Vẫn không ai nói gì.

Phong Ly Dạ cũng không đáp lại một chữ nào.

Bên ngoài phong yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ được.

Tay Quốc công phu nhân rơi vào tay cầm trên ghế, ngón tay nắm chặt.

Phong Di Ninh bưng chén lên, uống trà.

Chỉ có mình tự biết, trong lòng bất an thế nào.

Chưa từng thử qua việc phải thận trọng như như thế này trước mặt vãn bối, đây là lần đầu tiên.

Cũng không muốn có lần thứ hai.


Nhưng vì để cho Quận chúa vào cửa, vì để không có lỗi với Nam Tinh, để Nam Tinh dưới suối vàng không còn gì khó chịu, chỉ có thể như thế.

Mặc dù nàng ta nói chuyện, ngữ khí có hơi khác biệt.

Nhưng nội dung không khác lắm, không phải sao?
Cũng không biết đã qua bao lâu, Phong Di Ninh mới để ly xuống, nhìn Phong Ly Dạ vẫn chưa thay đổi sắc mặt.

“Ly Dạ, ta thấy Công chúa lúc trước nhìn trúng cháu, là vì nhiệt huyết, nhưng bây giờ, nàng đại khái là… ngán rồi.


Ngán!
Một chữ này, khiến lệ khí lướt qua đáy mắt Phong Ly Dạ.

Nàng dám! Nàng dám!
“Cho dù thế nào, nàng dù sao cũng là con gái Hoàng tộc, Ly Dạ, chúng ta và Hoàng tộc…”
Quốc công phu nhân dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Cháu nên biết rõ, từ sau khi Hoàng Đế án binh bất động, hại phụ thân cháu tứ cố vân thân, tử chiến sa trường, Phong gia chúng ta đã không còn muốn dây dưa với người trong Hoàng tộc nữa.


Lòng bàn tay Phong Ly Dạ siết chặt.

Quốc công phu nhân và Phong Di Ninh nhìn chăm chú, mới tiếp tục nói: “Cửu Công chúa là Công chúa Hoàng gia, thủ đoạn lần này của nàng, để cho Hoàng Thượng ban hôn, hôn sự này cũng không phải là ý muốn của Phong gia chúng ta.


“Cháu cưới nàng, là vì bất đắc dĩ, nhưng bây giờ, chỉ cần Công chúa phạm sai lầm, đồng ý ly hôn, việc này không có bất kì quan hệ gì với Phong gia chúng ta, bách tính cũng sẽ không trách trên đầu chúng ta.


“Đúng thế, Ly Dạ, cháu nghe lời tổ mẫu, viết một lá thư ly hôn…”
“Nàng cũng không phạm lỗi gì, không phải sao?”
Phong Ly Dạ giương mắt, trước mặt tổ mẫu và cô cô, đã cố gắng kiềm chế hàn khí trên người mình.


Nhưng ánh mắt kia, vẫn như sương lạnh.

Một chốc lát mất khống chế, không còn vết tích nào giữa hai đầu lông mày của hắn.

Hắn thản nhiên nói: “Công chúa không có bất kì lỗi lầm nào, thư ly hôn này, cháu không thể viết, tổ mẫu, cô cô, đêm đã khuya rồi, hai vị nghỉ sớm đi, cháu cáo lui trước.


“Ly Dạ…”
Nhưng hắn xoay người rời đi, thân thể cao lớn nhanh chóng biết mất khỏi tầm mắt hai người.

Không chút chần chừ, rõ ràng là không muốn nghe các nàng nói thêm gì nữa.

Hắn không muốn ly hôn với Công chúa!
Toàn bộ ngoại đường im ắng, rất lâu không có động tĩnh gì, tựa như là chốn không người.

Cũng không biết qua bao lâu, Phong Di Ninh mới thở dài một hơi, nhìn Quốc công phu nhân.

“Mẹ, Cửu Công chúa này, xác thực tuyệt sắc khuynh thành, đúng là đẹp hơn trước khi thành thân rất nhiều.


Lúc trước Cửu Công chúa có bộ dạng thế nào, bọn họ dường như không có ấn tượng gì.


Bởi vì Cửu Công chúa khi đó, rất thích trang điểm đậm.

Ấn tượng duy nhất của mọi người với nàng, chính là yêu diễm.

Cũng không biết vì sao, sau khi kết hôn, vị Cửu Công chúa này lại thay đổi trạng thái bình thường, không còn thích bôi son phấn nước bột kia lên mặt nữa.

Chân dung lộ ra, không ngờ rằng lại đẹp đến mức kinh ngạc như thế.

“Ai cũng có lòng thích cái đẹp, mẹ, con thấy đứa nhỏ Ly Dạ này, sợ là đã bị mỹ mạo của Cửu Công chúa mê hoặc tạm thời.


Dù sao cũng là nam nhi nhiệt huyết, nam tử nào lại không thích người ăn diện?
Dù sao Cửu Công chúa bây giờ còn đẹp hơn Vân Quận chúa gấp mười!
Dung nhan này, xem ra còn hơn Nam Tinh năm đó!
Quốc công phu nhân cũng lo lắng: “Quận chúa nhất định phải vào cửa, nếu không, chúng ta làm sao xứng với Nam Tinh? Di Ninh, con nói xem, việc này phải làm sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện