Đỗ Yến ngơ ngác ngồi đó hồi lâu, cậu đột nhiên cúi đầu, cẩn thận nhìn thật kĩ khuôn mặt của Tiếu Lang, sau đó nghiêng người dùng tay phải che kín con mắt của mình.
Cậu cứ im lặng mãi như thế, lâu đến mức Tiểu Bát toan mở miệng khuyên nhủ cậu vài câu thì cậu bắt đầu cử động.
Tiểu Bát thấy thế bèn hỏi: “Tiếp theo cậu định làm gì, từ bỏ à?”
Tâm trạng Đỗ Yến đã bình tĩnh lại, trả lời vô cùng tự nhiên: “Sự tình đến nước này rồi sao tao có thể từ bỏ được?”
Cậu bế Tiếu Lang lên, đặt xuống bên cạnh quan tài đá.
Phạm Thị vẫn yên tĩnh nằm trong quan tài, quần áo quay về màu trắng tinh khiết như lúc trước, ngoại trừ đôi giày thêu dưới chân thì thoạt nhìn không còn vẻ ác quỷ nữa.
Đỗ Yến cúi đầu, lúc này mới có thời gian để cẩn thận kiểm tra tình trạng của Phạm Thị.
Vừa nhìn một cái cậu đã phát hiện có chỗ không đúng. Trận pháp bên trên quan tài đá vẫn nguyên vẹn chưa bị tổn hại, nếu Lương Phi không thiêu hủy dây thừng thì Phạm Thị sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Như vậy, ác quỷ nhập vào người Lương Phi không phải là Phạm Thị.
Chỉ có điều con ác quỷ trú ngụ trong người Lương Phi đã bị hao tổn nguyên khí trầm trọng bởi máu đầu lưỡi Đỗ Yến và máu đầu tim của Tiếu Lang, trong thời gian ngắn sẽ không dám xuất hiện làm loạn.
Đỗ Yến nhìn đôi giày thêu màu đỏ dưới chân Phạm Thị và hai tay đang cầm bài vị, thân phận của con ác quỷ kia cũng dần dần sáng tỏ.
Y chính là người bán hàng rong đã chết thảm gần như là cùng lúc với Phạm Thị. Ban đầu lúc đang hoảng loạn chạy trốn trong rừng cây, chắc hẳn người bán hàng rong muốn tìm cơ hội để quay về giúp Phạm Thị, không ngờ những gã thanh niên mặt người dạ thú kia lại muốn làm nhục nàng. Người bán hàng rong không còn cách nào khác, buộc phải xông vào giải cứu Phạm Thị.
Đáng tiếc rằng người không cứu được mà bản thân cũng mất mạng. Huống hồ trước khi chết còn nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương bị người ta làm nhục, mang theo mối thù đó chết đi, hóa thành ác quỷ là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua sau khi người bán hàng rong chết, hài cốt được vứt trong rừng núi, bị thú hoang cắn nuốt, không còn nguyên vẹn nữa.
Cho nên mặc dù có oán khí ngợp trời nhưng thời gian y hóa thành ác quỷ lại lâu hơn rất nhiều so với Phạm Thị được toàn thây. Ngoài ra thời điểm xác Phạm Thị bị treo lên trước cửa, chỗ ba cây hòe ở nhà cũ đã ngùn ngụt oán khí, không lâu sau hóa thành ác quỷ, tìm người dân làng báo thù.
Tiếp theo là cuộc thảm sát khiến đạo trưởng phái Mao Sơn phải xuất hiện, hài cốt của người bán hàng rong bị phong ấn tại từ đường nhằm dụ Phạm Thị.
Đến tận khi Tiếu Lang tới, ác quỷ người bán hàng rong mới có thể thấy ánh mặt trời lần nữa. Mối tình của hai người họ rất đáng thương, lúc còn sống không được ở bên nhau, chết đi hóa thành ác quỷ cũng lỡ mất mấy trăm năm.
Đỗ Yến thở dài, có lẽ cái chết của Tiếu Lang đã làm cho cậu trở nên cảm tính hơn, đồng cảm với đôi uyên ương số khổ kia. Đợi Tiếu Lang trở thành quỷ vương rồi sẽ giúp bọn họ chuyển thế đầu thai.
Có điều bây giờ không phải thời điểm để cân nhắc đến những việc ấy, trước mắt Đỗ Yến cần biến Tiếu Lang thành quỷ vương cái đã.
Tuy mọi chuyện thay đổi, Tiếu Lang còn chưa kịp đi vào thành phố Thuận Bình khác mà đã chết. Kế hoạch mượn âm khí của thành phố Thuận Bình khác để luyện chế quỷ vương của Đỗ Yến bèn tan thành mây khói.
May mà địa điểm hiện tại cũng coi như được trời cao ưu ái, phía trên từ đường chính là làng cổ sở hữu mấy trăm năm hương khói, phía dưới từ đường vốn là một hang động tự nhiên, hội tụ âm khí.
Thêm vào đó, đoàn thiên sư phái Mao Sơn đã tốn công tốn sức vẽ trận pháp vào hai trăm năm trước, tuy để trấn áp Phạm Thị, hóa giải oán khí song Đỗ Yến chỉ cần thay đổi một chút, lợi dụng oán khí quanh năm vẫn còn của Phạm Thị thì có thể biến nơi đây thành lò luyện quỷ vương.
Đỗ Yến đi vòng quanh từ đường, quan sát những chỗ phải bố trí xong bèn lấy hết những thứ đã chuẩn bị cẩn thận trong ba lô, bắt đầu sửa đổi trận pháp trong từ đường.
Sau khi hoàn thành, Đỗ Yến vái Phạm Thị: “Thất lễ rồi.”
Cậu nâng thi thể Phạm Thị ra khỏi quan tài đá, cẩn thận đặt ở một nơi sạch sẽ khác trong từ đường.
Dây thừng đã bị thiêu cháy, trên thực tế, quan tài này hoàn toàn không thể giữ nổi Phạm Thị, hành động ban nãy của Đỗ Yến chỉ là để kéo dài thời gian nàng tỉnh dậy mà thôi.
Song với tình huống trước mắt, đợi đến lúc Phạm Thị tỉnh lại, Tiếu Lang đã trở thành quỷ vương. Quỷ vương xuất thế có thể sai khiến vạn quỷ, dưới sự ràng buộc của Tiếu Lang, Phạm Thị sẽ không có khả năng tàn sát bừa bãi.
Đỗ Yến hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Tiếu Lang, mặc dù trở thành quỷ vương nhưng hắn cũng không bao giờ lạm sát người vô tội.
Sau đó Đỗ Yến ôm Tiếu Lang, đặt hắn vào bên trong quan tài đá.
Nắp quan tài chậm rãi khép lại, lúc cuối cùng, Đỗ Yến ngừng tay. Cậu nhìn Tiếu Lang thật lâu rồi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Sau đó cậu không do dự đóng nắp quan tài.
Các bước để luyện chế quỷ vương đã chuẩn bị xong nhưng Đỗ Yến vẫn chưa vội vàng rời đi.
Cậu ngồi xếp bằng trước quan tài, lấy sổ ghi chép ra khỏi ba lô rồi bắt đầu hí hoáy viết. Nội dung đại khái là biến mọi việc xảy ra trong làng cổ thành kế hoạch của cậu, bao gồm cả việc Lương Phi bị lệ quỷ nhập,..vân vân.
Tình cờ gặp nhau trên tàu hỏa đương nhiên cũng nằm trong sự tính toán của Đỗ Yến, phát hiện vị trí của Tiếu Lang – người có mệnh cách đặc thù, vì muốn giết hắn mà vạch ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.
Tiểu Bát xem mà phải trợn mắt há mồm, nói với Đỗ Yến: “Cậu làm gì đấy? Chẳng phải vừa rồi cậu bảo mình khó chịu, mềm lòng sao?”
Đỗ Yến bình tĩnh trả lời: “Tao có khó chịu nhưng mềm lòng thì không. Đúng là tao đã động lòng sau khi trải qua hai mộng cảnh, thêm vào lần này Tiếu Lang liều mình cứu giúp…”
Đỗ Yến ngừng một chút: “Nhưng nếu chấm dứt kế hoạch thì chẳng phải Tiếu Lang sẽ chết một cách vô ích sao? Dựa theo cảm tính hay lý trí, bỏ dở giữa chừng đều bất lợi với tất cả mọi người.”
Tiểu Bát vẫn cảm thấy khó hiểu: “Cậu không thể an ổn nói chuyện yêu đương được à?”
Đỗ Yến chẳng biết phải nói gì: “Mày đến nhầm trường quay rồi, đây là phim linh dị thần quái đấy. Để hóa giải nguồn gốc ác mộng thì cần đưa bạn bè Tiếu Lang rời khỏi chỗ này, đồng thời xử lý thành phố Thuận Bình khác, dù sao người nhà Tiếu Lang vẫn còn đó.”
“Nếu như Tiếu Lang không trở thành quỷ vương, cậu ấy biết lấy cái gì để chống lại đám ma quỷ ở thành phố Thuận Bình khác bây giờ? Há chẳng phải sẽ chết vô ích sao? Lần sau gặp lại ác mộng này còn phải chết lần nữa, không bằng một phát ăn ngay cho xong.”
Đỗ Yến đột ngột im lặng. Đúng là cậu đã rung động trước Tiếu Lang thế nhưng tình cảm cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của cậu. Đỗ Yến biết mình phải làm như thế nào để nhận được kết quả tốt nhất.
Bây giờ bởi vì cứu cậu mà Tiếu Lang cam tâm tình nguyện bỏ mạng, mặc dù được trận pháp trợ giúp nhưng không có lệ khí hoặc là oán khí ngợp trời thì cũng không thể trở thành quỷ vương.
Vậy bây giờ chỉ có thể giả tạo ra Tiếu Lang bị người mình thích phản bội. Thêm vào thể chất đặc thù của hắn, lúc này mới có thể thành công.
Tiểu Bát trầm mặc chốc lát rồi hỏi: “Cậu cảm thấy Tiếu Lang có tin không?”
Đỗ Yến đã viết xong chữ cuối cùng, cậu đóng sổ vào, trả lời: “Mày có biết điểm khác biệt nhất giữa người và quỷ là gì không?”
Tiểu Bát lắc đầu.
Đỗ Yến đáp: “Hành động của con người phần lớn đều do lý trí điều khiển, rất ít khi dựa vào bản năng. Nhưng quỷ thì ngược lại, mặc dù quỷ vương được xem như là một con quỷ lý trí, làm chủ được bản năng của mình.”
“Do đó lúc Tiếu Lang nhìn thấy quyển sổ này, cậu ấy đã trở thành quỷ vương, đương nhiên sẽ không bận tâm đến chuyện nó rơi ở đây có hợp hay không mà sẽ bị cảm tính chi phối, sinh ra oán khí.”
Tiểu Bát lên tiếng: “Cậu không sợ Tiếu Lang chẳng nói chẳng rằng đã giết cậu luôn à? Dù sao ác quỷ vốn hành xử lỗ mãng, cậu còn tự biến mình thành kẻ thù của cậu ta nữa.”
Đỗ Yến nhún vai: “Tuy tao đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận hậu quả nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, giai đoạn đầu tao vẫn phải cố gắng điều khiển quỷ vương. Lá bùa hộ mệnh tao đeo lên cổ Tiếu Lang chính là báu vật điều khiển quỷ của sư môn, quỷ vương còn do tao tạo thành nên không thể không chịu sự thao túng của tao.”
Nói xong, Đỗ Yến đứng dậy, tìm một nơi thích hợp để ngụy trang việc mình bất cẩn đánh rơi quyển sổ.
Sau đó cậu đóng cửa từ đường, cõng Lương Phi trên lưng, bước dọc theo con đường để ra ngoài.
Khi sắp đến đáy giếng, Đỗ Yến bèn gọi điện thoại cho người đang chờ ở cổng làng tới đón. Còn chuyện về Tiếu Lang, Đỗ Yến đã nghĩ xong lý do: dưới đáy giếng có thông đạo, bên trong là hang động đá vôi tự nhiên. Cậu và Tiếu Lang chẳng may bị lạc mất nhau, gọi cảnh sát đến xử lý.
Song cảnh sát nhất định sẽ không phát hiện từ đường dưới lòng đất kia, tìm kiếm trong hang động mãi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đỗ Yến và Lương Phi đang hôn mê đứng chờ dưới đáy giếng giây lát rồi được mọi người trợ giúp leo lên.
Từ Viễn sốt ruột ngồi xổm xuống kiểm tra Lương Phi, những người khác cũng xúm lại hỏi thăm.
Đỗ Yến bỗng nhận thấy tình huống hiện tại có gì đó không đúng. Cậu đã lên mặt đất được mấy phút mà không ai hỏi tung tích của Tiếu Lang, ngay cả bốn người bạn thân ở chung ký túc xá với hắn cũng chẳng thèm đoái hoài tới.
Nếu như họ lo lắng cho Lương Phi mà quên mất Tiếu Lang thì tại sao Điền Lạc cũng vậy? Mối quan hệ giữa cậu ta và Tiếu Lang nhất định sẽ thân thiết hơn Lương Phi mới quen được vài ngày, tuyệt đối không thể thờ ơ với hắn như thế được.
Đỗ Yến đi lên phía trước, mở miệng nói: “Lương Phi vẫn khỏe mạnh, chỉ là sợ quá nên ngất đi thôi. Nhưng mà Tiếu Lang vẫn chưa trở về sao?”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn cậu
Ngụy Tử Triết quan sát Đỗ Yến từ trên xuống dưới một lúc rồi hỏi: “Mày đang nói linh tinh cái gì đấy? Mày không phải là Tiếu Lang à?”
Cậu cứ im lặng mãi như thế, lâu đến mức Tiểu Bát toan mở miệng khuyên nhủ cậu vài câu thì cậu bắt đầu cử động.
Tiểu Bát thấy thế bèn hỏi: “Tiếp theo cậu định làm gì, từ bỏ à?”
Tâm trạng Đỗ Yến đã bình tĩnh lại, trả lời vô cùng tự nhiên: “Sự tình đến nước này rồi sao tao có thể từ bỏ được?”
Cậu bế Tiếu Lang lên, đặt xuống bên cạnh quan tài đá.
Phạm Thị vẫn yên tĩnh nằm trong quan tài, quần áo quay về màu trắng tinh khiết như lúc trước, ngoại trừ đôi giày thêu dưới chân thì thoạt nhìn không còn vẻ ác quỷ nữa.
Đỗ Yến cúi đầu, lúc này mới có thời gian để cẩn thận kiểm tra tình trạng của Phạm Thị.
Vừa nhìn một cái cậu đã phát hiện có chỗ không đúng. Trận pháp bên trên quan tài đá vẫn nguyên vẹn chưa bị tổn hại, nếu Lương Phi không thiêu hủy dây thừng thì Phạm Thị sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Như vậy, ác quỷ nhập vào người Lương Phi không phải là Phạm Thị.
Chỉ có điều con ác quỷ trú ngụ trong người Lương Phi đã bị hao tổn nguyên khí trầm trọng bởi máu đầu lưỡi Đỗ Yến và máu đầu tim của Tiếu Lang, trong thời gian ngắn sẽ không dám xuất hiện làm loạn.
Đỗ Yến nhìn đôi giày thêu màu đỏ dưới chân Phạm Thị và hai tay đang cầm bài vị, thân phận của con ác quỷ kia cũng dần dần sáng tỏ.
