Vốn dĩ Diệp Lâm Tây cố giữ chút tỉnh táo để xem lại đoạn video giám sát một lần nữa. Kết quả là, tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành lại cầm Usb không đưa nó cho cô.
Từ trên cao nhìn xuống đôi mí mắt không nhấc lên nổi vì buồn ngủ của Diệp Lâm Tây, anh hỏi: “Ngày mai phiên tòa bắt đầu rồi à?”
Cũng không phải vậy.
Diệp Lâm Tây lắc đầu, phiên tòa sẽ mở vào thứ tư tuần sau.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây không muốn đi đến bước phải ra hầu tòa xét xử, nhưng lại chẳng có chứng cứ mấu chốt, cũng chẳng thể hy vọng vào việc công ty bảo hiểm sẽ nhả ra. Hơn nữa, kể từ khi xảy ra tai nạn đến nay đã là một tháng rồi. Diệp Lâm Tây sợ đêm dài lắm mộng, quá mất thời gian còn hiệu lực, vì vậy cuối cùng vẫn quyết định đâm đơn kiện.
Dù sao thì Ninh Dĩ Hoài cũng là người mang danh hiệu quỷ kế đa đoan, mặc dù Diệp Lâm Tây rất cố gắng tìm kiếm bằng chứng, nhưng nếu không thể tìm ra chứng cứ có thể nắm chắc phần thắng thì chỉ đành hy vọng Ninh Dĩ Hoài sẽ thuyết phục được quan tòa.
Hiện nay, trong rất nhiều vụ án tranh chấp bảo hiểm, hầu hết các thẩm phán vẫn bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng. Mặc dù công ty bảo hiểm tuyên bố đã tìm thấy bằng chứng, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là các bản tường trình làm chứng mà thôi. Về cơ bản, không thể xác định được hành vi gian lận của Vương Văn Lượng.
Phó Cẩm Hành thấy cô lắc đầu: “Nếu phiên tòa không lập tức bắt đầu vậy thì em cũng chẳng cần phải thức khuya, mai dậy rồi hãy xem.”
Nghe anh dứt khoát sắp xếp, Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt.
Sau đó nhanh chóng nói: “Vậy tôi đi tắm cái đã.”
Cô vừa lấy đồ ngủ vừa ngáp một cái thật dài ngẫm nghĩ, không phải cô làm việc chưa đủ chăm chỉ mà là trong nhà có một kẻ điên cuồng kiểm soát, một mực ngăn chặn sự cố gắng của cô.
Sau khi đổ hết trách nhiệm lên người đàn ông chó đó, cảm giác tội lỗi của Diệp Lâm Tây cũng dần dần biến mất. Ngay cả trong lúc tắm cũng cảm thấy thư giãn thoải mái hơn hẳn.
Hehehe, cô và chiếc bồn tắm này đã được khóa chặt vào với nhau rồi, không bao giờ chia lìa.
Sau khi ra khỏi bồn tắm, Diệp Lâm Tây bắt đầu các bước chăm sóc da, cho dù có buồn ngủ không nhấc nổi mí mắt cô vẫn cố gắng trụ vững đến bước cuối cùng. Đến khi sấy tóc, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Vì vậy Diệp Lâm Tây hất tóc đi hất tóc lại, vừa hất vừa sấy.
Cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng thấy buồn cười, cố tình hất hết tóc ra trước mắt, sau đó lại cho máy sấy thổi ngược về đằng sau, còn không quên đưa tay vuốt vuốt mặt. Phía trước chiếc gương trong phòng tắm, chính là tiên nữ xinh đẹp, bắt mắt và tỏa sáng nhất trên thế giới.
Chỉ là khi đánh giá xong vẻ đẹp của mình, cô đột nhiên liếc từ trong gương ra cửa phòng tắm sau lưng.
Người đàn ông đứng đó không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Anh ta đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt, trông như vừa mới tắm xong. Khi hai mắt chạm nhau, Diệp Lâm Tây cảm giác nghẹt thở, như bị thứ gì đó xiên qua đầu. Tiên nữ có lẽ luôn phải đối mặt với sự bối rối không thể chịu nổi này.
Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây, sấy tóc nhanh lên.”
Diệp Lâm Tây vô cảm nói: “Ồ.”
Sau đó bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi cửa, Diệp Lâm Tây nắm chặt chiếc máy sấy tóc, tại sao tên đàn ông chó này luôn có thể nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô vậy chứ? Cô sấy gần khô mái tóc sau đó mới ủ rũ từ từ đi ra khỏi phòng tắm. Phó Cẩm Hành đã nằm trên giường, anh ta đang dùng máy tính bảng để đọc tài liệu, Diệp Lâm Tây chậm rãi bước qua. Cô vén góc chăn bông lên, muốn đi ngủ trong yên lặng, giả vờ như bản thân không hề tồn tại.
Phó Cẩm hành ở bên cạnh, nhìn thấy cô nằm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng vui vẻ hơn vài phần. Khi Diệp Lâm Tây nằm trên giường, lần đầu tiên anh nhận ra chiếc giường ở nhà lại thoải mái như vậy.
Cô kìm không được, thoải mái thở dài một tiếng. Chỉ có điều âm thanh hơi lớn một chút, sảng khoái quấn chặt chăn bông. Quả nhiên khi con người ta mệt mỏi, thì trí thông minh cũng sẽ theo đó suy giảm. Sao cô ấy có thể phát ra thứ âm thanh vừa thoải mái lại vừa xấu hổ như vậy chứ.
Phó Cẩm Hành: “Nếu mệt quá thì ngủ sớm đi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Anh không thể giả vờ như không nghe thấy à?
May mắn thay, Phó Cẩm Hành không nói thêm gì, bởi vì anh bỏ máy tính bảng xuống rồi tắt luôn đèn. Cả căn phòng chìm vào bóng tối, Diệp Lâm Tây nhắm mắt lại muốn ngủ.
Nhưng không hiểu sao, vốn dĩ bản thân luôn ngủ rất ngon giấc.
Mà hiện giờ lại không ngủ nổi.
Diệp Lâm Tây mở to mắt nhìn lên trần nhà, cô vẫn đang suy nghĩ về đoạn video giám sát mà mình xem hồi tối ở cửa hàng tiện lợi. Bà chủ cửa hàng không thể chỉnh sửa video, nhưng Diệp Lâm Tây luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào, cô lại nghĩ không ra.
Cho đến khi giọng nói hơi trầm thấp của người đàn ông bên cạnh vang lên trong bóng tối: “Không ngủ được à?”
Diệp Lâm Tây ừm một tiếng.
“Còn đang suy nghĩ về vụ án?” Phó Cẩm Hành hỏi.
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng anh ta có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của mình như vậy, khẽ nói: “Ừ.”
Không biết có phải do ánh đèn ngủ mờ tối trong phòng đã khiến cô có ý muốn nói ra sự thật hay không.
Diệp Lâm Tây nói: “Tôi rất sợ do năng lực của mình không đủ giỏi, tìm không ra bằng chứng.”
Sau đó thua kiện.
Cô biết gia đình Vương Văn Lượng cần khoản bồi thường bảo hiểm này đến mức nào, vì vậy cô mới muốn tìm cho ra bằng chứng.
Phó Cẩm Hành hỏi: “Vậy em đã nghĩ tới hay chưa, nếu như việc đó không phải do năng lực của em không đủ thì sao?”
Ý anh là gì??
Diệp Lâm Tây không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Phó Cẩm Hành: “Có nhiều lúc, con người luôn tìm lý do để tô vẽ cho hành vi của mình, kiếm đủ cách viện cớ cho bản thân, cho dù là khách hàng của em, em có thể đảm bảo được rằng mọi điều anh ta nói đều là sự thật không?”
Diệp Lâm Tây hơi giật mình.
Một lúc sau, cô ngạc nhiên thì thầm: “Sao anh nói giống hệt sếp của tôi vậy?”
Quả nhiên, bọn họ đều là những thương nhân máu lạnh.
Phó Cẩm Hành: “Ninh Dĩ Hoài?”
Diệp Lâm không ngờ rằng anh ta lại có thể gọi chính xác tên của Ninh Dĩ Hoài như vậy, nên tò mò hỏi: “Anh biết anh ta à?”
“Danh tiếng của anh ta không được tốt lắm, tôi nghĩ rằng em nên cân nhắc việc đổi sang một nhóm khác.”
Phó Cẩm Hành thản nhiên thờ ơ nói.
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực nghĩ đến rốt cuộc danh tiếng của Ninh Dĩ Hoài tệ đến mức nào chứ? Quả nhiên đây là những điều một nhà tư bản luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như Phó Cẩm Hành sẽ nói ra.
Thế nhưng, Diệp Lâm Tây cũng chẳng quan tâm đến danh tiếng của anh ta, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thắng được vụ kiện của mình.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại hỏi: “Em muốn thắng kiện, chỉ đơn giản là vì không muốn thua vụ kiện đầu tiên của mình hay là thực sự vì muốn giúp gia đình anh ta?”
Diệp Lâm Tây suýt nữa bị kinh ngạc ngồi bật dậy.
Bởi vì Phó Cẩm Hành đã đoán chính xác tâm tư của cô, quả thực vì đây chính là vụ án đầu tiên của mình.
Cô không muốn thua cuộc.
Nhưng điều cô muốn hơn cả là giúp đỡ được đứa nhỏ của Vương Văn Lượng, cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh.
Diệp Lâm Tây: “Tôi muốn giúp anh ta.”
Cô vừa nói xong, người bên cạnh liền vươn tay ôm cô vào lòng, Diệp Lâm Tây bị cuốn vào một vòng tay rộng lớn, ấm áp, có lẽ vì hơi mát của điều hòa trong phòng vừa đủ, nên cô cảm thấy khi dựa vào vòng tay anh ta, có chút ấm áp, thoải mái.
“Ngủ đi, giúp anh ta không phải chỉ có duy nhất một cách là thắng kiện.”
Lời nói của người đàn ông dường như thực sự an đã ủi cô.
Diệp Lâm Tây rơi vào suy nghĩ mơ hồ trước khi chìm vào giấc ngủ, đúng vậy, cô giàu thế cơ mà. Ngay cả khi thực sự thua kiện, cô vẫn có thể trả tiền cho ca phẫu thuật của con gái Vương Văn Lượng.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
*
Ngày hôm sau thức dậy, Diệp Lâm Tây nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Sau khi cô xuống nhà, dì giúp việc vừa nhìn thấy đã hỏi cô có muốn ăn sáng hay không. Diệp Lâm Tây thấy đã gần mười rưỡi sáng nên bảo dì giúp việc ép cho cô một ly nước rau củ. Vì vậy, dì lập tức đi làm ngay, Diệp Lâm Tây đưa mắt nhìn quanh nhà.
Cô đột nhiên hỏi: “Chồng con đi rồi à?”
Ai ngờ dì giúp việc lại đột nhiên nói: “Không đâu, ngài ấy đang ở trong thư phòng.”
Diệp Lâm Tây liếc mắt nhìn về hướng phòng làm việc ở tầng một. Một lúc sau, cô uống hết ly nước ép rau củ liền đặt ly xuống đi, đến phòng làm việc.
Diệp Lâm Tây gõ cửa phòng làm việc hai cái, còn chưa kịp đợi người bên trong lên tiếng đã đẩy cửa đi thẳng vào.
Phó Cẩm Hành vừa ngẩng đầu lên nhìn thì nghe Diệp Lâm Tây hỏi: “Usb đâu?”
Phó Cẩm Hành với chiếc Usb trên bàn do Tần Chu đem đến vào sáng nay lên. Diệp Lâm Tây bước tới, đang định đón lấy nó thì đột nhiên anh lại đổi hướng sau đó cúi xuống cắm Usb vào máy tính.
“Hay là xem ở đây đi.”
Diệp Lâm Tây: “…..”
Khi cô bước tới, mới thấy Phó Cẩm Hành vẫn còn ngồi trên ghế chưa đứng dậy, chẳng lẽ cô phải đứng bên cạnh để xem sao?
Diệp Lâm Tây hừ khẽ một tiếng trong lòng.
Cô không phải kiểu người có thể dễ dàng khom lưng, vì vậy duỗi chân đá vào bắp chân anh ta một cái.
“Thế thì anh đứng lên cho tôi ngồi đi chứ.”
Phó Cẩm Hành nhìn cô, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cũng chẳng có ý định đứng dậy nhường chỗ.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây hoài nghi nhìn anh ta nói: “Không phải là anh muốn tôi đứng để xem đó chứ? Sao anh chẳng ga lăng chút nào thế?”
Rốt cuộc thì người như anh ta sao lại lấy được vợ cơ chứ?
Diệp Lâm Tây tức giận nói ra không chút do dự.
Ngay khi cô sắp tức đến nổ đầu thì bị một bàn tay giữ nhẹ lấy eo, kéo cả người ngồi xuống, cứ thế ngồi thẳng lên đùi Phó Cẩm Hành.
Diệp Lâm Tây chưa kịp phản ứng, Phó Cẩm Hành đã ghé sát vào tai cô nói: “Đệm bằng thịt, đủ ga lăng rồi chứ?”
“……”
Cái gì?
Diệp Lâm Tây cứng đờ, ngồi trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông sau lưng, eo bị anh ta nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Ngay sau đó, khi cô đang bối rối không biết nên đứng dậy nhanh chóng, hay đẩy người đàn ông chó này ra sau, để ngăn anh ta lợi dụng cô thì video giám sát lại xuất hiện trên máy tính.
Diệp Lâm Tây ngay lập tức bị nó thu hút.
Cô cố gắng hết sức không để ý đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn chó sau lưng, lặng lẽ xem đi xem lại đoạn video. Nhưng những thứ này tối qua cô đã xem rồi, hôm nay vẫn vậy, chẳng có thu hoạch gì mới.
Diệp Lâm Tây nói nhỏ: “Góc quay chán quá, chẳng quay được gì cả.”
Theo phán đoán của cô, nếu mèo hoang thực sự xuất hiện, nó phải ở phía đông của con đường mà siêu thị nhỏ này lại nằm ở phía tây của con đường và chỉ quay được sườn sau của chiếc xe khi xảy ra tai nạn.
“Ai nói góc quay chán.” người phía sau đột nhiên nói.
Diệp Lâm Tây tức giận đáp: “Vậy anh đã thấy cái gì rồi?”
“Mặc dù từ góc độ này không quay lại được gì, nhưng tôi nhớ em đã nói rằng người này bị tai nạn xe hơi là do tránh con mèo hoang đúng chứ? Vậy thì chắc chắn ở hiện trường không có xác của động vật.”
Diệp Lâm Tây gật đầu.
“Hiện trường không có xác động vật, cho thấy lúc đó anh ta không đâm trúng hoặc chẹt chết con mèo, dựa theo tình hình thông thường mà nói, con mèo hoang đó sau khi bị dọa sợ đã chạy về phía tây con đường, như vậy chắc hẳn sẽ bị camera giám sát ghi hình lại, thế nhưng trong đoạn video này lại chẳng thấy bất kỳ bóng dáng nào của con mèo nói trên.”
Diệp Lâm Tây kịch liệt chấn động, có cảm giác cả đoàn tàu suy nghĩ bị chặn lại đột nhiên được khai thông. Chẳng trách cô nói tại sao luôn thấy đoạn video này có chỗ nào đó sai sai.
Giọng cô có chút khó chịu: “Lẽ nào Vương Văn Lượng thực sự nói dối tôi sao?”
Căn bản chẳng có con mèo hoang nào chạy qua đường cả.
“Cũng chưa chắc.”
Người đàn ông đang dựa vào lưng ghế đột nhiên duỗi thẳng lưng, ngay sau đó đưa tay bấm chuột điều chỉnh đoạn video quay lại một chút.
“Nhìn hai người này đi.”
Phó Cẩm Hành dùng chuột chỉ chỉ vào hai thanh niên trên vỉa hè phía đông con đường, xem ra là một đôi tình nhân.
Diệp Lâm Tây cau mày, một cặp tình nhân rất bình thường, có vấn đề gì sao?
Cô chẳng nhìn thấy vấn đề gì ở họ cho đến khi nhìn xuống dưới chân. Bởi vì bên đường có bụi cây, nhưng trùng hợp là bụi cây đó dường như bị giẫm phải. Vì vậy, vừa hay bọn họ để lộ chân ra ngoài và có thứ gì đó màu trăng trắng bên cạnh chân họ …
“Chỗ này, có thể phóng to chỗ này chút không?” Diệp Lâm Tây kinh ngạc hét lên.
Thấy cô cũng phát hiện ra điều bất thường, Phó Cẩm Hành phóng to màn hình giám sát, nhưng tiếc là chất lượng hình ảnh thực sự không tốt lắm. Ngay cả khi hình ảnh được phóng to, nó cũng chỉ là một mảng trắng mờ ảo.
Nhưng Diệp Lâm Tây lại xem lại một lượt, thấp giọng nói: “Hình như là một con chó thì phải?”
Bởi gì cho dù là hình dáng hay độ cao thì xem ra nó cũng không hề nhỏ.
Không phải là kích thước của một con mèo.
Phó Cẩm Hành nói: “Có thể đương sự của em chỉ vừa nhìn thấy một bóng trắng lao ra, liền vội vàng tránh nó, chứ không nhìn rõ đó là chó hay mèo.”
Diệp Lâm Tây gật đầu, điều này quả thực là có khả năng.
Có thể là Vương Văn Lượng đang lái xe trên đường, sau đó vô tình nhìn thấy một bóng trắng lao ra. Cho dù sau đó có ngẫm nghĩ lại thì sai lệch cũng là chuyện bình thường.
Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Vì vậy rất có thể là khi chú chó đó lao ra đường, Vương Văn Lượng vì tránh nó nên xảy ra tai nạn, nhưng sau đó chủ nhân của chú chó lại gọi nó về.”
Bởi vì, đây không phải là chó hoang, nên sau vụ tai nạn chủ nhân của nó lập tức gọi nó quay lại.
Vì vậy, chú chó không hề hoảng sợ bỏ chạy sang bên kia đường mà quay lại với chủ ở bên đường ban đầu.
Thế nên, Diệp Lâm Tây vội vàng mở đến đoạn sau của video giám sát, bởi vì trước đó cô chỉ để ý xem đoạn xảy ra tai nạn mà không bận tâm nhiều đến những cảnh diễn ra sau đó.
Cô nhìn hai người trẻ tuổi đang đi dọc trên vỉa hè ở phía đông của con đường, sau đó mới chậm rãi đi sang đường.
Tiếc là chiếc xe của Vương Văn Lượng nằm bên vệ đường nên cô chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên của hai người họ. Chú chó với bộ lông sáng màu vẫn không xuất hiện.
Ngay sau đó, cô thấy người phụ nữ trẻ đi qua, nhưng không có gì theo chân cô ta cả. Người thanh niên thì đứng nguyên tại chỗ, dường như muốn xem tình hình vụ tai nạn xe cộ. Tiếp theo đó các phương tiện khác cũng dừng lại để kiểm tra tình hình, khi người thanh niên kia bỏ đi, cảnh sát giao thông cũng đã có mặt.
Diệp Lâm Tây mờ mịt nhìn người kia rời đi, thở dài: “Chó đâu?”
Cô còn tưởng ít ra sẽ nhìn thấy một trong hai người họ rời đi cùng với chú chó.
Nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó đâu.
Phó Cẩm Hành lại điều chỉnh một lần nữa đến đoạn hai người họ đi bộ dọc theo vỉa hè, anh nói: “Tại sao bọn họ đang đi trên vỉa hè đột nhiên lại chuyển sang phía chân tường này?”
Diệp Lâm Tây giật mình, lúc đầu cô còn tưởng đối phương vì sợ tai nạn xe cộ sẽ ảnh hưởng đến bản thân họ. Nhưng về sau mới phát hiện có điều không ổn, bởi vì xe của Vương Văn Lượng chạy ngược chiều với vỉa hè nên hoàn toàn không thể tông vào họ. Cho dù là có sợ hãi thì nhiều nhất cũng chỉ đứng yên một chỗ không dám động. Ai lại trốn xa tận gốc tường làm gì. Hơn nữa nhìn kỹ người phụ nữ trẻ, cô ta đứng dựa lưng vào tường, như thể đang chặn một thứ gì đó.
Một ý nghĩ cực kỳ sinh động dần dần hình thành trong đầu Diệp Lâm Tây.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành nói: “Rất có thể con chó đã về khu tập thể từ đường hàng rào.”
Diệp Lâm Tây đột ngột khựng lại.
Mặc dù phỏng đoán này rất táo bạo, nhưng cũng không hẳn là không thể. Rõ ràng, có thể hai thanh niên đã nhìn thấy chú chó lao ra khiến xe tải mất lái, do quá sợ hãi nên đã để chú chó chui qua hàng rào quay lại khu tập thể, vì vậy người con gái mới nhanh chóng rời đi để đón nó. Để một mình nam thanh niên ở lại hiện trường nghe ngóng sự việc.
Trong đầu Diệp Lâm Tây đã hiện ra toàn bộ quá trình đó.
Cô nhìn Phó Cẩm Hành một cách khó tin.
Lẽ nào anh ta chính là anh Phó trong truyền thuyết. Danh là Thám tử, tên là Holmes Cẩm Hành?
Anh ta nhắc nhở cô những chi tiết mà bản thân hoàn toàn không để ý tới.
Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Đây chỉ là những ý tưởng giả định, trừ phí có thể tìm được bằng chứng quyết định, nếu không tòa án sẽ không chấp nhận bằng chứng video này.”
Đưa ra các giả định táo bạo và xác minh một cách cẩn thận.
Tất nhiên Diệp Lâm Tây hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ đã có ý tưởng, cô đã tiến thêm một bước để có thể tìm ra bằng chứng. Chỉ cần chứng minh được lúc đó thực sự có động vật lao ra đường, khiến cho Vương Văn Lương vì phải tránh nó nên thao tác không đúng cuối cùng mới xảy ra tai nạn. Vì vậy, dù là chó hay mèo, thì vụ án của Vương Văn Lượng chắc chắn sẽ thắng.
Diệp Lâm Tây có cảm giác như thể vừa rẽ mây nhìn thấy ánh trăng.
Cô khẽ liếc nhìn Phó Cẩm Hành: “Không ngờ anh lại quan sát kỹ như vậy.”
Phó Cẩm Hành cũng nhìn cô, nhưng chỉ cười, không lên tiếng.
Mãi cho đến khi Diệp Lâm Tây định đứng dậy, cô mới nhớ ra từ đầu mình đã ngồi trên đùi anh ta.
Lúc đứng dậy, vàng tai có hơi đỏ.
Đệm bằng thịt đúng là khá thoải mái.
*
Vào khoảng tối ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây lại quay lại hiện trường vụ án một lần nữa. Chỉ có điều lần này cô đi thẳng đến khu tập thể gần đó, khu tập thể này được ngăn cách với con đường Vương Văn Lượng xảy ra tai nạn bởi một vỉa hè.
Cô còn cố ý đi đến khu vực xung quanh hàng rào. Vì đây là khu tập thể cũ, nên hàng rào đều được làm bằng sắt, dựa vào video, nơi người con gái đứng quả nhiên có một đoạn hàng rào đã bị gãy. Chỉ có điều bây giờ xung quanh đã được quấn chi chít dây thép, xem ra là để đề phòng không cho ai trèo qua đây.
Diệp Lâm Tây liếc mắt nhìn độ dày của dây thép, cho dù là mèo con hay chó con cũng đều khó có thể lọt qua. Còn về vấn đề tại sao phải buộc dây thép lên đó thì lại không khó tìm hiểu.
Diệp Lâm Tây đi thẳng đến bốt trực bảo vệ, lần này cô học được cách khôn khéo hơn một chút, trước khi đến đã mua cho nhân viên bảo vệ hai bao thuốc lá. Thấy cô khách sáo như vậy, đối phương cũng dễ nói chuyện hơn hẳn.
Bảo vệ nói: “Cô nói dây hàng rào đằng kia phải không? Hình như là tháng trước thì phải, có một hộ dân trong khu chúng tôi phản ánh rằng hàng rào bên ngoài bị gãy, sợ kẻ trộm từ ngoài trèo vào. Vậy nên lãnh đạo đã sắp xếp chúng tôi giải quyết, chỗ dây thép đó là do tôi buộc lên.”
Diệp Lâm Tây có chút vui mừng: “Là tháng trước phải không?”
Bảo vệ gật đầu: “Đúng, là tháng trước. Cô chờ chút, tôi kiểm tra nhật ký công việc.”
Mặc dù là một khu tập thể lâu đời, nhưng ban Quản lý vẫn có trách nhiệm thực hiện mọi việc và bảo vệ cũng được yêu cầu viết nhật ký công việc hàng ngày.
Một lúc sau, nhân viên bảo vệ đã tìm thấy.
Ông chỉ vào dòng chữ được ghi trong cuốn sổ và nói: “Cô xem, là ngày 28 tháng 5, hộ dân ở phòng 401 tòa 8 đã đến nói với lãnh đạo của chúng tôi rằng vấn đề này phải được giải quyết ngay lập tức. Cô biết đó, ban Quản lý của chúng tôi cũng rất biết coi trọng an toàn của con người.”
Diệp Lâm Tây không khỏi bật cười.
Nhân viên bảo vệ có chút ái ngại trước nụ cười của cô.
Sau đó, Diệp Lâm Tây nhẹ giọng giải thích: “Không phải cháu cười bác đâu, cháu chỉ cảm thấy ý tưởng của mọi người ở đây rất tốt.”
Bác bảo vệ trung niên lúc này mới đứng thẳng người: “Đúng vậy, Giám đốc của chúng tôi có nói làm nghề nào yêu nghề đó, cô gái, vừa rồi tôi nghe cô nói mình là Luật sư đúng không?”
Diệp Lâm Tây gật đầu.
Thực ra, cô không giỏi lắm trong việc hàn huyên tâm sự với người khác. Tuy nhiên, bác nhân viên bảo vệ rất nhiệt tình, còn không ngớt lời khen ngợi: “Luật sư thật tốt, tôi xem trên tivi thường thấy rất nhiều Luật sư giỏi ra tòa kiện tụng, bọn cô chắc kiếm tiền cũng được nhỉ.”
Nhận thấy ông bác trung niên cởi mở này chuẩn bị định hỏi tiền lương hàng năm của cô, Diệp Lâm Tây cảm thấy cũng nên rời đi rồi, nghĩ vậy cô chỉ chỉ vào cuốn sổ, hỏi: “Ai là người sống ở phòng 401 tòa 8 vậy bác?”
“Một cặp vợ chồng trẻ.” bác bảo vệ lập tức đáp.
Diệp Lâm Tây hơi ngạc nhiên, bởi vì khu này là một khu có mật độ dân cư đông đúc, trong khu chắc hẳn phải có đến hơn một trăm hộ sinh sống, vừa rồi cô chỉ vô tình hỏi không ngờ bác bảo vệ lại trả lời được ngay.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, bác bảo vệ cười nói: “Gần đây khu tập thể có đến tuyên truyền về việc nuôi chó hợp pháp, thông báo đến từng gia đình để họ đăng ký cho chó nhà mình. Nhà đó cũng có nuôi một con chó, kết quả là bọn họ nói do quá bận bịu công việc nên chưa có thời gian làm. Người dân trong khu suốt ngày phàn nàn với tôi, nên tôi mới nhớ.”
Hàng rào khu tập thể, nuôi chó.
Quả nhiên tất cả đều khớp rồi.
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm giác được chính nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Vì vậy cô định nói lời cảm ơn rồi rời đi, kết quả còn chưa kịp mở miệng, bác bảo vệ đột nhiên nói: “Cô nhìn kìa, vừa đúng lúc bọn họ về rồi, nếu có việc cần hỏi thì cứ đến hỏi trực tiếp nhé.”
Nhân viên bảo vệ chỉ ra ngoài cửa, Diệp Lâm Tây quay đầu lại, nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ đang đi vào cổng.
Diệp Lâm Tây vẫn còn đang do dự, nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô quyết định nói chuyện với đối phương trước xem sao.
Vì vậy, cô gọi to hai người họ một tiếng.
Sau khi nhìn rõ cô, khuôn mặt cô gái lộ ra vẻ do dự, thậm chí cô ta còn liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Diệp Lâm Tây lập tức mỉm cười.
Làm sao cô có thể không đoán ra người kia đang nghĩ gì chứ?
Cô ta thực sự cảm thấy bản thân mình và người đàn ông bên cạnh có liên quan gì đó.
Con mẹ nó tôi đâu có mù?
Cũng may Diệp Lâm Tây kiềm chế được cảm xúc, lịch sự nói: “Hai vị, tôi muốn tìm hiểu một số việc, vào tối ngày 27 tháng trước, có phải hai người…”
Không ngờ, Diệp Lâm Tây còn chưa kịp nói xong, thì cô gái kia lại đột nhiên phản bác.
Cô ta vươn tay hất cô ra: “Tôi không biết, cô đừng chắn đường tôi về nhà.”
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng đối phương lại đột ngột động tay động chân, vì vậy cô không những không kịp phản ứng mà còn bị đẩy vào trụ đá bên cạnh, bởi vì cô đang đi một đôi xăng đan cao gót, những ngón chân lộ ra ngoài bị va đập đau đến nhói tim.
Cô cúi gập người, hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Chỉ là hai người bọn họ cũng không thể rời đi, bởi vì sau khi người phụ nữ trẻ đẩy cô ra, tài xế Mạnh đứng cách đó không xa đã tiến tới ngăn họ lại.
“Tại sao anh lại chặn bọn tôi?” Cô gái trẻ lại phát tiết lần nữa.
Tài xế Mạnh không hống hách nhưng cũng chẳng khách khí nói: “Cô ra tay đẩy phu nhân nhà chúng tôi, thì không thể cứ thế mà đi được.”
Có lẽ cô gái trẻ chẳng thể ngờ lại có cả vệ sĩ đi cùng cô, có điều cô ta cũng chẳng tin lắm, mỉa mai đáp: “Giả bộ cao sang cái gì, tưởng sẽ dọa được tôi chắc? Có bản lĩnh thì kiện tôi đi. “
Không phải chỉ hẩy nhẹ một cái thôi sao.
Nhưng bất kể cô ta nói gì, tài xế Mạnh vẫn giữ bọn họ lại.
Cuối cùng, nam thanh niên có lẽ không ngăn được tức giận, ngẩng đầu định đẩy tài xế Mạnh ra, nhưng tài xế Mạnh lại dường như chỉ chờ cơ hội này, ngay khi người thanh niên dơ tay lên, anh ta lập tức nắm lấy cánh tay của người thanh niên đó. Gần như chỉ trong tích tắc, tài xế Mạnh đã trở tay quật ngã anh ta.
Cảnh tượng này khiến người dân đang ra vào cổng vô cùng bàng hoàng. Bao gồm cả Diệp Lâm Tây nãy giờ vẫn đờ đẫn vì bị đau. Cô hơi sững sờ nhìn người thanh niên bị vật ngã xuống đất còn anh ta thì đang không ngừng kêu la gọi vợ.
“Sao anh lại đánh người, anh đợi đó, đừng có chạy, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát. Các người đợi đó cho tôi.”
Người phụ nữ trẻ quá kích động nên vừa lấy điện thoại ra vừa chỉ vào tài xế Mạnh hét lớn.
Diệp Lâm Tây đứng ở một bên bật cười, sau đó chậm rãi bước tới.
Ngay cả khi ngón chân của cô đang đau muốn chết đi được, nhưng cô vẫn giả vờ như mình không sao và bước lên phía trước trên đôi giày cao gót.
Cô liếc nhìn cái người đang nằm dưới mặt đất rên rỉ, lại có chút buồn cười nhìn lên người phụ nữ trẻ lúc này đang hùng hồn gọi cảnh sát với vẻ thích thú, sau khi đối phương cúp máy, cô mới từ từ quay sang tài xế Mạnh, nói: “Không phải lo, nếu có thực sự tàn phế thì tôi sẽ đền tiền.”
Nam thanh niên giả vờ kêu than trên mặt đất bỗng im bặt….
Diệp Lâm Tây lại giễu cợt, chậm rãi nhìn cô gái trẻ đang bừng bừng lửa giận phía đối diện, ôn nhu nói: “Có bản lĩnh thì kiện tôi đi.”
Diệp Lâm Tây trả lại toàn bộ nhưng lời kiêu ngạo vừa rồi cô ta đã nói.
Còn đám đông bên đường đều đang căng mắt ra xem.
Đã từng nhìn thấy người đúng lý hợp tình, nhưng đến mức độ này thì chưa từng gặp. Cô gái này đúng là ngầu quá đi.
Một lúc sau thì cảnh sát đến, sau khi tìm hiểu sơ bộ tình hình, thấy xung quanh có nhiều người xem nên dứt khoát đưa về đồn để xử lý. Nhưng khi họ ra xe, Diệp Lâm Tây nói rằng bọn họ có thể tự lái xe đến đồn cảnh sát để giải quyết.
Cô gái ở bên cạnh lập tức phản bác: “Vậy không được, ngộ nhỡ cô bỏ chạy thì sao?”
Diệp Lâm Tây: “Có cảnh sát giúp ghi nhớ biển số xe, cô cho rằng tôi cần phải trốn sao?”
Cô gái trẻ vẫn còn đang lẩm bẩm thì tài xế Mạnh đã lái xe đến.
Đối phương vừa nhìn thấy chiếc Bentley màu trắng cùng với biển sổ xe kiêu ngạo thì lập tức ngậm miệng.
Bởi vì cảnh sát chỉ lái một chiếc xe đến, nên họ thực sự không thể chở nhiều người cùng lúc về đồn, cuối cùng đồng ý cho Diệp Lâm Tây tự lái xe đến đó. Ngay sau khi họ đến đồn cảnh sát, người phụ nữ trẻ bắt đầu phàn nàn về hành vi kiêu ngạo của Diệp Lâm Tây. Diệp Lâm Tây lười tranh luận với con chim rừng này, lẳng lặng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đồng chí cảnh sát có lẽ cũng bị đau đầu nhức óc bởi cuộc cãi vã của cô ta, vội vàng thuyết phục: “Nãy giờ đều là cô nói, người ta còn chưa lên tiếng kìa, vì vậy cô cứ từ từ trình bày, không nên cãi vã, ở đây cũng chẳng có ai muốn cãi nhau với cô đâu.”
Khi cô gái trẻ nghe thấy giọng điệu của cảnh sát, thì lập tức hét lên: “Anh cảnh sát anh đừng quá hợm hĩnh, thấy cô ta giàu có thì cố tình nịnh nọt cô ta, chính cô ta đã chỉ đạo tài xế đẩy chồng tôi ngã xuống đất. Eo của chồng tôi không được tốt, chúng tôi phải đến bệnh viện kiểm tra.”
Lại còn lăn ra ăn vạ nữa?
Diệp Lâm Tây không quan tâm đến chi phí khám xét, nhưng cô thực sự ghét cái cách đối phương trợn mắt nói bừa. Nhưng cô lại không phản bác, tài xế Mạnh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Anh cảnh sát, tôi không đồng ý cách nói của cô gái này, chính cô ta đã đẩy người trước, khi tôi ngăn cản họ rời đi, người đàn ông lại định đẩy tôi, tôi buộc phải tự vệ.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên quay đầu nhìn Tài xế Mạnh bên cạnh. Ban đầu cô nghĩ rằng vị tài xế này là một người đàn ông trung niên lầm lì, nhưng anh ta lại nói chuyện rất đúng lý và có cơ sở, điều này cao hơn vài cấp so với khả năng diễn đạt tường thuật của con gà rừng đang gào thét kia.
Viên cảnh sát gật đầu nói: “Trước tiên, anh ghi ra những lời vừa nói, chúng tôi sẽ kiểm tra camera giám sát.”
Vừa nghe thấy mấy từ camera giám sát, sự kiêu ngạo của người bên cạnh đột nhiên giảm hẳn. Bởi vì đây là vụ tranh chấp nhỏ, bọn họ lại chẳng phải là người động tay động chân trước.
Vì vậy, cô gái trẻ quyết định thay đổi phương pháp, bắt đầu ôm eo người đàn ông và không ngừng nói một cách đáng thương: “Chồng ơi, có phải thắt lưng anh đau lắm không? Em biết, không sao cả, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Người đàn ông dường như muốn hưởng ứng lời vợ mình, ngập ngừng: “Vợ ơi, anh không sao, tuy rất đau như vẫn chịu được.”
Diệp Lâm Tây bị chọc đến mức sắp bật cười rồi.
Đột nhiên không rõ là hai người đó đang phơi bày vẻ thảm hạn hay đang diễn một bộ phim truyền hình tình cảm rẻ tiền nữa.
Bởi vì đây quả thực là một tranh chấp nhỏ và đôi bên đều có cái sai, nên không đủ mức án tạm giữ ba ngày. Khi cảnh sát hỏi Diệp Lâm Tây có muốn báo người nhà đến không, cô lại nhẹ giọng nói không cần, để cô liên hệ với Luật sư tới giải quyết là được.
Nghe đến đây, người phụ nữ trẻ dường như cuối cùng cũng tìm được cách phát tiết, cô ta tức đến mức không kìm được cảm xúc nói: “Có tiền thì oai lắm chắc, còn chẳng phải là loại đàn bà bị chồng ruồng bỏ à, cái gì mà gọi người nhà đến giải quyết, chồng cô ta chắc chắn lượn đi với người khác lâu rồi.”
Câu nói này quá khó nghe, đến cả viên cảnh sát cũng phải cau mày.
Diệp Lâm Tây đột nhiên nghĩ đến việc đánh người trong đồn cảnh sát sẽ bị kết án bao nhiêu năm? Trong tâm trí cô cũng cẩn thận tìm kiếm các quy định về luật pháp và lệnh xử lý có liên quan.
Kết quả là cô vẫn còn chưa tìm kiếm xong.
Thì nghe thấy một tiếng gọi lạnh lùng: “Lâm Tây.”
Cô còn tưởng mình gặp ảo giác, nhưng khi khẽ quay đầu, lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh, anh mặc một bộ vest phẳng phiu và đắt tiền với đường cắt may tinh xảo, khiến cả người tỏa sáng như một viên ngọc bích.
Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt.
Đột nhiên cô ấy đứng dậy, khẽ cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ không biết là ngạc nhiên hay ngượng ngùng, khi đứng trước mặt Phó Cẩm Hành, cô cất giọng ngọt ngào: “Mối ngày đều phải xử lý những vụ làm ăn lên đến hàng chục tỷ, có thể đừng chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt của tôi mà phải chạy đi chạy lại hay không?”
Cô gái trẻ: “…”
Mẹ nó, đúng là giọng điệu của một con khốn.
“Bảo vệ Phó phu nhân chính là trách nhiệm của tôi.”
Khi giọng nói trầm thấp và ngọt ngào của người đàn ông vang lên, nó như muốn thổi bay thành chì trong lòng Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, cô nghĩ anh ta sẽ không bao giờ phơi bày bản thân trước mặt người khác. Trăm vạn lần không thể ngờ rằng, anh ta sẽ phối hợp ăn ý với cô như vậy.
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây nhếch miệng cười trước mặt anh ta.
Ồ!
Cô là Phó phu nhân mà.
Từ trên cao nhìn xuống đôi mí mắt không nhấc lên nổi vì buồn ngủ của Diệp Lâm Tây, anh hỏi: “Ngày mai phiên tòa bắt đầu rồi à?”
Cũng không phải vậy.
Diệp Lâm Tây lắc đầu, phiên tòa sẽ mở vào thứ tư tuần sau.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây không muốn đi đến bước phải ra hầu tòa xét xử, nhưng lại chẳng có chứng cứ mấu chốt, cũng chẳng thể hy vọng vào việc công ty bảo hiểm sẽ nhả ra. Hơn nữa, kể từ khi xảy ra tai nạn đến nay đã là một tháng rồi. Diệp Lâm Tây sợ đêm dài lắm mộng, quá mất thời gian còn hiệu lực, vì vậy cuối cùng vẫn quyết định đâm đơn kiện.
Dù sao thì Ninh Dĩ Hoài cũng là người mang danh hiệu quỷ kế đa đoan, mặc dù Diệp Lâm Tây rất cố gắng tìm kiếm bằng chứng, nhưng nếu không thể tìm ra chứng cứ có thể nắm chắc phần thắng thì chỉ đành hy vọng Ninh Dĩ Hoài sẽ thuyết phục được quan tòa.
Hiện nay, trong rất nhiều vụ án tranh chấp bảo hiểm, hầu hết các thẩm phán vẫn bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng. Mặc dù công ty bảo hiểm tuyên bố đã tìm thấy bằng chứng, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là các bản tường trình làm chứng mà thôi. Về cơ bản, không thể xác định được hành vi gian lận của Vương Văn Lượng.
Phó Cẩm Hành thấy cô lắc đầu: “Nếu phiên tòa không lập tức bắt đầu vậy thì em cũng chẳng cần phải thức khuya, mai dậy rồi hãy xem.”
Nghe anh dứt khoát sắp xếp, Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt.
Sau đó nhanh chóng nói: “Vậy tôi đi tắm cái đã.”
Cô vừa lấy đồ ngủ vừa ngáp một cái thật dài ngẫm nghĩ, không phải cô làm việc chưa đủ chăm chỉ mà là trong nhà có một kẻ điên cuồng kiểm soát, một mực ngăn chặn sự cố gắng của cô.
Sau khi đổ hết trách nhiệm lên người đàn ông chó đó, cảm giác tội lỗi của Diệp Lâm Tây cũng dần dần biến mất. Ngay cả trong lúc tắm cũng cảm thấy thư giãn thoải mái hơn hẳn.
Hehehe, cô và chiếc bồn tắm này đã được khóa chặt vào với nhau rồi, không bao giờ chia lìa.
Sau khi ra khỏi bồn tắm, Diệp Lâm Tây bắt đầu các bước chăm sóc da, cho dù có buồn ngủ không nhấc nổi mí mắt cô vẫn cố gắng trụ vững đến bước cuối cùng. Đến khi sấy tóc, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Vì vậy Diệp Lâm Tây hất tóc đi hất tóc lại, vừa hất vừa sấy.
Cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng thấy buồn cười, cố tình hất hết tóc ra trước mắt, sau đó lại cho máy sấy thổi ngược về đằng sau, còn không quên đưa tay vuốt vuốt mặt. Phía trước chiếc gương trong phòng tắm, chính là tiên nữ xinh đẹp, bắt mắt và tỏa sáng nhất trên thế giới.
Chỉ là khi đánh giá xong vẻ đẹp của mình, cô đột nhiên liếc từ trong gương ra cửa phòng tắm sau lưng.
Người đàn ông đứng đó không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Anh ta đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt, trông như vừa mới tắm xong. Khi hai mắt chạm nhau, Diệp Lâm Tây cảm giác nghẹt thở, như bị thứ gì đó xiên qua đầu. Tiên nữ có lẽ luôn phải đối mặt với sự bối rối không thể chịu nổi này.
Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây, sấy tóc nhanh lên.”
Diệp Lâm Tây vô cảm nói: “Ồ.”
Sau đó bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi cửa, Diệp Lâm Tây nắm chặt chiếc máy sấy tóc, tại sao tên đàn ông chó này luôn có thể nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô vậy chứ? Cô sấy gần khô mái tóc sau đó mới ủ rũ từ từ đi ra khỏi phòng tắm. Phó Cẩm Hành đã nằm trên giường, anh ta đang dùng máy tính bảng để đọc tài liệu, Diệp Lâm Tây chậm rãi bước qua. Cô vén góc chăn bông lên, muốn đi ngủ trong yên lặng, giả vờ như bản thân không hề tồn tại.
Phó Cẩm hành ở bên cạnh, nhìn thấy cô nằm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng vui vẻ hơn vài phần. Khi Diệp Lâm Tây nằm trên giường, lần đầu tiên anh nhận ra chiếc giường ở nhà lại thoải mái như vậy.
Cô kìm không được, thoải mái thở dài một tiếng. Chỉ có điều âm thanh hơi lớn một chút, sảng khoái quấn chặt chăn bông. Quả nhiên khi con người ta mệt mỏi, thì trí thông minh cũng sẽ theo đó suy giảm. Sao cô ấy có thể phát ra thứ âm thanh vừa thoải mái lại vừa xấu hổ như vậy chứ.
Phó Cẩm Hành: “Nếu mệt quá thì ngủ sớm đi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Anh không thể giả vờ như không nghe thấy à?
May mắn thay, Phó Cẩm Hành không nói thêm gì, bởi vì anh bỏ máy tính bảng xuống rồi tắt luôn đèn. Cả căn phòng chìm vào bóng tối, Diệp Lâm Tây nhắm mắt lại muốn ngủ.
Nhưng không hiểu sao, vốn dĩ bản thân luôn ngủ rất ngon giấc.
Mà hiện giờ lại không ngủ nổi.
Diệp Lâm Tây mở to mắt nhìn lên trần nhà, cô vẫn đang suy nghĩ về đoạn video giám sát mà mình xem hồi tối ở cửa hàng tiện lợi. Bà chủ cửa hàng không thể chỉnh sửa video, nhưng Diệp Lâm Tây luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào, cô lại nghĩ không ra.
Cho đến khi giọng nói hơi trầm thấp của người đàn ông bên cạnh vang lên trong bóng tối: “Không ngủ được à?”
Diệp Lâm Tây ừm một tiếng.
“Còn đang suy nghĩ về vụ án?” Phó Cẩm Hành hỏi.
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng anh ta có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của mình như vậy, khẽ nói: “Ừ.”
Không biết có phải do ánh đèn ngủ mờ tối trong phòng đã khiến cô có ý muốn nói ra sự thật hay không.
Diệp Lâm Tây nói: “Tôi rất sợ do năng lực của mình không đủ giỏi, tìm không ra bằng chứng.”
Sau đó thua kiện.
Cô biết gia đình Vương Văn Lượng cần khoản bồi thường bảo hiểm này đến mức nào, vì vậy cô mới muốn tìm cho ra bằng chứng.
Phó Cẩm Hành hỏi: “Vậy em đã nghĩ tới hay chưa, nếu như việc đó không phải do năng lực của em không đủ thì sao?”
Ý anh là gì??
Diệp Lâm Tây không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Phó Cẩm Hành: “Có nhiều lúc, con người luôn tìm lý do để tô vẽ cho hành vi của mình, kiếm đủ cách viện cớ cho bản thân, cho dù là khách hàng của em, em có thể đảm bảo được rằng mọi điều anh ta nói đều là sự thật không?”
Diệp Lâm Tây hơi giật mình.
Một lúc sau, cô ngạc nhiên thì thầm: “Sao anh nói giống hệt sếp của tôi vậy?”
Quả nhiên, bọn họ đều là những thương nhân máu lạnh.
Phó Cẩm Hành: “Ninh Dĩ Hoài?”
Diệp Lâm không ngờ rằng anh ta lại có thể gọi chính xác tên của Ninh Dĩ Hoài như vậy, nên tò mò hỏi: “Anh biết anh ta à?”
“Danh tiếng của anh ta không được tốt lắm, tôi nghĩ rằng em nên cân nhắc việc đổi sang một nhóm khác.”
Phó Cẩm Hành thản nhiên thờ ơ nói.
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực nghĩ đến rốt cuộc danh tiếng của Ninh Dĩ Hoài tệ đến mức nào chứ? Quả nhiên đây là những điều một nhà tư bản luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như Phó Cẩm Hành sẽ nói ra.
Thế nhưng, Diệp Lâm Tây cũng chẳng quan tâm đến danh tiếng của anh ta, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thắng được vụ kiện của mình.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại hỏi: “Em muốn thắng kiện, chỉ đơn giản là vì không muốn thua vụ kiện đầu tiên của mình hay là thực sự vì muốn giúp gia đình anh ta?”
Diệp Lâm Tây suýt nữa bị kinh ngạc ngồi bật dậy.
Bởi vì Phó Cẩm Hành đã đoán chính xác tâm tư của cô, quả thực vì đây chính là vụ án đầu tiên của mình.
Cô không muốn thua cuộc.
Nhưng điều cô muốn hơn cả là giúp đỡ được đứa nhỏ của Vương Văn Lượng, cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh.
Diệp Lâm Tây: “Tôi muốn giúp anh ta.”
Cô vừa nói xong, người bên cạnh liền vươn tay ôm cô vào lòng, Diệp Lâm Tây bị cuốn vào một vòng tay rộng lớn, ấm áp, có lẽ vì hơi mát của điều hòa trong phòng vừa đủ, nên cô cảm thấy khi dựa vào vòng tay anh ta, có chút ấm áp, thoải mái.
“Ngủ đi, giúp anh ta không phải chỉ có duy nhất một cách là thắng kiện.”
Lời nói của người đàn ông dường như thực sự an đã ủi cô.
Diệp Lâm Tây rơi vào suy nghĩ mơ hồ trước khi chìm vào giấc ngủ, đúng vậy, cô giàu thế cơ mà. Ngay cả khi thực sự thua kiện, cô vẫn có thể trả tiền cho ca phẫu thuật của con gái Vương Văn Lượng.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
*
Ngày hôm sau thức dậy, Diệp Lâm Tây nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Sau khi cô xuống nhà, dì giúp việc vừa nhìn thấy đã hỏi cô có muốn ăn sáng hay không. Diệp Lâm Tây thấy đã gần mười rưỡi sáng nên bảo dì giúp việc ép cho cô một ly nước rau củ. Vì vậy, dì lập tức đi làm ngay, Diệp Lâm Tây đưa mắt nhìn quanh nhà.
Cô đột nhiên hỏi: “Chồng con đi rồi à?”
Ai ngờ dì giúp việc lại đột nhiên nói: “Không đâu, ngài ấy đang ở trong thư phòng.”
Diệp Lâm Tây liếc mắt nhìn về hướng phòng làm việc ở tầng một. Một lúc sau, cô uống hết ly nước ép rau củ liền đặt ly xuống đi, đến phòng làm việc.
Diệp Lâm Tây gõ cửa phòng làm việc hai cái, còn chưa kịp đợi người bên trong lên tiếng đã đẩy cửa đi thẳng vào.
Phó Cẩm Hành vừa ngẩng đầu lên nhìn thì nghe Diệp Lâm Tây hỏi: “Usb đâu?”
Phó Cẩm Hành với chiếc Usb trên bàn do Tần Chu đem đến vào sáng nay lên. Diệp Lâm Tây bước tới, đang định đón lấy nó thì đột nhiên anh lại đổi hướng sau đó cúi xuống cắm Usb vào máy tính.
“Hay là xem ở đây đi.”
Diệp Lâm Tây: “…..”
Khi cô bước tới, mới thấy Phó Cẩm Hành vẫn còn ngồi trên ghế chưa đứng dậy, chẳng lẽ cô phải đứng bên cạnh để xem sao?
Diệp Lâm Tây hừ khẽ một tiếng trong lòng.
Cô không phải kiểu người có thể dễ dàng khom lưng, vì vậy duỗi chân đá vào bắp chân anh ta một cái.
“Thế thì anh đứng lên cho tôi ngồi đi chứ.”
Phó Cẩm Hành nhìn cô, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cũng chẳng có ý định đứng dậy nhường chỗ.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây hoài nghi nhìn anh ta nói: “Không phải là anh muốn tôi đứng để xem đó chứ? Sao anh chẳng ga lăng chút nào thế?”
Rốt cuộc thì người như anh ta sao lại lấy được vợ cơ chứ?
Diệp Lâm Tây tức giận nói ra không chút do dự.
Ngay khi cô sắp tức đến nổ đầu thì bị một bàn tay giữ nhẹ lấy eo, kéo cả người ngồi xuống, cứ thế ngồi thẳng lên đùi Phó Cẩm Hành.
Diệp Lâm Tây chưa kịp phản ứng, Phó Cẩm Hành đã ghé sát vào tai cô nói: “Đệm bằng thịt, đủ ga lăng rồi chứ?”
“……”
Cái gì?
Diệp Lâm Tây cứng đờ, ngồi trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông sau lưng, eo bị anh ta nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Ngay sau đó, khi cô đang bối rối không biết nên đứng dậy nhanh chóng, hay đẩy người đàn ông chó này ra sau, để ngăn anh ta lợi dụng cô thì video giám sát lại xuất hiện trên máy tính.
Diệp Lâm Tây ngay lập tức bị nó thu hút.
Cô cố gắng hết sức không để ý đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn chó sau lưng, lặng lẽ xem đi xem lại đoạn video. Nhưng những thứ này tối qua cô đã xem rồi, hôm nay vẫn vậy, chẳng có thu hoạch gì mới.
Diệp Lâm Tây nói nhỏ: “Góc quay chán quá, chẳng quay được gì cả.”
Theo phán đoán của cô, nếu mèo hoang thực sự xuất hiện, nó phải ở phía đông của con đường mà siêu thị nhỏ này lại nằm ở phía tây của con đường và chỉ quay được sườn sau của chiếc xe khi xảy ra tai nạn.
“Ai nói góc quay chán.” người phía sau đột nhiên nói.
Diệp Lâm Tây tức giận đáp: “Vậy anh đã thấy cái gì rồi?”
“Mặc dù từ góc độ này không quay lại được gì, nhưng tôi nhớ em đã nói rằng người này bị tai nạn xe hơi là do tránh con mèo hoang đúng chứ? Vậy thì chắc chắn ở hiện trường không có xác của động vật.”
Diệp Lâm Tây gật đầu.
“Hiện trường không có xác động vật, cho thấy lúc đó anh ta không đâm trúng hoặc chẹt chết con mèo, dựa theo tình hình thông thường mà nói, con mèo hoang đó sau khi bị dọa sợ đã chạy về phía tây con đường, như vậy chắc hẳn sẽ bị camera giám sát ghi hình lại, thế nhưng trong đoạn video này lại chẳng thấy bất kỳ bóng dáng nào của con mèo nói trên.”
Diệp Lâm Tây kịch liệt chấn động, có cảm giác cả đoàn tàu suy nghĩ bị chặn lại đột nhiên được khai thông. Chẳng trách cô nói tại sao luôn thấy đoạn video này có chỗ nào đó sai sai.
Giọng cô có chút khó chịu: “Lẽ nào Vương Văn Lượng thực sự nói dối tôi sao?”
Căn bản chẳng có con mèo hoang nào chạy qua đường cả.
“Cũng chưa chắc.”
Người đàn ông đang dựa vào lưng ghế đột nhiên duỗi thẳng lưng, ngay sau đó đưa tay bấm chuột điều chỉnh đoạn video quay lại một chút.
“Nhìn hai người này đi.”
Phó Cẩm Hành dùng chuột chỉ chỉ vào hai thanh niên trên vỉa hè phía đông con đường, xem ra là một đôi tình nhân.
Diệp Lâm Tây cau mày, một cặp tình nhân rất bình thường, có vấn đề gì sao?
Cô chẳng nhìn thấy vấn đề gì ở họ cho đến khi nhìn xuống dưới chân. Bởi vì bên đường có bụi cây, nhưng trùng hợp là bụi cây đó dường như bị giẫm phải. Vì vậy, vừa hay bọn họ để lộ chân ra ngoài và có thứ gì đó màu trăng trắng bên cạnh chân họ …
“Chỗ này, có thể phóng to chỗ này chút không?” Diệp Lâm Tây kinh ngạc hét lên.
Thấy cô cũng phát hiện ra điều bất thường, Phó Cẩm Hành phóng to màn hình giám sát, nhưng tiếc là chất lượng hình ảnh thực sự không tốt lắm. Ngay cả khi hình ảnh được phóng to, nó cũng chỉ là một mảng trắng mờ ảo.
Nhưng Diệp Lâm Tây lại xem lại một lượt, thấp giọng nói: “Hình như là một con chó thì phải?”
Bởi gì cho dù là hình dáng hay độ cao thì xem ra nó cũng không hề nhỏ.
Không phải là kích thước của một con mèo.
Phó Cẩm Hành nói: “Có thể đương sự của em chỉ vừa nhìn thấy một bóng trắng lao ra, liền vội vàng tránh nó, chứ không nhìn rõ đó là chó hay mèo.”
Diệp Lâm Tây gật đầu, điều này quả thực là có khả năng.
Có thể là Vương Văn Lượng đang lái xe trên đường, sau đó vô tình nhìn thấy một bóng trắng lao ra. Cho dù sau đó có ngẫm nghĩ lại thì sai lệch cũng là chuyện bình thường.
Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Vì vậy rất có thể là khi chú chó đó lao ra đường, Vương Văn Lượng vì tránh nó nên xảy ra tai nạn, nhưng sau đó chủ nhân của chú chó lại gọi nó về.”
Bởi vì, đây không phải là chó hoang, nên sau vụ tai nạn chủ nhân của nó lập tức gọi nó quay lại.
Vì vậy, chú chó không hề hoảng sợ bỏ chạy sang bên kia đường mà quay lại với chủ ở bên đường ban đầu.
Thế nên, Diệp Lâm Tây vội vàng mở đến đoạn sau của video giám sát, bởi vì trước đó cô chỉ để ý xem đoạn xảy ra tai nạn mà không bận tâm nhiều đến những cảnh diễn ra sau đó.
Cô nhìn hai người trẻ tuổi đang đi dọc trên vỉa hè ở phía đông của con đường, sau đó mới chậm rãi đi sang đường.
Tiếc là chiếc xe của Vương Văn Lượng nằm bên vệ đường nên cô chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên của hai người họ. Chú chó với bộ lông sáng màu vẫn không xuất hiện.
Ngay sau đó, cô thấy người phụ nữ trẻ đi qua, nhưng không có gì theo chân cô ta cả. Người thanh niên thì đứng nguyên tại chỗ, dường như muốn xem tình hình vụ tai nạn xe cộ. Tiếp theo đó các phương tiện khác cũng dừng lại để kiểm tra tình hình, khi người thanh niên kia bỏ đi, cảnh sát giao thông cũng đã có mặt.
Diệp Lâm Tây mờ mịt nhìn người kia rời đi, thở dài: “Chó đâu?”
Cô còn tưởng ít ra sẽ nhìn thấy một trong hai người họ rời đi cùng với chú chó.
Nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó đâu.
Phó Cẩm Hành lại điều chỉnh một lần nữa đến đoạn hai người họ đi bộ dọc theo vỉa hè, anh nói: “Tại sao bọn họ đang đi trên vỉa hè đột nhiên lại chuyển sang phía chân tường này?”
Diệp Lâm Tây giật mình, lúc đầu cô còn tưởng đối phương vì sợ tai nạn xe cộ sẽ ảnh hưởng đến bản thân họ. Nhưng về sau mới phát hiện có điều không ổn, bởi vì xe của Vương Văn Lượng chạy ngược chiều với vỉa hè nên hoàn toàn không thể tông vào họ. Cho dù là có sợ hãi thì nhiều nhất cũng chỉ đứng yên một chỗ không dám động. Ai lại trốn xa tận gốc tường làm gì. Hơn nữa nhìn kỹ người phụ nữ trẻ, cô ta đứng dựa lưng vào tường, như thể đang chặn một thứ gì đó.
Một ý nghĩ cực kỳ sinh động dần dần hình thành trong đầu Diệp Lâm Tây.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành nói: “Rất có thể con chó đã về khu tập thể từ đường hàng rào.”
Diệp Lâm Tây đột ngột khựng lại.
Mặc dù phỏng đoán này rất táo bạo, nhưng cũng không hẳn là không thể. Rõ ràng, có thể hai thanh niên đã nhìn thấy chú chó lao ra khiến xe tải mất lái, do quá sợ hãi nên đã để chú chó chui qua hàng rào quay lại khu tập thể, vì vậy người con gái mới nhanh chóng rời đi để đón nó. Để một mình nam thanh niên ở lại hiện trường nghe ngóng sự việc.
Trong đầu Diệp Lâm Tây đã hiện ra toàn bộ quá trình đó.
Cô nhìn Phó Cẩm Hành một cách khó tin.
Lẽ nào anh ta chính là anh Phó trong truyền thuyết. Danh là Thám tử, tên là Holmes Cẩm Hành?
Anh ta nhắc nhở cô những chi tiết mà bản thân hoàn toàn không để ý tới.
Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Đây chỉ là những ý tưởng giả định, trừ phí có thể tìm được bằng chứng quyết định, nếu không tòa án sẽ không chấp nhận bằng chứng video này.”
Đưa ra các giả định táo bạo và xác minh một cách cẩn thận.
Tất nhiên Diệp Lâm Tây hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ đã có ý tưởng, cô đã tiến thêm một bước để có thể tìm ra bằng chứng. Chỉ cần chứng minh được lúc đó thực sự có động vật lao ra đường, khiến cho Vương Văn Lương vì phải tránh nó nên thao tác không đúng cuối cùng mới xảy ra tai nạn. Vì vậy, dù là chó hay mèo, thì vụ án của Vương Văn Lượng chắc chắn sẽ thắng.
Diệp Lâm Tây có cảm giác như thể vừa rẽ mây nhìn thấy ánh trăng.
Cô khẽ liếc nhìn Phó Cẩm Hành: “Không ngờ anh lại quan sát kỹ như vậy.”
Phó Cẩm Hành cũng nhìn cô, nhưng chỉ cười, không lên tiếng.
Mãi cho đến khi Diệp Lâm Tây định đứng dậy, cô mới nhớ ra từ đầu mình đã ngồi trên đùi anh ta.
Lúc đứng dậy, vàng tai có hơi đỏ.
Đệm bằng thịt đúng là khá thoải mái.
*
Vào khoảng tối ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây lại quay lại hiện trường vụ án một lần nữa. Chỉ có điều lần này cô đi thẳng đến khu tập thể gần đó, khu tập thể này được ngăn cách với con đường Vương Văn Lượng xảy ra tai nạn bởi một vỉa hè.
Cô còn cố ý đi đến khu vực xung quanh hàng rào. Vì đây là khu tập thể cũ, nên hàng rào đều được làm bằng sắt, dựa vào video, nơi người con gái đứng quả nhiên có một đoạn hàng rào đã bị gãy. Chỉ có điều bây giờ xung quanh đã được quấn chi chít dây thép, xem ra là để đề phòng không cho ai trèo qua đây.
Diệp Lâm Tây liếc mắt nhìn độ dày của dây thép, cho dù là mèo con hay chó con cũng đều khó có thể lọt qua. Còn về vấn đề tại sao phải buộc dây thép lên đó thì lại không khó tìm hiểu.
Diệp Lâm Tây đi thẳng đến bốt trực bảo vệ, lần này cô học được cách khôn khéo hơn một chút, trước khi đến đã mua cho nhân viên bảo vệ hai bao thuốc lá. Thấy cô khách sáo như vậy, đối phương cũng dễ nói chuyện hơn hẳn.
Bảo vệ nói: “Cô nói dây hàng rào đằng kia phải không? Hình như là tháng trước thì phải, có một hộ dân trong khu chúng tôi phản ánh rằng hàng rào bên ngoài bị gãy, sợ kẻ trộm từ ngoài trèo vào. Vậy nên lãnh đạo đã sắp xếp chúng tôi giải quyết, chỗ dây thép đó là do tôi buộc lên.”
Diệp Lâm Tây có chút vui mừng: “Là tháng trước phải không?”
Bảo vệ gật đầu: “Đúng, là tháng trước. Cô chờ chút, tôi kiểm tra nhật ký công việc.”
Mặc dù là một khu tập thể lâu đời, nhưng ban Quản lý vẫn có trách nhiệm thực hiện mọi việc và bảo vệ cũng được yêu cầu viết nhật ký công việc hàng ngày.
Một lúc sau, nhân viên bảo vệ đã tìm thấy.
Ông chỉ vào dòng chữ được ghi trong cuốn sổ và nói: “Cô xem, là ngày 28 tháng 5, hộ dân ở phòng 401 tòa 8 đã đến nói với lãnh đạo của chúng tôi rằng vấn đề này phải được giải quyết ngay lập tức. Cô biết đó, ban Quản lý của chúng tôi cũng rất biết coi trọng an toàn của con người.”
Diệp Lâm Tây không khỏi bật cười.
Nhân viên bảo vệ có chút ái ngại trước nụ cười của cô.
Sau đó, Diệp Lâm Tây nhẹ giọng giải thích: “Không phải cháu cười bác đâu, cháu chỉ cảm thấy ý tưởng của mọi người ở đây rất tốt.”
Bác bảo vệ trung niên lúc này mới đứng thẳng người: “Đúng vậy, Giám đốc của chúng tôi có nói làm nghề nào yêu nghề đó, cô gái, vừa rồi tôi nghe cô nói mình là Luật sư đúng không?”
Diệp Lâm Tây gật đầu.
Thực ra, cô không giỏi lắm trong việc hàn huyên tâm sự với người khác. Tuy nhiên, bác nhân viên bảo vệ rất nhiệt tình, còn không ngớt lời khen ngợi: “Luật sư thật tốt, tôi xem trên tivi thường thấy rất nhiều Luật sư giỏi ra tòa kiện tụng, bọn cô chắc kiếm tiền cũng được nhỉ.”
Nhận thấy ông bác trung niên cởi mở này chuẩn bị định hỏi tiền lương hàng năm của cô, Diệp Lâm Tây cảm thấy cũng nên rời đi rồi, nghĩ vậy cô chỉ chỉ vào cuốn sổ, hỏi: “Ai là người sống ở phòng 401 tòa 8 vậy bác?”
“Một cặp vợ chồng trẻ.” bác bảo vệ lập tức đáp.
Diệp Lâm Tây hơi ngạc nhiên, bởi vì khu này là một khu có mật độ dân cư đông đúc, trong khu chắc hẳn phải có đến hơn một trăm hộ sinh sống, vừa rồi cô chỉ vô tình hỏi không ngờ bác bảo vệ lại trả lời được ngay.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, bác bảo vệ cười nói: “Gần đây khu tập thể có đến tuyên truyền về việc nuôi chó hợp pháp, thông báo đến từng gia đình để họ đăng ký cho chó nhà mình. Nhà đó cũng có nuôi một con chó, kết quả là bọn họ nói do quá bận bịu công việc nên chưa có thời gian làm. Người dân trong khu suốt ngày phàn nàn với tôi, nên tôi mới nhớ.”
Hàng rào khu tập thể, nuôi chó.
Quả nhiên tất cả đều khớp rồi.
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm giác được chính nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Vì vậy cô định nói lời cảm ơn rồi rời đi, kết quả còn chưa kịp mở miệng, bác bảo vệ đột nhiên nói: “Cô nhìn kìa, vừa đúng lúc bọn họ về rồi, nếu có việc cần hỏi thì cứ đến hỏi trực tiếp nhé.”
Nhân viên bảo vệ chỉ ra ngoài cửa, Diệp Lâm Tây quay đầu lại, nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ đang đi vào cổng.
Diệp Lâm Tây vẫn còn đang do dự, nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô quyết định nói chuyện với đối phương trước xem sao.
Vì vậy, cô gọi to hai người họ một tiếng.
Sau khi nhìn rõ cô, khuôn mặt cô gái lộ ra vẻ do dự, thậm chí cô ta còn liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Diệp Lâm Tây lập tức mỉm cười.
Làm sao cô có thể không đoán ra người kia đang nghĩ gì chứ?
Cô ta thực sự cảm thấy bản thân mình và người đàn ông bên cạnh có liên quan gì đó.
Con mẹ nó tôi đâu có mù?
Cũng may Diệp Lâm Tây kiềm chế được cảm xúc, lịch sự nói: “Hai vị, tôi muốn tìm hiểu một số việc, vào tối ngày 27 tháng trước, có phải hai người…”
Không ngờ, Diệp Lâm Tây còn chưa kịp nói xong, thì cô gái kia lại đột nhiên phản bác.
Cô ta vươn tay hất cô ra: “Tôi không biết, cô đừng chắn đường tôi về nhà.”
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng đối phương lại đột ngột động tay động chân, vì vậy cô không những không kịp phản ứng mà còn bị đẩy vào trụ đá bên cạnh, bởi vì cô đang đi một đôi xăng đan cao gót, những ngón chân lộ ra ngoài bị va đập đau đến nhói tim.
Cô cúi gập người, hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Chỉ là hai người bọn họ cũng không thể rời đi, bởi vì sau khi người phụ nữ trẻ đẩy cô ra, tài xế Mạnh đứng cách đó không xa đã tiến tới ngăn họ lại.
“Tại sao anh lại chặn bọn tôi?” Cô gái trẻ lại phát tiết lần nữa.
Tài xế Mạnh không hống hách nhưng cũng chẳng khách khí nói: “Cô ra tay đẩy phu nhân nhà chúng tôi, thì không thể cứ thế mà đi được.”
Có lẽ cô gái trẻ chẳng thể ngờ lại có cả vệ sĩ đi cùng cô, có điều cô ta cũng chẳng tin lắm, mỉa mai đáp: “Giả bộ cao sang cái gì, tưởng sẽ dọa được tôi chắc? Có bản lĩnh thì kiện tôi đi. “
Không phải chỉ hẩy nhẹ một cái thôi sao.
Nhưng bất kể cô ta nói gì, tài xế Mạnh vẫn giữ bọn họ lại.
Cuối cùng, nam thanh niên có lẽ không ngăn được tức giận, ngẩng đầu định đẩy tài xế Mạnh ra, nhưng tài xế Mạnh lại dường như chỉ chờ cơ hội này, ngay khi người thanh niên dơ tay lên, anh ta lập tức nắm lấy cánh tay của người thanh niên đó. Gần như chỉ trong tích tắc, tài xế Mạnh đã trở tay quật ngã anh ta.
Cảnh tượng này khiến người dân đang ra vào cổng vô cùng bàng hoàng. Bao gồm cả Diệp Lâm Tây nãy giờ vẫn đờ đẫn vì bị đau. Cô hơi sững sờ nhìn người thanh niên bị vật ngã xuống đất còn anh ta thì đang không ngừng kêu la gọi vợ.
“Sao anh lại đánh người, anh đợi đó, đừng có chạy, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát. Các người đợi đó cho tôi.”
Người phụ nữ trẻ quá kích động nên vừa lấy điện thoại ra vừa chỉ vào tài xế Mạnh hét lớn.
Diệp Lâm Tây đứng ở một bên bật cười, sau đó chậm rãi bước tới.
Ngay cả khi ngón chân của cô đang đau muốn chết đi được, nhưng cô vẫn giả vờ như mình không sao và bước lên phía trước trên đôi giày cao gót.
Cô liếc nhìn cái người đang nằm dưới mặt đất rên rỉ, lại có chút buồn cười nhìn lên người phụ nữ trẻ lúc này đang hùng hồn gọi cảnh sát với vẻ thích thú, sau khi đối phương cúp máy, cô mới từ từ quay sang tài xế Mạnh, nói: “Không phải lo, nếu có thực sự tàn phế thì tôi sẽ đền tiền.”
Nam thanh niên giả vờ kêu than trên mặt đất bỗng im bặt….
Diệp Lâm Tây lại giễu cợt, chậm rãi nhìn cô gái trẻ đang bừng bừng lửa giận phía đối diện, ôn nhu nói: “Có bản lĩnh thì kiện tôi đi.”
Diệp Lâm Tây trả lại toàn bộ nhưng lời kiêu ngạo vừa rồi cô ta đã nói.
Còn đám đông bên đường đều đang căng mắt ra xem.
Đã từng nhìn thấy người đúng lý hợp tình, nhưng đến mức độ này thì chưa từng gặp. Cô gái này đúng là ngầu quá đi.
Một lúc sau thì cảnh sát đến, sau khi tìm hiểu sơ bộ tình hình, thấy xung quanh có nhiều người xem nên dứt khoát đưa về đồn để xử lý. Nhưng khi họ ra xe, Diệp Lâm Tây nói rằng bọn họ có thể tự lái xe đến đồn cảnh sát để giải quyết.
Cô gái ở bên cạnh lập tức phản bác: “Vậy không được, ngộ nhỡ cô bỏ chạy thì sao?”
Diệp Lâm Tây: “Có cảnh sát giúp ghi nhớ biển số xe, cô cho rằng tôi cần phải trốn sao?”
Cô gái trẻ vẫn còn đang lẩm bẩm thì tài xế Mạnh đã lái xe đến.
Đối phương vừa nhìn thấy chiếc Bentley màu trắng cùng với biển sổ xe kiêu ngạo thì lập tức ngậm miệng.
Bởi vì cảnh sát chỉ lái một chiếc xe đến, nên họ thực sự không thể chở nhiều người cùng lúc về đồn, cuối cùng đồng ý cho Diệp Lâm Tây tự lái xe đến đó. Ngay sau khi họ đến đồn cảnh sát, người phụ nữ trẻ bắt đầu phàn nàn về hành vi kiêu ngạo của Diệp Lâm Tây. Diệp Lâm Tây lười tranh luận với con chim rừng này, lẳng lặng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đồng chí cảnh sát có lẽ cũng bị đau đầu nhức óc bởi cuộc cãi vã của cô ta, vội vàng thuyết phục: “Nãy giờ đều là cô nói, người ta còn chưa lên tiếng kìa, vì vậy cô cứ từ từ trình bày, không nên cãi vã, ở đây cũng chẳng có ai muốn cãi nhau với cô đâu.”
Khi cô gái trẻ nghe thấy giọng điệu của cảnh sát, thì lập tức hét lên: “Anh cảnh sát anh đừng quá hợm hĩnh, thấy cô ta giàu có thì cố tình nịnh nọt cô ta, chính cô ta đã chỉ đạo tài xế đẩy chồng tôi ngã xuống đất. Eo của chồng tôi không được tốt, chúng tôi phải đến bệnh viện kiểm tra.”
Lại còn lăn ra ăn vạ nữa?
Diệp Lâm Tây không quan tâm đến chi phí khám xét, nhưng cô thực sự ghét cái cách đối phương trợn mắt nói bừa. Nhưng cô lại không phản bác, tài xế Mạnh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Anh cảnh sát, tôi không đồng ý cách nói của cô gái này, chính cô ta đã đẩy người trước, khi tôi ngăn cản họ rời đi, người đàn ông lại định đẩy tôi, tôi buộc phải tự vệ.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên quay đầu nhìn Tài xế Mạnh bên cạnh. Ban đầu cô nghĩ rằng vị tài xế này là một người đàn ông trung niên lầm lì, nhưng anh ta lại nói chuyện rất đúng lý và có cơ sở, điều này cao hơn vài cấp so với khả năng diễn đạt tường thuật của con gà rừng đang gào thét kia.
Viên cảnh sát gật đầu nói: “Trước tiên, anh ghi ra những lời vừa nói, chúng tôi sẽ kiểm tra camera giám sát.”
Vừa nghe thấy mấy từ camera giám sát, sự kiêu ngạo của người bên cạnh đột nhiên giảm hẳn. Bởi vì đây là vụ tranh chấp nhỏ, bọn họ lại chẳng phải là người động tay động chân trước.
Vì vậy, cô gái trẻ quyết định thay đổi phương pháp, bắt đầu ôm eo người đàn ông và không ngừng nói một cách đáng thương: “Chồng ơi, có phải thắt lưng anh đau lắm không? Em biết, không sao cả, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Người đàn ông dường như muốn hưởng ứng lời vợ mình, ngập ngừng: “Vợ ơi, anh không sao, tuy rất đau như vẫn chịu được.”
Diệp Lâm Tây bị chọc đến mức sắp bật cười rồi.
Đột nhiên không rõ là hai người đó đang phơi bày vẻ thảm hạn hay đang diễn một bộ phim truyền hình tình cảm rẻ tiền nữa.
Bởi vì đây quả thực là một tranh chấp nhỏ và đôi bên đều có cái sai, nên không đủ mức án tạm giữ ba ngày. Khi cảnh sát hỏi Diệp Lâm Tây có muốn báo người nhà đến không, cô lại nhẹ giọng nói không cần, để cô liên hệ với Luật sư tới giải quyết là được.
Nghe đến đây, người phụ nữ trẻ dường như cuối cùng cũng tìm được cách phát tiết, cô ta tức đến mức không kìm được cảm xúc nói: “Có tiền thì oai lắm chắc, còn chẳng phải là loại đàn bà bị chồng ruồng bỏ à, cái gì mà gọi người nhà đến giải quyết, chồng cô ta chắc chắn lượn đi với người khác lâu rồi.”
Câu nói này quá khó nghe, đến cả viên cảnh sát cũng phải cau mày.
Diệp Lâm Tây đột nhiên nghĩ đến việc đánh người trong đồn cảnh sát sẽ bị kết án bao nhiêu năm? Trong tâm trí cô cũng cẩn thận tìm kiếm các quy định về luật pháp và lệnh xử lý có liên quan.
Kết quả là cô vẫn còn chưa tìm kiếm xong.
Thì nghe thấy một tiếng gọi lạnh lùng: “Lâm Tây.”
Cô còn tưởng mình gặp ảo giác, nhưng khi khẽ quay đầu, lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh, anh mặc một bộ vest phẳng phiu và đắt tiền với đường cắt may tinh xảo, khiến cả người tỏa sáng như một viên ngọc bích.
Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt.
Đột nhiên cô ấy đứng dậy, khẽ cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ không biết là ngạc nhiên hay ngượng ngùng, khi đứng trước mặt Phó Cẩm Hành, cô cất giọng ngọt ngào: “Mối ngày đều phải xử lý những vụ làm ăn lên đến hàng chục tỷ, có thể đừng chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt của tôi mà phải chạy đi chạy lại hay không?”
Cô gái trẻ: “…”
Mẹ nó, đúng là giọng điệu của một con khốn.
“Bảo vệ Phó phu nhân chính là trách nhiệm của tôi.”
Khi giọng nói trầm thấp và ngọt ngào của người đàn ông vang lên, nó như muốn thổi bay thành chì trong lòng Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, cô nghĩ anh ta sẽ không bao giờ phơi bày bản thân trước mặt người khác. Trăm vạn lần không thể ngờ rằng, anh ta sẽ phối hợp ăn ý với cô như vậy.
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây nhếch miệng cười trước mặt anh ta.
Ồ!
Cô là Phó phu nhân mà.
Danh sách chương