Thẩm Thủy Yên vừa nhìn qua liền giật mình.

Khóe miệng đầy nếp nhăn của Dư Thanh nhếch lên đầy dị thường.

Sắc mặt Thẩm Thủy Yên không thay đổi, tiếp tục lại gần hắn: "A Vân, cơ thể của ngươi......"

Sở Mộ Vân lùi về phía sau.

Tay Thẩm Thủy Yên giơ giữa không trung.

Giọng Dư Thanh khàn khàn khó nghe như tiếng gió rít gào: "Sư huynh, ngươi thích phần quà này của ta không?"

Câu này giống như sét đánh ngang trời, xé tan tầng mây đen trút mưa xuống, xóa đi lớp kí ức phủ bụi khiến tất cả đều trở nên rõ ràng.

Thẩm Thủy Yên choáng váng trong vài phút ngắn ngủi rồi nhanh chóng thích ứng.

Thanh niên nhắm mắt lại rồi mở ra, trong đôi mắt ấy đã lắng đọng sức nặng của năm tháng.

Y đã nhớ ra...... tất cả.

Tham lam tùy hứng đã trở lại.

Rõ ràng là cùng một người, cùng là dung mạo xinh đẹp đến kinh ngạc kia nhưng giờ đây khí chất đã thay đổi.

Không còn sự ngây thơ của thiếu niên, không còn sự bồng bột mù quáng, càng không còn sự thiếu hiểu biết, mê muội.

Thẩm Thủy Yên mỉm cười. Y chỉ mặc y phục đơn giản nhưng trong nháy mắt cả người y như toát lên sự lộng lẫy, xa hoa. Khí chất như nhập vào xương tủy, trở thành ngôi sao băng xẹt qua trời đêm.

Trong mắt Dư Thanh sức cùng lực kiệt không che giấu được sự mê luyến, nhưng sau đó lại bị nỗi hận thù thay thế, lão hung tợn nhìn y chằm chằm.

Thẩm Thủy Yên cũng đang nhìn lão.

Đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu bóng hình già nua, sự đối lập này trở nên thật châm chọc.

Cơ thể Dư Thanh run rẩy, lão lại cảm thấy vĩnh viễn bị khinh thường, vĩnh viễn bị khinh bỉ, vĩnh viễn chỉ là người đứng sau.

Từ lúc biết Thẩm Thủy Yên, ác mộng của lão liền bắt đầu.

Lão ngưỡng mộ vị sư huynh cao thượng này, tôn kính, sùng bái, thậm chí là yêu quý y.

Lão vắt óc tìm cách đuổi theo y, liều mạng muốn khiến y nhìn mình. Lão phấn đấu nhiều năm như vậy nhưng khi đứng trước mặt y, lại bị y coi như rác rưởi.

Lão cho rằng mình đặc biệt, có thể thu hút sự chú ý của nam nhân cường đại này nhưng cuối cùng lão đã hiểu.

Trong mắt Thẩm Thủy Yên, lão thậm chí còn thua cả hòn đá trong tay y.

Lão nỗ lực nhiều năm như vậy, để khiến y chú ý mà làm rất nhiều chuyện, nhưng ngay cả tên của lão, y cũng không nhớ được.

Cuối cùng.... Lão thậm chí còn vì một vật chết mà bị vứt bỏ.

Vật sở hữu và rác rưởi.

Sau khi Dư Thanh nhận ra mình trong mắt Thẩm Thủy Yên vĩnh viễn là rác rưởi liền hận y.

Thẩm Thủy Yên nhìn lão. Giọng nói phát ra không còn trong trẻo như của thiếu niên mà trầm thấp, lười biếng khiến người ta cảm thấy sợ hãi: "Ngươi nên biết động vào đồ của ta sẽ nhận lấy hậu quả gì."

Vẫn như vậy..... Vẫn là thái độ xem người ta như con kiến, vẫn là dáng vẻ cao thượng ích kỉ! Dư Thanh cảm thấy nỗi hận của nửa đời người đều ngập tràn trong lòng. Lão cười to, trong mắt đầy ác độc: "Thẩm Thủy Yên, ta sắp chết rồi! Ngươi còn có thể làm gì ta? Ta dùng cái mạng này để cho ngươi biết cái gì gọi là muốn cũng không được, cái gì gọi là đau không muốn sống. Mạng của ta là đáng giá!"

Thẩm Thủy Yên không làm gì mà chỉ nhìn lão không nháy mắt.

Dư Thanh nổi da gà, nhưng lão vẫn cắn răng nói:

"Ngươi đừng mơ lấy An Thác Sơn uy hiếp ta, đồ đệ ta đã đi từ lâu, ở đây ngay cả xác chết cũng không có!"

Khóe miệng Thẩm Thủy Yên khẽ cong. Y chậm rãi nói: "Ngươi sẽ không chết, càng đừng mong sẽ chết. Đồ đệ của ngươi đã đi? Không sao, chỉ cần biến ngươi thành Phù Ngẫu, ngươi sẽ tự tìm ra người thân."

Đồng tử mắt Dư Thanh giãn ra.

Thẩm Thủy Yên đến gần lão, đôi mắt y đen nhánh như có thể hút người vào. Y cong môi, nở nụ cười như ma quỷ mê hoặc lòng người: "Ta sẽ khiến ngươi duy trì tỉnh táo, chính mắt nhìn mình tìm ra người thân, sau đó tra tấn họ đến chết."

Dư Thanh muốn tự sát nhưng Thẩm Thủy Yên lại giơ tay, hoa văn rậm rạp tuôn ra từ đầu ngón tay, lấy tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà bao phủ cả bàn tay trắng nõn, sau đó y đột nhiên đâm vào lồng ngực Dư Thanh, ngón tay chạm vào trái tim lão.

Vì đau đớn mà vẻ mặt Dư Thanh trở nên hoảng sợ.

Trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập chán ghét: "Thật là cơ thể khiến người ta ghê tởm." Vừa dứt lời, hoa văn vờn quanh tay y giống như có sự sống mà quấn lấy trái tim, sau đó bao trùm mạch máu và dây thần kinh.....

Phù Ngẫu Thuật......

Hóa ra lúc này Thẩm Thủy Yên đã biết loại pháp thuật điên rồ này.

Sở Mộ Vân thở dài, nhanh chóng nói với Linh: "Giữ tỉnh táo."

Linh phản ứng rất nhanh, thứ Sở Mộ Vân nói là kỹ năng trợ giúp khi nó thăng cấp. Nó nhanh chóng sử dụng để Sở Mộ Vân không bị ảnh hưởng đến tâm trí.

Linh: "Dư Thanh làm gì ngươi vậy?"

Sở Mộ Vân: "Khiến người yêu thành kẻ thù, kẻ thù thành người yêu, thật ác độc."

Linh: "......."

Sở Mộ Vân hồi phục lại tâm trạng.

Sở Mộ Vân: "Ta rất thích Thẩm Thủy Yên, bị ảnh hưởng cũng là bình thường."

Linh không dám nói gì nữa.

May mắn lúc trước Sở Mộ Vân lựa chọn "giữ tỉnh táo', nếu không chưa chắc đã vượt qua lần công lược này.

Dư Thanh ra tay thật xảo quyệt, khiến hắn chán ghét người mình yêu nhưng lại yêu người mình ghét.

Sở Mộ Vân đương nhiên không yêu Thẩm Thủy Yên đến mức đó nhưng hắn cũng có chút tình cảm.

Con chó, con mèo nuôi mấy năm còn yêu thích thì nói gì đến thiếu niên xinh đẹp như vậy.

Sở Mộ Vân thích Thẩm Thủy Yên là không thể nghi ngờ, nhưng ngoài ra hắn còn thích Tạ Thiên Lan nữa, vì dù sao cũng đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy.

Nếu thật sự bị thứ này ảnh hưởng thì thái độ của Sở Mộ Vân đối với bảy ma tôn là gì thì khó nói, nhưng chắc chắn...... Linh bảo bảo sẽ bị ghét.

Cảm xúc chính là biến số lớn nhất.

Thất Tâm Đan và Mị thú đều khiến Sở Mộ Vân càng cảnh giác, cho nên khi Linh bảo bảo nói ra kỹ năng 'giữ tỉnh táo' thì hắn không do dự mà lựa chọn.

Mà hiện tại chứng minh quyết định của hắn không hề sai.

Thẩm Thủy Yên xử xong Dư Thanh liền đi về phía Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, phát huy khả năng diễn xuất của mình.

Lúc hắn đang nghĩ xem khi nào thích hợp để diễn thì tiếng đàn đột nhiên phá không mà tới, nháy mắt cuốn bay mái nhà.

Lệ khí kéo tới, nam nhân mặc hồng y diễm lệ xuất hiện trong không trung. Y cong môi cười: "Quả nhiên ta không nhìn nhầm, thì ra là Vụ Thanh Quân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện