Hơn nửa ngày sau tại nơi thôn dã, từng tiếng la hét vang lên thất thanh.

Tiếng người khóc lóc truyền ra, còn có tiếng người ai oán thảm thiết vang xa.

Trên lưng Mãnh Sư, Hàn Phong dửng dưng chứng kiến tất cả, gương mặt hắn điềm nhiên như không.

Một lúc lâu sau có gã thủ vệ tiến tới, chắp tay hướng thưa:

"Đại nhân, những kẻ điêu dân phản phúc đã giết. Số còn lại lập tức đem đến khu mỏ nô dịch như ngài căn dặn!"

Hàn Phong gật đầu, vẻ không quan tâm mà đáp:

"Hừ…. Một đám vu oan giá họa cho ta, tội chết cũng là đang đời. Nhưng nghĩ giết hết đi thì nhẹ cho chúng quá, ngay lúc khu mỏ thiếu nhân lực, thôi thì đưa bọn họ đến đó. Đây chính là cách chuộc tội báo ân tốt nhất cho lãnh chúa đại nhân!"

Gã thủ vệ bên dưới sáng bừng hai mắt, lập tức cả đám nhao nhao bợ đỡ:

"Đại nhân nói chí phải, một kiếm giết chết thì nhẹ cho chúng quá!"

Ngay lúc Hàn Phong gật gù tán thưởng, bỗng một viên đá từ đâu ném tới.

Vẫn may với thân thủ của hắn, chỉ giơ tay một cái là hất ngay đi được.

Nhưng mấy tên thủ vệ ngay đó đồng loạt rút kiếm, lạnh giọng bốn hướng quát:

"Là tên khốn nào dám vô lễ?"

Rất nhanh tìm ra hung thủ, hai tên thủ vệ thân thủ chớp mắt thoáng cái đã bắt được kẻ này mang đến.

Hàn Phong ở trên lưng Mãnh Sư nhìn xuống, hóa ra người ném đá hắn là một tên nhóc khoảng chừng mười hai. Mà tên nhóc này cũng chính là kẻ cưu mang, giúp hắn lúc trước.

Hàn Phong nhận ra, hắn à một tiếng, lại nhìn nét căm phẫn của tên nhóc thì cười nhạt.


Thân thủ điềm tĩnh bước xuống tới gần, nhìn đối diện tên nhóc rồi hỏi:

"Ta đã không giết hết các ngươi là đã ban ân cho rồi, còn không biết đường tạ ơn lại dám đánh lén ta sao?"

Nào biết, chỉ thấy tên nhóc quỳ rạp trên đất ngước nhìn lên Hàn Phong, gương mặt gã đỏ bừng bừng. Miệng nhỏ the the như còn chưa vỡ giọng cất lên mắng:

"Ngươi mới là tên vô ơn phụ nghĩa, đi làm tay sai cho lãnh chúa tàn ác thì chớ, lại quay về đây lấy oán trả ơn. Ta thật ngu ngốc khi đã cứu ngươi, biết như thế thì đã một kiếm băm vằm ngươi ra rồi!"

"Câm miệng!"

Vừa nói dứt câu, gã thủ vệ ở bên vung ra cái tát như trời giáng. Khiến tên nhóc khóe miệng rỉ máu.

Nhưng gã không sợ mà còn hung hăng nhìn tới Hàn Phong, miệng phun ra ngụm máu muốn nhổ chết hắn.

Hàn Phong cười nhạt tránh thoát, hắn tiện tay túm lấy cổ áo tên nhóc nhấc lên, hai mắt âm lãnh hướng gã buông lời khục khặc:

"Khặc khặc…. Ngươi hối hận sao?"

Tên nhóc đối mắt với Hàn Phong, tức bừng mặt quát:

"Đương nhiên, ta rất hối hận, ngu ngốc. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, chỉ cần ta không chết, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, báo thù cho toàn bộ người trong thôn!"

Hàn Phong cười cợt, song hai mắt lạnh băng nhìn gã.

Bàn tay vỗ vỗ lên khuôn mặt, từng tiếng từng tiếng khinh miệt nói ra:

"Ha ha ha… nếu bình thường, chỉ cần nhìn không vừa mắt là ta đã giết rồi, chớ nói chi mấy kẻ khích ta. Ha ha… nhưng mà ngươi từng cứu ta một mạng, nên ta tha cho đấy. Nhớ, không có lần sau đâu, ha ha!"

Không chờ cho tên nhóc tức giận, Hàn Phong hướng tầm mắt gã buông thêm lời hững hờ:

"Thời gian sẽ không bao giờ trở lại để cho những kẻ ngu ngốc sửa sai đâu. Ha ha… muốn giết ta sao? Ta rất vui lòng chờ đợi!"


Nói xong Hàn Phong phất tay, để cho đám thủ vệ áp giải bọn chúng đi khỏi. Bản thân hắn ung dung tiến lên lưng Mãnh Sư, một đường quay lại thủ phủ.

Quảng Hà thành…

Nơi này dãy núi thâm sơn cùng cốc, u ám tịch mịch.

Vận Kinh Hồng đứng tại trước một cửa hang, gã dùng lời lẽ đối đãi với khách quý mà rằng:

"Tuyệt huynh, đã lâu không gặp. Xin thứ lỗi cho tại hạ đến trễ, thất kính thất kính…!"

Mệnh Tại Y khi này giấu mình trong hang động, âm thanh trầm bổng của thiếu niên phát ra:

"Hừ… đúng là có hơi chậm đấy, chẳng lẽ bên phía ngươi phát sinh ra chuyện gì?"

Vận Kinh Hồng một mặt cười khổ, y thuật lại đại khái tình hình phát sinh một lượt cho Tuyệt Đạo nghe qua.

Nghe xong, Mệnh Tại Y phát ra thanh âm ngạc nhiên, sau đó tựa như nói với chính mình:

"Thì ra là vậy, lúc trước thấy một đám thủ vệ tới gần đây lục soát. Không nghĩ tới là có chuyện như thế!"

Vận Kinh Hồng thong thả cười đáp:

"Mọi chuyện giờ đã ổn thỏa rồi. Tuyệt huynh, đây là những thứ trước đó huynh cần, còn có thù lao khi đấu giá công pháp!"

Vận Kinh Hồng ném vào trong một túi càn khôn nhỏ, y nhìn chằm chằm vào màn đen u tối mà lặng im chờ đợi.

Lát sau thanh âm người kia truyền ra:

"Làm tốt lắm, vượt qua dự kiến mà ta mong muốn!"


Mệnh Tại Y lại nói thêm:

"Chuyện ở đây cũng đã xong rồi, ba hôm nữa ta sẽ rời khỏi. Vận Kinh Hồng, ngươi sau này nếu có việc quan trọng, có thể tới Tuyệt gia tìm ta!"

Vận Kinh Hồng vừa mừng vừa buồn, song ngoài mặt gã giả tảng than thở:

"Tuyệt huynh đi sớm như vậy sao? Thật tiếc, giá mà huynh có thể tới Vận gia ta làm khách ít hôm, thì thật vinh dự lắm lắm!"

Mệnh Tại Y hừ nhạt không đáp.

Bàn tay nàng cầm tới túi càn khôn, vẻ mặt có chút đăm chiêu ngẫm.

Trước đó cần tài nguyên mới phải giả dạng thân phận, lợi dụng Vận Kinh Hồng tìm giúp cho mình.

Giờ đây thì khác rồi, nàng đã hiện thân tu giả bước ra ánh sáng, lại có cái bóng sư tôn chống lưng, cho nên việc này đã không còn quan trọng nữa.

Đây là lần đầu, xem ra cũng sẽ là lần cuối đi.

Nghĩ vậy Mệnh Tại Y đang định phất tay đuổi khách… bỗng lông tóc nàng dựng ngược, cảm giác bất an nổi lên.

Nàng hướng ra bên ngoài quát:

"Vận Kinh Hồng, ngươi dám đưa thêm người thứ ba tới đây? Kẻ tới là ai, còn không mau hiện?"

Vận Kinh Hồng bẽn lẽn, y chưa kịp nói lời thì một mùi thoang thoảng tơ tưởng phất phơ, người chưa tới mà hương đã nồng nàn lan tỏa.

Rồi một bóng hình thanh mảnh nhẹ nhàng lướt xuống trước người, muôn vàn cánh hoa lả tả rơi theo.

Dáng người nàng ta uyển chuyển, đường cong lồi lõm. Song khí thế tỏa ra bức người, thập phần bá đạo.

Mệnh Tại Y đứng ở bên trong, trái tim thấp thỏm. Kia không phải Vận Lam thì còn ai vào đây?

Vận Lam vừa tới, tiếng cười đã khanh khách vang lên:

"Ha ha… bản phó là Vận Lam, đang giữ chức phó thành chủ Quảng Hà thành. Không biết các hạ là ai, liệu có thể ra cho bản nữ gặp mặt được chăng?!"


Mệnh Tại Y toát hồ hôi, nàng thầm than hỏng bét, đi đêm lắm giờ gặp phải ma rồi.

Giờ khắc này nếu ra ngoài để Vận Lam biết rõ thân phận của nàng, ắt sẽ có chuyện lớn phát sinh.

Một khi Vận Lam biết được nàng có thể chất dị linh căn Thiên phẩm, ắt suy ra được nhiều chuyện bất lợi trước kia.

Từ đó, chuyện nàng che giấu thân phận, chuyện giao dịch cùng Phương Thuấn cũng có nguy cơ bại lộ.

Chưa hết, Vận Lam sớm biết được thời điểm, vậy thì những toan tính trước đó đều sẽ xôi hỏng bỏng không.

Nhất là việc nàng lợi dụng Phương Thuấn, để ông ta bắt đầu ra tay, vây diệt Vân gia.

Nhưng không ra ngoài, Mệnh Tại Y cũng không thể dễ dàng thoát khỏi đây.

Nàng biết rất dõ, dù là bản thân đang ở trong hang, chỉ cần phá lấp cửa hang rồi quay đầu chạy là được.

Chẳng qua cảnh giới chênh lệch quá lớn, thời gian phản ứng thì có nhưng để thoát khỏi đây là không thể nào.

Mệnh Tại Y suy đi tính lại, cuối cùng nàng lạnh lùng bước ra.

Vận Lam thấy người ra là một gã nam tử, toàn thân y khoác bào chùm kín, khuôn mặt che bởi mặt nạ hình quỷ thì nhíu mày:

"Không biết các hạ có thể cho ta xem chân diện mục thật sự được không? Thứ lỗi, bản thành ta gần đây lai vãng rất nhiều ma đạo ẩn tàng. Không thể không đề phòng!"

Mệnh Tại Y hừ nhạt một tiếng, nàng quét mắt qua chỗ Vận Kinh Hồng một cái. Thấy gã ra điều hổ thẹn, bấy giờ nàng mới đưa tay lấy xuống mặt nạ.

Theo đó, gương mặt một nam tử thanh tú xa lạ hiện ra, lương theo lời nói lạnh nhạt phát ra:

"Ta nghe Tuyệt Tiên cô cô của ta từng nhắc, Vận tiền bối tuy phận nữ lưu song lại có phong thái bá đạo, còn hơn cả bậc nam nhân nhiều lắm. Nay được gặp quả nhiên không giả!"

Nói xong, Tuyệt Đạo hơi nghiêng mình chắp tay đáp, duy có ánh mắt không hề che giấu vẻ khinh thị trong mắt, lại đáp:

"Tại hạ Tuyệt Bá Đạo, gặp qua Vận phó thành chủ!"

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện