Khi Phó Cẩm Hành đến, Diệp Lâm Tây đang chuẩn bị ký tên để rời đi, vì đây chỉ là một tranh chấp nhỏ mà thôi. Không có thiệt hại nào cho cả hai bên và phía cảnh sát cũng đã cảnh cáo bọn họ.

Nhưng đối phương vẫn đang cằn nhằn đến việc bị đẩy ngã xuống đất. Nói đi nói lại vẫn là bọn họ muốn đến bệnh viện kiểm tra.

Diệp Lâm Tây thực sự phát ngán với màn vào vai chị Tường Lâm* của đối phương rồi, cô liếc nhìn cô ta một cái sau đó bước qua.

*Tương Lâm là hình ảnh tiêu biểu của những người phụ nữ lao động nông thôn ở Trung Quốc xưa. Cô ấy chăm chỉ, tốt bụng, giản dị và ngoan cường, nhưng trong xã hội cũ, cô ấy không những không thể đấu tranh cho quyền làm người tối thiểu mà còn bị chà đạp, ngược đãi.

Mà người phụ nữ trẻ kia vừa thấy cô bước tới lập tức im bặt. Diệp Lâm Tây từ trên cao nhìn xuống: “Đi kiểm tra đi, nếu có bị què thì tôi sẽ đền. Còn nếu không thì đến một xu tôi cũng không trả.”

Nói xong cô lập tức xoay người rời đi.

Khi Phó Cẩm Hành thấy cô đi đến gần anh, anh trực tiếp vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo ra khỏi đồn cảnh sát.

Khi ra đến bên ngoài, xe của Phó Cẩm Hành đã đợi sẵn ở đó.

Sau khi Diệp Lâm Tây ngồi vào xe, Phó Cẩm Hành nán lại nói vài lời với tài xế Mạnh. Lúc này, Diệp Lâm Tây mới nhớ ra, cô lập tức hạ kính cửa xe, cười nói với tài xế Mạnh đang đứng bên ngoài: “Tài xế Mạnh, hôm nay rất cảm ơn anh.”

Tài xế Mạnh mỉm cười: “Phu nhân, đó là việc tôi nên làm.”

Diệp Lâm Tây nghĩ rằng như thế còn chưa đủ, liền dơ ngón tay cái lên: “Pha quật ngã đó, đẹp tuyệt!”

Nói đến mới nhớ, quả thực đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây nhìn thấy có người bị quật ngã như vậy. Người thanh niên kia thực chất không hề thấp, nhưng lại bị tài xế Mạnh quật ngã qua vai một cách dễ dàng.

Khi Phó Cẩm Hành lên xe, Diệp Lâm Tây tò mò hỏi: “Anh lại để tài xế Mạnh đi làm việc gì à?”

“Hôm nay anh ta vất vả rồi, tôi cho anh ta tan làm sớm.”

Diệp Lâm Tây gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ anh ta vất vả rồi.”

Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn cô, sau đó Diệp Lâm Tây nhìn thấy trên mặt anh ta đang hiện lên dòng chữ “Em còn mặt mũi để nói nữa à?”.

Cô lặng lẽ ngậm miệng.

Ngay sau đó, chiếc xe rời khỏi đồn cảnh sát và có vẻ như nó đang hướng về nhà. Có lẽ là bầu không khí quá yên tĩnh trong xe khiến Diệp Lâm Tây hơi bất an. Như thể cô thực sự đã làm sai điều gì đó, rõ ràng là cô cảm thấy mình rất đúng mà.

Vì vậy, cô hỏi: “Sao hôm nay anh lại trùng hợp có mặt nữa thế? Không phải là tài xế Mạnh đã gọi cho anh đó chứ?” Diệp Lâm Tây quay lại nhìn anh hỏi.

Phó Cẩm Hành vốn dĩ đang nhìn điện thoại, nghe thấy cô hỏi liền lặng lẽ đặt máy xuống: “Không phải, tôi bảo Tần Chu gọi điện hỏi anh ta xem em có còn ở công ty không?”

Diệp Lâm Tây: “Anh hỏi tôi làm gì?”

Phó Cẩm Hành không khỏi nhíu mày, một lúc sau mới khẽ nói: “Hiếm khi có ngày tan làm đúng giờ, vốn dĩ muốn đón em cùng về nhà.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Thật không ngờ tên đàn ông chó này lại còn gọi điện đến để hỏi cô tan làm có muốn về nhà cùng anh ta không? Mặc dù Diệp Lâm Tây cảm thấy sự kiện này chẳng khác nào mặt trời mọc đằng Tây, nhưng trong lòng vẫn không khỏi vui sướng, thậm chí còn có chút bồn chồn.

Ngay khi cô đang vui vẻ định nói gì đó, thì Phó Cẩm Hành lại tiếp tục với giọng điệu bình tĩnh: “Sau đó, tôi lại nghe được tin tức rằng em đã bị đưa đến đồn cảnh sát.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Cái này, cô có thể giải thích.

Diệp Lâm Tây không đợi Phó Cẩm Hành hỏi, đã chủ động mở miệng nói về việc xảy ra hôm nay, vốn dĩ cơn tức giận của cô đã tiêu tan kha khá rồi, nhưng vừa nhắc tới lại bắt đầu nổi đóa. Cô liến thoắng kể lể về việc người phụ nữ trẻ kia tại sao lại động tay động chân đẩy cô, sau đó tài xế Mạnh vì bảo vệ cô nên mới không cho đối phương rời đi. Kết quả là, nam thanh niên kia lại phát tiết muốn định động tay động chân đánh người lần nữa.

Nói đến đoạn cuối cùng, Diệp Lâm Tây đập vào túi xách của mình một cái, có chút hối hận nói: “Đáng lẽ lúc cô ta đẩy tôi, tôi phải đánh trả luôn mới phải.”

Lúc đó cô chỉ mải để ý đến các ngón chân của mình mà quên mất việc chống trả. Loại hối hận này giống như khi thua cuộc trong một trận cãi vã vậy và bạn nóng lòng muốn có cỗ máy thời gian đưa mình trở lại điểm đó, rồi dùng trí tuệ cùng góc nhìn nhạy bén, cộng thêm sự khôn ngoan của bản thân để treo đối phương lên rồi đập cho ba trăm cái để bõ tức.

Diệp Lâm Tây cảm thấy cô cũng cần một cỗ máy thời gian như vậy, khi bên kia đẩy cô, cô lập tức chống trả.

Phó Cẩm Hành chế nhạo: “Loại người đó không đáng để em phải động tay.”

Diệp Lâm Tây gật đầu đồng ý: “Tôi nói cho anh nghe, cặp vợ chồng kia rất xứng đôi vừa lứa, thật đó, tôi cầu cho cặp đôi rác rưởi ấy bị nhốt lại trăm năm, vĩnh viễn không thể tách rời, để đừng đi hại người khác nữa.”

Vì vậy, cô nói với Phó Cẩm Hành những gì cô đã tìm thấy ngày hôm nay, đặc biệt là có một khoảng trống trong hàng rào của khu tập thể. Sau đó, chính cặp vợ chồng này đã yêu cầu bản Quản lý sửa chữa chúng.

“Anh nói xem, có phải bọn họ có tật giật mình hay không, với kiểu người dắt chó đi dạo mà chẳng thèm mang theo xích như họ thì làm gì tốt đến mức quan tâm đến hàng rào của khu tập thể? Còn không phải là sợ bị tìm ra bằng chứng từ đó thì là gì, nên mới nghĩ cách muốn tiêu hủy bằng chứng?”

Diệp Lâm Tây khoanh hai tay trước ngực, tức giận nói: “Thật sự hợp với câu nói kia.”

“Dắt chó đi dạo mà không đeo xích, thì chính là chó đang dắt chó.”

Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn bộ dạng tức giận của cô, quả thực có chút giống một bông hồng đầy gai, lúc này đang dơ nanh vuốt muốn đâm người.

Diệp Lâm Tây tiếp tục oán hận nói: “Còn nữa, tôi phát hiện ra quả thực không thể nhìn mặt mà bắt hình rong. Bác bảo vệ nói với tôi rằng cặp vợ chồng kia là người Bắc An, căn nhà đó cũng là của chính chủ hai người họ, theo lý mà nói so với Vương Văn Lượng thì điều kiện của họ tốt hơn nhiều. Kết quả thì sao, chú chó mà họ nuôi lao ra đường làm người khác gặp tai nạn nhưng ý nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ lại là tìm cách trốn tránh trách nhiệm.”

“Tôi thực sự thấy xấu hổ khi cùng là người Bắc An với hai người đó.”

“Bắc An của chúng ta không có loại cặn bã như vậy, phải trục xuất ngay.”

Sau khi lắng nghe cô phàn chỗ này một câu, chỗ kia một câu, Phó Cẩm Hành đột nhiên phát hiện ra từ khi nào mà cô lại đồng cảm với Bắc An như vậy? Lại còn nghĩ đến danh dự cho cả thành phố nữa.

Dường như Diệp Lâm Tây cảm thấy việc mình tự mắng nhiếc bọn họ có chút buồn tẻ, cô quay đầu sang hỏi: “Sao không phê bình người ta cùng tôi?”

Phó Cẩm Hành thờ ơ hỏi: “Phê bình cái gì?”

“Tất nhiên là phê bình đạo đức đồi bại của bọn họ rồi.”

Diệp Lâm Tây khẽ nghiến răng đáp.

Phó Cẩm Hành: “Ừm, bọn họ là đồ vô đạo đức.”

Diệp Lâm Tây nghe thấy anh ta nói chẳng cứng rắn chút nào, ngược lại còn có chút trêu chọc, bất mãn nói: “Làm gì có ai mắng người như anh chứ?”

Cô có chút tò mò hỏi: “Không phải là lớn bằng ngần này rồi mà anh chưa chửi mắng ai bao giờ đó chứ?”

Sau đó, cô lại tự hỏi tự đáp: “Cũng phải, dường như trước đây anh cũng không phải là kiểu người có thể mắng chửi người khác.”

Phó Cẩm Hành có chút buồn cười hỏi: “Em còn nhớ tôi trước đây như thế nào sao?”

Diệp Lâm Tây ngẩn người.

Sao lại không nhớ cho được.

Dù… Dù sao thì anh cũng là bạn thân nhất của anh trai tôi mà.

  *

Cô không biết những cô gái khác có anh trai thì sẽ như thế nào, nhưng cô với Diệp Dữ Thâm cách nhau năm tuổi, cũng coi là chênh lệch tuổi tác không nhỏ.

Khi Diệp Dữ Thâm vào cấp ba thì cô vẫn còn đang là một nữ sinh trung học cơ sở. Mặc dù cô thường nghe anh trai kể về nhóm bạn của anh ấy, nhưng thật ra cũng không tiếp xúc quá nhiều. Thỉnh thoảng tình cờ gặp ở nhà, cô lại vội vàng cúi thấp đầu đi qua.

Bên cạnh đó, nam sinh cấp ba thà bỏ ra vài đồng đổi lấy một giờ ở tiệm net còn hơn là tình nguyện chơi ở nhà.

Cho đến một lần, Diệp Dữ Thâm bị gãy chân khi chơi bóng rổ ở trường. Gọi điện về báo gia đình thì ba lại không có nhà, vì vậy tài xế đã đưa cô và dì giúp việc cùng nhau đến bệnh viện. Lúc đó, cô vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Phó Cẩm Hành trong bộ đồng phục học sinh.

Đồng phục học sinh của trường cấp ba số 1 Bắc An có màu xanh trắng cổ điển, khiến mọi người phán đối kịch liệt, nói rằng mặc lên người trông rộng thùng thình và xấu xí như đang khoác cái bao tải, nhưng khi khoác trên người anh lại ngập tràn khí chất đĩnh đạc của một thanh niên anh tuấn. Khiến người khác động lòng mà không thể giải thích nổi lý do. Giống như soái ca bước ra từ bộ phim thanh xuân vườn trường tươi đẹp vậy.

Diệp Lâm Tây đứng ở đó, mở to mắt nhìn anh đi về phía mình. Khi Phó Cẩm Hành bước tới trước mặt cô, anh nhìn cô lúc này đang sờ sờ lên tóc, thấp giọng an ủi: “Lâm Tây đừng sợ, anh trai em chỉ là gãy xương do bị ngã thôi.”

Ồ, chỉ gãy có cái chân thôi mà.

Lúc đó, Diệp Lâm Tây cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng cô không biết bản thân mình bị làm sao, khi đứng trước anh đẹp trai này lại cảm thấy xấu hổ.

Phó Cẩm Hành lại nghĩ cô cúi đầu xuống là vì buồn, lại nhỏ giọng dỗ dành: “Anh trai em đang bó bột, em có muốn uống nước trái cây không? Anh thấy dưới tầng có một máy bán hàng tự động.”

Diệp Lâm Tây nắm lấy quai túi xách, không nói muốn mà cũng chẳng nói không.

Phó Cẩm Hành kéo nhẹ góc cặp sách của cô: “Hay là em xuống mua đồ uống cùng anh? Nhân tiện, anh mời em một chai.”

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người đi đến máy bán hàng tự động ở tầng dưới, Phó Cẩm Hành nhét tiền vào, chọn cho mình một lon Coca, sau đó để Diệp Lâm Tây tự mình chọn.

Diệp Lâm Tây ngẫm nghĩ vài giây, rồi chọn một chai nước ép đào.

Phó Cẩm Hành nhìn thấy đồ uống của cô, khẽ cười: “Thì ra Lâm Tây thích đào.”

Diệp Lâm Tây cầm lấy chai nước mát lạnh trong tay, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Theo đó là một tiếng “tạch” nhẹ vang lên, là tiếng lon nước được mở ra, kèm theo âm thanh nhè nhẹ của bọt khí.

Có lẽ Phó Cẩm Hành thực sự khát, anh ngửa đầu đổ nước vào miệng. Sau khi uống một ngụm nước lớn, anh cúi đầu xuống mới nhận ra Diệp Lâm Tây đang nhìn mình chằm chằm.

Liền cười giải thích: “Vừa rồi anh trai em gãy chân không thể tự đi, cả đoạn đường đều là anh đỡ cậu ta, nặng chết đi được.”

Diệp Lâm Tây gật đầu tán thành: “Ngày nào ở nhà anh ấy cũng ăn rất nhiều cơm.”

“Vậy sao?” Phó Cẩm Hành khẽ cười nói: “Lâm Tây thì sao? Cũng ăn nhiều như anh trai em chứ?”

Diệp Lâm Tây cảm thấy người anh trai tốt bụng này đối xử với cô như một đứa trẻ, mặc dù như thế không vui lắm nhưng cô không muốn để lộ ra ngoài, vì sợ sẽ khiến anh cảm thấy mình quả thực giống một đứa trẻ, buồn vui thất thường.

Cô nghiêm túc lắc đầu: “Em không có, ba em nói chỉ có anh trai là ăn nhiều, nếu anh còn ăn nhiều như vậy, ba em sắp không nuôi nổi anh ấy rồi.”

Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ, con ngươi đen tuyền trong veo, không chút bụi bẩn trần tục. Hơn nữa khi nói ra câu này, cô rất nghiêm túc, cứ như thể Diệp Dữ Thâm sẽ ăn đến phá sản nhà họ Diệp luôn không bằng.

Phó Cẩm Hành cũng bị cô chọc cười, mặt mày cởi mở: “Được, vậy sau này bảo anh trai em ăn ít một chút.”

Đó là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây nói nhiều như vậy với Phó Cẩm Hành.

Mặc dù biết Phó Cẩm Hành chỉ coi cô như con nít, nhưng cô vẫn có một chút vui vẻ. Có lẽ vì Phó Cẩm Hành là người đẹp nhất trong số những người bạn đã từng đến nhà chơi của anh trai cô.

Bình thường khi Diệp Lâm Tây gặp bọn họ ở nhà, đều sẽ len lén nhìn Phó Cẩm Hành. Cô bé vừa bước vào cấp hai dường như còn có chút gì đó ngô nghê. Thỉnh thoảng cũng nghe được những lời bàn tán của các bạn trong lớp. Thậm chí trong lớp cô còn có tin đồn rằng, có một cô gái lớp A7 thực sự đang có quan hệ tình cảm với một đàn anh lớp 8. Vừa hay lớp A1 của Diệp Lâm Tây lại học cùng tiết thể dục với lớp A7.

Mỗi lần cô gái đó đi qua, mọi người trong lớp lại to nhỏ bàn tán nói: Nhìn đi, nhìn đi, là cô ấy đó. Chính là cô gái đang có quan hệ yêu đương với đàn anh đó.

Lúc bấy giờ, đối với bọn cô mà nói thì nam sinh lớp 8 chính là câu cầu không thể vượt qua. Chứ đừng nói đến nam sinh cấp ba, dường như được mặc định trở thành người của thế giới khác vậy.

Mặc dù Diệp Lâm Tây có một người anh trai đang học cấp 3, nhưng Diệp Dữ Thâm chưa bao giờ đưa em gái mình đi chơi với đám bạn của anh ấy, cho dù có đến nhà chơi, cũng chỉ ở trong phòng xem phim, nghe nhạc, thỉnh thoảng còn khóa chặt cửa phòng lại, đến dì giúp việc muốn đưa hoa quả và nước vào cũng không cho.

Diệp Lâm Tây chưa bao giờ được bước vào vòng tròn của anh trai mình. Vì vậy, khi cô vừa uống nước, vừa lên lầu với Phó Cẩm Hành, không thể che giấu nổi những kích động trong lòng.

Khi cả hai quay trở lại với lon nước ngọt trên tay, vừa hay bị Diệp Dữ Thâm đang ngồi trên xe lăn đi ra bắt gặp. Diệp Dữ Thâm thấy hai người họ đi cùng nhau, lập tức tối sầm mặt hỏi: “Phó Cẩm Hành, cậu đưa em gái tôi đi đâu thế?”

“Mua chút đồ uống để bồi bổ thể lực, có lẽ cậu không biết mình nặng tới mức nào đâu nhỉ?” Phó Cẩm Hành chán ghét, nhếch miệng đáp.

Diệp Dữ Thâm vươn tay: “Cho tôi uống một ngụm, tôi cũng đang khát.”

Dì giúp việc ở bên cạnh vội vàng nói: “Tiểu Thâm, vừa rồi bác sĩ dặn con phải chú ý chế độ ăn uống, vì viết thương phải hạn chế vận động ít nhất hơn ba tháng. Con không được uống loại đồ uống có ga này đâu.”

Diệp Dữ Thâm lườm Phó Cẩm Hành một cái, bất mãn nói: “Ai kêu cậu mua đồ uống có ga làm gì?”

Phó Cầm Hành dùng ngón tay bóp bóp lon nước, sau đó lắc nhẹ rồi uống thêm một ngụm: “Bởi vì nó ngon.”

Nếu không phải Diệp Dữ Thâm vừa gãy chân thì e rằng anh ấy sẽ thực sự nhảy lên đánh Phó Cẩm Hành một trận rồi.

Không uống được nước có ga, vì vậy Diệp Dữ Thâm lại đặt ánh mắt vào chai nước đào trong tay Diệp Lâm Tây, anh vẫy tay: “Lâm Tây, cho anh uống một ngụm, anh khát sắp chết đến nơi rồi.”

Diệp Lâm Tây ghen ghét nhìn anh trai: “Anh, anh không giữ vệ sinh gì cả, hai người không được uống chung một chai nước.”

Diệp Dữ Thâm bị cô ghét bỏ sút chút nữa thì phun ra máu, khó chịu đáp: “Anh không chạm môi vào miệng chai đã được chưa?”

“Vậy cũng không được.” Diệp Lâm Tây nói chắc như đinh đóng cột.

Vẫn là Phó Cẩm Hành nhìn không nổi bộ dạng này của cậu ta, dơ chân đá vào bên chân không bị thương của Diệp Dữ Thâm: “Đi thôi, xuống dưới tôi mua cho cậu một chai mới, tha cho chai nước của em gái cậu đi.”

Diệp Dữ Thâm: “Sao không nói sớm.”

Dì giúp việc bất đắc dĩ đẩy anh ấy xuống lầu, trong khi Phó Cẩm Hành lại quay đầu kéo cặp sách Diệp Lâm Tây lần nữa.

“Lâm Tây, đi cùng bọn anh, đừng để bị lạc.”

Ngữ khí thật nhẹ nhàng.

Diệp Lâm Tây nhỏ giọng đáp lại: “Ồ.”

Không ai thấy được, bàn tay cầm chai nước đào của cô siết chặt bao nhiêu.

Khi Diệp Lâm Tây hoàn hồn trở lại mới phát hiện chỉ với một câu nói của Phó Cẩm Hành đã khiến cô nhớ lại bao nhiêu chuyện trong quá khứ, còn đột nhiên nhớ đến Phó Cẩm Hành của nhiều năm về trước. Có lẽ anh chẳng còn nhớ những điều nhỏ nhặt đó nữa rồi.

Những ký ức này giống như một viên ngọc trong tâm trí Diệp Lâm Tây, không ai nhìn thấy, nhưng một khi lấy ra, nó vẫn phát ra ánh sáng chói lọi và động lòng người.

Có lẽ là vì thấy cô đã lâu không phản hồi nên Phó Cẩm Hành lại cầm điện thoại lên xem. Ánh sáng trên màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt anh, phác thảo đường nét khuôn mặt của một người đàn ông trưởng thành, đẹp trai đến mức khiến bất cứ ai cũng phải sững sờ, rung động. Nó khác xa với vẻ ngoài hiền lành, dịu dàng và sáng sủa khi còn trẻ.

Trong chốc lát, Diệp Lâm Tây hơi sững sờ, không biết đang nhìn người đàn ông vững vàng lạnh lùng trước mặt, hay lại một lần nữa nhìn thấy anh của thời niên thiếu. Nhưng bất kể là nhìn thấy ai đi chăng nữa thì nhịp tim mất tự chủ, không thể kiểm soát được đã lâu lại lặng lẽ phập phồng. Cảm giác giống như cô khi đang nắm chặt chai nước ép đào năm đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện