“Ta nghĩ, Quận chúa đã hiểu lầm rồi, quan hệ của ta và Quận chúa, còn chưa cần đến mấy chữ lãnh đạm và tàn nhẫn này.


Phong Ly Dạ tự rót cho mình một tách trà nóng, ngay vào lúc tách trà chạm vào môi mỏng, ngón tay lại dừng lại.

Trên cánh môi dường như còn sót lại một mùi thơm ngát, không muốn để nước trà làm tan đi.

Hắn để tách xuống, nhìn nữ tử đứng cách đó không xa, yếu ớt đến nỗi dường như có thể ngã xuống bất kì lúc nào.

“Quận chúa, đêm đã khuya, nếu không có chuyện gì khác, xin mời về.


“Dạ ca ca, ta rốt cuộc đã làm gì sao? Tại sao sau khi trở về chàng lại lạnh nhạt với ta như thế?”
Sở Vi Vân chưa từng từ bỏ ý định, đi về phía trước hai bước, muốn ngồi xổm xuống trước mặt Phong Ly Dạ, nắm lấy vạt áo của hắn.

Đây là biểu hiện hèn mọn nhất của một nữ tử với nam tử mình yêu mến.

Nàng ta đã như thế này, chẳng lẽ hắn không có một chút lòng trắc ẩn nào?
Nhưng nàng ta không có cơ hội ngồi xuống trước mặt Phong Ly Dạ, càng không có cơ hội dụng vào áo bào của hắn.

Khoảnh khắc chân nàng ta muốn khụy xuống, Phong Ly Dạ tùy tiện phất tay áo một chút, Sở Vi Vân lập tức bị một luồng chưởng lực kéo lại, đưa ra ngoài.


Chờ đến khi nàng ta đứng vững, mới phát hiện, khoảng cách giữa hắn và nàng ta lại càng xa hơn.

“Tại sao?” Sở Vi Vân có chút mất khống chế, nước mắt rơi xuống lộp bộp.

“Dạ ca ca, chí ít, chàng cho ta một nguyên nhân, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”
Một đường trở về từ Mạc Thành, Phong Ly Dạ luôn rất tốt với nàng ta.

Mặc dù vẫn luôn không muốn thân cận với nàng ta như trước, nhưng ít nhất, thái độ của hắn ôn hòa, thậm chí đồng ý dùng một ngày ba bữa với nàng ta.

“Trong ngoài hoàng thành đều đang lan truyền, lúc ta ở Mạc Thành, hằng đêm đều ở cùng muội.


“Dạ ca ca, chàng… chàng đang hoài nghi ta? Chàng cảm thấy những tin tức này là ta cho lan truyền ra ngoài.


Cảm xúc của Sở Vi Vân, lập tức ủ đúng chỗ, cả người như một bông hoa khô héo, trong mắt không còn chút ánh sáng nào.

“Dạ ca ca, trong mắt chàng, ta thật sẽ…”
“Quận chúa, ta không phái người đi tra, là không muốn tổn thương mặt mũi của muội.


Ngón tay Phong Ly Dạ, xẹt qua tay cầm trên ghế.


Mặc dù rất nhẹ, nhưng Sở Vi Vân lại thấy rất rõ, tay cầm bằng gỗ cổ thượng đẳng, bị nứt ra một vết.

Rất sâu!
Nàng ta bị dọa ngừng thở, bỗng nhiên lui về sau hai bước.

Chuyện hắn nhận định, ai cũng không có cách nào thay đổi được suy nghĩ của hắn.

Hắn nói chuyện này là nàng ta làm, thì chính là nàng ta làm!
Sở Vi Vân đứng không yên, lui lại mấy bước, khó khăn chống ghế, miễn cưỡng đứng vững.

Quen biết nhiều năm như thế, nàng ta hiểu rất rõ nam nhân trước mắt.

Mình có giảo biện thêm nữa, cũng không có tác dụng.

Nàng ta nắm chặt ngón tay mình, hít sâu vài hơi, mới khiến bản thân tỉnh táo một chút.

Nhưng vẫn rất hoảng sợ như cũ.

“Dạ ca ca, ta… ta sai rồi.


Phong Ly Dạ không nói lời nào, Sở Vi Vân bỗng nhiên bước lên trước hai bước, quỳ xuống cái bịch.

“Dạ ca ca, ta sai thật rồi, nhưng ta… ta chỉ là bất đắc dĩ! Ta chỉ muốn ở cùng với chàng!”
Nàng ta khóc vô cùng thương tâm: “Trên đường trở về, mặc dù chàng rất tốt với ta, nhưng chàng chưa từng muốn thân cận với ta!”
“Có đôi khi trong lòng ta khó chịu, muốn chạm vào tay chàng một chút, chàng cũng không cho phép! Chàng hoàn toàn không cho ta cơ hội!”
“Thế nhưng… thế nhưng chàng đối xử với nữ nhân kia ra sao chứ? Đêm đó trời mưa to, chàng ấp ủ thân thể của nàng ta vào trong áo bào của chàng!”
“Ta chưa từng thấy chàng đối xử với cô nương nào như thế, nàng ta là người đầu tiên, cũng là duy nhất! Dạ ca ca, còn ta thì sao? Chàng đối với ta như thế, nhưng tại sao không thể đối xử như nhau! Ta cũng là nữ nhân của chàng mà!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện