Người đến đây là tỳ nữ bên cạnh Quốc Công phu nhân, dì Lan.

Dì Lan này có địa vị rất cao trong các nữ quyến trong phủ Quốc Công, ngoại trừ Quốc Công phu nhân ra, tất cả nữ quyến trong phủ đều sợ bà ta.

Dì Lan vừa hô “bắt lấy” một tiếng, hai gã thị vệ lập tức vọt đến đây.

Lam Vũ còn đang kiểm kê đồ vật của công chúa ở bên ngoài, không đi theo vào trong.

Lúc này hai gã thị vệ xông lên, Xảo Nhi và Sở Khuynh Ca lập tức rơi vào hoàn cảnh một thân một mình.

Xảo Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Sở Khuynh Ca lườm hai người đó một cái, thờ ơ nói: “Làm bậy, ai dám động vào người của bản công chúa?”
Đúng là hai người đó không dám làm bậy, đây là công chúa, chứ không phải một vị nữ quyến bình thường nào trong phủ.

Dì Lan đã đi tới, vẫn là dáng vẻ uy phong lẫm liệt kia, đến bước chân cũng như mang theo gió.

“Nơi này là phủ Quốc công, phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, quan tâm nàng ta là ai làm gì!”
“Vậy xin hỏi, ta đã phạm sai lầm gì?”
Dì Lan biết Cửu công chúa lợi hại, nhưng vẻ mặt của bà ta cũng chẳng hề tốt.

Dì Lan lạnh lùng hừ một tiếng: “Mới vừa rồi, tiện tì này đã bịa đặt, nói quận chúa… Nói quận chúa…”

Lời nói dơ bẩn như vậy, bà ta không nói nên lời!
“Công chúa, cho dù nàng ta có là người của công chúa đi nữa, bây giờ đã đặt chân lên đất của phủ Quốc Công chúng ta, nàng…”
“Thiên hạ to lớn đều là đất của hoàng gia, nếu theo ý của ngươi, có phải việc này nên đưa đến trước mặt phụ hoàng, để phụ hoàng phân xử?”
“Người!” Vậy mà Cửu công chúa này lại nhanh mồm dẻo miệng như thế!
Dì Lan không muốn nói nhiều lời với nàng, bà ta gằn giọng, nói: “Việc này cần phải để phu nhân xử lý, người đâu, áp giải tiện tì này đến thiên thính, chờ phu nhân xử lý!”
Bà ta cũng không tin công chúa lại dám chẳng để Quốc Công phu nhân nhất phẩm vào trong mắt.

“Công chúa, ta…” Xảo Nhi biết bản thân đã phạm sai lầm.

Nhưng vừa rồi là nàng ấy quá tức giận.

“Vậy xin dì Lan cũng đưa mấy nha đầu này đi theo, vừa rồi bọn họ mới vừa bịa đặt, nói bản công chúa gọi nam kỹ vào phòng, việc này, Thế tử gia nhà các ngươi có thể chứng minh trong sạch cho bản công chúa.


“Dì Lan, bọn ta, bọn ta không có nói!”
Mấy tỳ nữ quỳ xuống, khóc lóc cực kỳ đáng thương.

“Là công chúa vu oan cho chúng ta, xin dì Lan minh giám!”
“Đúng, là công chúa vu oan cho chúng ta, dì Lan, chúng ta thật sự không có nói.



“Đám tiện tì các ngươi!” Xảo Nhi tức giận suýt nữa đã muốn xông lên.

Sở Khuynh Ca kéo nàng ấy lại.

“Công chúa, rõ ràng vừa nãy các nàng có nói!” Xảo Nhi nóng nảy đến mức nước mắt đã sắp trào ra.

Tại sao ở trong quân đã bị cái nữ nhân xấu xa Sở Vi Vân kia ức hiếp, về đến đây, lại còn bị đám tiện tỳ bắt nạt.

“À, có nói hay không, không phải là do bọn họ nói?”
Thế mà Sở Khuynh Ca cũng chẳng tức giận, kéo nàng ấy ra phía sau mình, còn nàng từ từ đi về phía mấy tỳ nữ kia.

Tuy mấy người đó có hơi chột dạ, nhưng bây giờ có dì Lan ở đây, bọn họ không sợ.

Một đám chẳng những quỳ, mà còn quỳ thẳng hết lưng.

“Chúng ta không nói!”
“Không sai, công chúa, bọn nô tỳ chỉ nói vài lời hay về Vân quận chúa, mà công chúa đã muốn trừng phạt bọn nô tỳ, nô tỳ không phục!”
Dì Lan nhìn Sở Khuynh Ca, vẻ mặt bà ta đầy khinh thường.

Sở Khuynh Ca vẫn cười rực rỡ như trước, nhưng vào ngay lúc đó nàng đã vung một chân lên.

“Á!” Mấy tỳ nữ hét lên một tiếng thảm thiết, tất cả lại cùng ngã nhào xuống mặt đất, che ngực lại kêu thảm thiết.

Cửu công chúa nàng… Nàng đánh người!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện