Lại một ngày nữa qua đi, Nhật Tâm nhà ta được Nhĩ Lạc đưa lại vào nhà, đặt lên đệm da thú, tác dụng của trái lạ đã tiêu biến, nhưng lúc này “rừng nhiệt đới ẩm” trở thành “đầm lầy ngập mặn” rồi. Trước tình cảnh đó Nhĩ Lạc lại biến thái dùng lưỡi biến “đầm lầy ngập mặn” thành “đồng có xanh mượt” trong tiếng rên rỉ không rõ của Vô Tâm vẫn đắm chìm trong “giấc mơ không lành mạnh”.Sau đó Nhĩ Lạc cũng nằm sát bên nàng dụi đầu vào hai trái cam mềm mịn ngủ một giấc.
Với tình trạng nhiều lần xả nước hôm qua thì Nhật Tâm cũng mệt lả mà say sưa ngủ, thức dậy cảm thấy khô ráo, cũng ko có dấu hiệu quan hệ… Nàng suy nghĩ rồi đưa ra kết luận khiến ta muốn gào lên… Tất cả là nằm mơ… kết luận đáng kinh ngạc hơn… trái nàng ăn ko phải là tác dụng kích dục và là tác dụng gây ảo giác… Nàng ngồi dậy cười thỏa mãn nhìn Lạc Nhĩ đang say sưa làm gì đó (mài dao xương cho nàng đó, hắn đã dậy từ sớm chăm chỉ rồi)
Tác giả ta thật sự khóc không thành tiếng mà cười ko ra hơi với bà Nhật Tâm này. Xuyên không đến thế giới khác nàng cũng cho rằng mình “nằm mơ”. Nhân thú huyết nhãn biến thân nàng la hét náo động ngủ dậy cũng kết luận mình “nằm mơ”. Bây giờ toàn bộ ấu niên thú thậm chí 2 tên mặt lạnh kì lân, sư tử trắng hôm qua sau khi nàng thực hiện nghi lễ cũng đã bị kích thích thành niên rồi. Từ trước đến này chưa hề có giống cái nào thực hiện nghi thức mà có thể kích cho toàn bộ ấu niên thú trưởng thành. Nàng có biết tối hôm qua nàng đã làm chấn động bộ lạc thế nào ko. Vậy mà ngủ dậy, nàng phủi mông, cũng phủi sạch luôn mọi thứ… một lần nữa cho rằng mình “nằm mơ”.
Nhật tâm ơi cuối cùng nàng muốn “ngủ” và kết luận “nằm mơ” đến khi nào đây.
(Nhật tâm: Chị tác giả ơi… thông cảm cho em đi, em là xuyên đến thế giới mới thay đổi cả một hành tinh, nên cơ thể cần thích nghi nên nó tự động ngủ say để trong quá trình đó mà điều chỉnh lại cho thích hợp thôi… đừng mắng em.)---Tác giả ta vò đầu bứt tai, tự cào cấu mặt mày.
Nhĩ Lạc nhìn thấy nàng miệng liền tươi cười.
-nàng xem ta làm như vậy có đúng ý không---Nhĩ lạc đẩy dao đá và dùi đá về phía nàng.
Nhật tâm nhìn hết sức vui vẻ phấn khởi thấy 2 sản phầm hoàn thành sắc bén nhọn vô cùng. Nàng vui mừng hai mắt cười tít lại.
Nàng nhanh chóng chạy vào ôm mấy tấm da thú toan ra bàn đá may vài bộ đồ. Nhưng đập vào mắt nàng là một đám mỹ nam đủ thể loại người không mảnh vải đang long nhong đi qua lại trước sân.
Nàng cứng đờ họng không nói được tiếng nào. Cả đám mát mẻ kia nhìn thấy nàng đều tri hô “Nhật Tâm” chẳng mấy chốc nàng đã bị bao vây bởi những chàng trai cao từ 2m3 đến 2m6. Chiều cao khiêm tốn của nàng khiến nàng ở cảnh ngượng đỏ mặt bởi gần 20 cây xúc xích đang to lớn đong đưa trong tầm mắt.
Cái tình huống này là gì. Nàng xấu hổ đến đơ ra bối rối. Chưa kịp hoàn hồn có một tên đã ôm lấy nàng lên này cao khoảng1m9 có vẻ nhỏ con nhất đám, trên đùi có vết xẹo mờ. Mặt nàng ụp vào ngực hắn, còn cây xúc xích hắn thì cấn lên bụng trên của nàng. Nàng đẩy hắn ra mà không được. Nàng nghe hắn huyên thuyên gì đó về một con thỏ bị thương mà chẳng hiểu. Quá tức giận nàng quát lên.
-Buông ta ra, các người là ai, đừng tự tiện ôm ấp như vậy chứ.--- Thấy giống cái tức giận, chàng tđbt kia cũng không dám manh động đành buông nàng ra.
-Họ là ai vậy Nhĩ Lạc?---Nàng cau mày hỏi Nhĩ Lạc.
-Bọn họ là âu niên thú đã trường thành, là thỏ, trăn, hổ, sói, tuyết mao hống … đó. Tôi qua chính em đã giúp bọn họ trưởng thành hóa hình mà---Nhĩ lạc trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng.
Phù, cuối cùng các người cũng đi đúng trọng tâm.
-Không thể nào, không khoa học, sao có thể---Nàng đầy hoang mang nhìn bọn họ rồi ngước lên nhìn mặt trời.
-Các người cuối cùng là gì vậy---Nàng hoang mang tự lẩm bẩm.
-Nhân thú---Nhĩ Lạc kinh ngạc trả lời.
-Nhân thú. Là thú cón thể hóa người hoặc hóa thú---Nàng đang cố gắng tiếp nhận thông tin và vấn đề.
-Đúng rồi---Nhĩ Lạc trả lời nàng. Cả đám tươi mát thì vẫn im lặng nín thở quan sát cuộc trò chuyện và nhất cử nhất động của Nhật Tâm.
Nàng moi móc hết những kiến thức của mình về nhân thú. Sau đó đau khổ thở dài. Mình chỉ là đang hôn mê sâu mơ giấc mơ phiêu lưu dài.
Ta chỉ đành khóc không thành tiếng với suy nghỉ này của nàng.
-Các người sẽ ko làm hại ta, ăn thịt ta chứ---Nàng bất giác quay lại hỏi.
-Sao có thể, đương nhiên là bọn ta sẽ chẳng bao giờ làm hại hay tổn thương nàng, với tư cách tộc trưởng ta thề với núi Hắc Sơn điều đó.---Nhĩ Lạc quả quyết, còn đám tươi mát thì gật đầu, bè theo “đúng rồi”.
-Các anh có muốn mặc khố không. Tôi làm cho---Nhật Tâm đề nghị, còn cả đám tươi mát thì bị hết kinh ngạc đến vui mừng. Nàng thật là biết làm rối cảm xúc của bọn họ mà.
Cả đám láo nháo “có”, “anh cũng muốn”, “làm cho anh đi”,”anh chưa có khố”.
Nàng vốn dĩ là tính may quần áo cho mình cho Lạc Nhĩ thôi, nhưng mà nhìn họ thế này, thì nàng tự thấy mình may mắn hơn nhiều. Đo đo, cắt cắt, đục đục luồn dây. Nàng cũng làm đủ số khố cho bọn họ. Thật ra khố này chỉ là 2 mảnh vài đục lỗ luồn dây rồi cột lại. Nhưng đương nhiên to hơn cái của Lạc Nhĩ. Nàng thật không muốn bọn họ lòi hàng mà kích thích nàng. Lúc nào cũng bị kích thích sẽ hỏng não mất. Đương nhiên Nhĩ Lạc cũng có một cái. Thoáng gần đó có 2 tên tươi mát đang ra sức nướng thịt nhưng lại không lại lấy khố. Thấy tồi tội, nàng phỏng đoán cắt may cho bọn họ mỗi người 1 cái. Sau đó đem lại.
-Tặng 2 anh nè, cứ nhận đi đừng ngại, mặc vào sẽ ấm hơn---Nhật tâm vui vẻ đưa cho họ.
Chết cười với Nhật tâm này, mặc khố mà cho ấm thì... ấm cái gì nhỉ. (Ta cười gian xảo)
-Đồ của giống cái ai cũng có thể lấy làm phu ta ko cần. cô đừng ra sức dụ dỗ bọn tôi sẽ ko làm phu của cô đâu. Dù cô có giúp chúng tôi trưởng thành cũng ko thay đổi---Bọn họ đẩy mạnh 2 chiếc khố trên tay của Nhật tâm khiến chúng rơi xuống đất.
-Hạng đàn ông thô lỗ như các người, có cho tôi cũng ko thèm, đồ đã tặng rồi không lấy thì cứ vứt đi, ta sẽ ko lấy lại--- Nàng tức giận trả lời.
Lúc đó Nhĩ Lạc đã lao tới đấm vào mặt con tên nhân Kì Lân phát ngôn.
-Đây là cách cậu nói chuyện với giống cái sao, đây là cách cậu cư xử sao, em ấy đã bỏ bao công sức để làm, thái độ vậy sao---Nhĩ Lạc nóng giận hai mắt long lên.
-Thôi đi, là ta nhiều chuyện, Nhĩ Lạc bỏ qua đi---Nhật tâm vuốt vuốt lưng Nhĩ lạc khuyên can.
-Đừng tưởng bọn ta sẽ cảm ơn cô giống cái 3--- Nhân sư tử trắng lên tiếng, còn tên Kì Lân thì nhếch mép cười. Nhật Tâm thì kéo tay Lạc Nhĩ lui về không đếm xỉa đến bọn chúng nữa.
Tên ntđt đã nhanh nhảu nhặt 2 cái khố rớt về làm của riêng trong đầu nghĩ “đám ngu này của tốt thế mà chê”. Là của thê hắn làm sao có thể lăn lóc dưới đất; ai không cần, hắn cần; ai ko thèm, hắn thèm. Tất cả của thê hắn hắn đều trân quý.
Anh thỏ đúng là nhanh tay lẹ chân thật.
Trời cũng bắt đầu tối. Mọi người chuẩn bị củi lửa, có lẽ hôm nay sẽ đốt lửa trại. Mà cũng đúng thôi phải ăn mừng lớn chứ cả đám ấu niên trưởng thành mà. Nàng đã chuyển qua sơ mi và tam giác cũng nhanh nhẹn giúp mọi người chuẩn bị. Nàng hăm hở nhiệt tình nhưng nhìn lại thành quả … thì ôi thôi. Dù nàng ra sức khuân vác nhưng cuối cùng không bằng 1/10 nam nhân nhỏ bé nhất ở đó người thỏ. Thật ra lúc này họ vẫn chưa giới thiệu tên với nàng.
Nhanh chóng sau đó củi đã chất thành đống lửa đã được nhóm lên thú cũng đã được xiên trên giá đỡ. Hôm nay mọi người đặc biệt vui vẻ, cũng rầm rộ hoành tráng hơn bữa tiệc mừng thịt hôm trước. Hôm nay tộc trưởng lên phát biểu.
-Hôm nay toàn bộ ấu niên đã trưởng thành. Các nhân thú vừa trưởng thành sẽ lên thực hiện nghi lễ.
Đầu tiên vẫn là nhanh nhảu nhất chính là chảng thỏ đùi bị thương. Anh ra đứng ở trung tâm mọi người quây quần. Thỏ mặt hồ hởi phấn khởi nhìn về phía Nhật Tâm rồi ung dung “cởi quần”.
Khỏi nói các bạn có thể hình dung Nhật tâm lúc này xúc động cỡ nào, mặt đỏ ửng, một thốt lên cái gì đây. Một mỹ nam vừa ung dung trước mặt bàn dân thiên hạ mà “cởi”. Hít sâu thở nhẹ nhớ lại bọn họ khi “tồng ngồng”, đối với họ việc “tồng ngồng” có lẽ là bình thường. Nhưng với nữ nhân hiên đại như nàng thì nàng thật sự muốn độn thổ. Đã vậy hắn còn nháy mắt nhìn nàng và chỉa thẳng toàn bộ hàng họ về phía nàng. Con đang đau khổ. Chàng thỏ đã phát ra luồng sáng rất nhanh chưa đầy 1 giây, hóa lại thành một con thỏ trắng khổng lồ, chính là con thỏ đùi bị thương trụi một góc lông.
Tíc tắc chỉ một giây sau lại hóa lại thành người. Hắn nói rất to “Anh là Lãnh Tuyết. Nhật Tâm em phải nhớ cho kĩ. Lãnh Tuyết đấy nhé”. Nhật tâm thân thiện toe toét cười “Lãnh Tuyết, em nhớ rồi” (“nhanh mặc quần vào đi” mấy chữ này nhật tâm nói ở trong lòng.
Nhật Tâm ơi nàng có biết đây là nghi thức của bọn họ không. Họ làm như vậy là trước bàn dân thiên hạ xin làm phu của nàng. Nàng lại chịu lặp lại tên kẻ đó tức là đồng ý, giống như kết hôn vậy… 2 người sẽ là thê phu đó.
Cuối cùng Lãnh Tuyết cũng hí hửng vui vẻ mặc quần vào tiến lại gần nàng ngồi sát mặt tươi rói. Lòng hắn là điên cuồng sung sướng.
Tuần tự 19 tên ấu niên thú đều làm như vậy với nàng… có cảm thấy chút kì quái. Nhưng lại đơn giản nghĩ, vì nàng là thành viên mới nên họ mới nhắc nhở nàng để nàng nhớ tên họ. Thật là suy nghĩ quá đơn giản.
Cuối cùng cũng đến 2 tên sư tử trắng và kì lân bọn họ ko đóng khố nên cứ thoải mái tồng ngồng lên phát biểu, tuy nhiên chỉ giới thiệu đơn giản “Tôi là Bạch Mao”, “Tôi là Bích Nhãn” sau đó quay về chỗ.
Cuối cùng tộc trưởng cũng bước lên nhưng hắn ko “cởi khố” chỉ đơn giản nhìn về Nhật Tâm nói “Anh là Nhĩ Lạc, Tiểu Tâm em nhớ nhé”. Tiểu tâm kì lạ “Cả anh cũng lên giới thiệu sao? Em thuộc tên anh từ lâu rồi mà”. “Biết là thế, nhưng đây là nghi thức, em gọi tên anh một lần thôi mà đc ko?” Nhĩ Lạc nói như năn nỉ. Thấy bộ mặt đó Nhật Tâm lên tiếng “Anh là Nhĩ Lạc, Nhĩ Lạc, Nhĩ Lạc” vừa cười vừa lắc đầu vừa kêu…
Gọi nhiều như thế làm gì hả Nhật Tâm, nàng có biết nàng vừa vô tình cho Nhĩ Lạc làm phu trưởng toàn quyền ko hả? Càng gọi tên người đó nhiều lần tức là giống cái càng yêu mến tin tưởng đối phương. Chỉ duy nhất Nhĩ Lạc được gọi 3 lần đương nhiên hắn là phu trưởng rồi.
Nhật Tâm ta xin nàng đừng ngây thơ giết người mà, đừng gây thêm sóng gió có được không. 20 tên chồng sau này nàng sẽ sống ra sao đây, họ là nhân thú sức khỏe phi phàm, thân hình thì to lớn là gấp mấy lần nàng đó, cả kích thước hàng họ cũng vượt xa kích thước người địa cầu. Ta thật là toát mồ hôi hột cho những ngày tháng tới của nàng đây.
Ăn no say, nàng vẫn “ngây thơ” không biết mình vừa có “đại sự”, cũng không biết mình vừa nạp một lúc 20 mỹ nam hàng chuẩn về làm chồng, 1 người trong đó còn là tộc trưởng. Ung dung ra ngồi một gốc cây, tên thỏ đúng là nhanh nhảu chạy ra ngồi sát bên.
-Trời hôm nay đẹp nhỉ, trăng sáng mà lại nhiều sao, gió thì mát cỏ lại thơm, hôm nay là lần đầu em tận hưởng bầu trời đêm ở đây---Nhật Tâm hít thở, mắt mơ màng nói
-Em rất thích ngắm trăng sao? Vậy thì anh biết một chỗ ngắm trăng rất tuyệt có muốn đi xem không?---Lãnh tuyết (thỏ đbt) nói, ánh mắt tỏa ra sự trông đợi.
-Muốn! Anh dẫn đường đi--- Nhật Tâm mắt sáng rỡ tươi tỉnh.
-Anh cõng em--- Nói xong, Lãnh tuyết đừng phắt dậy “cởi khố”, xúc xích một lần nữa lại xuất hiện trước mắt Nhật Tâm khiến nàng đau khổ, cũng may là nhanh chóng sau đó Lãnh huyết đã biến thành một con thỏ lớn kích thước hắn bây giờ đã gấp 3 lần lúc đầu gập Nhật Tâm.
Nảng cầm lấy cái khố của hắn nhét vào giỏ sách theo chỉ dẫn leo lên người hắn nắm lấy 2 tai hắn cố gắng ngồi chắc. Lãnh Huyết sung sướng ra sức nhảy, hạnh phúc làm hắn không hề phát hiện ra Nhật tâm ở phía trên đang đầu váng, mắt hoa.
Với tình trạng nhiều lần xả nước hôm qua thì Nhật Tâm cũng mệt lả mà say sưa ngủ, thức dậy cảm thấy khô ráo, cũng ko có dấu hiệu quan hệ… Nàng suy nghĩ rồi đưa ra kết luận khiến ta muốn gào lên… Tất cả là nằm mơ… kết luận đáng kinh ngạc hơn… trái nàng ăn ko phải là tác dụng kích dục và là tác dụng gây ảo giác… Nàng ngồi dậy cười thỏa mãn nhìn Lạc Nhĩ đang say sưa làm gì đó (mài dao xương cho nàng đó, hắn đã dậy từ sớm chăm chỉ rồi)
Tác giả ta thật sự khóc không thành tiếng mà cười ko ra hơi với bà Nhật Tâm này. Xuyên không đến thế giới khác nàng cũng cho rằng mình “nằm mơ”. Nhân thú huyết nhãn biến thân nàng la hét náo động ngủ dậy cũng kết luận mình “nằm mơ”. Bây giờ toàn bộ ấu niên thú thậm chí 2 tên mặt lạnh kì lân, sư tử trắng hôm qua sau khi nàng thực hiện nghi lễ cũng đã bị kích thích thành niên rồi. Từ trước đến này chưa hề có giống cái nào thực hiện nghi thức mà có thể kích cho toàn bộ ấu niên thú trưởng thành. Nàng có biết tối hôm qua nàng đã làm chấn động bộ lạc thế nào ko. Vậy mà ngủ dậy, nàng phủi mông, cũng phủi sạch luôn mọi thứ… một lần nữa cho rằng mình “nằm mơ”.
Nhật tâm ơi cuối cùng nàng muốn “ngủ” và kết luận “nằm mơ” đến khi nào đây.
(Nhật tâm: Chị tác giả ơi… thông cảm cho em đi, em là xuyên đến thế giới mới thay đổi cả một hành tinh, nên cơ thể cần thích nghi nên nó tự động ngủ say để trong quá trình đó mà điều chỉnh lại cho thích hợp thôi… đừng mắng em.)---Tác giả ta vò đầu bứt tai, tự cào cấu mặt mày.
Nhĩ Lạc nhìn thấy nàng miệng liền tươi cười.
-nàng xem ta làm như vậy có đúng ý không---Nhĩ lạc đẩy dao đá và dùi đá về phía nàng.
Nhật tâm nhìn hết sức vui vẻ phấn khởi thấy 2 sản phầm hoàn thành sắc bén nhọn vô cùng. Nàng vui mừng hai mắt cười tít lại.
Nàng nhanh chóng chạy vào ôm mấy tấm da thú toan ra bàn đá may vài bộ đồ. Nhưng đập vào mắt nàng là một đám mỹ nam đủ thể loại người không mảnh vải đang long nhong đi qua lại trước sân.
Nàng cứng đờ họng không nói được tiếng nào. Cả đám mát mẻ kia nhìn thấy nàng đều tri hô “Nhật Tâm” chẳng mấy chốc nàng đã bị bao vây bởi những chàng trai cao từ 2m3 đến 2m6. Chiều cao khiêm tốn của nàng khiến nàng ở cảnh ngượng đỏ mặt bởi gần 20 cây xúc xích đang to lớn đong đưa trong tầm mắt.
Cái tình huống này là gì. Nàng xấu hổ đến đơ ra bối rối. Chưa kịp hoàn hồn có một tên đã ôm lấy nàng lên này cao khoảng1m9 có vẻ nhỏ con nhất đám, trên đùi có vết xẹo mờ. Mặt nàng ụp vào ngực hắn, còn cây xúc xích hắn thì cấn lên bụng trên của nàng. Nàng đẩy hắn ra mà không được. Nàng nghe hắn huyên thuyên gì đó về một con thỏ bị thương mà chẳng hiểu. Quá tức giận nàng quát lên.
-Buông ta ra, các người là ai, đừng tự tiện ôm ấp như vậy chứ.--- Thấy giống cái tức giận, chàng tđbt kia cũng không dám manh động đành buông nàng ra.
-Họ là ai vậy Nhĩ Lạc?---Nàng cau mày hỏi Nhĩ Lạc.
-Bọn họ là âu niên thú đã trường thành, là thỏ, trăn, hổ, sói, tuyết mao hống … đó. Tôi qua chính em đã giúp bọn họ trưởng thành hóa hình mà---Nhĩ lạc trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng.
Phù, cuối cùng các người cũng đi đúng trọng tâm.
-Không thể nào, không khoa học, sao có thể---Nàng đầy hoang mang nhìn bọn họ rồi ngước lên nhìn mặt trời.
-Các người cuối cùng là gì vậy---Nàng hoang mang tự lẩm bẩm.
-Nhân thú---Nhĩ Lạc kinh ngạc trả lời.
-Nhân thú. Là thú cón thể hóa người hoặc hóa thú---Nàng đang cố gắng tiếp nhận thông tin và vấn đề.
-Đúng rồi---Nhĩ Lạc trả lời nàng. Cả đám tươi mát thì vẫn im lặng nín thở quan sát cuộc trò chuyện và nhất cử nhất động của Nhật Tâm.
Nàng moi móc hết những kiến thức của mình về nhân thú. Sau đó đau khổ thở dài. Mình chỉ là đang hôn mê sâu mơ giấc mơ phiêu lưu dài.
Ta chỉ đành khóc không thành tiếng với suy nghỉ này của nàng.
-Các người sẽ ko làm hại ta, ăn thịt ta chứ---Nàng bất giác quay lại hỏi.
-Sao có thể, đương nhiên là bọn ta sẽ chẳng bao giờ làm hại hay tổn thương nàng, với tư cách tộc trưởng ta thề với núi Hắc Sơn điều đó.---Nhĩ Lạc quả quyết, còn đám tươi mát thì gật đầu, bè theo “đúng rồi”.
-Các anh có muốn mặc khố không. Tôi làm cho---Nhật Tâm đề nghị, còn cả đám tươi mát thì bị hết kinh ngạc đến vui mừng. Nàng thật là biết làm rối cảm xúc của bọn họ mà.
Cả đám láo nháo “có”, “anh cũng muốn”, “làm cho anh đi”,”anh chưa có khố”.
Nàng vốn dĩ là tính may quần áo cho mình cho Lạc Nhĩ thôi, nhưng mà nhìn họ thế này, thì nàng tự thấy mình may mắn hơn nhiều. Đo đo, cắt cắt, đục đục luồn dây. Nàng cũng làm đủ số khố cho bọn họ. Thật ra khố này chỉ là 2 mảnh vài đục lỗ luồn dây rồi cột lại. Nhưng đương nhiên to hơn cái của Lạc Nhĩ. Nàng thật không muốn bọn họ lòi hàng mà kích thích nàng. Lúc nào cũng bị kích thích sẽ hỏng não mất. Đương nhiên Nhĩ Lạc cũng có một cái. Thoáng gần đó có 2 tên tươi mát đang ra sức nướng thịt nhưng lại không lại lấy khố. Thấy tồi tội, nàng phỏng đoán cắt may cho bọn họ mỗi người 1 cái. Sau đó đem lại.
-Tặng 2 anh nè, cứ nhận đi đừng ngại, mặc vào sẽ ấm hơn---Nhật tâm vui vẻ đưa cho họ.
Chết cười với Nhật tâm này, mặc khố mà cho ấm thì... ấm cái gì nhỉ. (Ta cười gian xảo)
-Đồ của giống cái ai cũng có thể lấy làm phu ta ko cần. cô đừng ra sức dụ dỗ bọn tôi sẽ ko làm phu của cô đâu. Dù cô có giúp chúng tôi trưởng thành cũng ko thay đổi---Bọn họ đẩy mạnh 2 chiếc khố trên tay của Nhật tâm khiến chúng rơi xuống đất.
-Hạng đàn ông thô lỗ như các người, có cho tôi cũng ko thèm, đồ đã tặng rồi không lấy thì cứ vứt đi, ta sẽ ko lấy lại--- Nàng tức giận trả lời.
Lúc đó Nhĩ Lạc đã lao tới đấm vào mặt con tên nhân Kì Lân phát ngôn.
-Đây là cách cậu nói chuyện với giống cái sao, đây là cách cậu cư xử sao, em ấy đã bỏ bao công sức để làm, thái độ vậy sao---Nhĩ Lạc nóng giận hai mắt long lên.
-Thôi đi, là ta nhiều chuyện, Nhĩ Lạc bỏ qua đi---Nhật tâm vuốt vuốt lưng Nhĩ lạc khuyên can.
-Đừng tưởng bọn ta sẽ cảm ơn cô giống cái 3--- Nhân sư tử trắng lên tiếng, còn tên Kì Lân thì nhếch mép cười. Nhật Tâm thì kéo tay Lạc Nhĩ lui về không đếm xỉa đến bọn chúng nữa.
Tên ntđt đã nhanh nhảu nhặt 2 cái khố rớt về làm của riêng trong đầu nghĩ “đám ngu này của tốt thế mà chê”. Là của thê hắn làm sao có thể lăn lóc dưới đất; ai không cần, hắn cần; ai ko thèm, hắn thèm. Tất cả của thê hắn hắn đều trân quý.
Anh thỏ đúng là nhanh tay lẹ chân thật.
Trời cũng bắt đầu tối. Mọi người chuẩn bị củi lửa, có lẽ hôm nay sẽ đốt lửa trại. Mà cũng đúng thôi phải ăn mừng lớn chứ cả đám ấu niên trưởng thành mà. Nàng đã chuyển qua sơ mi và tam giác cũng nhanh nhẹn giúp mọi người chuẩn bị. Nàng hăm hở nhiệt tình nhưng nhìn lại thành quả … thì ôi thôi. Dù nàng ra sức khuân vác nhưng cuối cùng không bằng 1/10 nam nhân nhỏ bé nhất ở đó người thỏ. Thật ra lúc này họ vẫn chưa giới thiệu tên với nàng.
Nhanh chóng sau đó củi đã chất thành đống lửa đã được nhóm lên thú cũng đã được xiên trên giá đỡ. Hôm nay mọi người đặc biệt vui vẻ, cũng rầm rộ hoành tráng hơn bữa tiệc mừng thịt hôm trước. Hôm nay tộc trưởng lên phát biểu.
-Hôm nay toàn bộ ấu niên đã trưởng thành. Các nhân thú vừa trưởng thành sẽ lên thực hiện nghi lễ.
Đầu tiên vẫn là nhanh nhảu nhất chính là chảng thỏ đùi bị thương. Anh ra đứng ở trung tâm mọi người quây quần. Thỏ mặt hồ hởi phấn khởi nhìn về phía Nhật Tâm rồi ung dung “cởi quần”.
Khỏi nói các bạn có thể hình dung Nhật tâm lúc này xúc động cỡ nào, mặt đỏ ửng, một thốt lên cái gì đây. Một mỹ nam vừa ung dung trước mặt bàn dân thiên hạ mà “cởi”. Hít sâu thở nhẹ nhớ lại bọn họ khi “tồng ngồng”, đối với họ việc “tồng ngồng” có lẽ là bình thường. Nhưng với nữ nhân hiên đại như nàng thì nàng thật sự muốn độn thổ. Đã vậy hắn còn nháy mắt nhìn nàng và chỉa thẳng toàn bộ hàng họ về phía nàng. Con đang đau khổ. Chàng thỏ đã phát ra luồng sáng rất nhanh chưa đầy 1 giây, hóa lại thành một con thỏ trắng khổng lồ, chính là con thỏ đùi bị thương trụi một góc lông.
Tíc tắc chỉ một giây sau lại hóa lại thành người. Hắn nói rất to “Anh là Lãnh Tuyết. Nhật Tâm em phải nhớ cho kĩ. Lãnh Tuyết đấy nhé”. Nhật tâm thân thiện toe toét cười “Lãnh Tuyết, em nhớ rồi” (“nhanh mặc quần vào đi” mấy chữ này nhật tâm nói ở trong lòng.
Nhật Tâm ơi nàng có biết đây là nghi thức của bọn họ không. Họ làm như vậy là trước bàn dân thiên hạ xin làm phu của nàng. Nàng lại chịu lặp lại tên kẻ đó tức là đồng ý, giống như kết hôn vậy… 2 người sẽ là thê phu đó.
Cuối cùng Lãnh Tuyết cũng hí hửng vui vẻ mặc quần vào tiến lại gần nàng ngồi sát mặt tươi rói. Lòng hắn là điên cuồng sung sướng.
Tuần tự 19 tên ấu niên thú đều làm như vậy với nàng… có cảm thấy chút kì quái. Nhưng lại đơn giản nghĩ, vì nàng là thành viên mới nên họ mới nhắc nhở nàng để nàng nhớ tên họ. Thật là suy nghĩ quá đơn giản.
Cuối cùng cũng đến 2 tên sư tử trắng và kì lân bọn họ ko đóng khố nên cứ thoải mái tồng ngồng lên phát biểu, tuy nhiên chỉ giới thiệu đơn giản “Tôi là Bạch Mao”, “Tôi là Bích Nhãn” sau đó quay về chỗ.
Cuối cùng tộc trưởng cũng bước lên nhưng hắn ko “cởi khố” chỉ đơn giản nhìn về Nhật Tâm nói “Anh là Nhĩ Lạc, Tiểu Tâm em nhớ nhé”. Tiểu tâm kì lạ “Cả anh cũng lên giới thiệu sao? Em thuộc tên anh từ lâu rồi mà”. “Biết là thế, nhưng đây là nghi thức, em gọi tên anh một lần thôi mà đc ko?” Nhĩ Lạc nói như năn nỉ. Thấy bộ mặt đó Nhật Tâm lên tiếng “Anh là Nhĩ Lạc, Nhĩ Lạc, Nhĩ Lạc” vừa cười vừa lắc đầu vừa kêu…
Gọi nhiều như thế làm gì hả Nhật Tâm, nàng có biết nàng vừa vô tình cho Nhĩ Lạc làm phu trưởng toàn quyền ko hả? Càng gọi tên người đó nhiều lần tức là giống cái càng yêu mến tin tưởng đối phương. Chỉ duy nhất Nhĩ Lạc được gọi 3 lần đương nhiên hắn là phu trưởng rồi.
Nhật Tâm ta xin nàng đừng ngây thơ giết người mà, đừng gây thêm sóng gió có được không. 20 tên chồng sau này nàng sẽ sống ra sao đây, họ là nhân thú sức khỏe phi phàm, thân hình thì to lớn là gấp mấy lần nàng đó, cả kích thước hàng họ cũng vượt xa kích thước người địa cầu. Ta thật là toát mồ hôi hột cho những ngày tháng tới của nàng đây.
Ăn no say, nàng vẫn “ngây thơ” không biết mình vừa có “đại sự”, cũng không biết mình vừa nạp một lúc 20 mỹ nam hàng chuẩn về làm chồng, 1 người trong đó còn là tộc trưởng. Ung dung ra ngồi một gốc cây, tên thỏ đúng là nhanh nhảu chạy ra ngồi sát bên.
-Trời hôm nay đẹp nhỉ, trăng sáng mà lại nhiều sao, gió thì mát cỏ lại thơm, hôm nay là lần đầu em tận hưởng bầu trời đêm ở đây---Nhật Tâm hít thở, mắt mơ màng nói
-Em rất thích ngắm trăng sao? Vậy thì anh biết một chỗ ngắm trăng rất tuyệt có muốn đi xem không?---Lãnh tuyết (thỏ đbt) nói, ánh mắt tỏa ra sự trông đợi.
-Muốn! Anh dẫn đường đi--- Nhật Tâm mắt sáng rỡ tươi tỉnh.
-Anh cõng em--- Nói xong, Lãnh tuyết đừng phắt dậy “cởi khố”, xúc xích một lần nữa lại xuất hiện trước mắt Nhật Tâm khiến nàng đau khổ, cũng may là nhanh chóng sau đó Lãnh huyết đã biến thành một con thỏ lớn kích thước hắn bây giờ đã gấp 3 lần lúc đầu gập Nhật Tâm.
Nảng cầm lấy cái khố của hắn nhét vào giỏ sách theo chỉ dẫn leo lên người hắn nắm lấy 2 tai hắn cố gắng ngồi chắc. Lãnh Huyết sung sướng ra sức nhảy, hạnh phúc làm hắn không hề phát hiện ra Nhật tâm ở phía trên đang đầu váng, mắt hoa.
Danh sách chương