Nhánh cây trong tay cha Liễu cuối cùng cũng không đánh xuống được.

Thật ra cha Liễu cũng giống đại đa số những cha mẹ khác, sẽ cảm thấy chuyện này là do trẻ con sai, sau đó còn đánh một trần mới có cái gọi là côn bổng sinh ra hiếu tử.

Cũng may cha Liễu là người dễ nói chuyện, Liễu Nha Nhi vừa nói như vậy đã suy nghĩ lại cảm thấy bản thân mình không đúng.

Là hắn tự cho rằng nếu để nhi tử biết chuyện Tần Mộc đi bái sư, chắc chắn sẽ vô cớ gây rối muốn đi theo học nghề.

Hắn đã xem nhẹ mấy năm nay, nhi tử đã trưởng thành thành một tiểu nam tử hán, dùng bà vai non nớt của của hắn để cố gắng chống đỡ cái nhà này.

"Là cha sai! Đi đặt lồng lươn đi.

Lươn hôm nay bắt được, ta không bán nữa, để lại nấu cho các ngươi ăn." Cha Liễu ném nhánh cây trong tay đi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhi tử.

Hóa ra trong lúc hắn không để ý, đầu nhi tử đã ngang đến bà vai mình.

Liễu Đông Thanh nhìn thấy cha Liễu đột nhiên xin lỗi mình lại dịu dàng không biết nên làm gì, bàn tay nhỏ siết chặt lại buông ra, sau đó lại siết chặt, bĩu môi tủi thân nói: "Là con sai, là con không đủ ổn trọng, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận."

"Được rồi được rồi, ngươi không sai, đi thôi, để Tần Mộc đi cùng!" Cha Liễu sợ nói thêm nữa sẽ khiến Liễu Đông Thanh bật khóc.

Dù sao cũng là con hắn sinh ra, tính tình như thế nào hắn biết rất rõ.

Đừng nhìn Liễu Đông Thanh ngày thường cười đùa không đàng hoàng, nhưng bả vai mất một lớp da cũng không rên một tiếng.

Thật ra trong nội tâm lại rất yếu ớt.

Liễu Nha Nhi nhún vai, đáp: "Số bạc còn lại trong nhà ta đúng không đủ, nếu lấy ra làm xưởng ép dầu, nước tương chúng ta làm lúc trước cũng đến lúc dùng được rồi."

"Vậy được, đợi lát nữa con sẽ đưa bản vẽ tới.

Nhưng tài liệu, vật dụng cần thiết con cũng sẽ liệt kê bên trong.

Về phần xưởng ép dầu, cứ xây sau nhà chúng ta là được.

Dựa vào chân núi lại cách cửa thôn không xa, cũng không không quá hoang vắng.

Chẳng qua còn phải nói chuyện này cho thôn trưởng gia gia biết là được."

Liễu Nha Nhi lấy nhánh cây, vừa vẽ trên đất vừa nói: "Đúng vậy, hạt cây cải dầu này có thể biến thành dầu xào rau phải trải qua nhiều quá trình.

Chẳng qua chuyện này phải xem người tính thế nào, nếu không muốn trồng cải dầu nữa vậy không cần mở xưởng ép.

Nếu có dự định trồng tiếp, hoặc là mở rộng ta dẫn theo người trong thôn cùng nhau trồng, vậy thôn chúng ta chắc chắn có thể làm được một xưởng ép dầu."

Trồng, năm sau chắc chắn sẽ trồng tiếp!

"Cha, trong tay chúng ta cũng có một chút tiền tạm thời không dùng đến, bằng không chúng ta xây một xưởng ép dầu có được không?"

Phần đất sau Liễu gia không lớn, thôn trưởng dẫn người làm thêm một mảnh đất trống, khoảng chừng được hai mươi bình một chút.

Miếng đất này dùng để xây xưởng ép dầu.

Liễu Đông Thanh cùng Tần Mộc đi đặt lồng lươn, cha Liễu nói nói đến chuyện cây cải dầu ngoài ruộng với Liễu Nha Nhi, có lẽ không đến mấy ngày nữa sẽ thu hoạch.

"Chuyện này ta biết, để Nha Nhi vất vả rồi.

Đợi lát nữa ta đi tìm thôn trưởng nói chuyện nà.

Nói đến ngươi có sức lớn Nha Nhi cảm thấy Đại Tráng thúc như thế nào."

"Xưởng ép dầu?"

Thu hoạch cây cải dầu, tách hạt ra, những chuyện này đều đơn giản cũng chỉ là việc nhà nhông bình thường hay làm.

Nhưng ép dầu lại tốn nhiều sức, toàn bộ Hoài Dương cũng chưa có xưởng ép dầu, đến lúc đó cây cải dầu phải kéo đi đâu ép đây? "Làm!" Liễu cha nói chém đinh chặt sắt.

Chỉ cần cây cải dầu có thể ép dầu, sản lượng dù thấp nhưng vẫn có thể trồng ra ruộng lại nghĩ cách nâng cao năng suất.

Cây cải dầu này không nói đến chuyện ích nước lợi dân gì đó, nhưng đối với nhà nông mà nói đúng thật là thứ tốt.

Trương thị nghe xong lại phỉ nhổ, nói mát: "Chẳng qua chỉ một cây rau cải bình thường nhà nào cũng ăn mà thôi, Liễu gia làm một trận lớn như vậy.

Không biết còn tưởng, ngoài ruộng kia là vàng đấy."

"Kia... Vậy làm xưởng ép dầu cần bao nhiêu tiền?"

"Muốn ta nói..." Về phần bà ta muốn nói, nói cái gì như thế nào, Liễu Nha Nhi đều không thể biết được.

Bà ta chỉ nhìn thấy ánh mắt như dao găm của cha con Hổ Tử, Trương thị sợ hãi run rẩy tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại.

Liễu Nha Nhi biết, cha nàng muốn giúp nhà bà cô, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Cha cẩm thấy sao thì chính là như vậy, con tin tưởng ánh mắt của cha.

Con lập tức đi vẽ bản vẽ.

Để xây xưởng ép dầu, thôn trưởng còn đặc biệt gọi tất cả mọi người tới tổ chức hội nghệ.

Nói đến sau nay mặc kệ có bao nhiêu người đi theo Liễu gia trồng cải dầu hay không.

Nhưng cây cải dầu có thể ép dầu là sự thật, vẫn tạm thời giấu kín không truyền truyện này ra bên ngoài.

Nếu để phát hiện ra lập tức đuổi khỏi Tiền Vương Trang.

"Chi hiền ca..."

Ban đêm, Đại Tráng nằm trong phòng cha Liễu.

Rõ ràng đã ba mươi tuổi nhưng lại như đứa trẻ quấn lấy cha Liễu liên tục hỏi: "Chi Hiền ca nhìn thấy cây cải dầu có thể ép dầu ở chỗ nào vậy.

Thật sự quá khó xử.

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, xưởng ép dầu đã xây xong, cối đá xay cùng những thiết bị khác cũng đã đưa tới.

"Đề vừa tới nhìn xưởng ép dầu đó, trời ạ, mấy món dụng cụ cũng khiến người ta hoa mắt.

Chỉ Hiền ca không hổ là người đọc sách, ngay cả xưởng ép dầu cũng biết phải làm như thế nào."

Thừa dịp người lớn trong nhà đều ra ruộng cắt lúa mạch, mấy đứa nhỏ lại đi lên sườn núi đào đất.

Đất đào về làm thành bùn lại nặn thành gạch phơi cho khô.

Xưởng ép dầu cũng dùng gạch xanh bọn họ mua không nổi.

Blah blah...

Số lần cha Liễu gặp vị biểu đệ này tính toán đâu ra đấy cũng không vượt quá một bàn tay.

Lúc còn nhỏ từng chơi với nhau, sau đó lại nhiều năm không gặp, liên hệ cũng ít, hơn nữa cha Liễu vốn là người không thích giao lưu dẫn tới tình cảnh hiện tại bị vị đệ đệ này không ngừng tra hỏi muốn to cả đầu.

Nếu chủ ý này hắn nghĩ ra thì cũng được bởi chỉ cần nói đúng sự thật là được.

Nhưng tất cả đều là cách Nha Nhi nghĩ ra, hắn cũng không thể để lộ thân phận thật sự của Nha Nhi.

Sau khi Đại Tráng nhận được thư của cha Liễu, lập tức đi cùng với gia gia đi xe bò chở vải tới huyện Hoài Dương, lại đi thêm một canh giờ đã tới Liễu gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện