Thẩm Hành rốt cục cũng mở miệng hỏi: “Em, em còn định trở về sở nghiên cứu ư?”
Đỗ Yến quản sát biểu cảm xoắn xuýt của hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Sao? Chú không nỡ đưa tôi về đó à?”
Thẩm Hành sững sờ, vô thức gật đầu.
Đỗ Yến lên tiếng: “Gen của tôi có khả năng tự thanh lọc phóng xạ, liên quan mật thiết đến hi vọng của nhân loại đấy.”
“…” Thẩm Hành im lặng. Khi nghe Đỗ Yến nói trong đầu hắn chỉ có người trước mắt, không hề để tâm đến tương lai của nhân loại.
Đỗ Yến đùa Thẩm Hành, Tiểu Bát đã không nhịn nổi nói: “Đỗ Yến, tôi cứ cảm thấy cậu đang đi ngược mục đích ban đầu của chúng là tới đây để ăn ác mộng.”
Đỗ Yến hỏi vặn lại: “Ngược ở đâu?”
Tiểu Bát trả lời: “Cậu bảo lần này sẽ cho Thẩm Hành tự lựa chọn, đồng thời dẫn y vào tình thế quá gian nan. Một là đưa người bạn duy nhất về sở nghiên cứu, hai là nếu muốn bảo vệ cậu thì phải từ bỏ niềm tin mà bản thân luôn giữ vững.”
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành, thấy hắn còn đang trầm tư bèn hiểu ý không cắt ngang. Cậu cầm hộp đồ ăn trên bàn, chuẩn bị mở ra.
Dù sao Đỗ Yến cũng chỉ là Người Thuần Chủng, thể chất khác biệt so với Người Lây, tính đến nay cậu đã không ăn gì cả ngày trời rồi, rất đói.
Phản ứng của Thẩm Hành lại có chút ngoài ý muốn, dường như âm thanh mở hộp đã đả động đến đối phương nên Thẩm Hành mới đoạt lấy nó: “Để tôi giúp em hâm nóng, ăn đồ nguội không tốt đâu.”
Đỗ Yến nhìn bóng lưng Thẩm Hành, trong lòng khẽ rung rinh. Cậu quyết định nói: “Tiểu Bát, mày có biết nguồn gốc của ác mộng này là gì không?”
Tiểu Bát đã đi vào vài cái ác mộng cùng Đỗ Yến, cũng coi như có kinh nghiệm, nó trả lời: “Đương nhiên là cô độc.”
Đỗ Yến đáp: “Mày sai rồi, là công nhận mới đúng. Tất cả những gì hắn làm từ đầu tới cuối đều chẳng có một ai tán thành. Cuối bộ phim, sau khi Người Thuần Chủng nghiên cứu chế tạo ra cơ giáp với sức chiến đấu ngày càng mạnh hơn đã quay ra truy sát Thẩm Hành.”
“Tuy tâm tính Thẩm Hành kiên định nhưng cảm giác không được ai công nhận này sẽ dẫn hắn chìm sâu vào bóng tối, tạo thành ác mộng. Tao cần phải đẩy Thẩm Hành lên vị trí anh hùng được người người tôn kính, khiến hắn được công nhận là ác mộng sẽ tiêu tan.”
Tiểu Bát chẳng còn lạ gì hệ thống chiêu trò của Đỗ Yến: “Tôi hiểu rồi, muốn trở thành chúa cứu thế nhất định phải lật đổ nhân vật phản diện là cậu đây. Nhưng lúc nhập mộng, cậu từng bảo sẽ để cho Thẩm Hành lựa chọn mà?”
Đỗ Yến đáp: “Đúng thế, tao đã bày sẵn hai con đường. Nếu như cuối cùng y lựa chọn giữ tao lại thì tao sẽ ở bên cạnh y sống an ổn cả đời, có tao ngưỡng mộ và công nhận cũng đủ để xua tan ác mộng…”
“Còn nếu y đưa tao về sở nghiên cứu thì tao sẽ thực thi vai trò nhân vật phản diện, giết hết toàn bộ nhân loại trên Trái Đất. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, Thẩm Hành là nhân vật chính đương nhiên sẽ ngăn cản, trở thành anh hùng giải cứu thế giới, chiến công được người người khen ngợi, vô cùng hoàn mỹ.”
Tiểu Bát không khỏi cảm khái, Đỗ Yến quả nhiên vẫn là Đỗ Yến, chẳng chịu đi theo lối thường nhưng lại hiệu quả một cách bất ngờ.
Thẩm Hành rời khỏi phòng bếp, cầm đồ hộp đưa cho Đỗ Yến: “Ăn đi, âm ấm rồi đó.”
Tiểu Bát trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói: “Thẩm Hành thật sự là người tốt, tự dưng tôi cảm thấy lựa chọn mà cậu đưa ra độc ác quá.”
Đỗ Yến trả lời: “Phải trải qua khó khăn mới có thể thành công mà đúng không?”
Tiểu Bát thở dài, Thiệu Lăng Hằng đụng độ Đỗ Yến với mạch não vi diệu này chẳng biết là phúc hay họa nữa. Theo quan sát của nó, hai người này đúng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, trời đất tác hợp.
Đỗ Yến nhận đồ hộp Thẩm Hành đưa tới, hỏi: “Chú không ăn à?”
Thẩm Hành đáp: “Người Lây bọn tôi không cần ăn uống mỗi ngày. Số đồ ăn sạch có rất ít, để lại cho em hết đấy. Ngày mai tôi sẽ đi săn vài con sinh vật biến dị để nấu nướng.”
Đỗ Yến nhìn hắn, nói: “Thật ra tôi rất muốn ăn thử sinh vật biến dị xem nó ra sao. Chú biết đấy trong Gia Viên đều sử dụng thực vật sạch, tôi chưa từng biết mùi thịt là gì luôn.”
Thẩm Hành bắt gặp vẻ mặt oan ức của Đỗ Yến bèn động viên cậu: “Sinh vật biến dị xung quanh đây đều bị tôi xử lí cả rồi, khi nào đến khu lây nhiễm tôi sẽ nướng cho em ăn.”
Ánh mắt Đỗ Yến sáng lên: “Vậy là chú đồng ý dẫn tôi đi ngao du khắp nơi sao?”
Thẩm Hành trông thấy biểu cảm hưng phấn trên khuôn mặt cậu, khóe miệng vô thức nở nụ cười: “Ừm, tôi sẽ đưa em đến tất cả những nơi mà em muốn, cho em ngắm tất cả những phong cảnh mà em thích.”
Đỗ Yến reo hò mừng rỡ. Cậu tiến tới ôm Thẩm Hành, thơm hắn một cái.
“…” Thẩm Hành ngẩn người, nửa ngày mới nhả được chữ.
“Đỗ Yến, tuy thể chất của hai chúng ta rất đặc biệt nhưng em vẫn nên hạn chế tiếp xúc với tôi thì hơn…”
Đỗ Yến bất mãn bĩu môi: “Có phải chú không thích tôi chạm vào chú đúng không? Tôi làm vậy khiến chú chán ghét lắm à?”
Thẩm Hành lắc đầu liên tục, đáp: “Không phải, tôi chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến em thôi. Hôm qua em sốt cao, trông còn rất khó chịu.”
Đỗ Yến nhướn mày, cười: “Lần này sẽ không xuất hiện phản ứng bài xích nữa, về sau cũng thế. Nếu chú không tin thì tôi hôn chú thêm mấy cái nhé? Hoặc chú cởi quần áo ra, chúng ta tiếp xúc thân mật thử là biết thể chất của ai mạnh hơn liền.”
“…” Thẩm Hành nghe xong, mãi vẫn chưa trả lời.
Màu da Thẩm Hành có đen hơn nữa Đỗ Yến cũng phát hiện khuôn mặt căng chặt của hắn đang đỏ bừng, phỏng chừng nếu tiếp tục kích thích thì có thể dùng để đun nước tại chỗ luôn.
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, vì để phòng ngừa Người Lây mạnh mẽ này bối rối đến phá hỏng tường nên cậu bèn nói lảng sang chuyện khác.
Sau khi hai người ăn tối xong, Đỗ Yến vẫn quấn lấy Thẩm Hành bắt hắn kể chuyện du sơn ngoạn thủy cho nghe. Đợi đến lúc màn đêm dần dần buông xuống, Thẩm Hành sắp xếp phòng ngủ cho Đỗ Yến rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Thẩm Hành chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ mang người tới nơi đây nên đương nhiên chỉ có phòng này là ở được.
Vừa mới nhấc chân đã thấy góc áo bị kéo căng. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện một cánh tay trắng nõn thon dài đang nắm lấy mép áo hắn.
“Chú ngủ ở đâu?” Đỗ Yến hỏi, “Chú không có bạn bè, cũng chẳng bao giờ kết thân với người khác. Căn phòng này có mỗi một phòng thôi chứ gì?”
Thẩm Hành không biết nói dối, hắn gật đầu, đáp: “Tôi đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Đỗ Yến vẫn không chịu buông tay: “Nhưng tôi sợ, chú nằm với tôi nha?”
Đối diện với ánh mắt cầu xin của Đỗ Yến, Thẩm Hành liền không thể nào từ chối nổi, hoàn toàn hành động dựa theo bản năng.
Lúc Thẩm Hành cởi áo khoác chui vào trong chăn, hắn ngửi thấy mùi vị cực kỳ trong lành trên người thiếu niên, trái ngược với thế giới hoang phế, bẩn thỉu kia.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ——
Thẩm Hành nghe thấy tiếng tim mình đập, hắn hít sâu mấy cái, chỉ lo sự ồn ào ấy quấy rầy đến Đỗ Yến.
Bên này Thẩm Hành đang căng thẳng nín thở thì bên kia Đỗ Yến lại cử động.
Cậu xoay lưng, mặt đối mặt với Thẩm Hành, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo: “Thẩm Hành, tuy rằng hiện tại tôi được chú bảo vệ nhưng liệu tôi có thể đưa ra yêu cầu không?”
Thẩm Hành nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, tiếng tim đập vất vả lắm mới ổn định được lại trở nên dồn dập hơn khi lần đầu tiên Đỗ Yến chính thức gọi tên của hắn.
“Không được à?” Đỗ Yến thấy Thẩm Hành mãi không đáp, có chút thất vọng nói.
“Được.”
Đỗ Yến cười híp mắt, trêu chọc hắn: “Chú cũng chẳng thèm hỏi là yêu cầu gì đã đồng ý rồi. Nếu những người đọc được mấy dòng miêu tả rằng chú còn đáng sợ hơn cả sinh vật biến dị trên báo mà thấy chú dễ thương lượng đến vậy thì chắc sẽ bị dọa rớt cả mắt mất.”
Thẩm Hành bảo: “Bình thường tôi không thế đâu.”
Đỗ Yến không đùa nữa, vào thẳng vấn đề chính: “Tôi muốn tới Gia Viên Số 5.”
Gia Viên Số 5 cách Gia Viên Số 1 cả ngàn km, ngay gần địa điểm bom nguyên tử rơi xuống, bị hủy hoại toàn bộ, cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, cát vàng trải đầy khắp nơi, vô cùng gian khổ.
Sở dĩ xuất hiện Gia Viên là bởi vì nó từng là một căn cứ quân sự được xây dựng kiên cố, đồng thời dưới lòng đất là chỗ tránh nạn cực kỳ quy mô.
Bên trong khoang đông lạnh tại đó đều là quân nhân, sau khi rã đông, những quân nhân được huấn luyện nghiêm khắc nhanh chóng xây dựng pháo đài, thành lập Gia Viên.
Cho nên, Gia Viên Số 5 mới lớn như vậy.
Thẩm Hành không hiểu, hắn nói: “Gia Viên Số 5 chẳng có gì đẹp, hơn nữa còn rất nguy hiểm.”
Đỗ Yến đáp: “Tôi hiểu mà, lúc ở trong phòng nghiên cứu tôi cũng từng xem sổ tay sinh tồn rồi. Tôi muốn đến đó là để gặp cha mẹ tôi.”
Thẩm Hành sững sờ: “Em, em muốn gặp họ?”
“Ừm, ” Đỗ Yến gật đầu, “Tôi muốn biết bọn họ là kiểu người thế nào, hỏi một câu tại sao lại đưa tôi vào sở nghiên cứu. Rốt cuộc họ làm vậy nhằm mục đích tạo phúc cho toàn thể nhân loại hay giống như những gì các nghiên cứu viên nói, thoát khỏi nỗi lo cơm áo gạo tiền.”
Nói tới đây, Đỗ Yến thở dài: “Dù kết quả có ra sao thì tôi vẫn muốn nghe được đáp án, để thôi không hi vọng nữa.”
Thẩm Hành cực kỳ đau lòng, hắn vươn tay toan xoa mặt Đỗ Yến song lại lo vết chai trên lòng bàn tay sẽ làm xước da thịt trắng nõn của đối phương.
Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Hành chuyển mục tiêu, đặt lên đầu Đỗ Yến. Hắn chạm vào tóc thiếu niên, quả nhiên tốt đẹp y như trong tưởng tượng. Nếu so với mèo con lúc trước lại càng làm trái tim Thẩm Hành mềm mại hơn.
Hắn thấp giọng nói: “Ừ, chúng ta đi Gia Viên Số 5. Mặc kệ câu trả lời của họ ra sao thì em đều phải nhớ rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh em biết chưa?”
Đỗ Yến gật đầu, ôm cánh tay Thẩm Hành rồi nhắm mắt.
“À, chú không được phép thừa dịp tôi đang ngủ mà bế tôi về Gia Viên.” Đỗ Yến nhe răng đe dọa, “Không tôi sẽ giết chú.”
Thẩm Hành bật cười, thiếu niên trước mắt chẳng có bất kì lực uy hiếp nào hết, chỉ giống một con thú non đang phô trương thanh thế mà thôi.
Thấy Đỗ Yến trừng mắt, Thẩm Hành đáp: “Rồi rồi, tôi không làm vậy đâu. Nếu như tôi lại đưa em về thì em cứ giết tôi đi có được không?”
Bấy giờ Đỗ Yến mới an tâm. Còn Thẩm Hành cứ ngẩn người ngắm khuôn mặt say ngủ của cậu cả đêm.
======
E: Chẳng biết là do bên Trung không coi lỗi lặp từ là lỗi hay do tác giả nữa…Huhu lặp từ liên tục edit muốn tiền đình luôn.
Đỗ Yến quản sát biểu cảm xoắn xuýt của hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Sao? Chú không nỡ đưa tôi về đó à?”
Thẩm Hành sững sờ, vô thức gật đầu.
Đỗ Yến lên tiếng: “Gen của tôi có khả năng tự thanh lọc phóng xạ, liên quan mật thiết đến hi vọng của nhân loại đấy.”
“…” Thẩm Hành im lặng. Khi nghe Đỗ Yến nói trong đầu hắn chỉ có người trước mắt, không hề để tâm đến tương lai của nhân loại.
Đỗ Yến đùa Thẩm Hành, Tiểu Bát đã không nhịn nổi nói: “Đỗ Yến, tôi cứ cảm thấy cậu đang đi ngược mục đích ban đầu của chúng là tới đây để ăn ác mộng.”
Đỗ Yến hỏi vặn lại: “Ngược ở đâu?”
Tiểu Bát trả lời: “Cậu bảo lần này sẽ cho Thẩm Hành tự lựa chọn, đồng thời dẫn y vào tình thế quá gian nan. Một là đưa người bạn duy nhất về sở nghiên cứu, hai là nếu muốn bảo vệ cậu thì phải từ bỏ niềm tin mà bản thân luôn giữ vững.”
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành, thấy hắn còn đang trầm tư bèn hiểu ý không cắt ngang. Cậu cầm hộp đồ ăn trên bàn, chuẩn bị mở ra.
Dù sao Đỗ Yến cũng chỉ là Người Thuần Chủng, thể chất khác biệt so với Người Lây, tính đến nay cậu đã không ăn gì cả ngày trời rồi, rất đói.
Phản ứng của Thẩm Hành lại có chút ngoài ý muốn, dường như âm thanh mở hộp đã đả động đến đối phương nên Thẩm Hành mới đoạt lấy nó: “Để tôi giúp em hâm nóng, ăn đồ nguội không tốt đâu.”
Đỗ Yến nhìn bóng lưng Thẩm Hành, trong lòng khẽ rung rinh. Cậu quyết định nói: “Tiểu Bát, mày có biết nguồn gốc của ác mộng này là gì không?”
Tiểu Bát đã đi vào vài cái ác mộng cùng Đỗ Yến, cũng coi như có kinh nghiệm, nó trả lời: “Đương nhiên là cô độc.”
Đỗ Yến đáp: “Mày sai rồi, là công nhận mới đúng. Tất cả những gì hắn làm từ đầu tới cuối đều chẳng có một ai tán thành. Cuối bộ phim, sau khi Người Thuần Chủng nghiên cứu chế tạo ra cơ giáp với sức chiến đấu ngày càng mạnh hơn đã quay ra truy sát Thẩm Hành.”
“Tuy tâm tính Thẩm Hành kiên định nhưng cảm giác không được ai công nhận này sẽ dẫn hắn chìm sâu vào bóng tối, tạo thành ác mộng. Tao cần phải đẩy Thẩm Hành lên vị trí anh hùng được người người tôn kính, khiến hắn được công nhận là ác mộng sẽ tiêu tan.”
Tiểu Bát chẳng còn lạ gì hệ thống chiêu trò của Đỗ Yến: “Tôi hiểu rồi, muốn trở thành chúa cứu thế nhất định phải lật đổ nhân vật phản diện là cậu đây. Nhưng lúc nhập mộng, cậu từng bảo sẽ để cho Thẩm Hành lựa chọn mà?”
Đỗ Yến đáp: “Đúng thế, tao đã bày sẵn hai con đường. Nếu như cuối cùng y lựa chọn giữ tao lại thì tao sẽ ở bên cạnh y sống an ổn cả đời, có tao ngưỡng mộ và công nhận cũng đủ để xua tan ác mộng…”
“Còn nếu y đưa tao về sở nghiên cứu thì tao sẽ thực thi vai trò nhân vật phản diện, giết hết toàn bộ nhân loại trên Trái Đất. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, Thẩm Hành là nhân vật chính đương nhiên sẽ ngăn cản, trở thành anh hùng giải cứu thế giới, chiến công được người người khen ngợi, vô cùng hoàn mỹ.”
Tiểu Bát không khỏi cảm khái, Đỗ Yến quả nhiên vẫn là Đỗ Yến, chẳng chịu đi theo lối thường nhưng lại hiệu quả một cách bất ngờ.
Thẩm Hành rời khỏi phòng bếp, cầm đồ hộp đưa cho Đỗ Yến: “Ăn đi, âm ấm rồi đó.”
Tiểu Bát trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói: “Thẩm Hành thật sự là người tốt, tự dưng tôi cảm thấy lựa chọn mà cậu đưa ra độc ác quá.”
Đỗ Yến trả lời: “Phải trải qua khó khăn mới có thể thành công mà đúng không?”
Tiểu Bát thở dài, Thiệu Lăng Hằng đụng độ Đỗ Yến với mạch não vi diệu này chẳng biết là phúc hay họa nữa. Theo quan sát của nó, hai người này đúng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, trời đất tác hợp.
Đỗ Yến nhận đồ hộp Thẩm Hành đưa tới, hỏi: “Chú không ăn à?”
Thẩm Hành đáp: “Người Lây bọn tôi không cần ăn uống mỗi ngày. Số đồ ăn sạch có rất ít, để lại cho em hết đấy. Ngày mai tôi sẽ đi săn vài con sinh vật biến dị để nấu nướng.”
Đỗ Yến nhìn hắn, nói: “Thật ra tôi rất muốn ăn thử sinh vật biến dị xem nó ra sao. Chú biết đấy trong Gia Viên đều sử dụng thực vật sạch, tôi chưa từng biết mùi thịt là gì luôn.”
Thẩm Hành bắt gặp vẻ mặt oan ức của Đỗ Yến bèn động viên cậu: “Sinh vật biến dị xung quanh đây đều bị tôi xử lí cả rồi, khi nào đến khu lây nhiễm tôi sẽ nướng cho em ăn.”
Ánh mắt Đỗ Yến sáng lên: “Vậy là chú đồng ý dẫn tôi đi ngao du khắp nơi sao?”
Thẩm Hành trông thấy biểu cảm hưng phấn trên khuôn mặt cậu, khóe miệng vô thức nở nụ cười: “Ừm, tôi sẽ đưa em đến tất cả những nơi mà em muốn, cho em ngắm tất cả những phong cảnh mà em thích.”
Đỗ Yến reo hò mừng rỡ. Cậu tiến tới ôm Thẩm Hành, thơm hắn một cái.
“…” Thẩm Hành ngẩn người, nửa ngày mới nhả được chữ.
“Đỗ Yến, tuy thể chất của hai chúng ta rất đặc biệt nhưng em vẫn nên hạn chế tiếp xúc với tôi thì hơn…”
Đỗ Yến bất mãn bĩu môi: “Có phải chú không thích tôi chạm vào chú đúng không? Tôi làm vậy khiến chú chán ghét lắm à?”
Thẩm Hành lắc đầu liên tục, đáp: “Không phải, tôi chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến em thôi. Hôm qua em sốt cao, trông còn rất khó chịu.”
Đỗ Yến nhướn mày, cười: “Lần này sẽ không xuất hiện phản ứng bài xích nữa, về sau cũng thế. Nếu chú không tin thì tôi hôn chú thêm mấy cái nhé? Hoặc chú cởi quần áo ra, chúng ta tiếp xúc thân mật thử là biết thể chất của ai mạnh hơn liền.”
“…” Thẩm Hành nghe xong, mãi vẫn chưa trả lời.
Màu da Thẩm Hành có đen hơn nữa Đỗ Yến cũng phát hiện khuôn mặt căng chặt của hắn đang đỏ bừng, phỏng chừng nếu tiếp tục kích thích thì có thể dùng để đun nước tại chỗ luôn.
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, vì để phòng ngừa Người Lây mạnh mẽ này bối rối đến phá hỏng tường nên cậu bèn nói lảng sang chuyện khác.
Sau khi hai người ăn tối xong, Đỗ Yến vẫn quấn lấy Thẩm Hành bắt hắn kể chuyện du sơn ngoạn thủy cho nghe. Đợi đến lúc màn đêm dần dần buông xuống, Thẩm Hành sắp xếp phòng ngủ cho Đỗ Yến rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Thẩm Hành chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ mang người tới nơi đây nên đương nhiên chỉ có phòng này là ở được.
Vừa mới nhấc chân đã thấy góc áo bị kéo căng. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện một cánh tay trắng nõn thon dài đang nắm lấy mép áo hắn.
“Chú ngủ ở đâu?” Đỗ Yến hỏi, “Chú không có bạn bè, cũng chẳng bao giờ kết thân với người khác. Căn phòng này có mỗi một phòng thôi chứ gì?”
Thẩm Hành không biết nói dối, hắn gật đầu, đáp: “Tôi đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Đỗ Yến vẫn không chịu buông tay: “Nhưng tôi sợ, chú nằm với tôi nha?”
Đối diện với ánh mắt cầu xin của Đỗ Yến, Thẩm Hành liền không thể nào từ chối nổi, hoàn toàn hành động dựa theo bản năng.
Lúc Thẩm Hành cởi áo khoác chui vào trong chăn, hắn ngửi thấy mùi vị cực kỳ trong lành trên người thiếu niên, trái ngược với thế giới hoang phế, bẩn thỉu kia.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ——
Thẩm Hành nghe thấy tiếng tim mình đập, hắn hít sâu mấy cái, chỉ lo sự ồn ào ấy quấy rầy đến Đỗ Yến.
Bên này Thẩm Hành đang căng thẳng nín thở thì bên kia Đỗ Yến lại cử động.
Cậu xoay lưng, mặt đối mặt với Thẩm Hành, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo: “Thẩm Hành, tuy rằng hiện tại tôi được chú bảo vệ nhưng liệu tôi có thể đưa ra yêu cầu không?”
Thẩm Hành nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, tiếng tim đập vất vả lắm mới ổn định được lại trở nên dồn dập hơn khi lần đầu tiên Đỗ Yến chính thức gọi tên của hắn.
“Không được à?” Đỗ Yến thấy Thẩm Hành mãi không đáp, có chút thất vọng nói.
“Được.”
Đỗ Yến cười híp mắt, trêu chọc hắn: “Chú cũng chẳng thèm hỏi là yêu cầu gì đã đồng ý rồi. Nếu những người đọc được mấy dòng miêu tả rằng chú còn đáng sợ hơn cả sinh vật biến dị trên báo mà thấy chú dễ thương lượng đến vậy thì chắc sẽ bị dọa rớt cả mắt mất.”
Thẩm Hành bảo: “Bình thường tôi không thế đâu.”
Đỗ Yến không đùa nữa, vào thẳng vấn đề chính: “Tôi muốn tới Gia Viên Số 5.”
Gia Viên Số 5 cách Gia Viên Số 1 cả ngàn km, ngay gần địa điểm bom nguyên tử rơi xuống, bị hủy hoại toàn bộ, cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, cát vàng trải đầy khắp nơi, vô cùng gian khổ.
Sở dĩ xuất hiện Gia Viên là bởi vì nó từng là một căn cứ quân sự được xây dựng kiên cố, đồng thời dưới lòng đất là chỗ tránh nạn cực kỳ quy mô.
Bên trong khoang đông lạnh tại đó đều là quân nhân, sau khi rã đông, những quân nhân được huấn luyện nghiêm khắc nhanh chóng xây dựng pháo đài, thành lập Gia Viên.
Cho nên, Gia Viên Số 5 mới lớn như vậy.
Thẩm Hành không hiểu, hắn nói: “Gia Viên Số 5 chẳng có gì đẹp, hơn nữa còn rất nguy hiểm.”
Đỗ Yến đáp: “Tôi hiểu mà, lúc ở trong phòng nghiên cứu tôi cũng từng xem sổ tay sinh tồn rồi. Tôi muốn đến đó là để gặp cha mẹ tôi.”
Thẩm Hành sững sờ: “Em, em muốn gặp họ?”
“Ừm, ” Đỗ Yến gật đầu, “Tôi muốn biết bọn họ là kiểu người thế nào, hỏi một câu tại sao lại đưa tôi vào sở nghiên cứu. Rốt cuộc họ làm vậy nhằm mục đích tạo phúc cho toàn thể nhân loại hay giống như những gì các nghiên cứu viên nói, thoát khỏi nỗi lo cơm áo gạo tiền.”
Nói tới đây, Đỗ Yến thở dài: “Dù kết quả có ra sao thì tôi vẫn muốn nghe được đáp án, để thôi không hi vọng nữa.”
Thẩm Hành cực kỳ đau lòng, hắn vươn tay toan xoa mặt Đỗ Yến song lại lo vết chai trên lòng bàn tay sẽ làm xước da thịt trắng nõn của đối phương.
Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Hành chuyển mục tiêu, đặt lên đầu Đỗ Yến. Hắn chạm vào tóc thiếu niên, quả nhiên tốt đẹp y như trong tưởng tượng. Nếu so với mèo con lúc trước lại càng làm trái tim Thẩm Hành mềm mại hơn.
Hắn thấp giọng nói: “Ừ, chúng ta đi Gia Viên Số 5. Mặc kệ câu trả lời của họ ra sao thì em đều phải nhớ rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh em biết chưa?”
Đỗ Yến gật đầu, ôm cánh tay Thẩm Hành rồi nhắm mắt.
“À, chú không được phép thừa dịp tôi đang ngủ mà bế tôi về Gia Viên.” Đỗ Yến nhe răng đe dọa, “Không tôi sẽ giết chú.”
Thẩm Hành bật cười, thiếu niên trước mắt chẳng có bất kì lực uy hiếp nào hết, chỉ giống một con thú non đang phô trương thanh thế mà thôi.
Thấy Đỗ Yến trừng mắt, Thẩm Hành đáp: “Rồi rồi, tôi không làm vậy đâu. Nếu như tôi lại đưa em về thì em cứ giết tôi đi có được không?”
Bấy giờ Đỗ Yến mới an tâm. Còn Thẩm Hành cứ ngẩn người ngắm khuôn mặt say ngủ của cậu cả đêm.
======
E: Chẳng biết là do bên Trung không coi lỗi lặp từ là lỗi hay do tác giả nữa…Huhu lặp từ liên tục edit muốn tiền đình luôn.
Danh sách chương