước mắt bà. Khi anh rời đi không nói lời từ biệt hay nhắn nhủ gì với bà.

Nhiều ngày bà rửa mặt bằng nước mắt, từng nghĩ rằng sẽ khó có thể đoàn tụ, nhưng không ngờ trong buổi chiều đầy nắng này, bà lại gặp và thấy anh.

"Mẹ." Du Dần nhìn, nói nhỏ.

Bà vừa giận vừa thương khi nghĩ về con trai mỗi ngày.

Mẹ Du không kiềm chế được nước mắt, đành che mặt thổn thức.

Nghĩ về điều đấy, bà đập tay vào ngực anh, nước mắt không ngừng rơi.

Du Dần đứng bất động, để bà ấy đánh, anh mặc cho bà trút giận.

Lão Tề cau mày khuyên bà: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, khó khăn lắm nó mới trở về, bà đánh nữa là người cũng đi luôn đấy."

"Cho nó đi..." Bà nghẹn ngào khóc: "Nó không phải rất giỏi bỏ đi sao?"

"Con sẽ không rời đi nữa đúng không?" Lão Tề cầm tay bà gắt gao nói: "Con còn chưa ăn cơm này."

Nói một cách dễ hiểu, vì bà là mẹ anh nên anh mới đứng yên như vậy, bà thở dài hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"

Du Dần đỏ mắt nói: "Vẫn chưa."

"Để tôi lấy thêm một bát nữa." Lão Tề quay vào nhà, lại nói tiếp: "Đừng đánh con nó nữa."

Du Dần lấy khăn giấy ra khỏi túi quần, rút một tờ muốn đưa cho mẹ, cuối cùng anh cầm lại khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.

Mẹ Du đứng yên lặng đấy, mặc cho anh lau sạch.

Lão Tề chuẩn bị xong, quay ra kéo hai mẹ con vào: "Còn muốn làm gì nữa, ăn trước đã!"

Du Dần theo mẹ vào nhà, tìm một chỗ trống để balo xuống rồi quay lại bàn.

Hai món ăn và một món canh trên bàn, đấy là những món đơn giản mà nhà nấu, nhưng đã lâu rồi anh chưa được ăn.

Lão Tề quan sát anh. Trong ba năm, đứa trẻ này không thay đổi nhiều. Anh vẫn xanh xao, gầy gò và trầm tĩnh.

Chỉ là, dường như có một chút khác biệt, trước đây, anh tuy trầm tĩnh nhưng mang đầy u ám. Còn bây giờ, anh giống như điềm tĩnh hơn, trưởng thành hơn.

"Con ăn nhiều món vào, haiz, bao lâu không ở nhà, không biết đồ ăn có vừa vị con không." Mẹ Du nói năng lộn xộn gắp rau vào bát anh, vội vã muốn đứng lên lấy thêm một bát con, vội vã như những người mẹ khác: "Không thì uống một ngụm canh, cho xuôi miệng, miệng đỡ khô."

"Bà này." Lão Tề bất lực: "Ngồi xuống đi, đứa trẻ bao tuổi rồi, chả nhẽ nó không biết ăn thế nào ư?"

"Nó chính là không biết ăn." Mẹ Du nhìn chằm chằm con trai mình, vừa cười vừa khóc: "Nó biết ăn mà vẫn gầy như vậy sao?"

"Con sẽ ăn." Du Dần ngước nhìn mẹ, ngay lập tức gắp một miếng đưa lên miệng.

Lúc này mẹ Du mới ngồi xuống, chẳng qua là mắt không rời con mình chút nào.

Lão Tề không nhìn nổi, trêu chọc vợ: "Em ăn đi, đừng nhìn chằm chằm nó nữa, người ta nhìn chằm chằm như thế, có ai tiếp tục ăn nổi không, không biết còn tưởng rằng em muốn bắt con ăn chung với cơm luôn."

Mẹ Du nhìn anh một cái rồi cũng bắt đầu ăn.

Sau bữa trưa, Du Dần chủ động thu dọn bát, hai người lớn tuổi đi nghỉ còn anh vào bếp rửa bát.

Du Dần về phòng ngủ dọn dẹp.

Ngay khi bước vào phòng, anh sững sờ. Phòng ngủ gọn gàng và sạch sẽ y như ngày anh rời đi. Phòng anh được gia đình dọn dẹp, như thể anh vẫn ở đấy, hoặc như đợi anh trở về.

Du Dần ngồi xuống giường, mở điện thoại, nhắn cho Đồ Sam: Anh đã về đến nhà.

Chưa thấy hồi âm, có tiếng ai đó bên ngoài đang gõ cửa, là lão Tề: "Du Dần, có tiện nói chuyện không?"

Du Dần đứng dậy và mở cửa.

Lão Tề mỉm cười, ngước nhìn anh bảo: "Cao lên không ít rồi."

Du Dần cúi đầu thấp.

Lão Tề ngồi xuống bàn làm việc: "Ba năm qua sống thế nào."

Du Dần đáp: "Cũng không tệ lắm."

Lão Tề điềm đạm hỏi: "Bây giờ con làm việc ở đâu?"

"Thanh Thành."

Lão Tề chớp mắt: "Thanh Thành? Thanh Thành được, thành phố lớn."

Du Dần "Ừm" một tiếng.

"Sau đó định làm gì tiếp?" Lão Tề nhặt khung ảnh lên, bên trong là bức ảnh chụp Du Dần tốt nghiệp, trên ngực là chiếc khăn đỏ bắt mắt.

Du Dần nhìn qua bức ảnh trong tay ông, không ngần ngại đáp: "Con muốn đi học"

Lão Tề không giật mình, thay vào đó ông thở dài.

Nhưng ông vẫn muốn nghe nguyên nhân mà đứa trẻ này đã thay đổi suy nghĩ: "Làm sao đột nhiên lại muốn đi học lại?"

"Không có gì bất ngờ cả." Du Dần đáp: "Vẫn luôn có suy nghĩ này, chỉ là vừa sợ vừa lo lắng, sợ bản thân không thể hòa nhập."

Lão Tề đặt khung ảnh xuống: "Không có nơi nào trên thế giới không thể hòa nhập, chỉ có con muốn đi hay không thôi". Du Dần không nói gì nữa.

Lão Tề nhìn anh, giống như thầy giáo: "Đã có kế hoạch gì chưa?"

Du Dần: "Con muốn tham gia kì thi cao khảo."

"Cao khảo phổ thông."*

*kì thi tuyển sinh đại học toàn quốc gọi tắt là cao khảo phổ thông hoặc cao khảo

"Nếu có thể đạt điểm cao thì tốt nhất, nhưng..." Du Dần ngập ngừng.

"Sợ không biết học thế nào à?"

"Không phải."

"Chuyện gì?"

"Điều kiện của con quá tệ, mà điều kiện để tham gia cao khảo yêu cầu rất cao."

Lão Tề khẽ mỉm cười, ngầm hiểu: "Vậy là quay lại để nhờ giúp đỡ à?"

Du Dần gật đầu.

"Chờ đấy." Lão Tề quay lại, mở ngăn kéo giữa lấy ra một túi đựng tài liệu: "Mở nó ra xem đi."

Du Dần tháo dây, kéo ra vài thứ.

Mở ra một nửa, Du Dần nhìn phía đầu tài liệu rồi nhìn Lão Tề một cách hoài nghi.

"Ta đã giúp con niêm phong hồ sơ cá nhân." Lão Tề nheo nheo mắt: "Ta nghĩ rồi, ta cưới mẹ con, dù ta không giỏi làm bố, nhưng dù sao ta cũng là cha của con, khi con rời đi, ta không biết ta có thể giúp gì con, đành giúp con niêm phong hồ sơ, dù sao ta cũng là giáo viên, nên làm việc này thuận tiện."

"Nếu con thực sự muốn học đại học, mẹ con và ta hoàn toàn ủng hộ điều này, mẹ con chắc sẽ rất vui mừng, mẹ con từng tự đổ lỗi trong nhiều năm, luôn nói con thông minh, nhạy bén, kết quả tốt, là bà ấy làm hại con."

"Chuyện trước kia, đừng lo lắng, ta có hỏi một người bạn làm ở đồn cảnh sát. Ông ấy bảo con còn trẻ, tập tài liệu này đã được niêm phong, nó sẽ không ảnh hưởng gì tới việc học và công việc của con."

"Vì vậy, con cần tự tin vào bản thân mình, con không khác những người khác, thậm chí còn ngoan cường, dũng cảm, biết suy nghĩ hơn, biết bảo vệ gia đình và có trách nhiệm hơn. Con người không phải là Thánh Hiền, con cũng không cần trở thành như vậy, đừng tạo cho bản thân quá nhiều áp lực tâm lý."

"Con là đứa trẻ tốt, chúng ta không biết ai tốt hơn con."

Đứa trẻ tốt.

Từ này dường như quá khác anh, khác quá xa.

Trong vài năm qua, những năm mưa gió đá rèn, những từ anh nghe được nhiều nhất là kẻ giết người, ác quỷ và kẻ xấu xa.

Anh dường như quên mất, anh từng là một cậu bé ngoan.

Du Dần che mũi, cúi đầu xuống, trái tim anh bỗng yếu ớt và chua chát, chỉ thốt ra hai từ mơ hồ: "Cảm ơn."

"Này, đứa trẻ ngoan....." Lão Tề sờ đầu, lại lẩm bẩm: "Thực sự là một cậu bé ngoan."

- ----

Khi quay về Thanh Thành, Du Dần mang đầy đủ hành lý. Tuy nặng hơn cả trọng lượng cơ thể, nhưng khá là thuận tiện. Tìm kiếm một trường đại học tổ chức thi tốt nghiệp trung học đắt giá, có danh tiếng, Du Dần đi đăng kí tham gia.

Hai ngày sau, Đồ Sam quay về Thanh Thành.

Du Dần đến chỗ hẹn gặp cô ấy. Khi anh thấy cô gái mặc chiếc váy hồng đi xuống từ xe Bentley, giống như đóa hoa hồng nhẹ nhàng rơi xuống, anh không có cảm xúc bất thường nào, nhưng trái tim anh đã quyết tâm và suy nghĩ trở nên rõ ràng, chắc chắn hơn.

Sau khi lấy hành lý từ lái xe, Đồ Sam quấn lấy anh như đường, giữ chặt tay không buông.

"Nhớ anh quá đi." Giọng cô mềm mại và ngọt ngào.

Cảm ơn tài xế, nhìn xe rời đi, khuôn mặt Du Dần dịu lại, ngắm nhìn Đồ Sam rồi cúi xuống hôn cô.

Không phòng bị lại bất ngờ bị hôn, Đồ Sam "Á" thì thầm, ngẩng lên thì thấy Du Dần mỉm cười.

Cơn bực của Đồ Sam bay mất trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy anh ấy rất đẹp, bạn trai cô thật quá đẹp trai.

Quay về căn hộ của mình, Đồ Sam đi lại như diễu hành quân.

Đầu giường và ghế sofa của anh đầy sách giáo khoa cấp 3. Không khí trường học quen thuộc bao phủ quá rộng và khủng khiếp, cô chọn cách lặng lẽ rút lui.

Hai người ăn một bữa, sau khi rửa bát, anh và cô ngồi xuống ghế sofa để học bài.

Đồ Sam đẩy cuốn sách ra, đứng lên, chui vào vòng tay anh rồi dựa vào ngực anh.

Anh cầm bút thở dài khó hiểu. Đồ Sam nhăn mũi: "Sao lại thở dài thế?"

Du Dần chạm vào mái tóc mềm mại của cô: "Cảm thấy hình như có một người rất đẹp ở trong sách."

Cái gì mà thân cây tám trăm tuổi lạnh lùng – Đồ Sam một bên nghĩ bụng, một bên tìm khoảng trống cạnh dưới tập giấy, chọc chọc cằm anh.

Cô phát hiện, mặc dù Qủy ca ca ở một mình nhiều năm, nhưng anh vẫn luôn tự dọn dẹp thỏa đáng.

Đồ Sam không khỏi mơ tưởng viển vông, tựa như đang say rượu, mơ hồ muốn ngủ mất.

"Đồ Sam." Du Dần khoanh một vòng tròn trên tờ giấy tiếng anh.

"Ừm." Mắt cô mở to trong trẻo.

"Tối mai đến Shirly với anh, nhé."

"Được." Yêu cầu của anh luôn ẩn giấu một loại cám dỗ mê người, mấy ai có thể từ chối được điều đó chứ.

"Tuy nhiên..." Cô bé cũng khôn ngoan hỏi: "Anh định đi làm gì vậy?"

Du Dần nói thẳng: "Nói từ biệt với mọi người, anh đã rời nhóm rồi."

"Á..." Đồ Sam choáng váng, có chút phức tạp, khó nói.

"Tại sao chứ?" Đồ Sam hỏi.

"Tập trung vào việc học."

"À." Đồ Sam đột nhiên thấy hơi tiếc, cô thấy mình đang ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, kinh nghiệm của anh, mối quan hệ của anh với mọi người, mọi thứ anh xây dựng trong vài năm qua bị phá vỡ. Mọi thứ bắt đầu lại, anh như hạt giống, bắt đầu trồng lại cuộc sống của mình, còn phải mang theo cô nữa.

Cô nói nhỏ: "Em xin lỗi."

Du Dần nghĩ rằng đang nghe nhầm: "Em nói gì vậy?"

Đồ Sam tăng âm lượng: "Em xin lỗi."

Du Dần: "Em xin lỗi chuyện gì?"

Đồ Sam lẩm bẩm: "Chỉ là xin lỗi thôi."

Du Dần: "..."

Ngày hôm sau, Đồ Sam cố tình mua hai cây gậy phát sáng sặc sỡ, làm một tấm banner với dòng chữ: "Bard là tuyệt nhất."

Đêm đó, mọi người trong sàn nhảy bị làm phiền, chỉ một mình cô, như một đứa trẻ, vẫy tay và giàn dụa nước mắt, không quan tâm đến người khác, chỉ vì ngôi sao yêu dấu của cô ở trên sân khấu.

Anh cũng nhìn cô và hát một bài hát dành riêng cho cô để tạm biệt <Rainbow>

Trong mắt anh, bản nhạc này mang nhiều ý nghĩa hơn, giống như thông báo chuyện tình cảm của hai người.

"Mặt trời thật tầm thường,

Vầng trăng thật tầm thường,

Những vì sao cũng thật bình thường,

Mọi người chỉ háo hức khi thấy cầu vồng

Bởi vì cô ấy thật xinh đẹp"

*hoặc bản Eng nghe hay hơn

The sun is very common,

The moon is very common,

The stars are also very common.

People will cast a surprise on the rainbow.

Mostly because she is beautiful...*

Sau buổi trình diễn, Đồ Sam đi cùng anh chia tay các thành viên khác.

Cô gái tóc đỏ,

Đứa em trai đầu trọc,

Còn cả người đáng ghét tóc đuôi sam.

Ngoài ra còn có Bắc Thần, chàng trai tốt bụng, ghét học nhưng trẻ trung.

Khi hai người rời đi, Bắc Thần đuổi theo, thở hắt một hơi hỏi tại sao anh lại quay lại học, khuôn mặt anh đầy thương xót và khó hiểu.

Du Dần chỉ xoa đầu hắn, nói: "Con người không được tự do."

Bởi vì xiềng xích khắp nơi, định mệnh khắp chốn.

Thậm chí kể cả khi đã đi rất xa, con người vẫn sống trong một vòng tròn, sinh ra, chết đi, chạy trốn và trở về. Anh phải quay trở lại.

.........

Ngày đêm thay đổi, các mùa trôi đi.

Đại học Thanh Thành mở ra tuần thi mùa hè mới.

Du Dần cũng đã chuẩn bị cho kì tuyển sinh đại học, đây là một cánh cửa mới hoàn toàn trong cuộc đời anh. Anh đã từng đi đến trước cửa, nhưng cũng đã bỏ lỡ nó vì vụ việc xảy ra. Cho đến sau này, nghĩ lại anh chỉ có thể nắm chặt tay, bàng hoàng cùng với không cam lòng.

Vì vậy, khi lại được đứng trước cánh cửa này, anh biết ơn và bình tĩnh hơn.

Chờ đến giờ, người trong phòng thi có tuổi tương ứng với anh, một số người tự tin, một số thì không thoải mái.

Du Dần ngồi đó, lướt điện thoại.

Trên giao diện WeChat, Đồ Sam vội vã nhắn: "Em sẽ đến!!!!" 4 dấu chấm than lớn theo sau.

Anh nhếch mép mỉm cười.

Đột nhiên, xung quanh có tiếng ồn.

Một cái bóng trắng chạy vào đám người, hai bàn tay chắp lại để rẽ lỗi với câu nói "Xin lỗi, xin lỗi", "Cho đi qua một chút" tách đám đông để đi qua.

Du Dần vội vàng đứng dậy, anh thấy Đồ Sam, cô thở hổn hển dừng lại trước mặt anh, khuôn mặt đỏ ửng, cô cố giữ tấm lụa che đầu.

Cô mặc bộ váy đính nhiều bông hoa trắng mịn, hoa văn phức tạp. Cô di chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lông, một bông tuyết.

Các thí sinh ngồi gần đó nhìn về phía bên này, gióng tai nghe ngóng.

Đồ Sam không quan tâm những người đó, chỉ thở hổn hển: "Em xin lỗi, em tới trễ."

Du Dần nhếch mép: "Vẫn chưa quá muộn."

Đồ Sam chợt nhận ra mọi người đang quan sát họ, cô nói nhỏ với anh: "Đây là váy cưới của tiệc trà năm nay, liệu có quá khoa trương không anh?"

Du Dần nhìn cô từ đầu xuống chân, nghe cô hỏi, chỉ lắc đầu: "Không khoa trương."

Anh nói thêm: "Anh cảm thấy, không cưới em ngay lúc này, thật có lỗi với em."

"Không đâu." Đồ Sam sợ anh suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng tới thi cử: "Em chỉ muốn mặc đẹp một chút, để cổ vũ cho anh! Anh không thích thấy em mặc theo phong cách này, em chỉ,...ừm, chỉ là không hề ép anh kết hôn đâu."

"Phải làm sao đây!" Anh cau mày vì xấu hổ: "Anh nói nghiêm túc mà."

Nói xong, tay trái anh lấy ra một thứ lấp lánh từ túi quần, sau đó nhấc tay cô gái vẫn còn đang thở hổn hển ngốc nghếch, đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

Ngón tay hơi lạnh, Đồ Sam không thể không cúi đầu...

Eh????

Này???

Này??????

Trái tim Đồ Sam như nổ tung, toàn bộ cơ thể không cử động được, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt.

Anh thì tự nhiên bình tĩnh, chỉ thích thú nhìn mu bàn tay cô, dường như hài lòng với phong cách mà anh chọn, tiếp tục nói: "Học tỷ, anh chắc chắc sẽ vào trường của em, đây là hối lộ đầu tiên, mong em sẽ che chở cho anh nhiều hơn trong tương lai."

"Không phải..." Đồ Sam vẫn nhìn anh chằm chằm, chớp mắt, chớp mắt và chớp mắt lần nữa. Cô không có dự đoán câu chuyện sẽ như thế này.

Có điều, phản ứng lại, cô bùng nổ ngay tức khắc, đỏ từ đầu đến chân, nhưng thật tâm cô không thể không thừa nhận, sự phát triển này không tệ chút nào.

Lúc này, chuông báo kêu, thí sinh có thể vào phòng thi.

Đám đông di chuyển, Đồ Sam như được đánh thức, nói: "Anh phải vào rồi đấy!"

Cô có vẻ còn lo lắng hơn anh, cô cứ nói linh tinh không đầu đuôi: "Thôi nào! Thư giãn nào! Mọi chuyện đều ổn! Nếu không thì khi chọn giữa 3 dài 1 ngắn thì chọn ngắn nhất, giữa 3 ngắn 1 dài thì chọn dài nhất, nếu 2 dài 2 ngắn thì chọn B, cùng độ dài với lựa chọn ngắn thì chọn A, chiều dài khác nhau thì chọn D, khó quá cứ chọn C.... "

"Được." Du Dần siết chặt tay cô rồi đặt xuống.

"Đợi anh." Anh nói.

Cô dùng sức gật đầu, nước mắt trào ra.

Theo dòng người đi vào phòng thi rồi trở ra, cô dâu bé nhỏ của anh vẫn ngốc nghếch đứng đợi đó, nheo nheo đôi mắt dễ thương.

Cô gái nhỏ bé trắng trẻo đó, chính là ánh trăng trong tim anh.

Ngày này năm ngoái, anh chưa từng nghĩ rằng, mình có thể trở lại với ánh trăng này.

Ngay tại khoảnh khắc này, cuối cùng anh cũng dám nghĩ.

Anh có thể ở trong ánh trăng này suốt đời.

[Hoàn]

*Lời người dịch: bà này lên đồng quá, tự dưng chương cuối dài thế không biết*

Lời tác giả:

Kết thúc rồi

Đây là một câu chuyện cổ tích đô thị, tôi hy vọng sẽ mang tới cảm xúc tốt cho các bạn.

(Nhân tiện, có lỗi là hơi phi thực tế {hoặc là trong thực tế đấy là điều phi pháp}, cứ coi là bàn tay vàng tôi tạo ra đi, nhưng thực tế là có chuyện giao tiền và bạn sẽ lấy được học bạ đã qua xử lí, nhưng nếu cứ nói về điều đó thì không hay lắm.

Ngoài ra, không hẳn là không tốt khi nói về việc đấy. Hơn nữa, các hồ sơ phạm tội của trẻ vị thành niên sẽ được niêm phong. Đối với trẻ vị thành niêm đã được niêm phong hồ sơ tội phạm, bộ phận hành chính giáo dục, bộ phận nhân sự và anh sinh xã hội phải đảm bảo trẻ đi học tại trường, không bị phân biệt đối xử trong việc làm, vv. Bộ phận dân sự sẽ hưỡng dẫn ủy ban khu phố, ủy ban thôn và các tổ chức tự quản cơ sở khác để đảm bảo rằng họ không bị phân biệt đối xử về an ninh sinh hoạt cơ bản. [Dữ liệu Baidu]

Dù sao thì, người anh em ma quái của chúng ta! Cậu có thể đi học!)

Truyện này đã được kí xuất bản, đó là cuốn sách nhỏ và có cả phần đặc biệt.

Năm nay, vì những vấn đề gia đình và tình trạng cá nhân, câu chuyện của tôi không được trôi chảy.

Tôi không nghĩ ra bất kỳ tác phẩm nào tôi có thể khai thác được, tôi cũng không thể duy trì tần suất cập nhật tốt.

Tôi xin lỗi tất cả những độc giả đã đọc văn bản.

Tôi đã kiểm tra và đứa trẻ sẽ được sinh ra vào tháng 5 năm sau, năng lượng bị hạn chế nên sẽ không có kế hoạch bắt đầu một truyện mới trong thời điểm này.

Năm mới vẫn có thể viết một văn bản Phật giáo như một sự chuyển giao. Thời gian mở hố sẽ được xác định và độ dài không lớn. Ước tính nó giống với các truyện ngắn trước đây của tôi, hàng chục ngàn từ. Nếu bạn quan tâm, bạn có thể tìm kiếm chuyên mục của tôi và cuốn sách "Tình yêu thầm lặng". Mỗi bài báo là một chuyến đi, tôi rất vui khi gặp các bạn trên tàu, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau. Ngày mai là năm 2019, tôi chúc tất cả các bạn một năm mới hạnh phúc, may mắn và hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện