Một cước này của Sở Khuynh Ca, thật đúng là trực tiếp đá vào trên đùi Phong Ly Dạ.
Thế nhưng, một thân cương khí kia của Phong Ly Dạ bị hắn cưỡng chế thu hồi vào lúc nàng sắp đụng phải mình.
Cho nên một cước này là rơi thẳng vào trên đùi hắn.
Nhưng…
Sở Khuynh Ca nhăn mày, nhịn không được mắng lên: “Đau chết! Ngươi là người đá à?”
Đối phương không nói gì, ánh mắt đạm mạc, khóa chặt vào gương mặt đỏ hồng của nàng.
Đôi mắt ngập nước kia, chếnh choáng vô cùng, mang theo một chút mông lung.
Thế này là đã uống bao lâu rồi?
Phong Tảo và Lam Vũ dưới tình thế cấp bách, trong nháy mắt đã đuổi đến sau lưng bọn họ.
Lam Vũ sợ cương khí của Thế tử gia làm Công chúa bị thương, đã chuẩn bị đón lấy Công chúa.
Phong Tảo thấy Thế tử gia nhíu mày, vội vàng nói ra những tin tức mình nghe được: “Gia, họ uống từ trưa… uống đến bây giờ.
”
“Mười mấy vò rượu ngon được Tứ tiểu thư cất giữ, đều bị uống cạn sạch.
”
“Tốt lắm.
” Thế mà lại có thể uống như thế!
Thế tử gia nói tốt lắm, người xung quanh lại đang run rẩy, nhanh chóng tránh đi.
Phong Tảo và Lam Vũ cũng nhịn không được mà lui nửa bước, một thân lệ khí của Thế tử gia, quả thực muốn hù chết người.
Sở Khuynh Ca thấy đạp không nổi tòa núi đá trước mặt mình, không còn hứng thú với hắn nữa, quay người đi về phía Phong Dụ Hoa.
“Đến, chúng ta tiếp tục… Này! Làm gì thế? Thả ta ra!”
Nàng bị người ta xách lên, trực tiếp nhét vào trên vai.
Wow, nâng nàng lên!
Dạ dày không dễ chịu…
Phong Tảo và Lam Vũ trợn mắt há mồm.
“Gia…”
Phong Ly dạ nhìn cũng không nhìn Phong Tảo một chút, khiêng nữ nhân trên vai, cất bước đi về phía Công Chúa Uyển.
Xảo Nhi thở hồng hộc, vất cả chạy đến.
Vừa nhìn thấy Công chúa nhà mình bị Thế tử gia gánh trên đầu vai.
Tư thế này…
“Thế tử gia, Công chúa… xem ra rất không thoải mái.
” Gương mặt nhỏ đều trướng đỏ thành màu gan heo!
Nhưng Phong Ly Dạ không để ý, đã có thể uống như thế, chịu chút tội thì có làm sao?
“Gia, Công chúa nhìn rất không thoải mái.
” Công chúa đang giãy dụa liên tục, Xảo Nhi đau lòng! Trên mặt Phong Ly Dạ không có biểu cảm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Phong Dụ Hoa đuổi theo phía sau: “Này, Tiểu Ly Tử, trả nha đầu này cho ta!”
Phong gia nhà bọn họ, khó khăn lắm mới có được một tiểu nha đầu chơi vui, vác đi thế này, nàng ấy phải làm sao bây giờ?
Không ai chơi với nàng ấy nữa!
Phong Ly Dạ bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh buốt, rơi vào trên người cô cô nhà mình.
“Chuốc nàng say thành thế này, ngày mai cháu đến tìm người tính sổ.
”
Phong Dụ Hoa sững sờ, lập tức bị ánh mắt của hắn dọa run rẩy!
Nhanh chóng dừng bước, nàng ấy cười hì hì: “Tiểu Ly Tử, mang đi đi mang đi đi, ta không tranh với cháu, ha ha.
”
Quả thực đáng sợ!
Dọa đến nỗi nàng ấy tỉnh rượu trong nháy mắt.
Nhưng lại nhanh chóng bắt đầu say lờ đờ
“Tần thúc.
” Phong Ly Dạ cau mày lại.
Tần Bất Phàm ngồi trên tán cây, vẫn luôn cách không bồi hai nữ nhân uống rượu, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn.
Phong Ly Dạ hừ một tiếng, có chút không vui: “Lần sau còn chuốc như thế, cháu không ngại ném nữ nhân của thúc xuống hồ, cho người thanh tỉnh một chút.
”
Tần Bất Phàm đỏ mặt, vội nói: “Tứ tiểu thư cũng không phải nữ nhân của ta, Tiểu Ly Tử đừng nói lung tung, thế nhưng, lần sau ta cố gắng khuyên nhủ một chút.
”
Khuyên một chút mà thôi, biết rõ là nữ nhân kia xưa nay không nghe lời ông ta.
Phong Ly Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, quay người muốn đi.
Tần Bất Phàm lại thấy hứng thú với cô bé trên vai hắn: “Tiểu Ly Tử, chẳng phải cháu ghét nhất là đụng phải nữ nhân à? Nha đầu này đặc biệt như thế à?”.