Trong Thanh Phong Uyển, một nữ tử ngồi ở đại đường, vẫn luôn chờ.

Đã chờ vài canh giờ.

Nhu Nhi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Quận chúa, người chưa hết bệnh, phải đi nghỉ ngơi đi.


Sở Vi Vân không nói gì, nắm chặt lấy áo của mình, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Không bao lâu sau, sắc mặt tái nhợt.

Bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Nhu Nhi cảm thấy đau lòng, lại đi ra ngoài tìm Phong Tảo.

“Thế tử gia rốt cuộc đang ở đâu? Khi nào ngài ấy mới có thể trở về?”
Phong Tảo vẫn luôn khuyên Sở Vi Vân đi về nghỉ, nhưng nàng ta từ đầu đến cuối không nghe, Phong Tảo thật ra cũng có hơi phiền.

Nửa đêm canh ba thế này, ở lại trong viện của Thế tử gia, nói câu khó nghe, chẳng phải là đang tạo ra tin đồn à?
Trong hoàng thành bây giờ đều đang lan truyền tin đồn của hai người, nếu như việc tối nay truyền đi, lại thành chứng cứ phạm tội của Thế tử gia.

Phong Tảo đi vào, khom người với Sở Vi Vân: “Quận chúa, phu nhân cố ý đón người về đây, là vì để người dưỡng bệnh ở phủ Quốc công cho tốt.



Ngụ ý là đang trách Quận chúa không dưỡng bệnh cho tốt, lại chạy đến chỗ của Thế tử gia?
Nhu Nhi đen mặt lại, không vui: “Phong thị vệ, Quận chúa của chúng ta chỉ là nghe nói trong yến hội tối nay Thế tử gia uống nhiều vài chén, muốn đến thăm xem Thế tử gia có khỏe hay không!”
“Thế tử gia rất khỏe, bây giờ đang ở cùng Công chúa.


Phong Tảo vốn không có ý so đo với nữ tử, nhưng trong lòng hắn ta, hắn ta cũng hi vọng Thế tử gia và Công chúa tốt đẹp.

Dù sao người ta cũng là vợ cưới hỏi đàng hoàng, cũng không phải là người bậy người bạ nào…
“Ngài ấy thật sự… ở trong phòng Khuynh Ca muội muội à?”
Sở Khuynh Ca không tức giận, chỉ là sắc mặt càng trắng hơn.

Thân thể lung lay sắp ngã, bộ dạng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Phong Tảo thấy thế, cũng cảm thấy mình có hơi tàn nhẫn.

Cuối cùng chỉ là nữ tử, hắn ta không nên chấp nhặt với nữ tử.

Phong Tảo không thể làm gì khác hơn là nói: “Công chúa tối nay uống nhiều, Thế tử gia đưa người trở về.


“Bọn họ…” Ánh mắt bất an của Sở Vi Vân hướng về phía hắn ta, trong mắt nhanh chóng phủ lên một tầng sương mù.

Điềm đạm đáng yêu như thế, bi thương như thế.


“Bọn họ thật sự ở cùng nhau à?”
Lòng Phong Tảo mềm nhũn, nhỏ giọng nói: “Thế tử gia và Công chúa… vốn nên ở cùng nhau mà, họ đã thành thân…”
“Quận chúa!” Mắt thấy Quận chúa suýt chút ngã lăn từ trên ghế xuống, Nhu Nhi lập tức lao đến đỡ nàng ta.

“Quận chúa, người đừng buồn, lòng Thế tử gia vẫn đang ở chỗ người, Quận chúa, người đừng khóc! Sức khỏe người còn chưa tốt.


Sở Vi Vân cũng đã nhẹ giọng khóc òa lên.

Phong Tảo vô cùng khó xử, lời vừa rồi là lời thật lòng, nhưng hắn ta không ngờ là sẽ làm người ta khóc.

“Quận chúa, ta… Ta đi xem một chút, xem Thế tử gia có trở về không.


Phong Tảo phát hiện mình không thể nào ở lại.

Nữ nhân… haiz, thật là phiền phức.

Cục diện rối rắm này, vẫn nên trả lại Thế tử gia.

Không ngờ vừa ra cửa, đã thấy Phong Ly Dạ đang chậm rãi trở về.

Phong Tảo bước nhanh về phía trước, đang muốn nói gì đó, nhưng trong lúc lơ đãng lại thấy ý cười như có như không bên môi Thế tử gia.

Thế tử gia cười!
Một mình Thế tử gia đang… cười?
Ôi mẹ ơi, Thế tử gia trở về từ bên chỗ Công chúa, tự mình cười đến… khụ, gian tà như thế!
Thế tử gia vừa rồi đã làm gì với Công chúa?
Nụ cười bên khóe môi của Phong Ly Dạ, sau khi nhìn thấy Phong Tảo, đã không còn sót lại chút nào.

Lạnh nhạt liếc nhìn hắn, thành công ngăn trở ánh mắt nhìn trộm của Phong Tảo, giọng nói của hắn vẫn thanh lãnh như trước: “Có chuyện gì?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện