Liễu Đông Thanh về nhà tìm một lượt lại không thấy Tần Mộc đâu, thầm nghĩ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Tần Mộc từ trước đến nay luôn cùng ăn cùng ăn cùng ở với hắn, ngay cả đi tiểu cũng phải rủ nhau đi cùng.

Hôm nay sao tìm mãi lại không tìm thấy người đâu.

"Nha Nhi, Tần Mộc đi đâu vậy? Muội có biết không?"

"Biết, cha dẫn hắn tới thôn Quan Kiều học nghề với Trần thợ săn rồi."

"Cái gì!" Liễu Đông Thanh kinh hãi, chuyện lớn như vậy, tại sao không có ai nói cho hắn biết.

"Ca có thể nói nhỏ một chút được không? Gà cũng bị dọa cho bay hết lên rồi." Liễu Nha Nhi tức giận nói.

Liễu Đông Thanh đá nhẹ con gà đứng gần chân mình một cái, còn dám ghét hắn lớn tiếng, chuyện lớn như vậy không ngờ Tần Mộc lại dám gạt hắn.

Liễu Nha Nhi biết ca ca nhà mình đang giận cái gì, sợ trong lòng hắn sinh oán khí, giải thích: "Ca đừng trách Tần Mộc, có lẽ là cha không cho hắn nói.

Ca cũng đừng trách cha, chỉ dựa vào tính tình và thể trạng của ca không thích hợp đi săn.

Cha cũng vì tốt cho ca.

"Làm món gì ngon!"

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra, ngày nào đó nghĩ ra muội sẽ nói cho hai người biết."

"Được rồi! Là muội sai, đợi hôm nào đó muội sẽ làm đồ ăn ngon cho ca ca.

Nhìn miệng ca kìa có thể treo được một vại dầu rồi."

A, thật đúng là hai người tham ăn.

"Được rồi! Muội biết ca là người tốt nhất, hiểu chuyện nhất.

Việc này là cha không đúng, đợi đến khi cha quay về muội nhất định sẽ nói cho cha biết, ca ca đừng tức giận có được không." Liễu Nha Nhi vỗ vai Liễu Đông Thanh, an ủi hắn giống như một đứa trẻ.

Lại đồng thanh trả lời.

"Ta đang giận hắn đi bái sư không cho ta đi cùng sao? Ta đang giận là vì mọi người gạt ta.

Ta cũng không có hứng thú đi săn đâu." Ngoài miệng Liễu Đông Thanh nói không hứng thú, nhưng có nam hài tử nào không thích được chạy khắp núi rừng săn thú cơ chứ? Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ đi theo người ta học nghề này, hắn là nhi tử của cha, là tôn tử của nãi nãi, là ca ca của Nha Nhi.

Hắn muốn ở nhà giúp đỡ làm việc, hắn muốn chống đỡ cái nhà này.

"Được!"

"Liễu Nha Nhi, ta là ca ca của muội.

Có ai lại dỗ người như muội sao, ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.

Hơn nữa, ta cũng không trách cha." Liễu Đông Thanh bĩu môi, có một chút tức giận.

Không ngờ Nha nhi lại dỗ dành hắn như đứa trẻ.

Chỉ là cha và Tần Mộc đều không tín nhiệm hắn làm hắn cảm thấy tủi thân.

Mấy chữ đồ ăn ngon không chỉ khiến Liễu Đông Thanh thay đổi thái độ còn có cả Ngô Siêu nhà bên cạnh.

Bây giờ nghe thấy Nha Nhi nói muốn làm đồ ăn ngon, tinh thần hắn lập tức tỉnh táo.

Cũng không biết đến lúc đó Nha Nhi sẽ làm món ngon gì, có thể cho hắn nếm thử hay không.

"Món gì ngon!"

Nhưng hắn cũng không thể luôn tới Liễu gia ăn không trả tiền được, dù sao cũng phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được.

"Được!"

Nhắc đến ăn, trong miệng Ngô Siêu lại bắt đầu nuốt nước miếng.

Từ nhỏ hắn sinh ra trong gia đình giàu có, trong nhà cũng có mấy người đầu bếp.

Nguyên liệu nấu ăn đa dạng phong phú, chất lượng lại tốt.

Nhưng từ khi được ăn thử thịt thỏ và đậu hoa lan Nha Nhi làm, hắm mới cảm thấy mấy đầu bếp trong phủ trước đây đều vô cùng giống nhau.

"Đông Thanh ca, các ngươi muốn đi thả lồng lươn? Còn cho ta đi cùng sao?"

"Siêu ca, tục ngữ nói ăn một miếng không thể thành người mập, không cần nóng vội.

Tiền đó ta vẫn có cách kiếm được."

Liễu Nha Nhi vội vàng ngăn lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cha, việc này vốn dĩ là hai người sai trước! Ca cũng chuẩn bị là người lớn, hai người, một người là cha ruột, một người là huynh đệ tốt nhất của ca ca.

Nhưng chuyện bái sư lớn như vậy, hai người lại gạt hắn.

Nếu là con, con cũng giận."

Liễu Nha Nhi nghe xong mấy lời Ngô Siêu nói, lắc đầu: "Ở cửa thành trong huyện đã có lão tiên sinh viết giùm.

Bằng không cha ta đã sớm làm nghề này.

Gián đoạn một hồi, Liễu Đông Thanh cũng quên mất mình còn đang tức giận.

Thấy Ngô Siêu không vui còn nghĩ muốn đưa hắn đi giải sầu, phân tán lực chú ý: "Nha Nhi nói đúng, việc này không thể gấp được! Đi cùng ta đi thả lồng lươn.

Hôm nay trời ấm lên có lẽ lươn cũng bò ra rồi."

"Nha Nhi muội nói, ta vào huyện viết công văn thư tín cho người ta có thể kiếm được chút bạc vụn hay không." Ngô Siêu ba tuổi vỡ lòng, năm tuổi nhập tộc học.

Không nói tài năng thơ ca từ phú cao siêu gì đó có thể làm được.

Nếu viết giùm thư tín công văn cho người ta thì chắc chắn vẫn có thể.

Hai người vừa mới dứt lời, cha Liễu đã dẫn Tần Mộc vào sân.

"Hừ!" Liễu Đông Thanh vốn đã quên cơn tức nhưng vừa nhìn thấy Tần Mộc lại đột nhiên xông lên.

Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới Tần Mộc.

Được lắm, tiểu tử thúi còn nhỏ lại học được chuyện tỏ thái độ.

Hắn bày ra vẻ mắt này cho ai xem? Cha Liễu tiện tay lấy một nhánh cây muốn đánh tới.

Nghe các kiếm tiền của mình không được chấp nhận, Ngô Siêu lại có hơi buồn lòng.

Từ nhỏ hắn đã sống trong cảnh áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm cũng không biết muốn kiếm tiền lại khó như vậy.

Bây giờ mẫu thân đều thêu đồ dước ánh trăng, ánh sáng xuyên qua vải dệt, phảng phất như đang cọ vào lòng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện