Không biết có phải là do tối nay Sở Khuynh Ca uống rượu quá nhiều hay không, mùi rượu quá nặng.
Ngay cả Phong Ly Dạ, có vẻ như cũng bị mùi rượu trên người nàng làm cho ý thức trở nên mơ hồ.
Trong tầm mắt, hai cánh môi mỏng hé mở như cánh hoa hồng, đẹp nói không nên lời.
Hắn không biết mình làm sao, bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn cắn lên một cái.
Chờ đến lúc hắn phản ứng kịp, môi của mình chỉ cách môi nàng nửa ngón tay.
Thật là gần.
Muốn rời đi thật nhanh, nhưng lại giống như có chút không rời đi được.
Nửa tháng trước, nữ nhân này còn từng run rẩy dưới thân mình.
Nàng kh đó, bất lực, nhỏ yếu, rõ ràng hắn hận muốn chết, nhưng lại bởi vì nàng mà thân thể được hưởng qua cảm giác vui vẻ chưa từng được thử.
Đột nhiên, hắn rất muốn một lần nữa…
Ánh mắt chạy thẳng từ môi mỏng của nàng xuống dưới, lướt qua cần cổ trắng nõn, xuống chút nữa…
Thân thể của nàng vì hô hấp mà phập phồng, khiến cơ bắp cả người hắn căng lên trong chớp mắt.
Rất đẹp!
Tay của hắn, vô thức trượt xuống.
“Thu hồi ý muốn ly hôn của ngươi, bổn Thế tử… tha thứ cho ngươi.
” Hắn không hề phát hiện, giọng của mình đã khàn vô cùng.
Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy, bị hắn ép đến mức không thở nổi.
Ly hôn?
“Tên khốn, ta biết ngay, ngươi muốn ly hôn, sau đó cưới Sở Vi Vân kia!”
Sở Khuynh Ca nổi giận.
Tình cảm hay không, tạm thời không đề cập đến, nhưng nàng đây rõ ràng là người bị đá!
Đôi tra nam tiện nữ này muốn bỏ rơi nàng, dễ dàng tung bay với nhau! Nằm mơ giấc ngàn thu của bọn họ đi!
Bởi vì hắn buông tay ra, rốt cuộc đã rảnh rỗi, nàng quất một quyền sang: “Ngươi mơ đẹp thế!”
Phong Ly Dạ đang động tình không hề đề phòng nàng, bộp một tiếng, một quyền kia rơi thẳng vào trên cằm hắn.
Nữ nhân này, thật có can đảm đánh!
“Còn dám đánh bổn Thế tử, ta sẽ…”.
Truyện Bách Hợp
Lại bộp một tiếng, mặt hắn triệt để đen như than!
“Nữ nhân chết tiệt…”
“Ngươi thích Sở Vi Vân thế à?”
Cũng không biết nàng say thật hay giả say, câu này nói ra không chút mập mờ.
Ánh mắt Phong Ly Dạ trầm xuống, xác định nàng say thật.
Lời này, người kiêu ngạo như nàng, vào lúc tỉnh táo tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng.
Trong lúc vô tình, ngữ khí của hắn cũng hòa hoãn lại: “Không thích.
”
“Vậy ngươi…”
“Không thích!” Đừng hỏi! Hỏi hắn cũng sẽ không nói! Nàng là Công chúa Hoàng gia, hắn tuyệt đối sẽ không thích nàn!
Chỉ là, tối nay có chút ý thức không rõ, có chút… bị dụ dỗ.
Sở Khuynh ca bĩu môi, thật đúng là không hỏi nữa.
Muốn lật người, mới phát hiện mình bị đè chặt.
Nàng lầm bầm, phàn nàn: “Ngươi đè ta rồi.
”
Phong Ly Dạ cúi đầu, nhìn thân thể nho nhỏ bị mình đặt dưới thân.
Hắn nói khẽ: “Ừ.
”
“Ừ?”
Sở Khuynh Ca nhíu mày: “Đi ra…”
“Không muốn đi.
” Nếu không phải nàng say rượu, lời này đánh chết hắn cũng sẽ không nói.
“Ta không muốn ở cùng Sở Vi Vân, ta không thích nàng ta, ngươi an tâm chưa?”
“An tâm?”
Nàng chớp mắt một chút.
“Tên khốn thích ai thì ở với ai, có liên quan gì đến ta à?”
Phong Ly Dạ không nói gì nữa.
Hắn phát hiện nếu tiếp tục nói với nàng, sẽ tức chết mình.
Cúi đầu, không biết muốn làm gì, tóm lại, rất gần với môi của nàng/
Lúc đến gần, lại hơi cúi đầu, đã có thể chạm đến.
Rõ ràng là ghét nhất nữ tử đến gần, nhưng lúc này lại muốn chạm đến nàng.
Mà hắn, hình như cũng làm như vậy thật.
Đầu lại cúi thấp xuống nữa, bốn cánh môi mỏng, nhẹ nhàng in lên….