Tính thời gian thì cũng sắp đến lúc Thẩm Thủy Yên khôi phục lại ký ức.

Vì 'chữa trị' cho Sở Mộ Vân, Dư Thanh suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu, thực sự bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Ai không biết còn tưởng lão vì giúp Thẩm Thủy Yên mà bỏ cả mạng già, Sở tổng biết rõ liền cổ vũ: Huynh đệ cố lên, nếu Tiểu Tham Lam khôi phục ký ức thì ngươi không còn cơ hội nữa đâu.

Sở Mộ Vân không lo Dư Thanh hại chết mình, nếu muốn giết hắn thì cần gì phiền phức như vậy? Vừa gặp cứ lạnh lùng nói không cứu là được.

Hiển nhiên vị này có quan hệ với Thẩm Thủy Yên, biết rõ thể chất luân hồi và tính cách của Thẩm Thủy Yên.

Làm sao có thể hủy diệt 'vật sở hữu' của Tham lam đơn giản như vậy? Y phải nếm trải nỗi thống khổ mà cả đời không quên được!

Sở Mộ Vân rất mong chờ những gì mà lão già này có thể làm.

Chờ mong với hắn còn có Ngạo mạn.

Mạc Cửu Thiều là người tốt...... Thật là khiến người ta không thể tin vào người tốt nữa.

Trong lòng đen tối như vậy, Ngạo mạn nói mình đứng thứ hai thì ai trong Yêu giới không biết xấu hổ dám nhận mình thứ nhất? Trên An Thác Sơn, mỗi người đều có suy tính khác nhau.

Kể từ ngày đó, thiếu niên Thiên Họa Chi Thể không còn xuất hiện nữa. Sở Mộ Vân rảnh đến mức không biết làm gì thảo luận với Linh chuyện này.

Dư Thanh không giống người lương thiện, cái gọi là cứu thiếu niên kia tám phần là có âm mưu khác. Không chừng còn có liên quan đến Thẩm Thủy Yên. Dù sao nếu dùng được Thiên Họa Chi Thể thì nó sẽ trở thành vũ khí giết người đáng sợ.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để dùng.

Thẩm Thủy Yên cực kì yêu Sở Mộ Vân, ngày ngày không quản mệt mỏi mà sử dụng thuật pháp tiêu hao sinh mạng. Thật ra trong chốc lát Sở Mộ Vân cũng không thể chết được, nhưng Thẩm Thủy Yên vẫn bất an. Y sẽ không để sai lầm nào xuất hiện, cũng không cho phép người mình vừa có được lại mất đi.

Sở Mộ Vân không thay đổi bản tính của Tham lam. Hắn chỉ dạy y, khiến y dùng cả đời này dành cho một người.

Trong nhận thức của Thẩm Thủy Yên vẫn chỉ có vật sở hữu và rác rưởi, nhưng bây giờ vật sở hữu lại có một người.

Thẩm Thủy Yên cẩn thận hôn lên khuôn mặt tái nhợt của người nằm trong ngực, nhẹ giọng nói: "A Vân, A Vân của ta."

Đáng buồn là đến giờ y vẫn không biết tên thật của Thẩm Vân.

Sở Mộ Vân xem phim hơn nửa tháng (Dos 4.0 hữu nghị cung cấp) mới chờ đến lúc Dư Thanh xuất quan.

Khuôn mặt vị này tràn ngập sung sướng, nếp nhăn trên mặt lúc cười không đẹp hơn nhiều so với lúc khóc.

Lão rất hưng phấn, trong mắt tràn ngập vui mừng không thể che giấu: "Xong rồi!"

Đôi mắt Thẩm Thủy Yên sáng ngời: "Dư chưởng môn, ngài có thể chữa cho A Vân sao?"

Dư Thanh kích động trả lời: "Không phụ sự gửi gắm của ngươi, ta nhất định có thể chữa cho Thẩm tiên sinh!"

Lời này quả thật rất vẹn toàn.

Lông mày Thẩm Thủy Yên nhẹ nhàng nhăn lại, nhưng y vẫn nói: "Đa tạ Dư chưởng môn!"

"Sao phải đa tạ ta?" Dư Thanh nói: "Đợi ngươi khôi phục ký ức sẽ hiểu!"

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thẩm Thủy Yên, nhưng nó vụt nhanh đến mức y không nắm giữ được.

Mà câu nói tiếp theo của Dư Thanh khiến y rời sự chú ý.

"Ta đã nghiên cứu phản phệ kia, phát hiện nó có thể nghịch chuyển." Lão đang nói đến phản phệ sau khi diệt Mị thú, Sở Mộ Vân không thể hoan ái.

Nghe vậy, Sở tổng cũng dựng tai lên nghe: Tuy làm thụ không tốt nhưng so với cấm dục cả đời thì tốt hơn nhiều.

Ừm..... Cuộc đời đau trứng là vậy, không so sánh còn không biết, một khi so sánh...... Cường công biến thành thụ dâm đãng......

Thẩm Thủy Yên vội dò hỏi: "Thật sự có cách giải quyết?"

"Có!" Dư Thanh nhìn Thẩm Thủy Yên, con ngươi vẩn đục thoáng hiện lên vui sướng: "Hiếm khi ngươi gặp được người mình thích, nếu không chạm vào được thì thật tội cho ngươi."

Người thông minh đều có thể nhìn ra Thẩm Thủy Yên thích Thẩm Vân.

Dư Thanh còn biết nhiều hơn, biết vị sư huynh của mình máu lạnh vô tình như thế nào, biết sự cố chấp của y đáng sợ như thế nào khi xác định vật sở hữu.

Nực cười làm sao, Thẩm Thủy Yên lớn hơn lão mấy trăm tuổi, nhưng giờ lão tuổi già sức yếu mà nam nhân tùy hứng làm nhiều điều ác này lại mang dáng vẻ thiếu niên sức sống bừng bừng..... Thậm chí còn gặp được người mình yêu.

Dư Thanh nhớ lại ngày tháng hoang đường kia, nỗi hận trong lòng liền không thể dập tắt.

Thẩm Thủy Yên, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.

Trước khi chết còn có thể khiến ngươi thống khổ thật thỏa mãn!

Vì tìm được phương pháp chữa trị mà cả người Dư Thanh tỏa sáng, dáng vẻ không hề giả vờ mà như thật sự xuất phát từ trong lòng.

Đương nhiên mục đích thì hoàn toàn ngược lại.

Thời gian không thể kéo dài nữa. Thứ nhất là sợ Thẩm Thủy Yên sẽ khôi phục ký ức, thứ hai là hy vọng Sở Mộ Vân nhanh tỉnh lại.

Về điều này thì mọi người đều nhất trí, muốn nhanh chóng bắt đầu chữa trị.

Vì không để bị quấy rầy, Dư Thanh phong tỏa cả An Thác Sơn. Không chỉ có người ngoài mà đệ tử, con cháu của lão đều bị đuổi xuống núi.

May là có Thẩm Thủy Yên và Mạc Cửu Thiều hộ pháp nên không sợ có người xông vào.

Chuẩn bị xong, Dư Thanh liền bắt đầu.

Tuy chưa hiểu lão già này muốn làm gì nhưng tạm thời thì ông ta vẫn đang cố gắng chữa trị.

Sở Mộ Vân có thể cảm giác kinh mạch đứt đoạn của mình dần khôi phục, khí điền cũng bắt đầu tụ lại. Tuy sức mạnh không đủ nhưng tu vi cũng từ từ trở lại..... Không chỉ thế, đau đớn từ cơ thể hắn cũng bắt đầu giảm bớt, da dẻ dần hồng hào lại.

Thật lợi hại nha lão già.

Sở Mộ Vân phải rửa mắt nhìn lão. Dù sao tình huống này của hắn không khác lắm so với ngàn năm sau bị Ngạo mạn làm.

Khi đó đế tôn Ngạo mạn cũng không có cách chữa khỏi, vậy mà Dư Thanh lại làm được. Làm sao hắn không kinh ngạc?

Nhưng..... Hắn rất nhanh đã biết lão già này phải trả giá điều gì.

Cơ thể Sở Mộ Vân dần dần khôi phục, cơ thể Dư Thanh lại càng tiều tụy, từ già yếu biến thành bộ xương khô......

Mạc Cửu Thiều hơi nhướng mày, mơ hồ biết đây là một loại cấm thuật lấy mạng đổi mạng.

Cấm thuật này rất khó thực hiện  hơn nữa còn phải cam tâm tình nguyện. Cũng may Dư Thanh có thể đáp ứng được tất cả điều kiện.

Lão liều mạng cứu sống Sở Mộ Vân như vậy để làm gì?

Trả giá lớn như vậy, rốt cuộc muốn tra tấn Thẩm Thủy Yên thế nào?

Để hắn mất trí nhớ sao? Có lẽ không đơn giản vậy, vì vậy...... sẽ là gì?

Mạc Cửu Thiều hứng thú chờ đợi.

Trị liệu mất bốn ngày năm đêm. Sau khi kết thúc, Sở Mộ Vân mở mắt ra, còn Dư Thanh thì như tàn đuốc trước gió, lung lay sắp tắt.

Sở Mộ Vân tỉnh lại hoảng hốt, Thẩm Thủy Yên cẩn thận tới gần hắn, nhẹ giọng gọi: "A Vân....."

Tầm nhìn của Sở Mộ Vân di chuyển, khi nhìn thấy Thẩm Thủy Yên, hắn không hề vui mừng mà ngược lại...... trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và oán giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện