Đỗ Yến sững sờ, vô thức hỏi ngược lại: “Tôi là Tiếu Lang?”

Từ Viễn biết Lương Phi không sao nên tâm trạng cũng dần thả lỏng: “Không phải mày thì là tao chắc?”

Ngụy Tử Triết trêu chọc cậu: “Lúc xung phong đi tìm Lương Phi thì hiên ngang hùng dũng thế mà giờ mới thấy sợ à? Ngay cả bản thân là ai cũng chẳng nhớ rõ?”

Đây là lần đầu tiên Đỗ Yến gặp phải loại sự tình hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của mình trong mơ, cậu trầm mặc chốc lát, hỏi: “Vậy Đỗ Yến đâu? Chúng mày có nhớ cậu ấy không?”

Bọn họ đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe thấy tên người này bao giờ.

Điền Lạc dè dặt lên tiếng: “Phía dưới đáng sợ lắm hả anh nên mới khiến anh gặp ảo giác như thế? Hay là đến bệnh viện khám thử xem sao?”

Đúng lúc đó, Lương Phi rầm rì tỉnh lại. Lực chú ý của mọi người tạm thời chuyển sang cậu ta, không ai tiếp tục lấn cấn đến chuyện ai là Tiếu Lang nữa.

Đỗ Yến vốn tưởng rằng tất cả những điểm bất thường này là do ác quỷ còn lẩn trốn trên người Lương Phi gây ra. Cậu bèn đứng đằng sau cẩn thận quan sát, nhưng lại phát hiện Lương Phi đã hoàn toàn bình thường.

Cậu lấy từ trong ba lô tấm bùa giấy hình người có ghi ngày sinh tháng đẻ của Lương Phi, khí đen bên trên biến mất, xem ra hết thảy trước mắt đều không phải tác phẩm của người bán hàng rong.

Khi bị quỷ nhập, con người sẽ không nhớ tới những gì đã trải qua trong khoảng thời gian đó, song Đỗ Yến vẫn thử dò xét Lương Phi: “Mày còn nhớ tao là ai không?”

Lương Phi chẳng hiểu ra sao, đáp: “Tiếu Lang chứ gì. Mặc dù tao té giếng nhưng đầu tao vẫn xài được nha mày.”

Đỗ Yến vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thế mày có nhớ những chuyện đã xảy ra dưới đó không?”

Lương Phi day day huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngập ngừng đáp: “Tao không chắc lắm nhưng hình như có hang động đá vôi hả? Về sau tao nhìn không rõ nên té lộn mèo một cái rồi ngất xỉu luôn.”

Nghe thấy Lương Phi nhắc tới chuyện dưới giếng, mọi người dần thoát khỏi niềm vui sướng trước việc Lương Phi bình yên vô sự, bắt đầu nhớ đến hành động quái dị của cậu ta trước đó, trực giác mách bảo rằng ngôi làng cổ này cực kỳ đáng sợ. 

Đỗ Yến có thể kết luận, tất cả những gì liên quan tới Đỗ Yến đều bị xóa trong ký ức của họ. Mà bản thân cậu lại thay thế vị trí của Tiếu Lang.

Đỗ Yến mặt không đổi sắc nói chuyện vài câu, cuối cùng cũng chắp vá được ký ức về Tiếu Lang trong đầu những người này. Đại khái là đám sinh viên đến thành phố Thuận Bình du lịch, ở trong làng cổ, Lương Phi đột nhiên lên cơn làm ra vài việc không thể nói, cuối cùng thì ngã xuống giếng khiến Tiếu Lang phải đi tìm.

Tuy bọn họ đã quên hết chuyện ma quỷ mà Đỗ Yến từng kể nhưng cả đám vẫn cảm thấy làng cổ quá mức quỷ dị, không thích tiếp tục ở lại đây nữa, nhất trí quay trở về nội thành Thuận Bình.

Bây giờ trong khoảng thời gian ngắn, Đỗ Yến cũng không thể tìm được manh mối, đành đi bước nào hay bước nấy vậy.

Vì vậy bọn họ ra ngoài làng cổ, leo lên xe buýt.

Cả đám ăn ý hai người ngồi chung, chẳng biết tại sao Điền Lạc lại chạy đến hàng trước, để một mình Đỗ Yến ngồi dựa vào cửa sổ.

Từ làng cổ đến Thuận Bình mất khoảng một tiếng.

Đỗ Yến ngồi đó, ngẩn người ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Từ hôm qua đến nay xảy ra quá nhiều chuyện, thực sự khiến cậu cảm thấy hơi mệt mỏi, trước đó còn ngủ không ngon nên Đỗ Yến bỗng uể oải không chịu nổi.

Hai mắt cậu dần dần nhắm lại, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, trong lúc mơ mơ màng màng, xe buýt đột nhiên xóc nảy.

Đầu Đỗ Yến suýt nữa đập vào cửa sổ, cậu còn chút tỉnh táo, đang định tránh thế nhưng thân thể quá mệt nên vẫn chìm vào giấc ngủ. 

Khi Đỗ Yến đang chờ cơn đau ập tới, chợt cảm thấy đầu mình như vừa va vào một vật mềm mại, có tính đàn hồi, rất giống lòng bàn tay của con người. 

Đỗ Yến vận dụng hết ý chí toàn thân kéo mình ra khỏi giấc ngủ, cậu mở mắt nhìn sang, phát hiện chỗ trống bên cạnh không có ai ngồi hết.

Chẳng qua mới vừa cố gắng ngước mắt nhìn một chút thôi mà Đỗ Yến lại cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần đánh úp, hai mắt díp vào. Tình huống hiện tại hết sức kỳ lạ, ý thức Đỗ Yến vẫn tỉnh táo nhưng lại không thể thoát khỏi cơn buồn ngủ.

Bóng đè.

Thân là thiên sư, Đỗ Yến đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, cậu định cắn vào lưỡi, dùng cơn đau để thoát khỏi tình trạng ấy. 

Ai ngờ lúc hàm răng cậu khép lại, thứ mà cậu cắn vào không phải đầu lưỡi của mình mà là một ngón tay. Ngón tay kia không hề ấm áp mà lạnh lẽo vô tận.

“Đừng cắn, tôi sẽ đau lòng.” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Đỗ Yến, hàm chứa tình cảm lưu luyến.

Đỗ Yến không thể thoát khỏi tình trạng trước mắt, chỉ có thể giãy giụa rơi vào giấc ngủ say. Trong giây phút tỉnh táo cuối cùng, cậu chợt cảm thấy chỗ mình ngồi đột nhiên trở nên mềm mại đàn hồi, bên hông cũng có vòng tay siết chặt như thể ai đó đang thân mật ôm lấy cậu từ phía sau.

“Tiếu Lang, Tiếu Lang?”

Đỗ Yến bị Lương Phi nhẹ nhàng lay tỉnh, cậu cố gắng chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn. Bầu trời bên ngoài đã tối đen, đèn bên trong xe buýt đã được bật.

Lương Phi áy náy nói: “Xem ra mày cõng tao rời khỏi cái giếng đó rất mệt, tao gọi mày vài câu mà mày không phản ứng gì cả.”

Đỗ Yến không trả lời, nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy chỗ nào bất thường. Theo lý thì cậu có thiên nhãn, cô hồn dã quỷ sẽ chẳng thể thoát khỏi tầm mắt cậu.

Chẳng lẽ là bị nhập? Đỗ Yến khẽ nhíu mày, nhìn Lương Phi.

Lương Phi sởn cả tóc gáy, lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Sao, sao đấy?”

Đỗ Yến nói: “Mày gọi tao tỉnh làm gì?”

Lương Phi trầm mặc, cậu ta luôn cảm thấy từ khi rời khỏi cái giếng kia, dường như Tiếu Lang đã biến thành người khác, vô cùng kỳ lạ. Song cậu ta cũng không nghĩ quá nhiều, đáp: “Đến trạm rồi đó mày. Tao mà không gọi mày dậy thì mày định ở trên xe qua đêm à?”

Bấy giờ Đỗ Yến mới kịp phản ứng rằng xe buýt đã dừng. Cậu chẳng nói gì thêm, đứng dậy đi xuống xe với Lương Phi.

Trên đường ngồi taxi về khách sạn, Đỗ Yến vẫn an vị ở ghế cạnh tài xế, vẻ mặt nghiêm túc, theo thói quen gõ lên tay vịn. Hết thảy mọi chuyện đều vô cùng bất thường, từ mình bị người khác tưởng là Tiếu Lang, lại tới việc bị bóng đè trên xe buýt, tất cả khiến cậu không thể không liên tưởng đến Tiếu Lang.

Lẽ nào Tiếu Lang đã thành quỷ ám cậu? Nhưng như vậy cũng vẫn không hợp logic cho lắm.

Tiếu Lang mới chết được mấy tiếng, căn bản không có khả năng biến thành quỷ vương trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Nếu Tiếu Lang chưa thành quỷ vương thì hắn không thể thoát khỏi trận pháp do Đỗ Yến bố trí.

Đỗ Yến day day mi tâm, nghĩ mãi mà vẫn không đưa ra được bất kỳ kết luận nào, thậm chí cậu còn bắt đầu cảm thấy bởi vì mình quá đặt nặng việc Tiếu Lang chết mà sinh ra ảo giác.

Khi Đỗ Yến đang sắp sửa hoài nghi bản thân, điện thoại di động của cậu bỗng vang lên. Nhưng kỳ quái hơn cả, cái tên hiển thị trên màn hình lại là mẹ.

Ở thế giới này Đỗ Yến là cô nhi, thời điểm vẫn còn quấn tã lót đã được sư phụ bế về môn phái nuôi lớn. Như vậy người mẹ đang gọi câu đây là thế nào? Cậu nghe máy, đầu dây bên kia vang lên âm thanh khá quen thuộc.

“Tiểu Lang à, mẹ nghe người bạn nói con dẫn theo đám thanh niên đến Thuận Bình chơi à? Sao không nói cho mẹ biết?”

Cuộc điện thoại này là mẹ Tiếu gọi đến, Đỗ Yến thuận miệng đối đáp vài câu rồi cúp máy.

Tiếp theo Đỗ Yến bắt đầu bác bỏ suy đoán mọi chuyện đều là ảo giác, còn đây tột cùng là trong mơ hay bị ác quỷ quấn thân thì cậu cần tiếp tục cân nhắc.

Thể chất của Tiếu Lang có lẽ hẵng còn điểm nào đó đặc biệt mà cậu không biết. Đỗ Yến tạm thời cũng chỉ giải thích được vậy.

Buổi sáng xảy ra chuyện như thế khiến cho tất cả mọi người mất hết hứng thú chơi đùa, đoàn người tìm một quán cơm trước cửa khách sạn, tùy tiện ăn chút gì đó rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng của Đỗ Yến vẫn là phòng đơn, thay đổi duy nhất chính là Điền Lạc vốn ở chung với Tiếu Lang nay lại biến thành một mình. Cả nhóm chẳng hề cảm thấy Điền Lạc ở riêng một phòng đôi có gì kỳ quái, như thể đó là việc đương nhiên.

Sau khi rửa mặt xong, Đỗ Yến bèn nằm suy nghĩ trên chiếc giường bạt bộ. Cậu vốn tưởng rằng tình huống quỷ dị trước mắt là do một ngày không chợp mắt, ai ngờ đâu cậu lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, mãi đến tận nửa đêm mới tỉnh dậy. 

Cậu nhìn khung giường, cảm thấy hơi hoảng hốt, chiếc giường bạt bộ cổ xưa đã khôi phục dáng vẻ mới tinh, bên trên còn được trang trí bởi màn lụa đỏ thẫm được dùng trong đêm tân hôn thời cổ đại. 

Đỗ Yến ngồi dậy, phát hiện căn phòng trước mặt mình đã hoàn toàn biến thành phòng tân hôn. Trong lòng cảm thấy hơi nghi hoặc, nữ quỷ ám giường bạt bộ đã đi đầu thai, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đỗ Yến đi xuống giường, mới được vài bước lại suýt vấp ngã. Cậu cúi đầu, phát hiện mình đang mặc một bộ áo cưới đỏ rực.

Căn phòng trống rỗng, không người cũng không quỷ. Bàn trang điểm vẫn đặt gần cửa sổ, Đỗ Yến nhấc váy đi tới đó.

Cậu ngồi xuống, nhìn vào gương đồng.

Ánh sáng có chút tối tăm, bóng người hiện lên trong gương cực kỳ mơ hồ. Đỗ Yến hơi sững sờ, mái tóc cậu đang được búi bằng kiểu cách phức tạp, mặc trang phục tân nương. 

Chẳng phải là Yến công chúa trong giấc mộng thứ hai đây sao?

Đỗ Yến bỗng thấy sốt ruột, cậu khẽ nhíu mày, giơ tay toan tháo trang sức trên đầu xuống.

Cậu vừa mới chạm vào tóc thì lại được ai đó nhẹ nhàng giúp cậu hoàn thành nốt công việc. Đỗ Yến muốn quay đầu nhìn, bất chợt một bàn tay đặt lên vai cậu.

“Để ta giúp phu nhân.”

Âm thanh cực kỳ dịu dàng, Đỗ Yến như bị điểm huyệt ngồi im tại chỗ, không thể nhúc nhích. Nhưng mặc dù không nhìn thấy người phía sau nhưng cậu vẫn nhận ra đối phương là ai, giọng điệu ấy đến từ một người mà cậu vô cùng quen thuộc.

Thành Du.

=======

Vì Đỗ Yến đang sắm vai Tiếu Lang nên mình sẽ để Đỗ Yến xưng hô mày – tao với bạn của Tiếu Lang nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện