Trong tay Mộ Bạch còn đang cầm bát thuốc.

Cửu Công chúa ngã đến, hắn ta hoặc né tránh, để mặc nàng đụng vào sàn nhà.

Hoặc là đỡ lấy nàng.

Mộ Bạch dường như có hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đưa tay ra, giúp đỡ nàng một chút.

Nhưng tốc độ của Sở Khuynh Ca rất nhanh, lực đụng vào cũng rất lớn.

Mộ Bạch rõ ràng không chịu nổi, bịch một tiếng, hai người trực tiếp lăn trên đất.

“Công chúa!” Lam Vũ đang tự mình đánh xe phía trước vén rèm lên.

Một giây sau, lập tức buông rèm xuống, mặt đỏ ửng.

“Sao Công chúa… lại nằm trên người Mộ Bạch tiên sinh?”
Tứ chi Sở Khuynh Ca bất lực, ánh mắt lại lăng lệ nói không nên lời.

Chỉ là trong một khắc đứng lên khỏi người Mộ Bạch, giữa đôi mày, ánh mắt lại có chút mơ màng.

“Thật xin lỗi!” Mộ Bạch dường như bị kinh hãi, cuống quýt đỡ nàng: “Công chúa…”
“Thật xin lỗi, là lỗi của ta.


” Sở Khuynh Ca lại ngồi lại một lần nữa, tựa vào vách xe, hơi khép mắt lại
“Công chúa, uống thuốc đi.

” Mộ Bạch dường như muốn vội vàng rời khỏi, bát thuốc này, chỉ mong nàng uống cho nhanh.

“Ừ.

” Sở Khuynh Ca mở mắt ra, cúi đầu, khó khăn lắm mới uống xong bát thuốc kia.

Mộ Bạch cầm cái bát không, đi thật nhanh.

Xảo Nhi đi đến, vẻ mặt lo lắng: “Công chúa, khi nãy…”
“Em thấy con người Mộ Bạch này thế nào?”
“Công chúa?” Xảo Nhi rất bất an, Công chúa thật sự coi trọng Mộ Bạch thật à?
“Em, em không biết.

” Xảo Nhi hiện tại cũng oán hận Thế tử gia vô tình với Công chúa.

Nhưng các nàng là nữ tử, thân là nữ tử, không thể… nay Tần mai Sở được!
Cho dù thân phận của Công chúa tôn quý, nhưng thời đại này, dù sao cũng là nam tôn nữ ti.

“Công chúa, cho dù Mộ Bạch tiên sinh có tốt, hoặc là Thế tử gia có không tốt, bọn họ… với Công chúa mà nói, cũng là có thân phận khác.



“Em cho rằng ta coi trọng Mộ Bạch?” Sở Khuynh Ca nhàn nhạt nhìn nàng ấy một chút.

Muốn nói gì đó, nhưng chợt cảm thấy trong miệng khó chịu.

Nhịn một chút, vẫn không nhịn được.

Há miệng ra, lại ộc một tiếng, phần thuốc khó khăn lắm mới uống vào đều bị nôn ra hết.

Xảo Nhi bị dọa đến nỗi cuống quýt mang khăn tay đến, lau miệng cho Công chúa.

Nhưng vừa lau một chút, suýt chút đã dọa hỏng Xảo Nhi.

“Công chúa, người… người nôn…”
“Ngậm miệng!” Sở Khuynh Ca lườm nàng ấy một chút, thở hổn hển một chút, mới nói: “Không cho phép lộ ra.


“Thế nhưng, Công chúa…” Công chúa đều đã hộc máu rồi, lại còn không cho nàng ấy nói!
Công chúa nhà bọn họ tại sao lại quật cường như thế?
Hai mắt Xảo Nhi đỏ ửng, sắc mặt trắng bệch mà nhìn nàng: “Công chúa, hay là… hay là người cúi đầu với Thế tử gia đi?”
Thật ra hôm nay Thế tử gia vốn không tức giận như thế, chỉ là bởi vì Công chúa cãi hắn trước mặt tất cả mọi người, Thế tử gia mới có thể hung ác với Công chúa như thế.

“Em muốn ta giống như Sở Vi Vân, giả vờ yếu ớt trước mặt nam nhân kia?” Sở Khuynh Ca cười lạnh.

Xảo Nhi biết nàng không muốn.

Nhưng sinh ra ở thế giới nam tôn nữ ti này, nữ tử phải yếu ớt một chút.

Lại bị đối xử như thế này!
Thế tử gia… thật là quá vô tình.

Xảo Nhi mới từ trên xe xuống, không ngờ đằng trước bỗng nhiên oành một tiếng, lập tức vang lên tiếng thét chói tai….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện