Tuy Tần Khai Dịch không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể lừa dối bản thân mình. Đã từng vô số lần hắn có suy nghĩ muốn giết chết Thẩm Phi Tiếu trở lại thế giới ban đầu. Nhưng một khi ảo tưởng thành hiện thực, Tần Khai Dịch lại khiếp sợ. Hắn ôm Thẩm Phi Tiếu dần dần mất đi sự sống, khóc rống lên như một đứa trẻ tuyệt vọng: “Thẩm Phi Tiếu… ngươi không được chết… Thẩm Phi Tiếu…”

Phong thần cổ có thể làm cho Tần Khai Dịch cảm nhận sinh mệnh Thẩm Phi Tiếu trôi qua rất nhanh. Tần Khai Dịch lại một lần nữa cảm nhận bản thân mình vô dụng.

Thẩm Phi Tiếu đã không còn sức lực để nói chuyện. Môi hắn trắng bệch không chút huyết sắc, tay dính đầy máu tươi nhìn Tần Khai Dịch gần ngay gang tấc liền run rẩy vươn tay lên.

Tần Khai Dịch nức nở, ôm chặt lấy người vào ngực, bộ dạng bi thương làm Tử Dương Bội đứng bên cạnh hoàn toàn mất đi ngôn ngữ.

Tử Dương Bội không cứu được Tần Khai Dịch, cũng như Tần Khai Dịch không cứu được Thẩm Phi Tiếu.

Thế giới trước mắt dần tối lại, tâm tình Thẩm Phi Tiếu lại cực kì bình tĩnh. Tâm ma của hắn đã quá nặng, cộng thêm hắn giao vũ lâm linh cho Tần Khai Dịch. Ngày thường tâm thần hắn rất ít khi được thanh tĩnh, trong đầu đều tràn ngập cảnh tượng huyết ***. Chỉ khi hắn ở chung với Tần Khai Dịch, sự thô bạo kia mới có thể bị áp chế.

Thẩm Phi Tiếu không lo cho Tần Khai Dịch. Hắn biết sư huynh hắn có thế giới riêng của mình, sẽ không cùng hắn bước vào hắc ám vô tận… như vậy cũng tốt.

Thân thể trở nên lạnh lẽo, Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh nghĩ. Từ khi hắn bước vào thế giới này, đã định trước hắn đơn độc một mình… lúc rời đi… cũng chỉ có mỗi một mình.

“Thẩm Phi Tiếu.” Giọng Tần Khai Dịch càng ngày càng mỏng manh. Miệng hắn tràn ra máu tươi nhiễm đỏ cả màu tóc trắng xóa, cả người hắn giống như cứ như thế tan biến đi.

Cuối cùng Tử Dương Bội vẫn không nhịn được tách hai người kia ra, kéo Tần Khai Dịch vào ngực mình.

“Tần Thạch, Tần Thạch…” Hốc mắt Tử Dương Bội đỏ lên, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: “Tần Thạch… đừng rời bỏ ta… Tần Thạch…”

Tần Khai Dịch đã không còn nghe được giọng Tử Dương Bội. Hắn cảm giác ngực mình giống như bị xé rách thành một lỗ thủng lớn, đau đớn làm hắn nhỏ giọng thì thào vài âm tiết thì cũng chẳng có thể nói được lời nào, ngũ quan cũng trở nên mơ hồ.

Đây là mùi vị của tử vong sao? Tần Khai Dịch nghĩ. Thật sự rất khó chịu a… Ngay cả lúc này, tên nhóc Thẩm Phi Tiếu kia cũng không quên an ủi hắn… Hắn… aiz…

“Tần Thạch… Tần Thạch… Thân thể ngươi làm sao vậy? Tần Thạch?” Tử Dương Bội bất khả tư nghị nhìn thân thể Tần Thạch dần dần trở nên trong suốt: “Ngươi… Ngươi vì cái gì…”

“Cuối cùng cũng được trở về.” Tần Khai Dịch mỏi mệt nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy có một lực lượng nào đó lôi kéo linh hồn mình đi.

Quả nhiên, không lâu sau, âm thanh hệ thống vang lên thông báo cuối cùng ngay bên tai Tần Khai Dịch.

|Hệ thống: hoàn thành nhiệm vụ bị Thẩm Phi Tiếu tự tay giết chết, đạt được 100% điểm tiến độ. Đếm ngược thời gian trở về: 5, 4, 3, 2…|

Phải trở về, Tần Khai Dịch ngẩn người. Chuyện vốn nên kích động ăn mừng nhưng không hiểu sao hắn lại thấy mất đi ý nghĩa vốn có. Đầu Tần Khai Dịch vô lực tựa vào vai Tử Dương Bội, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền — mệt mỏi… thật muốn… ngủ một giấc.

“Tần Thạch…” Biết mình vô lực xoay chuyển trời đất, Tử Dương Bội phát cuồng.

“Tử Dương Thi… Tử Dương Thi… Ta biết ta thiếu ngươi… nhưng ngươi vì cái gì… lại muốn bức ta đến nước này?” Không biết qua bao lâu, Tử Dương Bội chậm rãi đỡ Tần Khai Dịch nằm xuống, quay đầu trừng Tử Dương Thi mặt không đổi sắc đứng ở một bên.

“Ca ca, ngươi đương nhiên thiếu ta.” Tử Dương Thi lạnh lùng cười cười, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười ác độc: “Cũng vì ngươi, hắn mới chết. Hiện tại người người yêu nhất cũng chết đi, không phải là công bằng sao? Người này chết đi, chúng ta mới thanh toán xong a.”

“…” Tử Dương Bội nghe vậy ngược lại không nổi giận như Tử Dương Thi tưởng, lại lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi thật sự cho rằng hắn đã chết?”

“Cái gì?” Tử Dương Thi sửng sốt: “Ngươi có ý gì?”

“Đệ đệ thân yêu của ta.” Tử Dương Bội cười lại tựa như khóc: “Đệ đệ yêu quý của ta… Là ai nói cho ngươi biết Viêm Cốt chết?”

“… Năm đó không phải hắn đã đi theo Tiết Hiền sao?” Tử Dương Thi kinh ngạc thốt.

“Nhưng hắn không chết a.” Tử Dương Bội hờ hững nhìn Tử Dương Thi: “Hắn ở trong bí cảnh Tiết Hiền… còn sống.”

“…” Biểu tình Tử Dương Thi như gặp phải quỷ.

Người tính không bằng trời tính — Đại khái là nói Tử Dương Thi đi.

“Thôi, là ta thiếu ngươi.” Tử Dương Bội thấp giọng cười cười. Hắn ôm thi thể Tần Khai Dịch lên, cũng không thèm nhìn Thẩm Phi Tiếu còn nằm trên mặt đất, xoay người rời đi.

“… Không chết?” Tử Dương Thi giống như một pho tượng hóa đá, nhìn bóng dáng Tử Dương Bội ngơ ngác thì thào: “Viêm Cốt… không chết?”

Được rồi, trên cái thế giới này Tần Khai Dịch để lại một câu chuyện thê mỹ… nhưng lúc này đã không còn liên quan đến hắn nữa… Nhìn căn phòng quen thuộc… Tần Khai Dịch như muốn khóc rống lên… Hắn thật sự… trở lại.

Lảo đảo đi vào WC, Tần Khai Dịch nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương, nước mắt chảy dài — hắn thật sự trở lại, hắn thật sự… đã trở về thế giới vốn thuộc về hắn.

Máy tính còn phát ra ánh sáng mỏng manh, file word vẫn còn dang dở. Tần Khai Dịch chậm rãi ngồi xuống ghế, lẩm nhẩm từng chữ tiểu thuyết mình đã viết.

“Thẩm Phi Tiếu…” Khi nhìn đến cái tên kia, cuối cùng Tần Khai Dịch cũng nhịn không được, âm thanh trở nên nghẹn ngào khàn khàn: “Thẩm Phi Tiếu…”

Thẩm Phi Tiếu chết… Hắn trở lại… vì cái gì có thể trở lại được đây… vì Thẩm Phi Tiếu… chết a.

Gục đầu xuống bàn máy tính, Tần Khai Dịch không quan tâm đến hình tượng mà oa oa khóc lớn.

Trên thế giới này luôn luôn có vài lựa chọn khiến người đau đầu. Cho dù không nguyện ý, nhưng vẫn phải lựa chọn một đáp án.

“Không bao giờ viết tiểu thuyết nữa… không bao giờ viết nữa.” Từng chút từng chút một xóa bỏ bản thảo, Tần Khai Dịch giống như tự kỷ, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt.

Nhưng dù có xóa được bản thảo, nhưng những ký ức kia có thể xóa được sao? Lúc Tần Khai Dịch mỏi mệt ngã xuống giường, trong lòng tràn ngập lo âu cùng tuyệt vọng. Dù có nhắm mắt lại, nhưng trước mắt vẫn xuất hiện gương mặt trắng bệch của Thẩm Phi Tiếu. Bên tai vang lên cũng vang lên tiếng ‘sư huynh’ của Thẩm Phi Tiếu…

Có người… có lẽ ngươi không thể yêu hắn, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng mong quên được hắn.

Tuy Tần Khai Dịch luôn muốn được trở về nhà, nhưng khi hắn thật sự trở về… nhưng những khung cảnh tưởng chừng quen thuộc đó lại vô cùng xa lạ.

Thế giới kia… hắn chờ đợi đã được hơn hai mươi năm.

Dù sao hắn cũng được đạt được nguyện vọng của mình, Tần Khai Dịch vô tri vô giác ngủ thiếp đi.



Những ngày sau có thể nói là vô cùng bình thản.

Tần Khai Dịch quyết định không viết tiểu thuyết nữa. Lựa chọn cách thức không phúc hậu nhất – drop.

Không phải hắn không muốn viết… mà hắn… thật sự không dám viết.

Đến một ngày ngươi biết tất cả những thứ ngươi viết đều trở thành hiện thực… chỉ cần là người thì đều do dự. Vì ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết… ngươi có dám chắc mình sẽ không bị kéo vào thế giới đó nữa hay không.

Bỏ đi thói quen làm trạch nam, Tần Khai Dịch tìm được một công việc không tính là quá tốt. Làm một công nhân viên chức bình thường, có đôi khi hắn sẽ nhịn không được đọc comment về cuốn tiểu thuyết hắn viết. Nhìn một đống độc giả nào là bất đắc dĩ nào là phẫn nộ nhắn lại.

Hành vi này đối với Tần Khai Dịch không có ảnh hưởng gì đặc biệt, cho đến một ngày — hắn thấy được một comment.

“Kết thúc của cuốn tiểu thuyết này chính là Thẩm Phi Tiếu thích Tần Thạch, sau đó bọn họ cùng nhau chết đi.”

Nếu là trước kia, Tần Khai Dịch thấy những lời này phỏng chừng chỉ biết cười trừ. Dù sao trên thế giới này sinh vật mang tên hủ nữ không quá ít, nên không cần quá ngạc nhiên. Nhưng vì một nguyên nhân không rõ nào đó, Tần Khai Dịch lại nhìn chằm chằm vào khu comment, cho đến khi tàn thuốc suýt nữa đốt cháy ngón tay, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Chờ Tần Khai Dịch kịp phản ứng lại mới phát hiện… sau lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

“Ha hả.” Cười gượng hai tiếng, Tần Khai Dịch dập tắt tàn thuốc, miễn cưỡng cười quái dị: “Nhất định là ảo giác, tuyệt đối là… ảo giác.”

Nếu không phải ảo giác, sao hắn lại từ câu comment đó thấy bóng dáng người kia? Người kia đã chết, chết trước mặt mình… mà còn… bị chính tay mình hại chết. Tần Khai Dịch thở ra một hơi, thần tình mỏi mệt tắt máy tính.

Cuộc sống của hắn bây giờ rất bình thản, nhưng hắn sẽ không giống như trước kia mong chờ một kỳ ngộ gì đó xuất hiện. Dù sao công việc hiện tại rất bận rộn, Tần Khai Dịch mới phát hiện có đôi khi bình thản cũng là một loại hạnh phúc.

Nhưng ông trời sẽ thật sự nhân từ để Tần Khai Dịch cứ như vậy bình yên sinh sống sao?

Vận mệnh như một đứa trẻ nghịch ngợm, cũng như mê cung trộm chuyển thành một vòng tròn không lối thoát.

“Tần Khai Dịch, nghe nói lần này có người từ trên chuyển xuống đó.” Đồng nghiệp A nhiều chuyện nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Tần Khai Dịch dừng công việc trên tay, quay đầu lại: “Ai bị giáng chức sao?”

“Nghe nói là con trai ông chủ.” Đồng nghiệp A thấy Tần Khai Dịch hứng thú liền dũng cảm ‘tám’ tiếp: “Là cao phú soái nổi danh nha… tên là Thẩm… Thẩm gì đó?”

“Thẩm Phi Tiếu?” Tần Khai Dịch đờ đẫn thốt ra.

“Đúng vậy, sao cậu biết!” Đồng nghiệp A ngạc nhiên.

Nghe vậy đầu óc Tần Khai Dịch liền mê muội, thân thể trực tiếp rụng rời.

“Sư huynh.” Mơ mơ hồ hồ bên tai giống như có như không một âm thanh nam nhân trầm thấp: “Sao lại không cẩn thận đến vậy… lỡ như ngã thì làm sao đây.”

“…” Nhất định là ảo giác. Trước khi bất tỉnh, Tần Khai Dịch nắm chặt lấy áo người kia — Nhưng ảo giác này, tại sao lại giống thật quá vậy.

|Tà Mị| Chương 86
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện