Lúc chạng vạng tối, đại quân hạ trại trên chỗ đất bằng ngay cửa rừng.

Phong Tứ cũng như khi trước, sau khi tuần tra xong, lập tức đến doanh trướng của Phong Ly Dạ báo cáo.

Nhưng mà hôm nay Thế tử gia hình như có chút không giống bình thường cho lắm?
“Hai đầu trước sau, ngươi để cho người dưới trướng đi tuần tra?”
Mặt bàn đơn giản trước mặt Phong Ly Dạ đặt vào một bản chép tay, hắn dường như đang nghiêm túc xem.

Phong Tứ đi vào lâu như thế, hắn cũng còn chưa chính thức nhìn hắn ta nửa mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn ta bị khinh thường như thế từ lúc đi theo Thế tử gia đến nay.

Quan trọng nhất là phần khí lạnh trên người Thế tử gia hôm nay rất nặng!
Phong Tứ ưỡn lưng một chút, bắt đầu cảm giác được áp lực: “Gia, đội ngũ phía trước là Phong Nhiễm đi tuần, phía sau là Phong Quý đang trấn giữ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.


Phong Nhiễm và Phong Quý cũng là tự tay hắn ta bồi dưỡng, năng lực của hai người kia, Phong Tứ tuyệt đối tin tưởng.

Đội ngũ hơn vạn người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.


Hắn ta thật sự không có khả năng tự mình làm hết mọi chuyện, trọng điểm bảo hộ của hắn là ở trung tâm đội ngũ với các vị chủ nhân.

Sắp xếp kế hoạch như thế cũng đã dùng rất nhiều năm, Thế tử gia chưa từng có ý kiến gì.

Nhưng hôm nay sau khi nghe xong, mi tâm hắn lại nhướng lên: “Hẳn là?”
Phong Tứ lập tức cảm giác được áp lực tăng mạnh.

“Thế tử gia, phải chăng cảm thấy không ổn?”
“Ngươi vốn là tướng quân hàng đầu dưới trướng bổn Thế tử, chuyện canh giữ đại quân nghiêm ngặt lại giao cho người khác?”
Phong Tảo đứng ở một bên cảm thấy chấn động trong lòng, nhịn không được mà vụиɠ ŧяộʍ nhìn vào mắt Phong Ly Dạ, lại lặng lẽ nhìn Phong Tứ.

Mẹ ơi! Gia đây có ý muốn Phong Tứ mỗi ngày phải đi tuần từ đầu đội ngũ đến tận chỗ cuối cùng của đội ngũ?
Không phải là nói Phong Tứ không có năng lực này, mà là Phong Tứ vốn cũng có việc riêng phải làm.

Nếu lại thêm việc tuần tra từ đầu đến cuối, vậy thì… dường như có hơi bận rộn.

Nhưng Phong Tứ thân là Tướng quân đứng đầu dưới trướng Thế tử gia, có nhiệm vụ đương nhiên không thể từ chối.

Hắn ta không có dị nghị gì, vội nói: “Vâng, bắt đầu từ hôm nay, mạt tướng nhất định tự sẽ tự mình tuần tra một lượt toàn bộ quân doanh!”

“Ngươi cảm thấy công việc tuần tra chỉ có thể làm một lần?”
“Thế tử gia?” Phong Tảo vô thức nhỏ giọng hô lên, nhưng lại lập tức im miệng.

Khí tức của Gia thật là quá dọa người!
Sắc mặt Phong Tứ vẫn như cũ, đạm mạc vuốt cằm: “Vâng, mạt tướng lập tức điều chỉnh canh giờ, một ngày ba lần, nhất định tự thân đi làm!”
Phong Ly Dạ phất tay.

Phong Tứ lập tức cúi người lui ra ngoài.

Phong Tảo cũng tìm cái cớ, cùng nhau rời khỏi doanh trướng, đuổi theo.

“Phong Tứ…”
“Thế tử gia… là đang không vui chỗ nào à? Là ta có chỗ nào chưa đúng?”
Phong Tảo sững sờ, vấn đề này hắn ta cũng không có cách nào trả lời được.

Phong Tứ nhìn hắn ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh thế tử gia, ngươi cũng không biết à?”
Phong Tảo gãi đầu, cười đến nỗi mất tự nhiên: “Ta cũng không phải con sâu trong bụng Gia.


Trước đó còn đang bình thường, ai biết Gia đột nhiên nhìn Phong Tứ không vừa mắt?
Mà thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày của hắn vốn cũng chỉ có hơn ba canh giờ.

Điều này có nghĩa là, thời gian nghỉ ngơi đi ngủ của hắn ta chỉ còn lại một canh giờ.

Hắn rốt cuộc làm sai chỗ nào?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện