Mấy viên đan dược này chính là do Lý Tiểu Dân lục được trong đan phòng của Công Tôn Bất Bại, rồi thuận tay cầm luôn, trong trướng hắn vẫn còn rất nhiều. Căn cứ theo như quyển trục mà Công Tôn Bất Bại lưu lại thì dược lực cũng không tồi, vì thế liền cấm mấy viên có dược tính bình thường cho hà mẫu ăn, quả nhiên thấy tinh thần của bà tốt hơn nhiều, sau đó lại gọi thấy thuốc đến xem rồi cho đơn thuốc tẩm bổ, sau đó cho người đưa gia đình Hà Quýnh thượng kinh, rồi Lý Tiểu Dân lại tiếp tục suất lĩnh đại quân, tiến thẳng về phía trước.
Đi tiếp hai ngày, rốt cục cũng theo kịp đại quân chủ lực của tần quý pho, hai đội quân lại hợp nhất, hướng về Kim Lăng.
Sau đó trên đường hành quân, Tần quý phi có Lý Tiểu Dân ở bên cạnh, tình nghĩa như vợ chồng, mỗi ngày đều ở trong trướng uyên ương hý thủy, vui sướng vô cùng. Đám thân binh hầu hạ mặc dù đầy bụng nghi ngờ về quan hệ của họ, nhưng mà nghĩ dù sao thì Lý Tiểu Dân cũng là thái giám, chắc cũng không làm được việc gì, hơn nữa còn được Lý Tiểu Dân tặng nhiều lễ vật, do đó đám nữ binh này cũng không dám nhiều chuyện.
Đại quân ngày đi đêm nghỉ, cuối cùng cũng tới được kinh thành. Tần quý phi lệnh cho đại quân đóng ngoài thành, chính mình thì mang theo đám tướng lĩnh vào thành trước để nghe lệnh.
Ngoài thành Kim Lăng, cách thành 10 dặm.
Đám văn võ bá quan của Nam Đường đều đang tụ tập, nghiêm nghị đừng chờ, dáng vẻ trông mong nhìn về phương xa, trông như đang ngóng đợi đại quân trở về vậy.
Ánh mặt trời nóng bức thiêu cháy cây cỏ, khiến quang cảnh tiêu điều vô cùng. Chúng quan viên cũng bị ánh mặt trời thiêu đốt, mồ hôi chảy ra đầy đầu, làm cho quan phục ướt đẫm. May mắn là còn có thể ngồi chờ trong trường đình, về phần bị nắng cháy thiêu đốt cũng chỉ có Tần lão tướng quân và nhị tướng mà thôi.
Bên trong trường đình, ngồi trên ba vị lão thần, là một lệ nhân tuyệt đại phong hoa. Chỉ thấy nàng ngày thường mắt ngọc mày ngài, da thịt trong suốt như ngọc, mặc một bộ cung trang hoa lệ, chính là chính cung nương nương đương triều, hoàng hậu chu thị nắm vẫn mệnh của hậu cung trong tay.
Địa vị của Tần quý phi, trong cung cũng rất tôn quý, chỉ kém mỗi Chu hoàng hậu, lần này xuất chinh khải hoàn trở về, Chu hoàng hậu tất nhiên là không thể chậm trễ, bởi vậy tự mình dẫn theo bá quan văn võ ra tiếp đón, nghỉ tại trường đình cách thành 10 dặm, chờ Tần quý phi và chúng tướng.
Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế cao, trên bàn tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc đang nâng một chung trà, đôi mắt đẹp nhìn về phương xa, khẽ mở đôi môi đào, lạnh nhạt nói: "Thám báo phái ra lúc trước đã hồi báo, đại quân của muội muội, sắp tới rồi sao?"
Tần lão tướng quân ngồi bên dưới vội nói: "Khải bẩm hoàng hậu nương nương, theo cấp báo, quý phi nương nương đã đem theo tướng lĩnh kiêm trình chạy đến, chẳng bao lâu sẽ tới thôi."
Tả tướng Chu Thái cũng cười nói: "Hoàng hậu nương nương không nên sốt ruột, nếu thám báo đã báo lại, vậy chúng ta chắc cũng không phải chờ bao lâu đâu, quý phi nương nương sẽ tới ngay thôi."
Mỹ nhân mỉm cười gật đầu, ánh mắt lướt quan ba vị lão thần, lạnh nhạt cười nói:.
"Muội muội cùng chúng tướng lần này lập công lao, thật sự là quá lớn, các vị ái khanh đã ai nghĩ qua, xem nên tặng bọn họ như thế nào chưa?"
Hữu tướng Tiền Tùng khom người cười nói: "Theo như lời nương nương phân phó, đám lão thân tuân lệnh nương nương."
Bởi vì Đường hoàng Lý Ngư có một khuyết điểm lớn, binh quyền đều nằm trong tay hoàng hậu. Chu hoàng hậu nhưng mà biết thân phận của mình vẫn kém hoàng đế, vì thế cố gắng ban thưởng cho bá quan và nhị tướng vào triều không phải tham bái, thấy mình cũng không phải quỳ. Miễn cho họ tuổi càng lúc càng già, sợ tham bái trên triều rồi lại ảnh hưởng đến lưng, như vậy lại càng thêm phiền toái.
Đối với ưu đại như vậy của hoàng hậu, Tiền Tùng tất nhiên hiểu rất rõ ràng. Chu hoàng hậu làm như vậy, hơn phân nửa là vì cha nàng, hoặc là để lấy hảo cảm của Tần lão tướng quân, mơ hồ lúc này hai nhà đã có xu thế liên hợp. Thanh thế của hai nhà hợp lại tăng mạnh, tại các phương diện đều ẩn ẩn có sự ngăn chặn với phe cánh của Tiền Tùng.
Chẳng qua Tiền Tùng lại âm thầm cười lạnh: Chính mình đã khổ tâm kinh doanh nhiều năm, há lại có thể dễ dàng bị áp chế như vậy sao! Hai nhà này liên hợp, hiển nhiên là vì sợ mình, mấy năm nay mình xuất tiền xuất lực, trợ giúp Âm Sơn phái chấn hưng đạo môn, quả thật thu được nhiều điều tốt. Chỉ sợ Âm Sơn phái phục hồi thực lực, diệt trừ nốt những lão đạo sĩ của Quy Sơn phái, lúc đó thì thiên hạ Đại Đường, há còn có đường sống cho hai nhà này sao!
Nhưng tình hình hiện tại lại có vẻ bất lợi cho Tiền gia, Tiền Tùng cũng chỉ đành nhẫn nại, đợi ngày sau mà thôi.
Chu hoàng hậu ngưng trọng nhìn hắn, trong ánh mắt đầy thâm ý, như cười nói: "Tiền tướng quá khiêm nhường rồi. Ta chỉ là hạng nữ lưu, nay cùng ba vị ái khanh thương lượng, chọn ra tặng phẩm mà thôi."
Bốn người còn đang trong trường đình thương nghị, đột nhiên nhìn thấy một chiến mã từ xa báo lại, đang chạy vội đến ngoài đình, sau đó thám binh vội xuống ngựa, lớn tiếng bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương và chư vị tướng lãnh, đã chỉ còn cách đây 1 dặm!"
Trên mặt Chu hoàng hậu xuất hiện ý cười, nàng chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Muội muội tới, chúng ta đi nghênh đón nàng thôi!"
Nhìn nàng yêu kiều đi ra ngoài trướng đình, ba vị lão thần cũng vội vàng ra theo, dẫn theo đám bá quan văn võ cùng tiến về phía trước nghênh đón.
Không bao lâu, bụi đất ở xa xa bốc lên, hơn mấy trăm chiến mã phi nhanh tới, theo sau là rất nhiều bộ binh, chính là đại quân chinh phạt phản tặc đã khải hoàn trở về.
Thúc ngựa đi đầu, chính là một vị nữ tướng anh võ xinh đẹp vô cùng, trên người mặc khôi giáp, là phục sắc của thống soái đại quân Nam Đường, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra kim quang tứ phía, chói mắt mọi người. Thần thái bay cao, xinh đẹp như tranh vẽ, nữ tướng này mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều có phong phạm cân quắc anh thư, khiến trái tin mọi người đập mạnh.
Bên tay phải của nàng, một con ngựa đi hơi ở phía sau một chút, chính là một gã tiểu tướng quân, răng trắng môi hồng, thanh tuấn anh tú vô cùng, thân mặc ngân khôi ngân giáp, trên mặt mang nụ cười cung kính, thúc ngựa phi sau vị nữ tướng.
Ở phía sau, chính là đại quân chinh thảo của triều đình, lần này cũng tới Kim Lăng, tiếp nhận phong thưởng. Đám người này đối với tặng phẩm vô cùng vui mừng và hưng phấn. Nhân số bọn họ đông đảo, chẳng những không có giảm bớt, mà ngược lại còn tăng thêm rất nhiều người.
Trong mắt bá quan, số quân gia tăng này chỉ cần liếc mắt là thấy được. Mặc dù trên người đều mặc một thân võ tướng đi giữa đại quân, nhưng trong mắt vẫn có nét khiếp đảm mơ hồ.
Những người này chính là đám đầu lĩnh của sơn trại đã đầu hàng triều đình, cũng tới nhận phong thưởng, sau này sẽ đều là mệnh quan triều đình, nhưng tính trên thân phận, họ vẫn sợ bị triều đình truy xét rồi giáng tội tạo phản, vì thế tâm trạng rất bất an, vẻ mặt cũng rất cẩn thận, hoàn toàn khác hẳn đám quan quân tự lập công lao.
Lý Tiểu Dân cưỡi ngựa, đi sau Tần quý phi, chứng kiến bá quan tụ tập, phía trước lại có một vị mỹ nhân đầy uy nghiêm đang mỉm cười chờ đợi, hắn trong lòng thầm mừng, vội vàng đi tới.
Chu hoàng hậu đứng đợi ở trên quan đạo, mỉm cười nhìn Tần quý phi cùng chúng tướng lĩnh đang đi tới, thấy Tần quý phi xuống ngựa, tuy là trên thân vẫn mang khôi giáp, nhưng vẫn quỳ bái, cười nói: "Làm sao dám làm phiền tỷ tỷ tự mình đến đón tiếp mọi người chứ!"
Chu hoàng hậu vội tới trước đỡ Tần quý phi đứng lên, cười nói: "Muội muội, lần này em lập công lớn, thiên hạ đều biết, tỷ tỷ sao lại dám không tới tiếp đón chứ?"
Hai vị tuyệt sắc giai nhân dìu đỡ lẫn nhau, hai phông cách xinh đẹp bất đồng cùng ở một chỗ, nhưng bá quan nào dám chiêm ngưỡng cảnh đẹp này, chỉ dám quỳ trên mặt đất, trong miệng đều lớn tiếng nịnh bợ, nói là Đại Đường quốc vận đại cát nên mới có được hoàng hậu và quý phi chung vai phân ưu với hoàng thượng, chỉ một lần đã đánh tan sơn tặc Cự Sơn, khiến thiên hạ được thái bình!
Duy nhất có dũng khí vừa quỳ trên mặt đất vừa chiêm ngưỡng hai vị nương nương, đích thật cũng chỉ có Lý phó soái Lý Tiểu Dân mà thôi. Hắn nhìn hai vị mỹ nữ này mỉm cười đứng cùng nhau, ánh mắt không khỏi sáng lên, quỳ trên mặt đất, quên cả đứng dậy.
Mãi đến khi Chu hoàng hậu khẽ hé môi anh đào, giọng oanh vàng lên tiếng: "Chư vị ái khanh, miễn lễ bình thân!" Tất cả mọi người đều đứng lên, Lý Tiểu Dân trong lòng cũng có chút thất vọng, biết là vị mỹ nữ kia chắc chắn sẽ không tự thân đến đỡ mình dậy, vì thế đành ủ rũ đứng dậy, trong lòng âm thầm cảm thán.
Bên này, Chu hoàng hậu dắt tay Tần quý phi, cần thận đánh giá. Chỉ thấy nàng tuy vừa chinh chiến sa trường, màu da có hơi tối đi, nhưng lại thêm một cỗ khí chất dịu dàng nhu thuận, trên mặt cũng như là ngọc thể đều thướt tha hơn nhiều, đầy sức quyến rũ nữ tính, khiến trong lòng Chu hoàng hậu không khỏi lấy làm kỳ quái: Chẳng lẽ, xuất chinh tác chiến có thể làm cho nữ tử càng thêm xinh đẹp mê người hơn sao? Đám thủ lĩnh đại quân lúc này cũng đã chạy tối trường đình, quỳ gối thi lễ với hoàng hậu, sau đó hộ tống hoàng hậu và bá quan, cùng tiến về thành Kim Lăng.
Chu hoàng hậu thân thiết kéo Tần quý phi, ngồi trên phượng liễn, buông rèm lại, rồi cùng nhân mã vào thành Kim Lăng.
Bên ngoài quan đạo ở cửa thành, dân chúng tụ tập hai bên, chen nhau mà đứng, lớn tiếng hoan hô đại quân chiến thắng, thầm nghĩ đại quân anh dũng, xuất chính thời gian ngắn như vậy mà có thể phá tan phản tặc, khiến dân chúng không phải lo lắng chiến loạn.
Lý Tiểu Dân đi giữa, nghe thấy dân chúng nhiệt liệt hoan hô, cũng không thể hiện quá vui mừng, chỉ ôm quyền hoàn lễ với dân chúng.
Dân chúng trong thấy một vị thiếu niên áo bào trắng mặc ngân giáp đi đầu đại quân, cũng rất kinh ngạc, không biết vị tướng quân kia có lại lịch gì.
Có người biết, liền vô cùng hưng phấn nói ra: "Vị thiếu niên kia, chính là công công trong cung, chính là vị Lý công công nổi danh đó!"
Người nghe thấy đều âm thầm cảm thán: "Tại sao lại là thái giám chứ? Thật là đáng tiếc, nhân tài như vậy, lại đi làm thái giám, đúng thật là lãng phí quá!"
Vừa nghe thấy người kia kinh hô: "Lý công công? Chẳng lẽ chính là Lý công công được phong là "Linh Tú Chân Nhân" sao?
Ta nghe nói hắn luận võ, đánh bại Tiền thống lĩnh Ngự Lâm Quân, trở thành phó soái đại quân, chẳng lẽ chính là vị đó?"
Sau khi nhận được câu trả lời, dân chúng đều nhao nhao lên muốn nhìn mặt hắn, xem vị công công anh tuấn thập toàn này.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và sùng bái của dân chúng đang tiến đến như thủy triều, lớn tiếng kêu tên mình, dù khiêm nhường đến mấy, Lý Tiểu Dân cũng cảm thấy trong lòng phiêu phiêu, mỉm cười hoàn lễ với dân chúng, ngập tràn đắc ý dẫn chúng tướng đến hoàng cung, tâm lý mừng rỡ nghĩ thầm:.
"Tư vị làm anh hùng quả là không tồi, khó trách nhiều người lại ôm mộng nổi danh như vậy!"
Vào đến hoàng thành, bá quan liền dạt ra hai bên, để chúng tướng lên điện bái kiến Chu hoàng hậu, tiếp nhận phong thưởng.
Tần quỳ phi bởi vì là hoàng phi, chưa từng lên điện, bởi vậy do Chu hoàng hậu ở sau rèm tuyên bố, công tích của nàng quá lớn, bởi vậy phong thưởng cho nàng tơ lụa ngàn tấm, tuấn mã trăm con, cộng thêm một mảnh phong địa, để nàng làm thái ấp.
Sau Tần quý phi, người đầu tiên tiếp nhận phong thưởng chính là phó soái đại quân Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân nhìn không chớp mắt đi lên điện, quỳ gối trước ngọc thai, nghe mỹ nhân ở sau rèm ôn nhu nói: "Lý khanh gia, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn xem!"
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân phía sau rèm, tầm thần phiêu đãng, nghe nàng cười nói: "Công lao của Lý khanh gia, bổn cung cũng đã nghe Tần nguyên soái nói qua. Hiện tại ban thưởng tơ lụa trăm tấm, phong ngươi làm An Nam Tướng Quân, quan bậc nhị phẩm, là phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân, hiệp trợ cũng Tiền Ngũ Lâm tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm Quân, bảo vệ kinh sư."
Lý Tiểu Dân khấu đầu tạ ơn, trong lòng lại thầm nghĩ: "Annan (An Nam)? Ta còn nhớ có một vị trưởng thư ký liên hợp quốc! Tên cũng là như vậy, không biết sau này có biến thành hắc nhân (da đen) luôn không."
Trên mặt Tiền Tùng âm thầm cười lạnh. Chình mình hao tổn tâm cơ, tặng rất nhiều lễ vậy rồi dung bao nhiêu kế sách, mới đả động được hoàng đế, để hắn phong Tiền Ngũ Lâm quản lý ngự lâm quân, bây giờ đã lập được căn cơ trong ngự lâm quân. Chu hoàng hậu này chỉ phái một thái giám đến, lại muốn đoạt quân quyền trong tay hắn sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Kế tiếp, Tần Nghi Phúc cũng chúng tướng đều tiến lên nghe sắc phong, mỗi người đều được phong thưởng, kể cả đám đầu lĩnh Cự Sơn đầu hàng cũng được phong quan, nghe lệnh dưới trướng của Lý Tiểu Dân và Tần Nghi Phúc.
Phong thưởng xong xuôi, Tiền Tùng lại bước lên một bước, khom người hành lễ nói: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, đại quân Bắc Triệu ngo ngoe muốn động, chỉ sợ muốn gây bất lợi với chúng ta. Bởi vậy lão thần tấu xin, không bằng để Tần tướng quân suất quân phương Bắc, hiệp trợ bảo vệ biên cương, tránh cho đại quân Bắc Triệu có động."
Đám quan viên hệ phái của hắn, tất cả đều lên tiếng tấu xin, phụ họa theo.
Phía sau tầm rèm, Chu hoàng hậu liếc mắt nhìn Tần lão tướng quân, thanh âm uy nghiêm vang lên: "Tần lão tướng quân, ngươi có ý kiến gì không?"
Tần lão tướng quân cúi đầu suy nghĩ, phòng vệ ở biên cương phương Bắc quả thật quá mỏng, mà gần đây Bắc Triệu lại thường xuyên điều động quân đội, thanh thế rất lớn, nếu không phòng bị, một khi bị quân Bắc Triệu công tới, chỉ sợ là quân đội ở biên cảnh khó lòng chống đỡ. Huống chi lần này phái đi lại chính là cháu mình, trong tay còn có một chi quân đội mạnh mẽ, phụ tử bọn họ lại đồng tâm, cùng chống Bắc Triệu, cũng tăng thêm thức lực của nhà mình, vì thế liền hướng lên hành lễ nói: "Tiền tướng quốc nói phải. Lão thần cũng nguyện tiến cử tôn nhi suất quân đi hiệp trợ!"
Thấy Tần lão tướng quân lên tiếng, đám võ tướng trong triều cũng tiến lên phụ họa, đều nói cần phải tăng mạnh phòng vệ cho biên giới phương Bắc.
Thấy đám đại quan đều nói như vậy, Chu hoàng hậu cũng gật đầu đáp ứng, liền hạ lệnh cho Tần Nghi Phúc suất quân phương Bắc kháng Triệu.
Sau đó, chúng bá quan đều lễ bái, rồi cùng cáo lui.
Lý Tiểu Dân vừa ra đến ngoài, liền ngay lập tức có quan viên đến hành lễ, vẻ mặt tươi cười, liều mạng muốn kết giao với hắn, hy vọng có thể làm quen được với vị hồng nhân bên cạnh hoàng hậu nương nương này.
Lý Tiểu Dân mỉm cười hoàn lễ, lấy khiêm nhường đối đãi, đi tới chào hỏi Tần lão tướng quân và nhị tướng, sau đó thì ra về. Tất nhiên là cũng có nhiều vị đại quan đến phủ hắn bái kiến, đưa tặng hậu lễ, cố gắng nịnh hót, muốn hắn có thể nói giúp vài cây lên trên, chính mình cảm kích vô cùng.
Phủ đệ của hắn bây giờ, mặc dù là hoàng hậu khâm thưởng, nhưng hắn cũng không ở đó, chỗ này chỉ là để cất một ít tài vật mà thôi. Mà hắn trong thành Kim Lăng, cũng đã mua mấy hào trạch khác, bây giờ trừ Vân phi và Lan Nhi, Tiêu Thục Phi cùng Thanh Lăng ở ngoại trạch, lại mua thêm một chỗ hào trạch u tĩnh nữa, để cho mẹ con Tống Tích Tích ở, cũng mua tỳ nữ hầu hạ. Trong phủ dùng thuật hạ cấm chế, ngoài cửa lại cho thân binh tận tâm của mình canh giữ, không để các nàng trốn thoát.
Sau khi an bài mọi chuyện, Lý Tiểu Dân vội vã rời phủ, thúc ngựa đến phủ đệ của Tiêu Thục Phi. Hắn xuất chinh lâu như vậy, cũng rất hoài niệm vị kiều thê ôn nhu này, cũng không thể quên được nữ nhi thanh lệ xuất chúng của nàng.
Đi tiếp hai ngày, rốt cục cũng theo kịp đại quân chủ lực của tần quý pho, hai đội quân lại hợp nhất, hướng về Kim Lăng.
Sau đó trên đường hành quân, Tần quý phi có Lý Tiểu Dân ở bên cạnh, tình nghĩa như vợ chồng, mỗi ngày đều ở trong trướng uyên ương hý thủy, vui sướng vô cùng. Đám thân binh hầu hạ mặc dù đầy bụng nghi ngờ về quan hệ của họ, nhưng mà nghĩ dù sao thì Lý Tiểu Dân cũng là thái giám, chắc cũng không làm được việc gì, hơn nữa còn được Lý Tiểu Dân tặng nhiều lễ vật, do đó đám nữ binh này cũng không dám nhiều chuyện.
Đại quân ngày đi đêm nghỉ, cuối cùng cũng tới được kinh thành. Tần quý phi lệnh cho đại quân đóng ngoài thành, chính mình thì mang theo đám tướng lĩnh vào thành trước để nghe lệnh.
Ngoài thành Kim Lăng, cách thành 10 dặm.
Đám văn võ bá quan của Nam Đường đều đang tụ tập, nghiêm nghị đừng chờ, dáng vẻ trông mong nhìn về phương xa, trông như đang ngóng đợi đại quân trở về vậy.
Ánh mặt trời nóng bức thiêu cháy cây cỏ, khiến quang cảnh tiêu điều vô cùng. Chúng quan viên cũng bị ánh mặt trời thiêu đốt, mồ hôi chảy ra đầy đầu, làm cho quan phục ướt đẫm. May mắn là còn có thể ngồi chờ trong trường đình, về phần bị nắng cháy thiêu đốt cũng chỉ có Tần lão tướng quân và nhị tướng mà thôi.
Bên trong trường đình, ngồi trên ba vị lão thần, là một lệ nhân tuyệt đại phong hoa. Chỉ thấy nàng ngày thường mắt ngọc mày ngài, da thịt trong suốt như ngọc, mặc một bộ cung trang hoa lệ, chính là chính cung nương nương đương triều, hoàng hậu chu thị nắm vẫn mệnh của hậu cung trong tay.
Địa vị của Tần quý phi, trong cung cũng rất tôn quý, chỉ kém mỗi Chu hoàng hậu, lần này xuất chinh khải hoàn trở về, Chu hoàng hậu tất nhiên là không thể chậm trễ, bởi vậy tự mình dẫn theo bá quan văn võ ra tiếp đón, nghỉ tại trường đình cách thành 10 dặm, chờ Tần quý phi và chúng tướng.
Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế cao, trên bàn tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc đang nâng một chung trà, đôi mắt đẹp nhìn về phương xa, khẽ mở đôi môi đào, lạnh nhạt nói: "Thám báo phái ra lúc trước đã hồi báo, đại quân của muội muội, sắp tới rồi sao?"
Tần lão tướng quân ngồi bên dưới vội nói: "Khải bẩm hoàng hậu nương nương, theo cấp báo, quý phi nương nương đã đem theo tướng lĩnh kiêm trình chạy đến, chẳng bao lâu sẽ tới thôi."
Tả tướng Chu Thái cũng cười nói: "Hoàng hậu nương nương không nên sốt ruột, nếu thám báo đã báo lại, vậy chúng ta chắc cũng không phải chờ bao lâu đâu, quý phi nương nương sẽ tới ngay thôi."
Mỹ nhân mỉm cười gật đầu, ánh mắt lướt quan ba vị lão thần, lạnh nhạt cười nói:.
"Muội muội cùng chúng tướng lần này lập công lao, thật sự là quá lớn, các vị ái khanh đã ai nghĩ qua, xem nên tặng bọn họ như thế nào chưa?"
Hữu tướng Tiền Tùng khom người cười nói: "Theo như lời nương nương phân phó, đám lão thân tuân lệnh nương nương."
Bởi vì Đường hoàng Lý Ngư có một khuyết điểm lớn, binh quyền đều nằm trong tay hoàng hậu. Chu hoàng hậu nhưng mà biết thân phận của mình vẫn kém hoàng đế, vì thế cố gắng ban thưởng cho bá quan và nhị tướng vào triều không phải tham bái, thấy mình cũng không phải quỳ. Miễn cho họ tuổi càng lúc càng già, sợ tham bái trên triều rồi lại ảnh hưởng đến lưng, như vậy lại càng thêm phiền toái.
Đối với ưu đại như vậy của hoàng hậu, Tiền Tùng tất nhiên hiểu rất rõ ràng. Chu hoàng hậu làm như vậy, hơn phân nửa là vì cha nàng, hoặc là để lấy hảo cảm của Tần lão tướng quân, mơ hồ lúc này hai nhà đã có xu thế liên hợp. Thanh thế của hai nhà hợp lại tăng mạnh, tại các phương diện đều ẩn ẩn có sự ngăn chặn với phe cánh của Tiền Tùng.
Chẳng qua Tiền Tùng lại âm thầm cười lạnh: Chính mình đã khổ tâm kinh doanh nhiều năm, há lại có thể dễ dàng bị áp chế như vậy sao! Hai nhà này liên hợp, hiển nhiên là vì sợ mình, mấy năm nay mình xuất tiền xuất lực, trợ giúp Âm Sơn phái chấn hưng đạo môn, quả thật thu được nhiều điều tốt. Chỉ sợ Âm Sơn phái phục hồi thực lực, diệt trừ nốt những lão đạo sĩ của Quy Sơn phái, lúc đó thì thiên hạ Đại Đường, há còn có đường sống cho hai nhà này sao!
Nhưng tình hình hiện tại lại có vẻ bất lợi cho Tiền gia, Tiền Tùng cũng chỉ đành nhẫn nại, đợi ngày sau mà thôi.
Chu hoàng hậu ngưng trọng nhìn hắn, trong ánh mắt đầy thâm ý, như cười nói: "Tiền tướng quá khiêm nhường rồi. Ta chỉ là hạng nữ lưu, nay cùng ba vị ái khanh thương lượng, chọn ra tặng phẩm mà thôi."
Bốn người còn đang trong trường đình thương nghị, đột nhiên nhìn thấy một chiến mã từ xa báo lại, đang chạy vội đến ngoài đình, sau đó thám binh vội xuống ngựa, lớn tiếng bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương và chư vị tướng lãnh, đã chỉ còn cách đây 1 dặm!"
Trên mặt Chu hoàng hậu xuất hiện ý cười, nàng chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Muội muội tới, chúng ta đi nghênh đón nàng thôi!"
Nhìn nàng yêu kiều đi ra ngoài trướng đình, ba vị lão thần cũng vội vàng ra theo, dẫn theo đám bá quan văn võ cùng tiến về phía trước nghênh đón.
Không bao lâu, bụi đất ở xa xa bốc lên, hơn mấy trăm chiến mã phi nhanh tới, theo sau là rất nhiều bộ binh, chính là đại quân chinh phạt phản tặc đã khải hoàn trở về.
Thúc ngựa đi đầu, chính là một vị nữ tướng anh võ xinh đẹp vô cùng, trên người mặc khôi giáp, là phục sắc của thống soái đại quân Nam Đường, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra kim quang tứ phía, chói mắt mọi người. Thần thái bay cao, xinh đẹp như tranh vẽ, nữ tướng này mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều có phong phạm cân quắc anh thư, khiến trái tin mọi người đập mạnh.
Bên tay phải của nàng, một con ngựa đi hơi ở phía sau một chút, chính là một gã tiểu tướng quân, răng trắng môi hồng, thanh tuấn anh tú vô cùng, thân mặc ngân khôi ngân giáp, trên mặt mang nụ cười cung kính, thúc ngựa phi sau vị nữ tướng.
Ở phía sau, chính là đại quân chinh thảo của triều đình, lần này cũng tới Kim Lăng, tiếp nhận phong thưởng. Đám người này đối với tặng phẩm vô cùng vui mừng và hưng phấn. Nhân số bọn họ đông đảo, chẳng những không có giảm bớt, mà ngược lại còn tăng thêm rất nhiều người.
Trong mắt bá quan, số quân gia tăng này chỉ cần liếc mắt là thấy được. Mặc dù trên người đều mặc một thân võ tướng đi giữa đại quân, nhưng trong mắt vẫn có nét khiếp đảm mơ hồ.
Những người này chính là đám đầu lĩnh của sơn trại đã đầu hàng triều đình, cũng tới nhận phong thưởng, sau này sẽ đều là mệnh quan triều đình, nhưng tính trên thân phận, họ vẫn sợ bị triều đình truy xét rồi giáng tội tạo phản, vì thế tâm trạng rất bất an, vẻ mặt cũng rất cẩn thận, hoàn toàn khác hẳn đám quan quân tự lập công lao.
Lý Tiểu Dân cưỡi ngựa, đi sau Tần quý phi, chứng kiến bá quan tụ tập, phía trước lại có một vị mỹ nhân đầy uy nghiêm đang mỉm cười chờ đợi, hắn trong lòng thầm mừng, vội vàng đi tới.
Chu hoàng hậu đứng đợi ở trên quan đạo, mỉm cười nhìn Tần quý phi cùng chúng tướng lĩnh đang đi tới, thấy Tần quý phi xuống ngựa, tuy là trên thân vẫn mang khôi giáp, nhưng vẫn quỳ bái, cười nói: "Làm sao dám làm phiền tỷ tỷ tự mình đến đón tiếp mọi người chứ!"
Chu hoàng hậu vội tới trước đỡ Tần quý phi đứng lên, cười nói: "Muội muội, lần này em lập công lớn, thiên hạ đều biết, tỷ tỷ sao lại dám không tới tiếp đón chứ?"
Hai vị tuyệt sắc giai nhân dìu đỡ lẫn nhau, hai phông cách xinh đẹp bất đồng cùng ở một chỗ, nhưng bá quan nào dám chiêm ngưỡng cảnh đẹp này, chỉ dám quỳ trên mặt đất, trong miệng đều lớn tiếng nịnh bợ, nói là Đại Đường quốc vận đại cát nên mới có được hoàng hậu và quý phi chung vai phân ưu với hoàng thượng, chỉ một lần đã đánh tan sơn tặc Cự Sơn, khiến thiên hạ được thái bình!
Duy nhất có dũng khí vừa quỳ trên mặt đất vừa chiêm ngưỡng hai vị nương nương, đích thật cũng chỉ có Lý phó soái Lý Tiểu Dân mà thôi. Hắn nhìn hai vị mỹ nữ này mỉm cười đứng cùng nhau, ánh mắt không khỏi sáng lên, quỳ trên mặt đất, quên cả đứng dậy.
Mãi đến khi Chu hoàng hậu khẽ hé môi anh đào, giọng oanh vàng lên tiếng: "Chư vị ái khanh, miễn lễ bình thân!" Tất cả mọi người đều đứng lên, Lý Tiểu Dân trong lòng cũng có chút thất vọng, biết là vị mỹ nữ kia chắc chắn sẽ không tự thân đến đỡ mình dậy, vì thế đành ủ rũ đứng dậy, trong lòng âm thầm cảm thán.
Bên này, Chu hoàng hậu dắt tay Tần quý phi, cần thận đánh giá. Chỉ thấy nàng tuy vừa chinh chiến sa trường, màu da có hơi tối đi, nhưng lại thêm một cỗ khí chất dịu dàng nhu thuận, trên mặt cũng như là ngọc thể đều thướt tha hơn nhiều, đầy sức quyến rũ nữ tính, khiến trong lòng Chu hoàng hậu không khỏi lấy làm kỳ quái: Chẳng lẽ, xuất chinh tác chiến có thể làm cho nữ tử càng thêm xinh đẹp mê người hơn sao? Đám thủ lĩnh đại quân lúc này cũng đã chạy tối trường đình, quỳ gối thi lễ với hoàng hậu, sau đó hộ tống hoàng hậu và bá quan, cùng tiến về thành Kim Lăng.
Chu hoàng hậu thân thiết kéo Tần quý phi, ngồi trên phượng liễn, buông rèm lại, rồi cùng nhân mã vào thành Kim Lăng.
Bên ngoài quan đạo ở cửa thành, dân chúng tụ tập hai bên, chen nhau mà đứng, lớn tiếng hoan hô đại quân chiến thắng, thầm nghĩ đại quân anh dũng, xuất chính thời gian ngắn như vậy mà có thể phá tan phản tặc, khiến dân chúng không phải lo lắng chiến loạn.
Lý Tiểu Dân đi giữa, nghe thấy dân chúng nhiệt liệt hoan hô, cũng không thể hiện quá vui mừng, chỉ ôm quyền hoàn lễ với dân chúng.
Dân chúng trong thấy một vị thiếu niên áo bào trắng mặc ngân giáp đi đầu đại quân, cũng rất kinh ngạc, không biết vị tướng quân kia có lại lịch gì.
Có người biết, liền vô cùng hưng phấn nói ra: "Vị thiếu niên kia, chính là công công trong cung, chính là vị Lý công công nổi danh đó!"
Người nghe thấy đều âm thầm cảm thán: "Tại sao lại là thái giám chứ? Thật là đáng tiếc, nhân tài như vậy, lại đi làm thái giám, đúng thật là lãng phí quá!"
Vừa nghe thấy người kia kinh hô: "Lý công công? Chẳng lẽ chính là Lý công công được phong là "Linh Tú Chân Nhân" sao?
Ta nghe nói hắn luận võ, đánh bại Tiền thống lĩnh Ngự Lâm Quân, trở thành phó soái đại quân, chẳng lẽ chính là vị đó?"
Sau khi nhận được câu trả lời, dân chúng đều nhao nhao lên muốn nhìn mặt hắn, xem vị công công anh tuấn thập toàn này.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và sùng bái của dân chúng đang tiến đến như thủy triều, lớn tiếng kêu tên mình, dù khiêm nhường đến mấy, Lý Tiểu Dân cũng cảm thấy trong lòng phiêu phiêu, mỉm cười hoàn lễ với dân chúng, ngập tràn đắc ý dẫn chúng tướng đến hoàng cung, tâm lý mừng rỡ nghĩ thầm:.
"Tư vị làm anh hùng quả là không tồi, khó trách nhiều người lại ôm mộng nổi danh như vậy!"
Vào đến hoàng thành, bá quan liền dạt ra hai bên, để chúng tướng lên điện bái kiến Chu hoàng hậu, tiếp nhận phong thưởng.
Tần quỳ phi bởi vì là hoàng phi, chưa từng lên điện, bởi vậy do Chu hoàng hậu ở sau rèm tuyên bố, công tích của nàng quá lớn, bởi vậy phong thưởng cho nàng tơ lụa ngàn tấm, tuấn mã trăm con, cộng thêm một mảnh phong địa, để nàng làm thái ấp.
Sau Tần quý phi, người đầu tiên tiếp nhận phong thưởng chính là phó soái đại quân Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân nhìn không chớp mắt đi lên điện, quỳ gối trước ngọc thai, nghe mỹ nhân ở sau rèm ôn nhu nói: "Lý khanh gia, ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn xem!"
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân phía sau rèm, tầm thần phiêu đãng, nghe nàng cười nói: "Công lao của Lý khanh gia, bổn cung cũng đã nghe Tần nguyên soái nói qua. Hiện tại ban thưởng tơ lụa trăm tấm, phong ngươi làm An Nam Tướng Quân, quan bậc nhị phẩm, là phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân, hiệp trợ cũng Tiền Ngũ Lâm tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm Quân, bảo vệ kinh sư."
Lý Tiểu Dân khấu đầu tạ ơn, trong lòng lại thầm nghĩ: "Annan (An Nam)? Ta còn nhớ có một vị trưởng thư ký liên hợp quốc! Tên cũng là như vậy, không biết sau này có biến thành hắc nhân (da đen) luôn không."
Trên mặt Tiền Tùng âm thầm cười lạnh. Chình mình hao tổn tâm cơ, tặng rất nhiều lễ vậy rồi dung bao nhiêu kế sách, mới đả động được hoàng đế, để hắn phong Tiền Ngũ Lâm quản lý ngự lâm quân, bây giờ đã lập được căn cơ trong ngự lâm quân. Chu hoàng hậu này chỉ phái một thái giám đến, lại muốn đoạt quân quyền trong tay hắn sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Kế tiếp, Tần Nghi Phúc cũng chúng tướng đều tiến lên nghe sắc phong, mỗi người đều được phong thưởng, kể cả đám đầu lĩnh Cự Sơn đầu hàng cũng được phong quan, nghe lệnh dưới trướng của Lý Tiểu Dân và Tần Nghi Phúc.
Phong thưởng xong xuôi, Tiền Tùng lại bước lên một bước, khom người hành lễ nói: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, đại quân Bắc Triệu ngo ngoe muốn động, chỉ sợ muốn gây bất lợi với chúng ta. Bởi vậy lão thần tấu xin, không bằng để Tần tướng quân suất quân phương Bắc, hiệp trợ bảo vệ biên cương, tránh cho đại quân Bắc Triệu có động."
Đám quan viên hệ phái của hắn, tất cả đều lên tiếng tấu xin, phụ họa theo.
Phía sau tầm rèm, Chu hoàng hậu liếc mắt nhìn Tần lão tướng quân, thanh âm uy nghiêm vang lên: "Tần lão tướng quân, ngươi có ý kiến gì không?"
Tần lão tướng quân cúi đầu suy nghĩ, phòng vệ ở biên cương phương Bắc quả thật quá mỏng, mà gần đây Bắc Triệu lại thường xuyên điều động quân đội, thanh thế rất lớn, nếu không phòng bị, một khi bị quân Bắc Triệu công tới, chỉ sợ là quân đội ở biên cảnh khó lòng chống đỡ. Huống chi lần này phái đi lại chính là cháu mình, trong tay còn có một chi quân đội mạnh mẽ, phụ tử bọn họ lại đồng tâm, cùng chống Bắc Triệu, cũng tăng thêm thức lực của nhà mình, vì thế liền hướng lên hành lễ nói: "Tiền tướng quốc nói phải. Lão thần cũng nguyện tiến cử tôn nhi suất quân đi hiệp trợ!"
Thấy Tần lão tướng quân lên tiếng, đám võ tướng trong triều cũng tiến lên phụ họa, đều nói cần phải tăng mạnh phòng vệ cho biên giới phương Bắc.
Thấy đám đại quan đều nói như vậy, Chu hoàng hậu cũng gật đầu đáp ứng, liền hạ lệnh cho Tần Nghi Phúc suất quân phương Bắc kháng Triệu.
Sau đó, chúng bá quan đều lễ bái, rồi cùng cáo lui.
Lý Tiểu Dân vừa ra đến ngoài, liền ngay lập tức có quan viên đến hành lễ, vẻ mặt tươi cười, liều mạng muốn kết giao với hắn, hy vọng có thể làm quen được với vị hồng nhân bên cạnh hoàng hậu nương nương này.
Lý Tiểu Dân mỉm cười hoàn lễ, lấy khiêm nhường đối đãi, đi tới chào hỏi Tần lão tướng quân và nhị tướng, sau đó thì ra về. Tất nhiên là cũng có nhiều vị đại quan đến phủ hắn bái kiến, đưa tặng hậu lễ, cố gắng nịnh hót, muốn hắn có thể nói giúp vài cây lên trên, chính mình cảm kích vô cùng.
Phủ đệ của hắn bây giờ, mặc dù là hoàng hậu khâm thưởng, nhưng hắn cũng không ở đó, chỗ này chỉ là để cất một ít tài vật mà thôi. Mà hắn trong thành Kim Lăng, cũng đã mua mấy hào trạch khác, bây giờ trừ Vân phi và Lan Nhi, Tiêu Thục Phi cùng Thanh Lăng ở ngoại trạch, lại mua thêm một chỗ hào trạch u tĩnh nữa, để cho mẹ con Tống Tích Tích ở, cũng mua tỳ nữ hầu hạ. Trong phủ dùng thuật hạ cấm chế, ngoài cửa lại cho thân binh tận tâm của mình canh giữ, không để các nàng trốn thoát.
Sau khi an bài mọi chuyện, Lý Tiểu Dân vội vã rời phủ, thúc ngựa đến phủ đệ của Tiêu Thục Phi. Hắn xuất chinh lâu như vậy, cũng rất hoài niệm vị kiều thê ôn nhu này, cũng không thể quên được nữ nhi thanh lệ xuất chúng của nàng.
Danh sách chương