Vận Lam hai mắt lóe tinh tinh mang, nàng nhìn xoáy vào tên thiếu niên trước mắt này.

Gã ta tuy đã lấy ra lớp mặt nạ, nhưng nàng vẫn nhận ra được kẻ này cẩn thận dùng thêm bí pháp, đây chưa phải chân diện thật của hắn.

Có điều những kẻ có bí pháp bậc này, tất nhiên không phải hạng bình thường. Nếu chỉ nhìn sơ qua cảnh giới đối phương, ắt sẽ lầm to.

Vận Lam biết rõ, Tuyệt gia ở Nam Bộ gia thế hiển hách, là một con cự quái khó mà trêu vào.

Đối với bọn họ, Vân gia của nàng chỉ là hạng bét, chiến lực của nàng so ra chỉ ngang với cấp bậc trưởng lão nhà người ta mà thôi.

Giờ này thấy hắn không có tỏ ra kính sợ khi gặp tiền bối, chỉ hời hợt cho có lệ. Vận Lam không giận còn cười, nói:

"Quảng Hà thành nhỏ bé lại có được cơ duyên tiếp đón dòng chính Tuyệt gia, đây quả là vinh diệu lắm thay. Không biết Tuyệt thiếu gia ngươi… có thể rời gót đến Vận gia làm khách vài ngày hay không?"

Thấy biểu cảm Tuyệt Bá Đạo trầm tư, Vận Lam lại nói:

"Tiểu điệt yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không xen vào việc riêng của ngươi. Hoặc giả có thể xem như ta chưa nói gì!"

Đối với Vận Lam mà nói, lôi kéo quan hệ được tên thiếu gia họ Tuyệt cũng không tệ. Hoặc là nói, thêm bạn thì bớt thù.

Mệnh Tại Y ở phía đối diện nghe xong thì đăm chiêu.

Đây là cô ta đang lấy lùi làm tiến, ngoài mặt thì để ngươi tự quyết nhưng thật ra là đang uy hiếp.

Nếu Tuyệt Bá Đạo cự tuyệt không đi, Vận Lam ắt sẽ tìm cách ra tay làm khó, hòng kiểm tra thân phận chân chính của hắn.

Người Tuyệt gia cấp bậc như hắn ra ngoài, gần như sẽ có cao thủ phía sau ẩn nấp bảo hộ. Đến lúc Vận Lam ra tay mà không có ai ứng cứu, đó chẳng phải càng là giấu đầu hở đuôi rồi hay sao?


Dưới tình cảnh bất ngờ phát sinh này, Mệnh Tại Y đăm chiêu hồi đâu, sau mới gật đầu đáp ứng:

"Nếu Vận phó đã nói như vậy, ta không nghe thì đúng là không nể mặt rồi!"

Vận Lam khóe miệng cười nhạt, nàng ta giơ tay làm động tác mời khách.

Cứ thế, Mệnh Tại Y dưới thân phận của Tuyệt Bá Đạo âm trầm bước đi, một đường thẳng tới Vận gia làm khách.

Vân gia..

Từ đằng xa xa đã thấy những cột khói bốc lên cao vút, thi thoảng âm thanh rền rã âm ù theo gió truyền tới.

Ở tại nơi biệt phủ của Vân gia, khi này gà bay chó chạy, hỗn loạn một mảnh.

Người của Vân gia thi nhau hò hét, vung kiếm chiến đấu. Song dưới sự truy bắt của thủ vệ quân, tất cả đều khó lòng chạy thoát.

Phía trên mái lầu, Vân Kính Thư chật vật, quỳ tới một chân trên nền ngói ngọc.

Ánh dương tà tà phủ chiếu, hòa cùng vũng máu nhuốm đỏ một màu, chầm chậm chảy xuống mái hiên.

Vân Kính Thư, ông ta chính là gia chủ đời này của Vân gia, oai phong lẫm lẫm.

Nhưng giờ này trên người vết thương chồng chất, bộ dáng phong phạm đã không còn. Máu tươi nhuộm đỏ một mảng thân áo, xem chừng thụ thương không nhẹ.

Trước mắt ông ta, một gã chiến tướng uy phong đứng đó. Người này râu rậm xồm xề, toàn thân mặc giáp trụ, nghi biểu đường đường.

Ông ta cất lên giọng nói, âm thanh trầm bổng rền rã như tiếng hổ gầm:

"Vân Kính Thư, ngươi âm thầm bồi dưỡng lực lượng phía sau, thế mà còn dám phản lời thành chủ. Biết điều giơ tay chịu trói thì còn cơ hội sống tiếp. Chớ đừng để bản soái phải toàn lực ra tay, bằng không thì hết đường mà lui!"

Vân Kính Thư phun ra ngụm máu lớn, ông ta chật vật căm phẫn nhìn tới Mãnh Lương, hung hăng đáp trả:

"Phủ thành chủ các ngươi cậy quyền vu oan Vân gia chúng ta… Hừ, đợi một lát nữa Vận phó thành chủ tới, để xem các ngươi ăn nói thế nào?"

Sự thể chính là, bất ngờ Vân gia gặp nạn.

Vân Kính Thư không rõ thực hư ra sao, đột nhiên đám người thủ vệ này ầm ầm kéo đến, ý định vây giết người Vân gia của ông.

Tên Mãnh Lương trước mặt luôn nói, đã điều tra kỹ càng chân tướng. Là Vân gia cấu kết với đám dư đảng ma đạo lần trước, ý đồ thôn tính cả đại thành này.

Cho nên phụng lệnh thành chủ Phương Thuấn tới đây, vây giết dư nghiệt ma đạo còn sót.

Vân Kính Thư lần đầu nghe thấy, ông ta đã biết là bị người ta gắp lửa bỏ tay, vu oan giá họa rồi.

Nhưng lời ông nói không bằng không cớ, làm sao đám thủ vệ này tin cho được?


Khoanh tay chịu trói? Hừ… chỉ nhìn sơ qua thủ đoản Mãnh Lương tới đây cũng biết, tám chín phần mười là giết trước tâu sau.

Cho nên Vân Kính Thư chỉ còn một cách, ấy là phản kháng tới cùng, một mặt chờ cho viện binh chạy tới.

Nào ngờ sau khi nghe được lời này Mãnh Lương không những chẳng hề nao núng, gã còn cười gằn buông lời:

"Khặc khặc…. Vận phó thành chủ sẽ không tới đâu, các ngươi chờ làm chi cho thêm tuyệt vọng. Hiện tại Vân gia các ngươi một mực không tuân theo pháp lệnh của thành chủ, chúng ta buộc phải quy vào tội phản kháng mà tiêu trừ. Chết đi!"

Nói xong lời cuối, Mãnh Lương chẳng chờ cho Vân Kính Thư kinh hãi. Ông ta vung lên đại đao trên tay, kình lực vừa xuất liền chém đến một chiêu.

Mãnh Lương thân cao sáu thước, lưng hùm vai gấu. Cả người ông ta to lớn, gương mặt hung dữ.

Giờ này ông ta nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt đại đao bổ xuống, khí thế uy mãnh khiến cho đối phương không rét mà run.

Vân Kính Thư nhìn một chiêu này cảm giác tuyệt vọng dâng lên, chẳng lẽ Vân gia của ông hôm nay tiệt diệt.

"Khônggggg….!"

Vân Kính Thư thét lớn, ông ta vung lên thanh trọng kiếm, ý định cản tới….

Uỳnhhhhh…..

Lúc này ở tại Vận gia…

Mệnh Tại Y ngồi trước đại sảnh, song song với gia chủ Vận gia là Vận Nhất Khí.

Bầu không khí có phần vui vẻ, tiếng cười của Vận Nhất Khí vang lên không ngớt.

Bên dưới hàng ghế đầu, Vận Lam cười nhạt gợi chuyện:

"Năm xưa khi bản phó còn ở trên môn, được Tuyệt Tiên sư tỷ chỉ dạy qua rất nhiều, gọi là mang ơn cũng không sai. Không biết hiện giờ sư tỷ thế nào rồi?"


Tuyệt Bá Đạo bình thản hạ xuống chén trà, hai ngón tay ung dung gõ gõ lên mặt bàn, hai mắt lim dim hưởng thụ. Đối với câu hỏi của Vận Lam, hắn không có trả lời ngay.

Mãi lúc sau hắn mở mắt gật gù, mới chép miệng đáp:

"Tuyệt cô cô của ta từ khi quay về gia tộc vẫn một mực bế quan, chưa có ra ngoài. Nghe phụ thân nói, cô cô dường như đang chuẩn bị đột phá tới Vương cảnh!"

Đối với thái độ của gã, mọi người nhìn đã quen mắt. Đây là phong thái của người bên trên, khi gặp những kẻ có địa vị thấp hơn mình.

Bọn họ cao ngạo, tuyệt đối cao ngạo.

Vận Lam gật gù, mặc dù không ưa đám thế gia mắt ở đỉnh đầu này.

Nàng đang muốn hỏi tiếp, bỗng một gã phó tướng tiến vào. Sau khi gã chắp tay qua với Vận Nhất Khí, liền tiến đến chỗ Vận Lam nói nhỏ mấy câu.

Sắc mặt Vận Lam không tốt, nàng ta bất dậy, bàn tay trực tiếp đánh nát bàn trà ở bên.

Ngay sau đó nhìn thấy Tuyệt Bá Đạo nghé mắt qua xem, Vận Lam mới thu lại nộ hỏa. Nàng hướng hắn tuy khách sáo, lời nói lại chứa đầy hung uy:

"Tuyệt thiếu gia, hiện thời ta có công chuyện khẩn cần giải quyết. Xin thứ lỗi cho không tiếp đón chu toàn. Mọi việc còn lại sẽ do đại huynh của ta tiếp đón, ngươi có thể tùy ý căn dặn!"

Nói xong không chờ cho Tuyệt Bá Đạo phản ứng, nàng ta hiên ngang bước ra.

Dù sao nể mặt Tuyệt gia, nhưng nàng là phó thành phủ ở đây, phong phạm không thể mất hết.

*****


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện