Đau tim với chương này… ức hự hự hự…

Tuy Tử Dương Bội tấn công Thẩm Phi Tiếu, nhưng trước đó hắn đã định linh hồn khế ước với Tần Khai Dịch nên vẫn không thể phân ra thắng bại. Tần Khai Dịch xem cuộc chiến một hồi, liền cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng cho lắm…

“Các ngươi đang kéo dài thời gian?” Tần Khai Dịch nhìn Tử Dương Thi nhíu mày: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ngươi cứ đoán đi?” Tử Dương Thi mặt không đổi sắc nhìn cuộc chiến: “Xem ra ngươi vẫn không có ngốc đến nỗi không có thuốc trị.”

Tần Khai Dịch càng cảm thấy bất an hơn…

“Aiz, ta nói Thẩm Phi Tiếu này cũng thât là.” Không biết nghĩ tới điều gì, Tử Dương Thi nhoẻn miệng cười, hắn mở miệng nói: “Ngay cả chuyện trọng yếu nhất cũng có thể quên. Ngươi nói đi, Thẩm Phi Tiếu thật sự ngốc hay là giả ngu đây?”

“Cái gì… Ngươi…” Tần Khai Dịch đột nhiên hiểu được Tử Dương Thi rốt cuộc muốn làm gì. Mặt hắn nháy mắt trắng bệch, môi run rẩy: “Ngươi muốn lợi dụng ta?”

“A? Cuối cùng cũng nhận ra sao?” Vươn tay sờ sờ trên mặt Tần Khai Dịch, Tử Dương Thi cười tủm tỉm: “Đây không phải rất vô nghĩa sao — nếu không phải ngươi còn có giá trị lợi dụng, chúng ta mang ngươi ra làm cái gì.”

… Được rồi… Hắn quả nhiên không nên tin tưởng lời Tử Dương Bội nói. Tần Khai Dịch tự giễu cười cười.

“Ân, thời gian cũng không còn nhiều lắm.” Một lát sau, Tử Dương Thi ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn không trung một cái, lẩm bẩm: “… Vậy bắt đầu đi.”

Tử Dương Thi vừa dứt lời, Tần Khai Dịch liền cảm giác bụng mình đau nhức. Hắn há to miệng muốn kêu lên, nhưng âm thanh đến cổ họng lại nghẹn xuống, cái gì cũng không phát ra được. Tử Dương Thi ôm chặt lấy hắn, không cho hắn giãy dụa, mặt không đổi sắc nhìn Tử Dương Bội triền đấu với Thẩm Phi Tiếu.

Phong thần có một tác dụng rất thần kỳ… Nếu trong đó có một người không thừa nhận được thương tổn, vậy thì loại thương tổn này sẽ chuyển dời đến một người khác.

Quả nhiên, không bao lâu sau, vốn vẫn đang chiếm thượng phong, biểu tình Thẩm Phi Tiếu bỗng biến hóa. Động tác nhanh nhẹn của hắn cũng dần chậm chạp xuống. Thẩm Phi Tiếu hiển nhiên đã biết chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại lạnh lùng liếc Tử Dương Thi một cái.

“… Khí thế kia, thật không tệ.” Tử Dương Thi bị Thẩm Phi Tiếu nhìn đến nổi thân thể căng thẳng, lại cố gắng trấn định: “Xem ta cũng vô dụng a, nếu không phải Tần Thạch ngươi còn có tác dụng… thì đã sớm giải quyết ngươi rồi.”

Tần Khai Dịch lúc này đang đau đớn như muốn ngất đi. Hắn cuộn mình, dùng tay ôm chặt lấy bụng mình. Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuôi xuống, môi cũng thành trắng bệch vì quá đau đớn.

“Tử Dương Thi.” Nhìn thấy Tần Khai Dịch đau đớn đến vậy, giọng Tử Dương Bội ẩn ẩn mang theo uy hiếp truyền đến: “Ngươi đừng quên lúc trước ngươi đã đáp ứng cái gì với ta.”

“Ta đương nhiên biết a… chẳng phải còn chưa chết hay sao.” Nghe Tử Dương Bội lạnh lùng nhắc nhở, Tử Dương Thi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang Tần Khai Dịch bay xuống đất, sau đó ném Tần Khai Dịch lăn lông lốc qua một bên: “Nhanh giải quyết hắn đi.”

“…” Nhìn hành động của Tử Dương Thi, biểu tình Tử Dương Bội nháy mắt trở nên âm trầm.

Thẩm Phi Tiếu thấy Tử Dương Thi không làm gì Tần Khai Dịch, càng nhanh chóng tấn công nhanh hơn. Lúc đầu hắn còn khách khí còn lo cho an nguy của mình, giờ này thì trực tiếp biến thành đồng vu quy tận, làm Tử Dương Bội không thể không liên tục trốn tránh tránh đi mũi nhọn.

“Ngươi thật sự muốn giết Tần Thạch?” Đánh đánh một hồi, mặt Thẩm Phi Tiếu đột nhiên hiện lên một nụ cười quái dị: “Ân?”

“Đương nhiên không.” Tử Dương Bội một bên trốn tránh, một bên đáp.

“Vậy ngươi không biết nếu ta chết, Tần Thạch cũng sống không được sao?” Thẩm Phi Tiếu nheo lại mắt.

“Đương nhiên biết.” Tử Dương Bội cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần thăm dò ta… Thẩm Phi Tiếu, lúc trước ngươi dùng Phong thần có từng nghĩ qua… Phong thần… cũng có thể giải.”

“Cái gì?” Thẩm Phi Tiếu hiển nhiên không nghĩ tới điều này, biểu tình sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

“Ha ha ha… Cà Tím… sủng vật đáng yêu kia của ngươi không nói cho ngươi biết sao?” Tử Dương Bội cười ha ha, nụ cười tràn ngập trào phúng: “Phong thần là thư cổ… nếu gặp phải hùng cổ…”

Chỉ là Tử Dương Bội nói còn chưa nói xong, động tác của hắn liền dừng lại.

Mà khiến cho Tử Dương Bội cùng Thẩm Phi Tiếu dừng cuộc chiến, nguyên nhân rất đơn giản. Người bị ném xuống đất – Tần Khai Dịch phát ra tiếng kêu cực kỳ thê thảm.

Thẩm Phi Tiếu cùng Tần Khai Dịch có cảm giác tương thông, đương nhiên thấu hiểu cảm giác của Tần Khai Dịch. Hắn hung tợn trừng Tử Dương Thi đứng ở một bên một bộ không liên quan đến mình, lạnh lùng nói: “Ngươi có tin… hiện tại ta sẽ ngay lập tức giết ngươi hay không?”

“Tử Dương Thi, ngươi một vừa hai phải cho ta.” Lần này Tử Dương Bội ngoài ý muốn đứng về phía Thẩm Phi Tiếu.

“Ca, chuyện này không liên quan đến ta nha.” Tử Dương Thi nhìn ánh mắt hai người, bất đắc dĩ vuốt tay: “Kim đan của hắn nhìn như xảy ra vấn đề a, ta có làm gì hắn đâu.”

Biểu tình Thẩm Phi Tiếu ngưng trọng. Hiển nhiên đã nghĩ tới điều gì, không cố kị Tử Dương Bội mà bay thẳng đến nơi Tần Khai Dịch nằm.

Lúc bay đến bên người Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu vội vàng vươn tay sờ sờ bụng Tần Khai Dịch tìm hiểu, biểu tình dần ngưng trọng lên — ma khí trong đan điền Tần Khai Dịch quả nhiên vô cùng hỗn loạn, kim đan vốn đã ngưng kết giờ lại nứt ra một khe, nháy mắt muốn biến thành đan phá người vong.

“Tử Dương Thi, rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn!” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu đỏ lên, tiến tới nắm lấy cổ áo Tử Dương Thi: “Ngươi muốn chết?”

“Ta chết… hắn cũng đừng mong được sống.” Tử Dương Thi căn bản không quan tâm đến uy hiếp của Thẩm Phi Tiếu. Ngược lại, hắn rất thoải mái gỡ từng ngón tay Thẩm Phi Tiếu ra: “Đừng nên lãng phí thời gian với ta, chi bằng nên ngươi nhanh chóng mang hắn đến tìm Úc Hoành thì hơn. Nói không chừng còn có thể cứu hắn một mạng.”

“…” Thẩm Phi Tiếu cắn chặt răng, cường bách mình nhẫn nhịn, xoay người ôm lấy Tần Khai Dịch đang hấp hối. Cũng bởi vì thế xem nhẹ tia âm lãnh lướt qua trong mắt Tử Dương Thi.

Tử Dương Bội là người thứ nhất phát hiện nụ cười quỷ dị của Tử Dương Thi. Đầu tiên hắn ngẩn ngơ, sau đó lập tức hét lớn: “Thẩm Phi Tiếu mau buông Tần Khai Dịch ra!”

“Mơ…” Câu nói kế tiếp của Thẩm Phi Tiếu chưa kịp hết câu — hết thảy đều đã quá muộn.

Tần Khai Dịch – người vốn đã mất đi tri giác, lúc này mặt cười vặn vẹo, mà bàn tay hắn lại đâm xuyên ngực Thẩm Phi Tiếu.

“…” Thẩm Phi Tiếu vốn đang kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Khai Dịch, hắn lại thở dài. Vẻ mặt lúc này lại hiện lên vẻ ôn nhu, cười khổ: “Sư huynh, ngươi… thật ác độc.”

Phong thần… Phong thần.. cùng sống cùng chết.

Ngay khi thân thể Thẩm Phi Tiếu không thể nghịch chuyển thương tổn đó, khóe miệng Tần Khai Dịch cũng tràn ra máu tươi. Trong nháy mắt hắn thoát khỏi cổ trùng Tử Dương Thi khống chế, toàn thân hắn phát run: “Thẩm Phi Tiếu… Ngươi…”

“Tử Dương Thi!!!” Tử Dương Bội tức giận la lớn. Hắn như điên loạn nhìn Tử Dương Thi mặt không đổi sắc đứng một bên, không chút lưu tình tát hắn một bạt tai: “Ngươi lại không giải Phong thần trên người Tần Thạch. Ngươi đã đáp ứng thế nào với ta… Tử Dương Thi!!!”

“Đáp ứng ngươi thì sao?” Tử Dương Thi bị Tử Dương Bội tát té xuống mặt đất. Hắn cũng không quan tâm, dùng tay lau đi vết máu bên khóe môi, lười biếng nói: “Ca ca, ngươi còn từng đáp ứng giúp ta cả đời thì sao.”

“…” Tử Dương Bội lúc này mới hiểu được… Bọn họ đều bị Tử Dương Thi đùa bỡn.

Tay Tần Khai Dịch dính đầy máu Thẩm Phi Tiếu, ***g ngực hắn cũng rất đau, nhưng hắn biết rõ… sự đau đớn của hắn so với Thẩm Phi Tiếu mà nói… kém quá xa…

“Tần Thạch, Tần Thạch… ngươi không sao chứ…” Không quản đến Tử Dương Thi, Tử Dương Bội lo lắng chạy tới bên người Tần Khai Dịch. Nhìn Tần Khai Dịch ôm chặt lấy Thẩm Phi Tiếu, nhìn sinh mệnh Thẩm Phi Tiếu từng chút một biến mất. Hắn muốn lôi Tần Khai Dịch thì trong ngực Thẩm Phi Tiếu ra, nhưng lại sợ hãi thương thế Thẩm Phi Tiếu tăng thêm, đồng thời thương thế của Tần Khai Dịch cũng nặng thêm.

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu cũng không tỏ ra phẫn nộ hay hận ý. Ngược lại, hắn mỉm cười ôn nhu dù máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng làm hỏng hết phần ôn nhu này: “Sư huynh… Ngươi phải… về thế giới của ngươi sao?”

“Thẩm Phi Tiếu…” Tần Khai Dịch sợ hãi. Hắn không ngừng dùng tay lau đi máu tươi bên miệng Thẩm Phi Tiếu, toàn thân run rẫy: “Thẩm Phi Tiếu… ngươi đừng chết…”

“Ta không trách ngươi.” Thẩm Phi Tiếu cúi đầu hôn lên môi Tần Khai Dịch, cười cười: “Ta không trách sư huynh, sư huynh không cần tự trách. Đây đều là do Phi Tiếu… tự làm tự chịu.”

“…” Tần Khai Dịch thở dồn dập, hắn biết Thẩm Phi Tiếu sống không được bao lâu nữa… Phong thần trong cơ thể… nói cho hắn biết tin tức này…

Hắn nên vui sao? Cuối cùng hắn cũng có thể trở về… cuối cùng hắn cũng có thể rời khỏi thế giới này… cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi giam cầm của Thẩm Phi Tiếu… cuối cùng hắn…

Nhưng vì cái gì… hắn lại khóc? Trên thế giới luôn có một số người. Có lẽ ngươi không yêu hắn, thậm chí ngươi còn hận hắn. Nhưng khi hắn vẽ lên những nét bút sâu đậm lên quỹ đạo sinh mệnh của ngươi… lên cuộc đời ngươi… Ngươi vĩnh viễn không bao giờ quên hắn được.

“Trời ơi.” Tần Khai Dịch vươn tay che mặt mình, biểu tình bi ai đến cực điểm: “Ngay từ đầu ta đã sai… Tự mình đa tình thế giới này là thứ không quan trọng… Thẩm Phi Tiếu, cả đời này ngươi vốn là vương giả, sinh mệnh vô ưu… Đều tại ta… đều tại ta…”

Thứ đáng sợ nhất của hiệu ứng bươm bướm chính là ngươi vĩnh viễn không biết thứ cuối cùng nó cho ngươi là cái gì.

“Ta không trách ngươi.” Âm thanh Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng mỏng manh. Hắn vẫn an ủi Tần Khai Dịch, hắn biết giết người đối với Tần Khai Dịch mà nói rốt cuộc đại biểu cho cái gì, đành phải dốc hết sức lực cuối cùng của mình để Tần Khai Dịch không bị ám ảnh: “Sư huynh… Ta…”

“… Thẩm Phi Tiếu? Ngươi làm sao vậy… Ngươi nói đi a… Thẩm Phi Tiếu…? Sao ngươi lại không nói?” Giờ khắc này, Tần Khai Dịch lệ rơi đầy mặt gào khóc: “Mie nó, con mie nó… ngươi không được chết a.”

|Tà Mị| Chương 85
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện