Bởi vì lí do gì, Phong Tảo khẳng định không thể nói.

Hôm nay nghe nói Cửu Công chúa bị bệnh ngất xỉu, Thế tử gia đã đi thăm nàng.

Hắn ta khi đó còn đi theo bên cạnh Thế tử gia.

Nhưng bọn họ nhìn thấy Cửu Công chúa, không hề có dáng vẻ gì là đang ốm yếu, ngược lại là nhìn thấy cảnh tượng nàng cười nói với Phong Tứ.

Chẳng lẽ là vì như thế?
Còn nữa, lúc ở phủ Tri phủ, đêm đó, hắn ta và Gia đều chính tai nghe được, Công chúa nói muốn Phong Tứ làm khách quý của nàng.

Muốn nói, Thế tử gia thật sự vì chuyện này mà nhìn Phong Tứ không vừa mắt, vậy có thể nào sẽ tổn hại đến hình tượng cao lãnh của Thế tử gia không?
Hắn ta sao có thể hủy hoại thanh danh của Thế tử gia.

Phong Tảo nghĩ nghĩ, lực bất tòng âm, chỉ có thể xem xét Phong Tứ một chút, thản nhiên nói: “Đại khái là… dung mạo của huynh quá được các cô nương yêu thích, Gia không thích có tướng lĩnh…không quy củ như thế.


“Ta? Ngoại hình quá được các cô nương thích?”
Phong Tứ ngạc nhiên, cách nói này, hắn ta không thể nào tiếp thu được.

Hắn ta không hề có chút tư tưởng vào về gương mặt của mình, hành quân bên ngoài nhiều năm như thế, ngoại hình của mình trông như thế nào hắn cũng sắp quên rồi.

Nhưng ai lại không biết Thế tử gia là nam tử đẹp nhất trong quân doanh? Không, là toàn bộ nước Sở, dung nhan của Thế tử gia khuynh thành, cũng tuyệt đối là đệ nhất.

Ngay cả cô nương đẹp nhất đứng trước mặt Thế tử gia cũng sẽ tự ti mặc cảm.

Loại nhân vật bình thường như hắn ta sao có thể so với Thế tử gia?
Thế tử gia lại vì nguyên nhân này mà nhìn hắn ta không vừa mắt? Quả thực là chuyện đùa buồn cười nhất trong thiên hạ!
“Chẳng biết gì cả!” Phong Tứ liếc Phong Tảo một chút, ánh mắt kia cực kì nguy hiểm.

“Còn dám nói bậy hủy hoại thanh danh của Gia, ta chém ngươi!”
Hắn ta quay người nhảy lên ngựa, bỏ đi.

Từ xa nhìn lại, còn có thể thấy bóng lưng hắn đang chỉ huy đội ngũ tuần tra, đi theo đội ngũ đang tiến về phía trước của mình.

Phong Tảo thở dài một hơi, vẻ mặt oán niệm.

Thật là, hắn ta cũng không phải đang nói dối.

Không biết rằng Thế tử gia đêm đó, sau khi nghe được Công chúa muốn thu nạp hắn ta, một thân sát khí kia của hắn đáng sợ biết bao nhiêu?
Thế nhưng, việc này vẫn là rất tổn hại uy danh cao quý lãnh diễm của Thế tử gia.

Ngẫm lại vẫn nên là… nên nuốt hết vào trong bụng.

… Đêm đó, Phong Ly Dạ cùng Sở Vi Vân dùng bữa tối.


Đang lúc muốn rời đi, Sở Vi Vân nãy giờ không nói gì lại đột nhiên mở miệng: “Dạ ca ca…”
“Có việc?” Phong Ly Dạ quay đầu nhìn nàng ta.

Nàng ta cả ngày chưa nói một lời, hôm nay Nhu Nhi nói nàng ta không thoải mái, quân y cũng đến xem qua, nhưng không nhìn ra được là nguyên nhân gì.

Hơn phân nữa là do trong lòng ức chế.

Nghĩ đến những chuyện nàng ta gặp phải trước đó, tính kiên nhẫn của Phong Ly Dạ cũng nhiều hơn bình thường vài phần.

“Nơi nào không thoải mái? Ta gọi quân ý đến xem cho muội.


Sở Vi Vân lắc đầu, chỉ nâng gương mặt tái nhợt lên, nhìn hắn.

Phong Ly Dạ không nói lời nào, chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Sở Vi Vân mới nhỏ giọng: “Dạ ca ca, đêm nay… chàng có thể ở bên cạnh ta không?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.

” Không nhiều một lời.

Sở Vi Vân cắn môi, rũ mắt xuống.

“Sáng sớm ngày mai ta đến dùng bữa cùng muội.


Hắn nói xong, quay người rời đi.

Chờ sau khi hắn đi, Nhu Nhi mới tiến đến, thận trọng nói: “Quận chúa, Thế tử gia đối với người… ôn hòa hơn lúc trước không ít, Quận chúa, chuyện này không cần nóng lòng, còn phải từ từ từng bước.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện