💋Editor: Mon💋

🍀Beta: Misa 🍀

Chờ cho tiết học qua đi, tất cả các học sinh đều đi đến phòng thay đồ, thay đổi đồ thể thao. Tất cả công trình ở Bình Dương cao trung tương đối hoàn thiện, mỗi một ban học sinh đều có phòng thay quần áo riêng, phòng thay quần áo nam và nữ được xây dựng cách biệt, tất cả học sinh đều phải tự mình mang quần áo thể thao.

Cố Thiên Ngôn thay xong quần áo thể thao, sau đó đi đến tủ giày. Tìm tới tủ giày có dãy số thuộc về Đồng An An mở ra, lấy giày thể thao, hai người Viên Lỵ và Chu Mộng Dao lúc này cũng đã thay đồ xong, Viên Lỵ nhìn thấy Cố Thiên Ngôn đã cột xong dây giày đứng lên, liền lớn mật đi qua kéo tay Cố Thiên Ngôn.

Bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp khiến cho Cố Thiên Ngôn có chút thất thần . . . :

" An An, đi thôi! " Viên Lỵ nhếch môi cười một tiếng, một cánh tay khác kéo Chu Mộng Dao, hướng tới cửa phòng thay đồ đi ra bên ngoài.

Cố Thiên Ngôn hơi nghiêng đầu, hình ảnh Viên Lỵ và Chu Mộng Dao nói nói cười cười bên cạnh khắc sâu vào đáy mắt cô, vốn muốn rút tay ra, lại ngừng lại ngoan ngoãn để Viên Lỵ nắm.

Giáo viên thể dục chỉ cho bọn họ chạy vài vòng quanh sân sau đó tự do hoạt động, ngay cả như vậy vẫn có một ít nữ sinh rất lười biếng, dùng cớ dì cả tới để tránh khỏi chạy vài vòng. Giáo viên thể dục cười lạnh, không bị trúng chiêu này, bàn tay mở ra cho hai lựa chọn: Hoặc là chạy hoặc là đừng lên tiết thể dục, tự mình suy nghĩ.

Mấy nữ sinh kia lập tức nhanh như chớp bắt đầu chạy chầm chậm đi.

Chạy xong vài vòng các học sinh tản ra đi chơi bốn phía, có người chơi bóng rổ, còn không thì buồn chán đi dạo lung tung, còn không có thì tụm nhau lại chơi các trò chơi khác.

Nữ sinh trong lớp tập hợp lại một chỗ, trước đó nữ sinh tên là A Mị cầm ống nhòm nhìn nhìn lớp bên cạnh.

" Cho tớ xem! Cho tớ xem! "

" A Mị, lượt tiếp theo cho tớ! "

" Cho tớ trước! "

Viên Lỵ im lặng nhìn nhìn mấy nữ sinh kia,

" Thật không hổ là lớp có biệt danh đoàn mê trai "

Chu Mộng Dao lôi kéo tay áo Viên Lỵ , ngón trỏ chỉ hướng sân bóng rổ,:

" Là Từ Tử Duy . . . Hình như đang bảo chúng ta đi qua."

Viên Lỵ theo ngón tay Chu Mộng Dao nhìn qua, quả nhiên thấy Từ Tử Duy ôm trái bóng rổ vẫy vẫy tay với các cô. Lập tức vui vẻ ra mặt, nói với Cố Thiên Ngôn người vẫn luôn một mực giữ yên lặng :

" An An, chúng ta đi xem Từ Tử Duy chơi bóng đi "

Nguyên một đám người khiến cô không thể vượt qua đi đến lớp bên kia, Cố Thiên Ngôn dù có muốn tiếp cận Tô Mạch ở khoảng cách gần cũng không có cách nào, nhìn qua ánh mắt chờ đợi của Viên Lỵ, đang muốn gật đầu.

Bỗng dưng vang lên tiếng kêu thảm thiết, bén nhọn, Viên Lỵ và Chu Mộng Dao giật mình. Viên Lỵ giận dữ, nhìn qua nơi âm thanh phát ra, quả nhiên. Tiếng kêu thảm kia phát ra từ trong đám hoa si kia nỗi giận nói :

" Bệnh tâm thần à! "

Phát ra tiếng kêu thảm thiết là nữ sinh tên A Mị, cô ta nghe thấy Viên Lỵ mắng cũng không rảnh để ý, có mấy nữ sinh bên cạnh hỏi cô ta bị làm sao vậy, khuôn mặt A Mị giống như khóc tang, chỉ lớp bên cạnh, lớn tiếng gào một câu :

" Tô Mạch té xỉu! Nam thần của mình té xỉu rồi " Cố Thiên Ngôn phản ứng cực nhanh nhìn sang chỗ Tô Mạch đứng lúc nãy đã bị một đám nữ sinh vây chật như nêm cối, ngươi một câu ta một câu ồn ào không dứt.

Một số nam sinh muốn tiến lên trước hỗ trợ, vừa nhìn thấy cảnh này, lại là có lòng mà không có sức.

Cố Thiên Ngôn hơi nhíu mày, bước nhanh đi đến.

" An An, cậu đi đến bên kia làm gì! " Viên Lỵ ở phía sau hô to.

Cố Thiên Ngôn kêu một tiếng hệ thống.

Hệ thống rất ăn ý trả lời, " Cho kí chủ năm phút mở ra kỹ năng sức mạnh quái vật. "

Các nữ sinh vây quanh Tô Mạch sắc mặt lo lắng nhìn Tô Mạch bị ngất xỉu, không biết ai đưa ra đề nghị hô hấp nhân tạo, khiến cho cục diện càng trở nên hỗn loạn hơn.

Có một nữ sinh yếu ớt đưa ra ý kiến :

"Lúc này nên đưa Tô Mạch đến phòng y tế đi!"

Tuy nhiên lời nói của cô lập tức bị âm thanh ồn ào xung quanh đè xuống.

Đang lúc nhóm nữ sinh ồn ào náo loạn vì câu

" Ai giúp Tô Mạch làm hô hấp nhân tạo " mà cãi nhau không ngớt thì lúc này một cổ sức mạnh đẩy các cô ra.

—— Cố Thiên Ngôn một đường lao vào vòng vây xung quanh, bế Tô Mạch đã ngất trên mặt đất lên.

Một đám người trợn mắt há mồm, ngay cả giáo viên thể dục vừa chạy tới cũng trợn tròn cả mắt, khụ khụ. Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì? Không nhìn lầm chứ một nữ sinh vóc dáng nhỏ xinh thân hình cùng lắm chỉ cao 1m6 bế Tô Mạch 1m8 lên, đây là loại năng lực gì?.

Chờ bọn họ kịp phản ứng, Cố Thiên Ngôn đã ôm Tô Mạch đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện