Xe ngựa của Sở Vi Vân tan thành từng mảnh!
Thật sự là triệt để tan thành từng mảnh!
Trục giữa của vòng bánh xe gãy, xe ngựa vốn còn đang chạy, tốc độ cũng không tính là chậm.

Âm vang đổ ầm, ngay cả vách xe cũng đều ngã vỡ.

Khoảnh khắc xe ngựa đổ xuống, Sở Vi Vân còn đang trên xe, thật đúng lúc là đang thay quần áo.

Xe ngựa này tan ra từng mảnh, nàng ta không chỉ lăn xuống, mà còn ngã sưng mặt sưng mũi.

Ngay cả thân thể kia.

Bờ vai mượt mà, cánh tay và đùi lộ ra rõ rệt, khuôn ngực trắng như tuyết…
“A! Quận chúa! Quận chúa!” Cung nữ bị dọa đến hồn phi phách tán, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Binh lính canh giữ xung quanh xe ngựa cũng chỉ nhìn thoáng qua, lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thêm nữa.

Mặc dù Thế tử gia chưa từng thừa nhận qua, nhưng tất cả huynh đệ trong quân đều đã nhận định, Quận chúa cũng giống như Công chúa, đều là nữ nhân của Thế tử gia.

Bọn họ thế mà lại nhìn thân thể của Vân Quận chúa!
Mặc dù không nhìn thấy những bộ phận quan trọng, nhưng bị lộ ra như thế, chính là một loại khinh nhờn với Thế tử gia!
“Quận chúa!” Các cung nữ rốt cuộc phản ứng kịp, muốn đi qua khoác quần áo cho Sở Vi Vân, nhưng trong lúc luống cuống tay chân, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bỗng nhiên, một bộ trường bào bay đến, rơi chính xác vào trên người Sở Vi Vân.


Sở Vi Vân đang hoang mang lo sợ lập tức nắm chặt trường bào, trùm lên kĩ càng.

Ngẩng đầu nhìn nam tử anh tuấn đang xuống khỏi lưng ngựa, nước mắt to như hạt đậu lập tức rơi xuống.

“Dạ ca ca, ta không biết tại sao… đau quá.


Chân của nàng ta bị thương, bị ván gỗ cứa ra một vết thương.

Máu tươi thấm qua áo choàng mà chảy ra, xem ra là chảy không ít máu.

Phong Ly Dạ không có biểu cảm gì, đỡ nàng ta đứng lên.

Lúc Sở Vi Vân đứng lên, hai chân mềm nhũn, thân thể mềm mại ngã về phía hắn.

Nàng ta cho rằng hắn cũng sẽ như hôm nay, cho dù từ chối không cho nàng ta nhào vào lòng mình, thì ít nhất cũng sẽ đỡ nàng ta.

Nhưng không ngờ rằng, Phong Ly Dạ chỉ đỡ đầu vai của nàng ta, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ta sang bên phía Phong Tảo.

Hắn vẫn không quen gần gũi với nữ tử này.

Mặc dù trong lòng vẫn luôn hổ thẹn với nàng ta.


Phong Tảo có cảm giác như tai họa trời giáng, bị dọa đến luống cuống tay chân, đành phải cởϊ áσ ngoài của mình ra, đỡ Vân Quận chúa ngồi lên.

“Đại phu!”
Đại phu nhanh chóng chạy đến, xử lí vết thương trên chân Sở Vi Vân.

Phong Tảo vung tay lên, tất cả huynh đệ đều tránh ra xa.

Chân Quận chúa bị thương, ai cũng không dám nhìn nhiều.

Phong Tứ đã bảo đội ngũ dừng lại, thúc ngựa trở về, đã nhìn thấy Thế tử gia đứng cạnh xe ngựa.

“Gia, trục bánh xe bị gãy.

” Phong Tứ liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.

Phong Ly Dạ đương nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, nhưng, trục bánh xe rốt cuộc là gãy như thế nào, không ai nhìn ra được.

“Gia, trên trục có một vật nhỏ.

” Phong Tảo đi đến, lấy một thứ đồ xuống trên trục bánh xe.

Một sợi dây đỏ?
Mảnh như thế, kéo một cái đã đứt, có thể làm được gì?
Phong Tứ không để ý, vẫn đang điều tra xung quanh chiếc xe ngựa đã vỡ tan thành từng mảnh.

Xe ngựa của bọn họ luôn rất chắc chắn, trục bánh xe không thể nào vô duyên vô cớ mà gãy được.

Sau đó, hắn cất bước đi về phía đội xe đằng sau.

Kia là… vị trí xe ngựa của Công chúa? Chẳng lẽ Thế tử gia nghi ngờ Công chúa?
Nhưng Công chúa vốn cũng không rời khỏi xe ngựa của nàng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện