Ly Thế tử đánh bại đại quân Bắc Tần ở Mạc Thành, bây giờ khải hoàn trở về, vào thành liền lập tức bị triệu vào cung, tiếp nhận sự chúc mừng của Hoàng Thượng và bá quan.

Nghe nói lúc Vân Quận chúa ở Mạc Thành đã cầu nguyện chúc phúc cho bách tính, được bách tính kính yêu, cũng vào cung diện thánh.

Sở Khuynh Ca trở về phủ Quốc công, nàng nói cơ thể mình không thoải mái.

Thật ra nàng muốn về phủ Công chúa.

Thật đúng là kì lạ, Công chúa sau khi xuất giá, không được về phủ Công chúa, mà phải ở lại phủ Quốc công.

Có thể thấy, mạng lưới, thế lực của phủ Quốc công ở nước Sở đáng sợ bao nhiêu.

Hoàn toàn không bị quyền lực Hoàng gia khống chế!
“Có nghe nói không? Lúc ở Mạc Thành, Thế tử gia của chúng ta hằng đêm đều ngủ lại khuê phòng của Vân Quận chúa!”
“Ta cũng nghe nói, hình như, bây giờ toàn bộ người của hoàng thành đều đang nói đến chuyện này.


“Nói như thế, phủ Quốc công của chúng ta có phải là sắp có một ngày có chuyện vui không?”

“Thế nhưng, kia là Quận chúa! Chẳng lẽ muốn Quận chúa làm… tiểu thiếp sao?”
Đường đường là Quận chúa, sao có thể hạ mình làm tiểu thiếp? Đây chẳng phải là đang đánh vào mặt Hoàng gia à?
Kia dù sao cũng là Quận chúa được Hoàng Đế đích thân phong!
Huống chi, Vân Quận chúa có phụ thân là đại tướng quân, mẫu thân là Nam Tấn Nam Tinh Công chúa đại danh đỉnh đỉnh!
Cô nương xuất thân hiển hách như thế, sao có thể làm thiếp của người ta?
“Nhưng Công chúa vẫn còn, không làm thiếp thì làm gì được? Cũng không thể nào để Thế tử gia… bỏ Công chúa chứ?”
Nhưng lời này, tỳ nữ sẽ không dám nói lung tung, sẽ mất đầu!
“Thế nhưng Thế tử gia nhà chúng ta anh tuấn vĩ ngạn, xuất sắc bất phàm như thế, đừng nói là làm thị thiếp của ngài ấy, cho dù chỉ có thể cùng chung một đêm, cũng là cả đời này không tiếc!”
“Ngươi ít phán đoán Thế tử gia lại, chỉ bằng ngươi, lấy tư cách ở đâu ra?”
“Mơ mộng cũng không được à?”
“Thế tử gia phong hoa cái thế, một tỳ nữ nhỏ như ngươi, mơ cũng đừng có mơ!”
Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng mấy tỳ nữ đều không ai tức giận.

Đúng thế, Thế tử gia xuất sắc như thế, không phải cũng có thể mơ mộng được.

Mơ tưởng đều giống như đang đầu độc sự thần thánh và kiêu ngạo của Thế tử gia.

“Nhưng ta vẫn muốn, a…”
Những tỳ nữ kia đi xa.


Sở Khuynh Ca vẫn vô cảm như trước, Xảo Nhi lại giận sôi lên.

Những tỳ nữ đáng chết kia, cũng dám bàn tán nhân duyên của Thế tử gia và Công chúa sau lưng! Quá đáng!
Tệ nhất là, kẻ nào đã lan tin đồn, nói Thế tử gia hằng đêm ngủ lại ở khuê phòng Sở Vi Vân?
Người kia rõ ràng không có lòng tốt.

Nhất định là Vân Quận chúa tự mình tìm người tung tin đồn nhảm khắp nơi, nàng ta chính là muốn giành Thế tử gia với Công chúa!
“Họa từ miệng mà ra, chuyện không có chứng cứ, chi bằng không nói.

” Sở Khuynh Ca cất bước, đi qua cổng vòm.

Ao ngờ mấy tỳ nữ phía trước vẫn chưa đi xa, còn đang nói nhỏ.

“Các người có nghe nói không? Lúc Công chúa ở Mạc Thành, đã cho triệu vài nam kỹ vào phòng.


“Cái gì? Nam kỹ? Mấy người?”
“Không thể nào, Thế tử gia đều đang ở Mạc Thành, làm sao Công chúa dám?”
“Xin Công chúa tha mạng!”
Xảo Nhi lại nâng lên một cước, đang muốn đạp người.

Trên hành lang cách đó không xa, một người lại trầm mặt, quát lớn: “Là ai đang tung tin đồn nhảm, nói xấu Quận chúa? Người đâu, bắt lại cho ta!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện