Hắn không phải luôn ghét nhất nữ nhân đụng vào sao?
Phong Ly Dạ ngừng bước, vấn đề của Tần Bất Phàm, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.

Chuyện này bắt đầu từ khi nào, hắn lại không hề mâu thuẫn khi chạm vào nữ nhân này?
Không chỉ không mâu thuẫn, thậm chí hắn còn chủ động gánh nàng trên vai.

Bỗng nhiên, Sở Khuynh Ca trên đầu vai giãy dụa như điên: “Ưm, ưm…”
Phong Ly Dạ thấy phiền, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Đừng lộn xộn.


“Ưm, ưm…” Ngữ khí cứng rắn như thế, không chỉ không quát cho nàng ngừng lại được, nha đầu này lại càng giãy dụa mạnh hơn.

“Thế tử gia, Công chúa nhà chúng ta trông có vẻ rất khó chịu ạ.

” Xảo Nhi rất đau lòng, nhưng cũng không dám đi qua.

Phong Ly Dạ hừ lạnh, tăng thêm áp lực trong giọng nói: “Ta nói, không cho phép…”
“Ọc…” Cô gái tên vai rốt cuộc không nhịn nổi nữa, há miệng, phun ra ngoài.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm! Công chúa… nôn lên người Thế tử gia!
Gương mặt Phong Ly Dạ đen đặc lại trong chớp mắt!
Nữ nhân này! Nữ nhân đáng chết này
……
Công chúa nôn lên người Ly Thế tử, Công chúa cũng không muốn mà!
Lúc Xảo Nhi lau người thay quần áo cho Sở Khuynh Ca, nhìn bộ dạng say lờ đờ mơ màng của nàng, vẫn không nhịn được mà nói thầm mấy câu.

Thế tử gia thật là, lúc gánh Công chúa nhà bọn họ về, mặt đen hù chết người ta.

Thế nhưng, có liên quan gì đến Công chúa nhà bọn họ đâu?
Uống nhiều rượu như thế, còn bị người ta gánh trên vai, đè vào dạ dày, có thể không nôn à?
Không nôn là thần tiên rồi.

Thế nhưng, Thế tử gia bị nôn một thân, còn tình nguyện gánh Công chúa về… à, hình như có hơi không đúng lắm!
“Công chúa, thật ra em cảm thấy… Thế tử gia đối xử với người cũng không thật sự quá xấu, hay là, người tha thứ cho chuyện của Thế tử gia và Vân Quận chúa đi?”
Sở Khuynh Ca nháy mắt mấy cái, cũng không biết có đang nghe nàng ấy nói chuyện không.

Nhưng Xảo Nhi không từ bỏ, nàng ấy lại nói: “Công chúa, nếu như… nếu như Thế tử gia thật sự muốn cưới Quận chúa, em nói là nếu như, Công chúa đừng tức giận! Công chúa…”
“Liên quan gì đến ta?” Sở Khuynh Ca cười hì hì, đẩy tay Xảo Nhi ra.

Xảo Nhi mất thăng bằng, bị đẩy bịch xuống đất.


“Công chúa, người…” Ánh mắt lơ đãng, nhìn thấy bóng người đi từ bên ngoài đi vào.

Xảo Nhi bị dọa đến cuống quýt đứng lên, hành lễ với hắn: “Thế tử gia!”
“Ra ngoài.

” Ánh mắt Phong Ly Dạ khóa lại trên gương mặt nữ tử.

Lúc này hắn đã đổi quầy, mặc một bộ áo bào thoải mái.

Nhìn thiếu đi vài phần nghiêm cẩn bình thường, nhưng trong buổi tối như thế này, lại nhiều thêm vài phần lười nhác.

Có chút cuồng dã…
Xảo Nhi nuốt nước bọt, nhìn Công chúa vẫn đang trong cơn say mơ màng trên giường, lúc này mới cúi đầu, rời khỏi phòng Công chúa.

Phong Ly Dạ đi đến bên giường, sắc mặt bất thiện: “Chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi?”
Sở Khuynh Ca ôm gối mềm, hừ hừ: “Ngươi là ai? Đừng cản trở ta đi ngủ, cút!”
Sắc mặt Phong Ly Dạ trầm xuống, biết là không nên so đo với một kẻ say.

Nhưng bảo hắn cút? Ai cho nàng lá gan đó!
Huống chi, đêm nay hắn đến đây là để hỏi tội!
Hắn không chỉ không cút, còn đi đến, cầm chặt cổ tay nàng: “Ngươi nói ngươi muốn ly hôn với ta?”
“Ly hôn?” Sở Khuynh Ca chớp đôi mắt ngập nước: “Ly hôn, là có ý gì?”
Nàng nghĩ nghĩ, chớp mắt một cái, cười hì hì với hắn: “Ngươi nói ly hôn à? Ly hôn tốt, nhanh chóng ly hôn, tránh để tên kia ảnh hưởng ta ôm soái ca.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện