Lúc tỉnh dậy trên giường chỉ còn lại mình Đỗ Yến. Cậu nhìn đồng hồ, hiện tại đã là buổi trưa.
Trong mộng cảnh này, thân thể Đỗ Yến chính là một con gà yếu. Hôm kia thoát khỏi sở nghiên cứu, hôm qua chạy trốn từ trung tâm giao dịch nên sức lực đã sớm cạn kiệt.
Có lẽ ở bên cạnh Thẩm Hành an toàn khiến Đỗ Yến buông lỏng cảnh giác, kết quả là ngủ một giấc đến tận trưa.
Đỗ Yến đứng dậy, chỉnh đốn xong xuôi bèn đi ra cửa. Trong phòng khách vẫn chẳng có ai nhưng cậu vẫn không hoảng loạn, một lời hứa của Thẩm Hành đáng giá ngàn vàng, chuyện hắn đã đồng ý thì nhất định sẽ không thay đổi.
Đỗ Yến nghĩ, dù sao Thẩm Hành chẳng trốn đi đâu mất, vắng mặt một lúc cũng rất bình thường. Song tâm trạng ung dung của cậu hoàn toàn sụp đổ vào thời điểm cậu đẩy cửa ra.
Ngày hôm qua vẫn chưa có thứ gì trong sân, giờ đây lại xuất hiện một chiếc ô tô khổng lồ. Đỗ Yến biết loại xe này, nó chạy bằng năng lượng hạt nhân, mã lực khỏe, có thể chở rất nhiều đồ.
Người Lây không có chỗ ở cố định, nhóm người kết bạn đồng hành với nhau đều sở hữu một chiếc ô tô tên là quái thú khổng lồ dùng làm nhà di động.
Nhưng Thẩm Hành xưa nay toàn độc lai độc vãng, đi xe gắn máy hoặc xe việt dã nhỏ, loại ô tô lớn thế này đối với hắn mà nói là rất phiền phức.
Nghe thấy tiếng Đỗ Yến mở cửa, người đang bận rộn bên trong ô tô nhanh chóng nhảy xuống.
Trán Thẩm Hành lấm tấm mồ hôi, trên người chỉ mặc áo ba lỗ màu đen, quần dính vài vết dầu, xem ra đã làm việc được một lúc.
Hắn cầm khăn vắt bên cạnh lau mặt: “Em dậy rồi à, dùng tạm đồ hộp trước đi, xong xuôi chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến khu lây nhiễm là có thể ăn thịt.”
Đỗ Yến chỉ vào cái ô tô: “Chiếc xe này chui từ đâu ra vậy, hôm qua tôi không thấy chỗ nào giấu được nó mà?”
Thẩm Hành giải thích: “Rạng sáng hôm nay tôi trở về Gia Viên Số 1, xếp vài thứ hữu dụng lên xe và chở tới đây.”
“Cần xe to như vậy sao?” Đỗ Yến đi tới, nhón chân lên nhìn, phát hiện bên trong được trang bị rất giống một căn phòng nhỏ.
“Hai ta khác nhau, em chắc chắn sẽ không chịu nổi việc dãi gió dầm sương.” Thẩm Hành cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Ừ đúng, Đỗ Yến thừa nhận Thẩm Hành nói rất hợp lý, cậu hỏi: “Khoan, chú đi từ Gia Viên Số 1 đến đây á? Loại xe này có chạy nhanh như vậy được đâu?”
Thẩm Hành gật đầu: “Ừm, sợ em chờ lâu nên tôi khiêng xe đi luôn.”
“…” Gà yếu Đỗ Yến hoàn toàn không hiểu tác phong làm việc của Người Lây, cậu cũng chẳng tưởng tượng nổi Thẩm Hành vác chiếc xe to đùng về đây nhanh như thế bằng cách nào.
Nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, mức độ chênh lệch giữa Người Lây và Người Thuần Chủng cách nhau quá xa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Hành bèn dẫn Đỗ Yến đến Gia Viên Số 5. Đỗ Yến không ở trong căn phòng phía sau mà ngồi bên cạnh ghế tài xế.
Đỗ Yến tháo khẩu súng cầm tay ban nãy Thẩm Hành đưa cho cậu để phòng thân.
“Cái này chán quá, từ cấu tạo có thể thấy uy lực của nó rất nhỏ, chẳng tạo thành uy hiếp trí mạng nào đối với sinh vật biến dị.” Đỗ Yến nhanh chóng kiểm tra xong linh kiện của súng, bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ.
Thẩm Hành bất đắc dĩ đáp: “Trông em thuần thục ghê nhỉ.”
Đỗ Yến nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng đắc ý: “Chú tưởng tôi là đứa con nít nghĩ đến đâu làm đến đấy à, nếu muốn ngao du thế giới bên ngoài thì đương nhiên phải chuẩn bị thật đầy đủ. Đối với Người Thuần Chủng có tố chất thân thể yếu như gà, số lượng cơ giáp dùng được rất ít, súng mới là món đồ thực dụng nhất.”
Thẩm Hành thấy Đỗ Yến nói về súng một cách rất rõ ràng mạch lạc bèn gật đầu: “Tôi còn vũ khí mạnh hơn nhưng sợ em dùng không quen, khiến bản thân bị thương cho nên chọn cái này để em tập dần. Nếu em đã từng nghiên cứu thì cứ chọn món nào mình thích đi.”
“Phải thế chứ.” Đỗ Yến lắp ráp khẩu súng lại như cũ, hướng ra ngoài cửa sổ thử ngắm bắn.
Đèn radio trên xe đột nhiên phát sáng, nhắc nhở có loa phát thanh toàn khu. Thẩm Hành vươn tay ấn mở, giọng nói rè rè lập tức vang lên.
“Các đồng bào chú ý, hiện tại sau khi nhân viên công tác của sở nghiên cứu đánh cắp thuốc kháng phóng xạ kiểu mới rồi bỏ trốn…”
Nội dung không khác gì cái bọn họ nghe được ở trung tâm giao dịch. Phía sở nghiên cứu đã bắt đầu truy nã Đỗ Yến.
Thẩm Hành khẽ nhíu mày, Đỗ Yến gãi đầu, hỏi: “Trong số những thứ mà chú thu thập được có đồ cải trang không? Bây giờ tôi có vẻ nổi bật quá, nghe nói trước chiến tranh có món gọi là phấn trang điểm, đổi màu da gì gì đó mà.”
Thẩm Hành sững sờ, lắc đầu đáp: “Để tôi đến thành phố phía trước tìm thử xem sao. Nhưng chẳng biết đồ vật trước chiến tranh có dùng được không nữa.”
Hai người đang thương lượng chuyện cải trang thì bất chợt, máy truyền tin cá nhân của Thẩm Hành sáng lên báo hiệu tin tức được gửi đến.
Thẩm Hành mở ra, bên trong là giọng nói của một người đàn ông.
“Đây là cụm dân cư số 135, bây giờ ngài đang trên đường trở về hay chưa?.”
Thẩm Hành nghe xong, trên mặt lộ ra biểu cảm lúng túng. Hắn nhìn Đỗ Yến, không biết nên mở miệng thế nào.
Đỗ Yến vốn là người nhạy bén, lập tức biết đã có việc gì đó phát sinh, cậu chủ động hỏi: “Cần phải thay đổi lộ trình, tạm thời không thể đến Gia Viên Số 5 à?”
Thẩm Hành gật đầu: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, thiếu chút nữa tôi quên mất mục đích tới Gia Viên Số 1 là để giúp bọn họ đổi thuốc kháng phóng xạ.”
Đỗ Yến khó hiểu nói: “Cụm dân cư là sao? Hiện tại nhân loại chỉ chia thành các Gia Viên và nơi trú ẩn bên ngoài thôi mà? Hơn nữa sao bọn họ lại phải nhờ chú đổi thuốc hộ?”
Thẩm Hành giải thích: “Cụm dân cư không được chính thức công nhận, bọn họ thiếu đi thẻ thân phận ở Gia Viên hay nơi trú ẩn cho nên trung tâm giao dịch sẽ không mua bán trao đổi với họ.”
“Tại sao lại không được chính thức công nhận?” Hiểu biết của Đỗ Yến về bên ngoài Gia Viên đều đến từ sách vở, đương nhiên sẽ chẳng có thông tin gì về những thứ chưa được viết trong đó.
Thẩm Hành kiên nhẫn giảng giải cho cậu về khởi nguồn của cụm dân cư.
Đơn giản mà nói, cụm dân cư là nơi Người Lây và Người Thuần Chủng đã rời khỏi Gia Viên sinh sống. Trên thực tế, giai cấp thống trị tại Trái Đất hiện nay chủ trương ngăn cách Người Thuần Chủng và Người Lây, nguyên nhân là do vấn đề kéo dài sự phát triển của nhân loại.
Nhưng vẫn có rất nhiều Người Thuần Chủng chán ghét cuộc sống bị nuôi nhốt và bỏ đi. Vì muốn tránh cho nguồn gen không bị ô nhiễm, giai cấp thống trị đã hạ lệnh cấm bất kì ai bên ngoài tự ý thu lưu Người Thuần Chủng đào tẩu, nhằm giữ bọn họ ở Gia Viên.
Đỗ Yến vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ: “Thật lòng mà nói, Người Thuần Chủng ra khỏi Gia Viên hoàn toàn là một kẻ vô dụng. Tại sao Người Lây lại tình nguyện không được thừa nhận để thu lưu bọn họ?.”
Thẩm Hành nhìn Đỗ Yến rồi nhanh chóng đảo mắt sang con đường phía trước: “Vì sinh đẻ nên bọn họ mới dám đánh cuộc một phần vạn tính khả thi kia, muốn kéo dài huyết mạch của bản thân…”
Đỗ Yến trầm mặc, đột nhiên nở nụ cười: “Kéo dài huyết mạch? Thật là hi vọng tốt đẹp biết bao.”
Tiếng cười của cậu nghe rất ý tứ.
Nhưng dường như Thẩm Hành không hề phát hiện, hắn hỏi: “Vậy trước hết chúng ta đến cụm dân cư số 135 được không?”
“Được, dù sao cũng đều là thăm thú thế giới bên ngoài, thứ tự trước sau không quan trọng.”
Thẩm Hành nhận được sự đồng ý của Đỗ Yến bèn xoay vô lăng, điều khiển ô tô quay đầu đi về phía khác.
Cụm dân cư số 135 tọa lạc giữa nơi tiếp giáp của Gia Viên Số 1 và Gia Viên số 2, có thể coi là một khu dân cư loại nhỏ, số lượng người chỉ hơn một trăm. Ngoài ra vị trí còn rất xa, rất nhiều người không biết sự tồn tại của nó song nơi đây vẫn là một trong số những địa điểm cư trú của nhân loại.
Hôm nay Lão A lại tới cổng cụm dân cư, y đứng tại tháp canh trên vách núi nhìn về phương xa.
Thứ vẫn luôn làm bạn với y chỉ có khẩu súng máy. Bọn họ đã tốn không ít tài nguyên mới đổi được loại súng kiểu mới được trang bị kỹ thuật ngắm bắn bằng tia hồng ngoại này, quét khắp mọi phương hướng có thể xuất hiện sinh vật biến dị..
Lão A đang chờ cái người cứu vãn được tình thế của cụm dân cư.
Y đã đợi ở tháp canh ba ngày liên tiếp, hôm nào cũng phải thất vọng trở về. Sau đó trong buổi tối lặng yên không tiếng động mất đi vài đồng bạn.
May mà cuối cùng, những ngày ngóng trông dài đằng đẵng của y cũng được đền đáp.
Cuối con đường bụi tung mù mịt xuất hiện vật thể di động. Lão A vui vẻ tiến lên, khi nhìn rõ thứ ấy là gì bèn dừng bước.
Đó là một chiếc “Quái thú khổng lồ”.
Thẩm Hành chưa bao giờ chọn chiếc xe này làm phương tiện đi lại.
Lão A đề cao cảnh giác, kẻ đột nhiên xuất hiện tại cụm dân cư Người Lây hẻo lạnh sẽ rất khó có thiện ý. Y đứng dậy, mở hết nguồn điện của toàn bộ súng máy.
Nhưng chiếc kia “Quái thú khổng lồ” kia đỗ trước phạm vi của súng máy, cửa xe mở ra, có người nhảy xuống từ bên trong.
Lão A buông máy truyền tin trên tay, nhìn thân ảnh quen thuộc kia mà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn vì cứ sự bóng sợ gió miết.
Y tắt súng máy, chuẩn bị rời khỏi tháp canh. Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng khiến y ngạc nhiên đến rớt cả cằm.
Thẩm Hành như một con sói cô độc, lúc nào cũng đơn thân độc mã lại quay lưng ôm một người xuống xe! Động tác cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận của hắn như đang sợ người kia sẽ rụng bất kì cọng tóc nào.
Lão A dụi mắt, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải gen y đã già yếu sắp chết rồi hay không nên mới thấy ảo giác khó tin này.
Nhưng y dụi đến mỏi cả mắt mà ảo giác kia cũng chẳng biến mất. Đồng thời người được Thẩm Hành ôm cũng lộ mặt, đối phương là một thiếu niên Thuần Chủng có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ được nuông chiều từ bé.
Thế mà Thẩm Hành lại cuỗm được Người Thuần Chủng từ Gia Viên Số 1? Không đúng, y câu trộm con trai nhà người ta ra ngoài làm gì, có sinh con được đâu…
Cuối cùng Lão A không nhịn được nhảy thẳng từ tháp canh xuống, mang đầy bụng tò mò chạy ra đón.
========
E: Thế giới này không phải sinh tử văn!
Trong mộng cảnh này, thân thể Đỗ Yến chính là một con gà yếu. Hôm kia thoát khỏi sở nghiên cứu, hôm qua chạy trốn từ trung tâm giao dịch nên sức lực đã sớm cạn kiệt.
Có lẽ ở bên cạnh Thẩm Hành an toàn khiến Đỗ Yến buông lỏng cảnh giác, kết quả là ngủ một giấc đến tận trưa.
Đỗ Yến đứng dậy, chỉnh đốn xong xuôi bèn đi ra cửa. Trong phòng khách vẫn chẳng có ai nhưng cậu vẫn không hoảng loạn, một lời hứa của Thẩm Hành đáng giá ngàn vàng, chuyện hắn đã đồng ý thì nhất định sẽ không thay đổi.
Đỗ Yến nghĩ, dù sao Thẩm Hành chẳng trốn đi đâu mất, vắng mặt một lúc cũng rất bình thường. Song tâm trạng ung dung của cậu hoàn toàn sụp đổ vào thời điểm cậu đẩy cửa ra.
Ngày hôm qua vẫn chưa có thứ gì trong sân, giờ đây lại xuất hiện một chiếc ô tô khổng lồ. Đỗ Yến biết loại xe này, nó chạy bằng năng lượng hạt nhân, mã lực khỏe, có thể chở rất nhiều đồ.
Người Lây không có chỗ ở cố định, nhóm người kết bạn đồng hành với nhau đều sở hữu một chiếc ô tô tên là quái thú khổng lồ dùng làm nhà di động.
Nhưng Thẩm Hành xưa nay toàn độc lai độc vãng, đi xe gắn máy hoặc xe việt dã nhỏ, loại ô tô lớn thế này đối với hắn mà nói là rất phiền phức.
Nghe thấy tiếng Đỗ Yến mở cửa, người đang bận rộn bên trong ô tô nhanh chóng nhảy xuống.
Trán Thẩm Hành lấm tấm mồ hôi, trên người chỉ mặc áo ba lỗ màu đen, quần dính vài vết dầu, xem ra đã làm việc được một lúc.
Hắn cầm khăn vắt bên cạnh lau mặt: “Em dậy rồi à, dùng tạm đồ hộp trước đi, xong xuôi chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến khu lây nhiễm là có thể ăn thịt.”
Đỗ Yến chỉ vào cái ô tô: “Chiếc xe này chui từ đâu ra vậy, hôm qua tôi không thấy chỗ nào giấu được nó mà?”
Thẩm Hành giải thích: “Rạng sáng hôm nay tôi trở về Gia Viên Số 1, xếp vài thứ hữu dụng lên xe và chở tới đây.”
“Cần xe to như vậy sao?” Đỗ Yến đi tới, nhón chân lên nhìn, phát hiện bên trong được trang bị rất giống một căn phòng nhỏ.
“Hai ta khác nhau, em chắc chắn sẽ không chịu nổi việc dãi gió dầm sương.” Thẩm Hành cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Ừ đúng, Đỗ Yến thừa nhận Thẩm Hành nói rất hợp lý, cậu hỏi: “Khoan, chú đi từ Gia Viên Số 1 đến đây á? Loại xe này có chạy nhanh như vậy được đâu?”
Thẩm Hành gật đầu: “Ừm, sợ em chờ lâu nên tôi khiêng xe đi luôn.”
“…” Gà yếu Đỗ Yến hoàn toàn không hiểu tác phong làm việc của Người Lây, cậu cũng chẳng tưởng tượng nổi Thẩm Hành vác chiếc xe to đùng về đây nhanh như thế bằng cách nào.
Nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, mức độ chênh lệch giữa Người Lây và Người Thuần Chủng cách nhau quá xa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Hành bèn dẫn Đỗ Yến đến Gia Viên Số 5. Đỗ Yến không ở trong căn phòng phía sau mà ngồi bên cạnh ghế tài xế.
Đỗ Yến tháo khẩu súng cầm tay ban nãy Thẩm Hành đưa cho cậu để phòng thân.
“Cái này chán quá, từ cấu tạo có thể thấy uy lực của nó rất nhỏ, chẳng tạo thành uy hiếp trí mạng nào đối với sinh vật biến dị.” Đỗ Yến nhanh chóng kiểm tra xong linh kiện của súng, bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ.
Thẩm Hành bất đắc dĩ đáp: “Trông em thuần thục ghê nhỉ.”
Đỗ Yến nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng đắc ý: “Chú tưởng tôi là đứa con nít nghĩ đến đâu làm đến đấy à, nếu muốn ngao du thế giới bên ngoài thì đương nhiên phải chuẩn bị thật đầy đủ. Đối với Người Thuần Chủng có tố chất thân thể yếu như gà, số lượng cơ giáp dùng được rất ít, súng mới là món đồ thực dụng nhất.”
Thẩm Hành thấy Đỗ Yến nói về súng một cách rất rõ ràng mạch lạc bèn gật đầu: “Tôi còn vũ khí mạnh hơn nhưng sợ em dùng không quen, khiến bản thân bị thương cho nên chọn cái này để em tập dần. Nếu em đã từng nghiên cứu thì cứ chọn món nào mình thích đi.”
“Phải thế chứ.” Đỗ Yến lắp ráp khẩu súng lại như cũ, hướng ra ngoài cửa sổ thử ngắm bắn.
Đèn radio trên xe đột nhiên phát sáng, nhắc nhở có loa phát thanh toàn khu. Thẩm Hành vươn tay ấn mở, giọng nói rè rè lập tức vang lên.
“Các đồng bào chú ý, hiện tại sau khi nhân viên công tác của sở nghiên cứu đánh cắp thuốc kháng phóng xạ kiểu mới rồi bỏ trốn…”
Nội dung không khác gì cái bọn họ nghe được ở trung tâm giao dịch. Phía sở nghiên cứu đã bắt đầu truy nã Đỗ Yến.
Thẩm Hành khẽ nhíu mày, Đỗ Yến gãi đầu, hỏi: “Trong số những thứ mà chú thu thập được có đồ cải trang không? Bây giờ tôi có vẻ nổi bật quá, nghe nói trước chiến tranh có món gọi là phấn trang điểm, đổi màu da gì gì đó mà.”
Thẩm Hành sững sờ, lắc đầu đáp: “Để tôi đến thành phố phía trước tìm thử xem sao. Nhưng chẳng biết đồ vật trước chiến tranh có dùng được không nữa.”
Hai người đang thương lượng chuyện cải trang thì bất chợt, máy truyền tin cá nhân của Thẩm Hành sáng lên báo hiệu tin tức được gửi đến.
Thẩm Hành mở ra, bên trong là giọng nói của một người đàn ông.
“Đây là cụm dân cư số 135, bây giờ ngài đang trên đường trở về hay chưa?.”
Thẩm Hành nghe xong, trên mặt lộ ra biểu cảm lúng túng. Hắn nhìn Đỗ Yến, không biết nên mở miệng thế nào.
Đỗ Yến vốn là người nhạy bén, lập tức biết đã có việc gì đó phát sinh, cậu chủ động hỏi: “Cần phải thay đổi lộ trình, tạm thời không thể đến Gia Viên Số 5 à?”
Thẩm Hành gật đầu: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, thiếu chút nữa tôi quên mất mục đích tới Gia Viên Số 1 là để giúp bọn họ đổi thuốc kháng phóng xạ.”
Đỗ Yến khó hiểu nói: “Cụm dân cư là sao? Hiện tại nhân loại chỉ chia thành các Gia Viên và nơi trú ẩn bên ngoài thôi mà? Hơn nữa sao bọn họ lại phải nhờ chú đổi thuốc hộ?”
Thẩm Hành giải thích: “Cụm dân cư không được chính thức công nhận, bọn họ thiếu đi thẻ thân phận ở Gia Viên hay nơi trú ẩn cho nên trung tâm giao dịch sẽ không mua bán trao đổi với họ.”
“Tại sao lại không được chính thức công nhận?” Hiểu biết của Đỗ Yến về bên ngoài Gia Viên đều đến từ sách vở, đương nhiên sẽ chẳng có thông tin gì về những thứ chưa được viết trong đó.
Thẩm Hành kiên nhẫn giảng giải cho cậu về khởi nguồn của cụm dân cư.
Đơn giản mà nói, cụm dân cư là nơi Người Lây và Người Thuần Chủng đã rời khỏi Gia Viên sinh sống. Trên thực tế, giai cấp thống trị tại Trái Đất hiện nay chủ trương ngăn cách Người Thuần Chủng và Người Lây, nguyên nhân là do vấn đề kéo dài sự phát triển của nhân loại.
Nhưng vẫn có rất nhiều Người Thuần Chủng chán ghét cuộc sống bị nuôi nhốt và bỏ đi. Vì muốn tránh cho nguồn gen không bị ô nhiễm, giai cấp thống trị đã hạ lệnh cấm bất kì ai bên ngoài tự ý thu lưu Người Thuần Chủng đào tẩu, nhằm giữ bọn họ ở Gia Viên.
Đỗ Yến vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ: “Thật lòng mà nói, Người Thuần Chủng ra khỏi Gia Viên hoàn toàn là một kẻ vô dụng. Tại sao Người Lây lại tình nguyện không được thừa nhận để thu lưu bọn họ?.”
Thẩm Hành nhìn Đỗ Yến rồi nhanh chóng đảo mắt sang con đường phía trước: “Vì sinh đẻ nên bọn họ mới dám đánh cuộc một phần vạn tính khả thi kia, muốn kéo dài huyết mạch của bản thân…”
Đỗ Yến trầm mặc, đột nhiên nở nụ cười: “Kéo dài huyết mạch? Thật là hi vọng tốt đẹp biết bao.”
Tiếng cười của cậu nghe rất ý tứ.
Nhưng dường như Thẩm Hành không hề phát hiện, hắn hỏi: “Vậy trước hết chúng ta đến cụm dân cư số 135 được không?”
“Được, dù sao cũng đều là thăm thú thế giới bên ngoài, thứ tự trước sau không quan trọng.”
Thẩm Hành nhận được sự đồng ý của Đỗ Yến bèn xoay vô lăng, điều khiển ô tô quay đầu đi về phía khác.
Cụm dân cư số 135 tọa lạc giữa nơi tiếp giáp của Gia Viên Số 1 và Gia Viên số 2, có thể coi là một khu dân cư loại nhỏ, số lượng người chỉ hơn một trăm. Ngoài ra vị trí còn rất xa, rất nhiều người không biết sự tồn tại của nó song nơi đây vẫn là một trong số những địa điểm cư trú của nhân loại.
Hôm nay Lão A lại tới cổng cụm dân cư, y đứng tại tháp canh trên vách núi nhìn về phương xa.
Thứ vẫn luôn làm bạn với y chỉ có khẩu súng máy. Bọn họ đã tốn không ít tài nguyên mới đổi được loại súng kiểu mới được trang bị kỹ thuật ngắm bắn bằng tia hồng ngoại này, quét khắp mọi phương hướng có thể xuất hiện sinh vật biến dị..
Lão A đang chờ cái người cứu vãn được tình thế của cụm dân cư.
Y đã đợi ở tháp canh ba ngày liên tiếp, hôm nào cũng phải thất vọng trở về. Sau đó trong buổi tối lặng yên không tiếng động mất đi vài đồng bạn.
May mà cuối cùng, những ngày ngóng trông dài đằng đẵng của y cũng được đền đáp.
Cuối con đường bụi tung mù mịt xuất hiện vật thể di động. Lão A vui vẻ tiến lên, khi nhìn rõ thứ ấy là gì bèn dừng bước.
Đó là một chiếc “Quái thú khổng lồ”.
Thẩm Hành chưa bao giờ chọn chiếc xe này làm phương tiện đi lại.
Lão A đề cao cảnh giác, kẻ đột nhiên xuất hiện tại cụm dân cư Người Lây hẻo lạnh sẽ rất khó có thiện ý. Y đứng dậy, mở hết nguồn điện của toàn bộ súng máy.
Nhưng chiếc kia “Quái thú khổng lồ” kia đỗ trước phạm vi của súng máy, cửa xe mở ra, có người nhảy xuống từ bên trong.
Lão A buông máy truyền tin trên tay, nhìn thân ảnh quen thuộc kia mà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn vì cứ sự bóng sợ gió miết.
Y tắt súng máy, chuẩn bị rời khỏi tháp canh. Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng khiến y ngạc nhiên đến rớt cả cằm.
Thẩm Hành như một con sói cô độc, lúc nào cũng đơn thân độc mã lại quay lưng ôm một người xuống xe! Động tác cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận của hắn như đang sợ người kia sẽ rụng bất kì cọng tóc nào.
Lão A dụi mắt, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải gen y đã già yếu sắp chết rồi hay không nên mới thấy ảo giác khó tin này.
Nhưng y dụi đến mỏi cả mắt mà ảo giác kia cũng chẳng biến mất. Đồng thời người được Thẩm Hành ôm cũng lộ mặt, đối phương là một thiếu niên Thuần Chủng có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ được nuông chiều từ bé.
Thế mà Thẩm Hành lại cuỗm được Người Thuần Chủng từ Gia Viên Số 1? Không đúng, y câu trộm con trai nhà người ta ra ngoài làm gì, có sinh con được đâu…
Cuối cùng Lão A không nhịn được nhảy thẳng từ tháp canh xuống, mang đầy bụng tò mò chạy ra đón.
========
E: Thế giới này không phải sinh tử văn!
Danh sách chương