Y chính là người bán hàng rong đã chết thảm gần như là cùng lúc với Phạm Thị. Ban đầu lúc đang hoảng loạn chạy trốn trong rừng cây, chắc hẳn người bán hàng rong muốn tìm cơ hội để quay về giúp Phạm Thị, không ngờ những gã thanh niên mặt người dạ thú kia lại muốn làm nhục nàng. Người bán hàng rong không còn cách nào khác, buộc phải xông vào giải cứu Phạm Thị.
Đáng tiếc rằng người không cứu được mà bản thân cũng mất mạng. Huống hồ trước khi chết còn nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương bị người ta làm nhục, mang theo mối thù đó chết đi, hóa thành ác quỷ là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua sau khi người bán hàng rong chết, hài cốt được vứt trong rừng núi, bị thú hoang cắn nuốt, không còn nguyên vẹn nữa.
Cho nên mặc dù có oán khí ngợp trời nhưng thời gian y hóa thành ác quỷ lại lâu hơn rất nhiều so với Phạm Thị được toàn thây. Ngoài ra thời điểm xác Phạm Thị bị treo lên trước cửa, chỗ ba cây hòe ở nhà cũ đã ngùn ngụt oán khí, không lâu sau hóa thành ác quỷ, tìm người dân làng báo thù.
Tiếp theo là cuộc thảm sát khiến đạo trưởng phái Mao Sơn phải xuất hiện, hài cốt của người bán hàng rong bị phong ấn tại từ đường nhằm dụ Phạm Thị.
Đến tận khi Tiếu Lang tới, ác quỷ người bán hàng rong mới có thể thấy ánh mặt trời lần nữa. Mối tình của hai người họ rất đáng thương, lúc còn sống không được ở bên nhau, chết đi hóa thành ác quỷ cũng lỡ mất mấy trăm năm.
Đỗ Yến thở dài, có lẽ cái chết của Tiếu Lang đã làm cho cậu trở nên cảm tính hơn, đồng cảm với đôi uyên ương số khổ kia. Đợi Tiếu Lang trở thành quỷ vương rồi sẽ giúp bọn họ chuyển thế đầu thai.
Có điều bây giờ không phải thời điểm để cân nhắc đến những việc ấy, trước mắt Đỗ Yến cần biến Tiếu Lang thành quỷ vương cái đã.
Tuy mọi chuyện thay đổi, Tiếu Lang còn chưa kịp đi vào thành phố Thuận Bình khác mà đã chết. Kế hoạch mượn âm khí của thành phố Thuận Bình khác để luyện chế quỷ vương của Đỗ Yến bèn tan thành mây khói.
May mà địa điểm hiện tại cũng coi như được trời cao ưu ái, phía trên từ đường chính là làng cổ sở hữu mấy trăm năm hương khói, phía dưới từ đường vốn là một hang động tự nhiên, hội tụ âm khí.
Thêm vào đó, đoàn thiên sư phái Mao Sơn đã tốn công tốn sức vẽ trận pháp vào hai trăm năm trước, tuy để trấn áp Phạm Thị, hóa giải oán khí song Đỗ Yến chỉ cần thay đổi một chút, lợi dụng oán khí quanh năm vẫn còn của Phạm Thị thì có thể biến nơi đây thành lò luyện quỷ vương.
Đỗ Yến đi vòng quanh từ đường, quan sát những chỗ phải bố trí xong bèn lấy hết những thứ đã chuẩn bị cẩn thận trong ba lô, bắt đầu sửa đổi trận pháp trong từ đường.
Sau khi hoàn thành, Đỗ Yến vái Phạm Thị: “Thất lễ rồi.”
Cậu nâng thi thể Phạm Thị ra khỏi quan tài đá, cẩn thận đặt ở một nơi sạch sẽ khác trong từ đường.
Dây thừng đã bị thiêu cháy, trên thực tế, quan tài này hoàn toàn không thể giữ nổi Phạm Thị, hành động ban nãy của Đỗ Yến chỉ là để kéo dài thời gian nàng tỉnh dậy mà thôi.
Song với tình huống trước mắt, đợi đến lúc Phạm Thị tỉnh lại, Tiếu Lang đã trở thành quỷ vương. Quỷ vương xuất thế có thể sai khiến vạn quỷ, dưới sự ràng buộc của Tiếu Lang, Phạm Thị sẽ không có khả năng tàn sát bừa bãi.
Đỗ Yến hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Tiếu Lang, mặc dù trở thành quỷ vương nhưng hắn cũng không bao giờ lạm sát người vô tội.
Sau đó Đỗ Yến ôm Tiếu Lang, đặt hắn vào bên trong quan tài đá.
Nắp quan tài chậm rãi khép lại, lúc cuối cùng, Đỗ Yến ngừng tay. Cậu nhìn Tiếu Lang thật lâu rồi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Sau đó cậu không do dự đóng nắp quan tài.
Các bước để luyện chế quỷ vương đã chuẩn bị xong nhưng Đỗ Yến vẫn chưa vội vàng rời đi.
Cậu ngồi xếp bằng trước quan tài, lấy sổ ghi chép ra khỏi ba lô rồi bắt đầu hí hoáy viết. Nội dung đại khái là biến mọi việc xảy ra trong làng cổ thành kế hoạch của cậu, bao gồm cả việc Lương Phi bị lệ quỷ nhập,..vân vân.
Tình cờ gặp nhau trên tàu hỏa đương nhiên cũng nằm trong sự tính toán của Đỗ Yến, phát hiện vị trí của Tiếu Lang – người có mệnh cách đặc thù, vì muốn giết hắn mà vạch ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.
Tiểu Bát xem mà phải trợn mắt há mồm, nói với Đỗ Yến: “Cậu làm gì đấy? Chẳng phải vừa rồi cậu bảo mình khó chịu, mềm lòng sao?”
Đỗ Yến bình tĩnh trả lời: “Tao có khó chịu nhưng mềm lòng thì không. Đúng là tao đã động lòng sau khi trải qua hai mộng cảnh, thêm vào lần này Tiếu Lang liều mình cứu giúp…”
Đỗ Yến ngừng một chút: “Nhưng nếu chấm dứt kế hoạch thì chẳng phải Tiếu Lang sẽ chết một cách vô ích sao? Dựa theo cảm tính hay lý trí, bỏ dở giữa chừng đều bất lợi với tất cả mọi người.”
Tiểu Bát vẫn cảm thấy khó hiểu: “Cậu không thể an ổn nói chuyện yêu đương được à?”
Đỗ Yến chẳng biết phải nói gì: “Mày đến nhầm trường quay rồi, đây là phim linh dị thần quái đấy. Để hóa giải nguồn gốc ác mộng thì cần đưa bạn bè Tiếu Lang rời khỏi chỗ này, đồng thời xử lý thành phố Thuận Bình khác, dù sao người nhà Tiếu Lang vẫn còn đó.”
“Nếu như Tiếu Lang không trở thành quỷ vương, cậu ấy biết lấy cái gì để chống lại đám ma quỷ ở thành phố Thuận Bình khác bây giờ? Há chẳng phải sẽ chết vô ích sao? Lần sau gặp lại ác mộng này còn phải chết lần nữa, không bằng một phát ăn ngay cho xong.”
Đỗ Yến đột ngột im lặng. Đúng là cậu đã rung động trước Tiếu Lang thế nhưng tình cảm cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của cậu. Đỗ Yến biết mình phải làm như thế nào để nhận được kết quả tốt nhất.
Bây giờ bởi vì cứu cậu mà Tiếu Lang cam tâm tình nguyện bỏ mạng, mặc dù được trận pháp trợ giúp nhưng không có lệ khí hoặc là oán khí ngợp trời thì cũng không thể trở thành quỷ vương.
Vậy bây giờ chỉ có thể giả tạo ra Tiếu Lang bị người mình thích phản bội. Thêm vào thể chất đặc thù của hắn, lúc này mới có thể thành công.
Tiểu Bát trầm mặc chốc lát rồi hỏi: “Cậu cảm thấy Tiếu Lang có tin không?”
Đỗ Yến đã viết xong chữ cuối cùng, cậu đóng sổ vào, trả lời: “Mày có biết điểm khác biệt nhất giữa người và quỷ là gì không?”
Tiểu Bát lắc đầu.
Đỗ Yến đáp: “Hành động của con người phần lớn đều do lý trí điều khiển, rất ít khi dựa vào bản năng. Nhưng quỷ thì ngược lại, mặc dù quỷ vương được xem như là một con quỷ lý trí, làm chủ được bản năng của mình.”
“Do đó lúc Tiếu Lang nhìn thấy quyển sổ này, cậu ấy đã trở thành quỷ vương, đương nhiên sẽ không bận tâm đến chuyện nó rơi ở đây có hợp hay không mà sẽ bị cảm tính chi phối, sinh ra oán khí.”
Tiểu Bát lên tiếng: “Cậu không sợ Tiếu Lang chẳng nói chẳng rằng đã giết cậu luôn à? Dù sao ác quỷ vốn hành xử lỗ mãng, cậu còn tự biến mình thành kẻ thù của cậu ta nữa.”
Đỗ Yến nhún vai: “Tuy tao đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận hậu quả nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, giai đoạn đầu tao vẫn phải cố gắng điều khiển quỷ vương. Lá bùa hộ mệnh tao đeo lên cổ Tiếu Lang chính là báu vật điều khiển quỷ của sư môn, quỷ vương còn do tao tạo thành nên không thể không chịu sự thao túng của tao.”
Nói xong, Đỗ Yến đứng dậy, tìm một nơi thích hợp để ngụy trang việc mình bất cẩn đánh rơi quyển sổ.
Sau đó cậu đóng cửa từ đường, cõng Lương Phi trên lưng, bước dọc theo con đường để ra ngoài.
Khi sắp đến đáy giếng, Đỗ Yến bèn gọi điện thoại cho người đang chờ ở cổng làng tới đón. Còn chuyện về Tiếu Lang, Đỗ Yến đã nghĩ xong lý do: dưới đáy giếng có thông đạo, bên trong là hang động đá vôi tự nhiên. Cậu và Tiếu Lang chẳng may bị lạc mất nhau, gọi cảnh sát đến xử lý.
Song cảnh sát nhất định sẽ không phát hiện từ đường dưới lòng đất kia, tìm kiếm trong hang động mãi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đỗ Yến và Lương Phi đang hôn mê đứng chờ dưới đáy giếng giây lát rồi được mọi người trợ giúp leo lên.
Từ Viễn sốt ruột ngồi xổm xuống kiểm tra Lương Phi, những người khác cũng xúm lại hỏi thăm.
Đỗ Yến bỗng nhận thấy tình huống hiện tại có gì đó không đúng. Cậu đã lên mặt đất được mấy phút mà không ai hỏi tung tích của Tiếu Lang, ngay cả bốn người bạn thân ở chung ký túc xá với hắn cũng chẳng thèm đoái hoài tới.
Nếu như họ lo lắng cho Lương Phi mà quên mất Tiếu Lang thì tại sao Điền Lạc cũng vậy? Mối quan hệ giữa cậu ta và Tiếu Lang nhất định sẽ thân thiết hơn Lương Phi mới quen được vài ngày, tuyệt đối không thể thờ ơ với hắn như thế được.
Đỗ Yến đi lên phía trước, mở miệng nói: “Lương Phi vẫn khỏe mạnh, chỉ là sợ quá nên ngất đi thôi. Nhưng mà Tiếu Lang vẫn chưa trở về sao?”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn cậu
Ngụy Tử Triết quan sát Đỗ Yến từ trên xuống dưới một lúc rồi hỏi: “Mày đang nói linh tinh cái gì đấy? Mày không phải là Tiếu Lang à?”
Danh sách chương