Ở trong tân phòng dùng để kết hôn với Tiêu Thục Phi, Lý Tiểu Dân mỉm cười, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại với những đường cong duyên dáng của Tiêu Thục Phi nọ, đưa tay vào trong áo lót làm càn, trong miệng thấp giọng cười, ngón tay vân vê, khiến cho cả người Tiêu Thục Phi nóng như lửa đốt, má ngọc phớt hồng, nhưng lại mạnh mẽ chịu đựng để không bật thành tiếng.
Lý Tiểu Dân ngưng mắt nhìn mỹ phụ tràn ngập thành thục nữ tính cùng phong vận, trong mắt liệt hỏa hừng hực, bàn tay nhẹ nhàng ấn mái đầu đen nhánh của nàng xuống, ý bảo để nàng quỳ trên mặt đất.
Tiên Thục Phi ngoan ngoãn quỳ xuống, biết ý tứ của hắn, tuy là cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lại không kìm được tình ý lâu nay, chẳng ngờ nhẹ nhàng cởi quần hắn, kéo nội khố xuống, đem tiên khí của hắn ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút hút.
Lý Tiểu Dân mỉm cười gật đầu, tiên khí ở trong cái miệng anh đào ấm áp ướt át của nàng chậm rãi bắn ra, vuốt ve vỗ nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, nhắm ý tán thưởng.
Bởi vì được Tiêu Thục Phi hầu hạ rất sảng khoái, Lý Tiểu Dân trong lúc cao hứng, liền đem chuyện bản thân trên đường đi phương Nam, phái người đi tới quê hương Tiêu Thục Phi nói ra, nói là thân quyến ở trong nhà nàng, cũng được hắn chiếu tặng, đồng thời giả truyền ý chỉ của Tần quý phi, muốn một chức quan tốt để săn sóc một nhà các nàng, không hề có sai sót.
Ở quê Tiêu Thục Phi, điều tra ra số họ hàng đều còn rất ít, cũng chỉ còn lại có một vài huynh trưởng họ xa. Nhưng nghe được tin tức này, trong thâm tâm vẫn rất mừng rỡ, hầu hạ cho hắn, lại càng cẩn thận, làm cho Lý Tiểu Dân không khỏi ôm lấy cánh tay nhu nhuyễn như trăn của nàng, thấp giọng thở dốc bắt đầu rên rỉ.
Cảm nhận được cái lưỡi thơm tho trong miệng hương của giai nhân ân cần hầu hạ, Lý Tiểu Dân tâm hỏa nổi lên, khom lưng xuống, ôm mỹ nhân ở dưới mặt đất lên, đi tới bên giường, đặt nàng lên giường hương, bàn tay vuốt ve da thịt trắng như mỡ đông của nàng, nhìn nàng mỹ mục mê ly, rên rỉ cúi đầu, hai tròng mắt nhìn mình khao khát, không khỏi trong lòng đại sướng, bò lên giường, nằm trên thân thể mềm mại như nhụy hoa của mỹ phụ dịu dàng này, không kiêng nể bắt đầu mây mưa cùng nàng.
Tiên Thục Phi tiếp nhận ngọn sóng của hắn mãnh liệt đánh vào, lúc ma sát kịch liệt thở gấp không thôi, mặt ngọc đỏ giống như muốn xuất huyết, nhưng lại cắn chặt hàm răng, đem cổ vùi vào mặt hắn, hai cánh tay ngọc gắt gao quấn chặt thân thể thiếu niên, dù chết cũng không chịu phát ra nửa điểm rên rĩ.
Xem bộ dạng nàng nhíu mày kiềm chế khoái cảm, Lý Tiểu Dân cảm thấy rất thú vị, động tác càng cuồng bạo mãnh liệt, đem Tiêu Thục Phi đổi thành hàng loạt tư thế, tùy ý giao hợp với nàng, thấy nàng vẫn có thể giữ nguyên bộ dạng kia, không rên một tiếng, ý chí cứng cỏi như vậy, làm cho Lý Tiểu Dân không khỏi có một niềm khâm phục, tự nhiên nảy sinh.
Mây mưa vài lần, Tiêu Thục Phi nhiền lần hôn mê dưới thân hắn, lại bị động tác mãnh liệt của hắn làm cho lo lắng tỉnh dậy, vì hạnh phúc mà lặng lẽ chảy nước mắt, đôi chân ngọc cũng không cảm thấy thẹn mà quấn chặt eo Lý Tiểu Dân, giống như muốn đem hắn vắt khô, bù đắp cho quãng thời gian dài bản thân nhớ nhung từ lúc hắn xuất chinh tới nay.
Nàng ở bên cạnh ôm chặt thiếu niên tuấn tú, hạnh phúc đến độ muốn chết đi, cũng không biết, ở căn phòng cách đó không xa, con gái thanh tú tài hoa hơn người kia của nàng, đang ngồi cạnh bàn, sâu kín thở dài, tâm trạng buồn bã, nghĩ tới dung mạo tuấn tú khiến kẻ khác động tâm của Tiểu Dân Tử kia cùng với sự ôn nhu chân thành lúc xưa, bây giờ nhất định là đang cùng mẫu thân làm chuyện kia, nếu như sinh hạ hài tử, vậy bản thân mình phải gọi hài tử kia là gì đây? Nghĩ đến chỗ thống khổ, tài nữ thanh lệ này, cũng chỉ có thể che thấp mặt khóc, vung bút nhanh hơn, lấy thi từ biểu đạt tâm tư thiếu nữ u buồn của bản thân.
Đêm khuya, ở cung đình Đại Đường.
An Nam tướng quân Lý Tiểu Dân, chậm rãi đi trong đình viện, nhìn hoa tươi bên đường hòa lẫn ánh sáng, bóng đêm tĩnh lặng, không khỏi mỉm cười, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Thân là tướng quân, vốn không thể đi vào cung đình. Nhưng hắn còn có một thân phận khác, là tổng quản ngự thiện phòng, vẫn chưa từ chức, bởi vậy thỉnh thoảng, vẫn muốn vào cung quản lý thuộc hạ mẫn cán của mình, giao bọn hắn làm thức ăn tốt hơn, để chiếm được sự yêu thích của các nương nương trong cung. Mà Chu hậu cũng không nói hắn từ chức, hơn nữa còn dùng một cái chức giả Phó tổng quản nội cung bao che hắn, xem ra là cố ý khiến cho hắn phải thường xuyên ra vào cung đình, nhằm gia tăng tình cảm.
Về phần chỗ ở, ngoài ngôi nhà hắn đang ở này, còn có hai nơi, một ở trong cung, một ở ngoài cung, đều là được triều đình ban thưởng. Bởi vậy, hắn muốn ở nơi nào cũng được, so với đại thái giám trước kia có thế lực có địa vị, cũng không kém mấy.
Đây là lần đầu Lý Tiểu Dân bước vào cung đình sau khi tự xuất chinh trở về. Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, một niềm vui mừng, tự nhiên nảy sinh.
Chậm rãi đi tới chỗ ở của mình, Lý Tiểu Dân nghỉ chân nhìn một hồi, cũng không đi vào, cất bước đi tới chỗ ở của Tần quý phi cách đó không xa.
Đi tới gần đó, cẩn thận quan sát. Chỗ cung thất này, thật là hoa lệ, ở trong cung chỉ kém cung điện của hoàng hậu. Trước cửa hai cung nữ đang tán dóc, thấy Lý Tiểu Dân chậm rãi đi tới, hơi kinh hãi, đến khi nhận ra là Lý Tiểu Dân, cũng vui mừng theo, tiến lên hành lễ.
Lý Tiểu Dân chăm chú nhìn lại, cũng nhận ra hai cung nữ này. Trong đó có một là cung nữ Thính Cầm lần trước thay hắn bôi thuốc, mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thoáng qua còn lớn hơn hắn vài tuổi, mấy hôm nay không gặp, ngược lại so với ngày thường lại càng thanh tú xinh đẹp, làm cho Lý Tiểu Dân miệng ăn đại động, hai mắt tỏa sáng.
Hắn mỉm cười, tiện tay đem thưởng, lấy ra trâm cài mua từ bên ngoài, chia cho nhị nữ. Mặt trên miếng trâm cài cho Thính Cầm kia là một viên minh châu cực lớn, ánh sáng nhu hòa nhiều màu, thật là đẹp.
Thính Cầm cũng có chút hiểu hàng, biết châu thoa cài tóc này giá trị sang quý, không dám nhận lấy, lại bị Lý Tiểu Dân mỉm cười thay nàng cài ở trên đầu, nhìn châu quang lấp lánh, mỹ nhân như ngọc, không khỏi có chút ngây dại.
Vị cung nữ nhỏ kia biết điều, vội vã tìm một lý do tránh đi, để cho công công trẻ tuổi có quyền thế rất mạnh ở trong ngoài cung này, có cơ hội cùng cung nữ mình thích ở chung một chỗ.
Lý Tiểu Dân lần này vào cung, vốn là muốn cùng Tần quý phi vui chơi hoạn lạc, để tránh hai người vừa mới phát sinh quan hệ thân mật bởi vì việc quay về kinh mà bị gián đoạn. Nhưng chứng kiến thiếu nữ Thính Cầm xinh đẹp thanh tú như vậy, lại không khỏi động tậm, ngây ngốc nhìn nàng.
Nữ hài này, năm nay vừa tròn mười sáu, đang lúc tuổi xuân, khắp người đều lộ ra hơi thở thanh xuân, lúc này cúi nửa đầu thẹn thùng, trên hai gò má mềm mại trong trắng lộ hồng, so với mỹ nữ Tần quý phi thành thục gợi cảm như thế, lại có khác một điểm phong tình.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, Lý Tiểu Dân ngẫm lại bản thân gần đây vẫn đang cùng Thục phụ vui chơi hoạn lạc, cho dù có Tống Tích Tích và mẫu thân nàng cùng hầu hạ, nhưng mỗi lần cùng hai mẹ con xinh đẹp này giao hoan thì lại giống như đánh trận, thật là quá mức kinh hiểm kích động, không bằng nếm thử tư vị thiếu nữ giống cô gái rượu này, liền vươn tay ra, kéo tay ngọc mềm mại của Thính Cầm đi, cười hì hì nói:
"Tỷ tỷ tốt, chúng ta tỷ đệ không gặp mặt lâu như vậy, không bằng dẫn ta vào phòng nàng đi, chúng ta hảo hảo trò chuyện, có được không?"
Thính Cầm ở trong cung giả ngốc lâu như vậy, cũng thật là cô đơn. Gần đây không gặp hắn, cũng thật là nhớ tiểu thái giám tuấn tú thông mình này, lại nghe nói gần đây ở bên ngoài lập công lớn, đại triển hùng uy, bình diệt tặc khấu Cự Sơn, được bái làm tướng quân, lĩnh hàm nhị phẩm, đã là đại tướng nổi danh trong triều, đối với mấy nàng cung nữ này mà nói, đã là một đại nhân vật. Mặc dù vì hắn hoan hỉ, nhưng cũng không khỏi rầu rĩ, chỉ hận lúc đầu không thân thiết với hắn hơn một chút, sau này ngoại trừ quý phi nương nương, Trường Bình công chúa, cũng có được thêm một chỗ dựa.
Bây giờ gặp hắn rồi, tâm hồn thiếu nữ không khỏi âm thầm vui mừng, lại thấy hắn có ẩn ẩn có ý thân cận, tâm hồn thiếu nữ không khỏi nhảy loạn, mạnh mẽ dừng thở dốc, cố gắng bình tĩnh mà cười nói:
"Nếu tướng quân đại nhân lên tiếng, tiểu nữ sao dám không tuân?"
Lý Tiểu Dân trong lòng mừng thầm, nhưng lại cười khổ nói:
"Tỷ tỷ không nên chê cười ta, chức tướng quân này của ta, cũng xuất phát từ ân điển của nương nương, thật sự không đảm đương nổi. Tỷ tỷ đang ở chỗ nào, dẫn ta theo được không?"
Thính Cầm xấu hổ mỉm cười, dẫn theo hắn đi vào phòng mình. Mặc dù biết hắn là thái giám, không xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong cung đã lâu, cũng nghe một ít chuyện thái giám cùng cung nữ "đối thực", tâm hồn thiếu nữ không khỏi nhảy loạn lên, có chút bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nàng là cung nữ đắc lực trong cung Tần quý phi, có phòng của mình, không ở cùng một chỗ với các tỷ muội. Lý Tiểu Dân theo nàng đi liền một mạch, đi vào trong phòng nàng, may mà không gặp người nào cả.
Đứng trong khuê phòng thiếu nữ, Lý Tiểu Dân hết nhìn đông lại ngó tây. Nhưng thấy Thính Cầm mặc dù chỉ là một cung nữ, trong phòng bố trí cũng thật là tao nhã sạch sẽ, không hổ là phòng ngủ của thiếu nữ tuổi xuân. Một mùi thơm thoang thoảng tỏa khắp phòng, làm cho Lý Tiểu Dân lại không khỏi bắt đầu tâm hươu ý vượn.
Lôi kéo tay ngọc của Thính Cầm, Lý Tiểu Dân cười hì hì nói:
"Tỷ tỷ tốt, mấy ngày nay không gặp, thật sự rất nhớ nàng a! Nàng có nghĩ tới ta một chút nào không vậy?"
Thính Cầm cười ửng đỏ má lúm đồng tiền, vươn ngón tay thơm ra, ấn nhẹ một cái trên đầu hắn, xấu hổ cười nói:
"Lại miệng lưỡi trơn tru! Ngươi lần này ra ngoài, nhất định gặp rất nhiều mỹ nữ ở ngoài cung, có làm chuyện xấu gì hay không?"
Lý Tiểu Dân vội vàng phân bua nói:
"Không có không có, người ta thành thật như vậy, như thế nào lại làm ra chuyện ấy? Ta chỉ là theo bổn phận nô tài, cố gắng hầu hạ tốt nương nương, sau đó chỉ là dựa vào chỉ thị của nương nương, đánh giặc cho tốt, cũng là được rồi."
Nghe hắn nói đến đánh giặc, Thính Cầm cũng không khỏi tò mò, liền bắt đầu hỏi kỹ.
Lý Tiểu Dân kéo tay ngọc mềm mại của nàng, ngồi trên giường thơm ở khuê phòng nàng, bắt đầu kể chuyện chiến sự bản thân ra trận, mặc dù không thể đem tất cả bí mật nói ra, nhưng tùy tiện kể vài câu chuyện chiến đấu, đều là kinh hiểm kích động, làm cho thiếu nữ ở lâu trong cung này khẩn trương đến độ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nghe được Tiểu Dân Tư anh dũng thần võ như thế, có thể ở tại trận chém chết đại tướng quân địch, cũng nhiều lần tập kích bất ngờ, lập công lớn, Thính Cầm vừa sợ lại vừa bội phục, ánh mắt nhìn về thiếu niên tuấn tú bên cạnh, cũng bắt đầu không giống trước, đối với hành động hắn cầm hai tay mình lén vuốt ve, cũng đã không quá khước từ.
Nhìn giai nhân bên cạnh ánh mắt sùng bài, lại nghe nàng run giọng nói:
"Hảo đệ đệ, không ngờ ngươi lợi hại như vậy!"
Lý Tiểu Dân trong lòng sung sướng vô cùng, nhưng lại cố khiêm tốn nói:
"Đâu có đâu có, đây đều là nhờ vào hồng phúc của nương nương, tiểu đệ chỉ là thay nương nương làm một ít chuyện mà thôi."
Thân người lại nhích lại gần Thính Cầm, gắt gao dính sát bên thân nàng, cảm giác sức nóng trên thân thể nhu nhuyễn mềm mại của nàng phát ra, trong lòng không khỏi cũng nóng lên. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thính Cầm trong lòng âm thầm suy xét, Tiểu Dân Tử bản lĩnh như vậy, tương lại được phong hầu, nhất định là chuyện ở trong dự đoán. Chỉ tiếc hắn là một thái giám, nhưng mặt khác, tiền đồ lại không thể hạn lượng, nói không chừng địa vị cao chỉ dưới ngôi vua, cũng không phải là không có khả năng. Nghĩ tới đây, vừa tiếc hận vừa thương xót, vươn tay ngọc, vuốt nhẹ đầu hắn, thở dài nói:
"Đệ đệ tốt, thật là làm khó ngươi rồi!"
Lý Tiểu Dân thừa cơ ngã vào trong lòng nàng, đem mặt áp vào bộ ngực sữa của nàng, thong thong thả thả mà cảm thụ cái loại cảm giác sủng ái được tay Thính Cầm xoa đầu mình này.
Ngửi mùi thương nhàn nhạt trên người thiếu nữ, Lý Tiểu Dân trong lòng rung động, hì hì cười nói:
"Tỷ tỷ tốt, trên người nàng thơm quá đi, không biết là dùng hương liệu gì?"
Vừa nói, liền tiến đến bên người Thính Cầm ngửi loạn, bàn tay cũng bắt đầu không theo quy củ, chạm nhẹ lên thân thể mềm mại nhu nhuyễn của Thính Cầm.
Chỗ mẫn cảm của thiếu nữ bị hắn liên tiếp chạm tới, không khỏi có chút bắt đầu rên rỉ, cả người dần dần nóng lên, mặc dù có một tia sợ hãi làm cho nàng muốn đẩy Tiểu Dân Tử ra, nhưng nhớ tới dung mạo thiếu niên tuấn tú, nét cười rung động lòng người, trên người lại còn truyền tới khoái cảm kỳ lạ, cũng làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng nhộn nhạo gợn sóng, thân thể mềm mại bủn rủn vô lực, chỉ có thể nhìn Lý Tiểu Dân thẹn thùng, run giọng nói:
"Đệ đệ tốt, ngươi…"
Lý Tiểu Dân thấy nàng không từ chối, lá gan lại càng lớn hơn, dứt khoát vương hai tay, ôm lấy thân thể mềm mại của Thính Cầm, song chưởng đặt trên eo thon của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngẩng đầu lên, ở trên bộ ngực sữa cắn nhẹ một cái.
Trước bộ ngực sữa quả nhiên hiện lên dấu răng bị thiếu niên cách lớp quần áo cắn được, thiếu nữ không khỏi thấp giọng hô một tiếng, trong lòng lại càng điên cuồng phóng túng, cảm giác được môi hắn ở trên đó di chuyển từng chút một, hôn qua cổ ngọc, môi anh đào liên tục làm dấu trên đó.
Đầu lưỡi linh hoạt như rắn dò xét vào trong miệng thiếu nữ, Thính Cầm nhất thời thân thể trở nên mềm mại nhu nhuyễn, chỉ ừm một tiếng, vô lực chống cự sự xâm lấn của Tiểu Dân Tử.
Lý Tiểu Dân ngưng mắt nhìn mỹ phụ tràn ngập thành thục nữ tính cùng phong vận, trong mắt liệt hỏa hừng hực, bàn tay nhẹ nhàng ấn mái đầu đen nhánh của nàng xuống, ý bảo để nàng quỳ trên mặt đất.
Tiên Thục Phi ngoan ngoãn quỳ xuống, biết ý tứ của hắn, tuy là cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lại không kìm được tình ý lâu nay, chẳng ngờ nhẹ nhàng cởi quần hắn, kéo nội khố xuống, đem tiên khí của hắn ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút hút.
Lý Tiểu Dân mỉm cười gật đầu, tiên khí ở trong cái miệng anh đào ấm áp ướt át của nàng chậm rãi bắn ra, vuốt ve vỗ nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, nhắm ý tán thưởng.
Bởi vì được Tiêu Thục Phi hầu hạ rất sảng khoái, Lý Tiểu Dân trong lúc cao hứng, liền đem chuyện bản thân trên đường đi phương Nam, phái người đi tới quê hương Tiêu Thục Phi nói ra, nói là thân quyến ở trong nhà nàng, cũng được hắn chiếu tặng, đồng thời giả truyền ý chỉ của Tần quý phi, muốn một chức quan tốt để săn sóc một nhà các nàng, không hề có sai sót.
Ở quê Tiêu Thục Phi, điều tra ra số họ hàng đều còn rất ít, cũng chỉ còn lại có một vài huynh trưởng họ xa. Nhưng nghe được tin tức này, trong thâm tâm vẫn rất mừng rỡ, hầu hạ cho hắn, lại càng cẩn thận, làm cho Lý Tiểu Dân không khỏi ôm lấy cánh tay nhu nhuyễn như trăn của nàng, thấp giọng thở dốc bắt đầu rên rỉ.
Cảm nhận được cái lưỡi thơm tho trong miệng hương của giai nhân ân cần hầu hạ, Lý Tiểu Dân tâm hỏa nổi lên, khom lưng xuống, ôm mỹ nhân ở dưới mặt đất lên, đi tới bên giường, đặt nàng lên giường hương, bàn tay vuốt ve da thịt trắng như mỡ đông của nàng, nhìn nàng mỹ mục mê ly, rên rỉ cúi đầu, hai tròng mắt nhìn mình khao khát, không khỏi trong lòng đại sướng, bò lên giường, nằm trên thân thể mềm mại như nhụy hoa của mỹ phụ dịu dàng này, không kiêng nể bắt đầu mây mưa cùng nàng.
Tiên Thục Phi tiếp nhận ngọn sóng của hắn mãnh liệt đánh vào, lúc ma sát kịch liệt thở gấp không thôi, mặt ngọc đỏ giống như muốn xuất huyết, nhưng lại cắn chặt hàm răng, đem cổ vùi vào mặt hắn, hai cánh tay ngọc gắt gao quấn chặt thân thể thiếu niên, dù chết cũng không chịu phát ra nửa điểm rên rĩ.
Xem bộ dạng nàng nhíu mày kiềm chế khoái cảm, Lý Tiểu Dân cảm thấy rất thú vị, động tác càng cuồng bạo mãnh liệt, đem Tiêu Thục Phi đổi thành hàng loạt tư thế, tùy ý giao hợp với nàng, thấy nàng vẫn có thể giữ nguyên bộ dạng kia, không rên một tiếng, ý chí cứng cỏi như vậy, làm cho Lý Tiểu Dân không khỏi có một niềm khâm phục, tự nhiên nảy sinh.
Mây mưa vài lần, Tiêu Thục Phi nhiền lần hôn mê dưới thân hắn, lại bị động tác mãnh liệt của hắn làm cho lo lắng tỉnh dậy, vì hạnh phúc mà lặng lẽ chảy nước mắt, đôi chân ngọc cũng không cảm thấy thẹn mà quấn chặt eo Lý Tiểu Dân, giống như muốn đem hắn vắt khô, bù đắp cho quãng thời gian dài bản thân nhớ nhung từ lúc hắn xuất chinh tới nay.
Nàng ở bên cạnh ôm chặt thiếu niên tuấn tú, hạnh phúc đến độ muốn chết đi, cũng không biết, ở căn phòng cách đó không xa, con gái thanh tú tài hoa hơn người kia của nàng, đang ngồi cạnh bàn, sâu kín thở dài, tâm trạng buồn bã, nghĩ tới dung mạo tuấn tú khiến kẻ khác động tâm của Tiểu Dân Tử kia cùng với sự ôn nhu chân thành lúc xưa, bây giờ nhất định là đang cùng mẫu thân làm chuyện kia, nếu như sinh hạ hài tử, vậy bản thân mình phải gọi hài tử kia là gì đây? Nghĩ đến chỗ thống khổ, tài nữ thanh lệ này, cũng chỉ có thể che thấp mặt khóc, vung bút nhanh hơn, lấy thi từ biểu đạt tâm tư thiếu nữ u buồn của bản thân.
Đêm khuya, ở cung đình Đại Đường.
An Nam tướng quân Lý Tiểu Dân, chậm rãi đi trong đình viện, nhìn hoa tươi bên đường hòa lẫn ánh sáng, bóng đêm tĩnh lặng, không khỏi mỉm cười, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Thân là tướng quân, vốn không thể đi vào cung đình. Nhưng hắn còn có một thân phận khác, là tổng quản ngự thiện phòng, vẫn chưa từ chức, bởi vậy thỉnh thoảng, vẫn muốn vào cung quản lý thuộc hạ mẫn cán của mình, giao bọn hắn làm thức ăn tốt hơn, để chiếm được sự yêu thích của các nương nương trong cung. Mà Chu hậu cũng không nói hắn từ chức, hơn nữa còn dùng một cái chức giả Phó tổng quản nội cung bao che hắn, xem ra là cố ý khiến cho hắn phải thường xuyên ra vào cung đình, nhằm gia tăng tình cảm.
Về phần chỗ ở, ngoài ngôi nhà hắn đang ở này, còn có hai nơi, một ở trong cung, một ở ngoài cung, đều là được triều đình ban thưởng. Bởi vậy, hắn muốn ở nơi nào cũng được, so với đại thái giám trước kia có thế lực có địa vị, cũng không kém mấy.
Đây là lần đầu Lý Tiểu Dân bước vào cung đình sau khi tự xuất chinh trở về. Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, một niềm vui mừng, tự nhiên nảy sinh.
Chậm rãi đi tới chỗ ở của mình, Lý Tiểu Dân nghỉ chân nhìn một hồi, cũng không đi vào, cất bước đi tới chỗ ở của Tần quý phi cách đó không xa.
Đi tới gần đó, cẩn thận quan sát. Chỗ cung thất này, thật là hoa lệ, ở trong cung chỉ kém cung điện của hoàng hậu. Trước cửa hai cung nữ đang tán dóc, thấy Lý Tiểu Dân chậm rãi đi tới, hơi kinh hãi, đến khi nhận ra là Lý Tiểu Dân, cũng vui mừng theo, tiến lên hành lễ.
Lý Tiểu Dân chăm chú nhìn lại, cũng nhận ra hai cung nữ này. Trong đó có một là cung nữ Thính Cầm lần trước thay hắn bôi thuốc, mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thoáng qua còn lớn hơn hắn vài tuổi, mấy hôm nay không gặp, ngược lại so với ngày thường lại càng thanh tú xinh đẹp, làm cho Lý Tiểu Dân miệng ăn đại động, hai mắt tỏa sáng.
Hắn mỉm cười, tiện tay đem thưởng, lấy ra trâm cài mua từ bên ngoài, chia cho nhị nữ. Mặt trên miếng trâm cài cho Thính Cầm kia là một viên minh châu cực lớn, ánh sáng nhu hòa nhiều màu, thật là đẹp.
Thính Cầm cũng có chút hiểu hàng, biết châu thoa cài tóc này giá trị sang quý, không dám nhận lấy, lại bị Lý Tiểu Dân mỉm cười thay nàng cài ở trên đầu, nhìn châu quang lấp lánh, mỹ nhân như ngọc, không khỏi có chút ngây dại.
Vị cung nữ nhỏ kia biết điều, vội vã tìm một lý do tránh đi, để cho công công trẻ tuổi có quyền thế rất mạnh ở trong ngoài cung này, có cơ hội cùng cung nữ mình thích ở chung một chỗ.
Lý Tiểu Dân lần này vào cung, vốn là muốn cùng Tần quý phi vui chơi hoạn lạc, để tránh hai người vừa mới phát sinh quan hệ thân mật bởi vì việc quay về kinh mà bị gián đoạn. Nhưng chứng kiến thiếu nữ Thính Cầm xinh đẹp thanh tú như vậy, lại không khỏi động tậm, ngây ngốc nhìn nàng.
Nữ hài này, năm nay vừa tròn mười sáu, đang lúc tuổi xuân, khắp người đều lộ ra hơi thở thanh xuân, lúc này cúi nửa đầu thẹn thùng, trên hai gò má mềm mại trong trắng lộ hồng, so với mỹ nữ Tần quý phi thành thục gợi cảm như thế, lại có khác một điểm phong tình.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, Lý Tiểu Dân ngẫm lại bản thân gần đây vẫn đang cùng Thục phụ vui chơi hoạn lạc, cho dù có Tống Tích Tích và mẫu thân nàng cùng hầu hạ, nhưng mỗi lần cùng hai mẹ con xinh đẹp này giao hoan thì lại giống như đánh trận, thật là quá mức kinh hiểm kích động, không bằng nếm thử tư vị thiếu nữ giống cô gái rượu này, liền vươn tay ra, kéo tay ngọc mềm mại của Thính Cầm đi, cười hì hì nói:
"Tỷ tỷ tốt, chúng ta tỷ đệ không gặp mặt lâu như vậy, không bằng dẫn ta vào phòng nàng đi, chúng ta hảo hảo trò chuyện, có được không?"
Thính Cầm ở trong cung giả ngốc lâu như vậy, cũng thật là cô đơn. Gần đây không gặp hắn, cũng thật là nhớ tiểu thái giám tuấn tú thông mình này, lại nghe nói gần đây ở bên ngoài lập công lớn, đại triển hùng uy, bình diệt tặc khấu Cự Sơn, được bái làm tướng quân, lĩnh hàm nhị phẩm, đã là đại tướng nổi danh trong triều, đối với mấy nàng cung nữ này mà nói, đã là một đại nhân vật. Mặc dù vì hắn hoan hỉ, nhưng cũng không khỏi rầu rĩ, chỉ hận lúc đầu không thân thiết với hắn hơn một chút, sau này ngoại trừ quý phi nương nương, Trường Bình công chúa, cũng có được thêm một chỗ dựa.
Bây giờ gặp hắn rồi, tâm hồn thiếu nữ không khỏi âm thầm vui mừng, lại thấy hắn có ẩn ẩn có ý thân cận, tâm hồn thiếu nữ không khỏi nhảy loạn, mạnh mẽ dừng thở dốc, cố gắng bình tĩnh mà cười nói:
"Nếu tướng quân đại nhân lên tiếng, tiểu nữ sao dám không tuân?"
Lý Tiểu Dân trong lòng mừng thầm, nhưng lại cười khổ nói:
"Tỷ tỷ không nên chê cười ta, chức tướng quân này của ta, cũng xuất phát từ ân điển của nương nương, thật sự không đảm đương nổi. Tỷ tỷ đang ở chỗ nào, dẫn ta theo được không?"
Thính Cầm xấu hổ mỉm cười, dẫn theo hắn đi vào phòng mình. Mặc dù biết hắn là thái giám, không xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong cung đã lâu, cũng nghe một ít chuyện thái giám cùng cung nữ "đối thực", tâm hồn thiếu nữ không khỏi nhảy loạn lên, có chút bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nàng là cung nữ đắc lực trong cung Tần quý phi, có phòng của mình, không ở cùng một chỗ với các tỷ muội. Lý Tiểu Dân theo nàng đi liền một mạch, đi vào trong phòng nàng, may mà không gặp người nào cả.
Đứng trong khuê phòng thiếu nữ, Lý Tiểu Dân hết nhìn đông lại ngó tây. Nhưng thấy Thính Cầm mặc dù chỉ là một cung nữ, trong phòng bố trí cũng thật là tao nhã sạch sẽ, không hổ là phòng ngủ của thiếu nữ tuổi xuân. Một mùi thơm thoang thoảng tỏa khắp phòng, làm cho Lý Tiểu Dân lại không khỏi bắt đầu tâm hươu ý vượn.
Lôi kéo tay ngọc của Thính Cầm, Lý Tiểu Dân cười hì hì nói:
"Tỷ tỷ tốt, mấy ngày nay không gặp, thật sự rất nhớ nàng a! Nàng có nghĩ tới ta một chút nào không vậy?"
Thính Cầm cười ửng đỏ má lúm đồng tiền, vươn ngón tay thơm ra, ấn nhẹ một cái trên đầu hắn, xấu hổ cười nói:
"Lại miệng lưỡi trơn tru! Ngươi lần này ra ngoài, nhất định gặp rất nhiều mỹ nữ ở ngoài cung, có làm chuyện xấu gì hay không?"
Lý Tiểu Dân vội vàng phân bua nói:
"Không có không có, người ta thành thật như vậy, như thế nào lại làm ra chuyện ấy? Ta chỉ là theo bổn phận nô tài, cố gắng hầu hạ tốt nương nương, sau đó chỉ là dựa vào chỉ thị của nương nương, đánh giặc cho tốt, cũng là được rồi."
Nghe hắn nói đến đánh giặc, Thính Cầm cũng không khỏi tò mò, liền bắt đầu hỏi kỹ.
Lý Tiểu Dân kéo tay ngọc mềm mại của nàng, ngồi trên giường thơm ở khuê phòng nàng, bắt đầu kể chuyện chiến sự bản thân ra trận, mặc dù không thể đem tất cả bí mật nói ra, nhưng tùy tiện kể vài câu chuyện chiến đấu, đều là kinh hiểm kích động, làm cho thiếu nữ ở lâu trong cung này khẩn trương đến độ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nghe được Tiểu Dân Tư anh dũng thần võ như thế, có thể ở tại trận chém chết đại tướng quân địch, cũng nhiều lần tập kích bất ngờ, lập công lớn, Thính Cầm vừa sợ lại vừa bội phục, ánh mắt nhìn về thiếu niên tuấn tú bên cạnh, cũng bắt đầu không giống trước, đối với hành động hắn cầm hai tay mình lén vuốt ve, cũng đã không quá khước từ.
Nhìn giai nhân bên cạnh ánh mắt sùng bài, lại nghe nàng run giọng nói:
"Hảo đệ đệ, không ngờ ngươi lợi hại như vậy!"
Lý Tiểu Dân trong lòng sung sướng vô cùng, nhưng lại cố khiêm tốn nói:
"Đâu có đâu có, đây đều là nhờ vào hồng phúc của nương nương, tiểu đệ chỉ là thay nương nương làm một ít chuyện mà thôi."
Thân người lại nhích lại gần Thính Cầm, gắt gao dính sát bên thân nàng, cảm giác sức nóng trên thân thể nhu nhuyễn mềm mại của nàng phát ra, trong lòng không khỏi cũng nóng lên. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thính Cầm trong lòng âm thầm suy xét, Tiểu Dân Tử bản lĩnh như vậy, tương lại được phong hầu, nhất định là chuyện ở trong dự đoán. Chỉ tiếc hắn là một thái giám, nhưng mặt khác, tiền đồ lại không thể hạn lượng, nói không chừng địa vị cao chỉ dưới ngôi vua, cũng không phải là không có khả năng. Nghĩ tới đây, vừa tiếc hận vừa thương xót, vươn tay ngọc, vuốt nhẹ đầu hắn, thở dài nói:
"Đệ đệ tốt, thật là làm khó ngươi rồi!"
Lý Tiểu Dân thừa cơ ngã vào trong lòng nàng, đem mặt áp vào bộ ngực sữa của nàng, thong thong thả thả mà cảm thụ cái loại cảm giác sủng ái được tay Thính Cầm xoa đầu mình này.
Ngửi mùi thương nhàn nhạt trên người thiếu nữ, Lý Tiểu Dân trong lòng rung động, hì hì cười nói:
"Tỷ tỷ tốt, trên người nàng thơm quá đi, không biết là dùng hương liệu gì?"
Vừa nói, liền tiến đến bên người Thính Cầm ngửi loạn, bàn tay cũng bắt đầu không theo quy củ, chạm nhẹ lên thân thể mềm mại nhu nhuyễn của Thính Cầm.
Chỗ mẫn cảm của thiếu nữ bị hắn liên tiếp chạm tới, không khỏi có chút bắt đầu rên rỉ, cả người dần dần nóng lên, mặc dù có một tia sợ hãi làm cho nàng muốn đẩy Tiểu Dân Tử ra, nhưng nhớ tới dung mạo thiếu niên tuấn tú, nét cười rung động lòng người, trên người lại còn truyền tới khoái cảm kỳ lạ, cũng làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng nhộn nhạo gợn sóng, thân thể mềm mại bủn rủn vô lực, chỉ có thể nhìn Lý Tiểu Dân thẹn thùng, run giọng nói:
"Đệ đệ tốt, ngươi…"
Lý Tiểu Dân thấy nàng không từ chối, lá gan lại càng lớn hơn, dứt khoát vương hai tay, ôm lấy thân thể mềm mại của Thính Cầm, song chưởng đặt trên eo thon của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngẩng đầu lên, ở trên bộ ngực sữa cắn nhẹ một cái.
Trước bộ ngực sữa quả nhiên hiện lên dấu răng bị thiếu niên cách lớp quần áo cắn được, thiếu nữ không khỏi thấp giọng hô một tiếng, trong lòng lại càng điên cuồng phóng túng, cảm giác được môi hắn ở trên đó di chuyển từng chút một, hôn qua cổ ngọc, môi anh đào liên tục làm dấu trên đó.
Đầu lưỡi linh hoạt như rắn dò xét vào trong miệng thiếu nữ, Thính Cầm nhất thời thân thể trở nên mềm mại nhu nhuyễn, chỉ ừm một tiếng, vô lực chống cự sự xâm lấn của Tiểu Dân Tử.
Danh sách chương