“Muội có phải không?” Lời này của Phong Ly Dạ, như một thanh kiếm, lập tức đâm vào lòng nàng ta, máu thịt be bét!
Muội có phải không? Muội thật sự là nữ nhân của ta à?
Sở Vi Vân sững sờ, bịch một tiếng, vô lực ngồi dưới đất.

“Ta… thật không phải sao? Ta theo chàng nhiều năm như thế.


Nhưng hắn lại nói, muội có phải không?
À, vài chục năm như một, sùng bái hắn, mê luyến hắn như thế.

Nhưng hắn chưa từng đối xử với nàng như người của mình.

“Dạ ca ca, chẳng lẽ, chàng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới ta?”
“Chưa hề?” Phong Ly Dạ đáp lại, quả quyết kiên định, không chút mập mờ.

Cả người Sở Vi Vân triệt để thoát lực.


Nàng ta buông mắt xuống, nhìn xuống cái bóng của mình dưới đất, ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có.

“Cho nên, coi như bây giờ chuyện của chúng ta khiến dư luận xôn xao, tất cả mọi người nhận định ta là người của chàng, chàng vẫn… không muốn cưới ta hay sao?”
“Không có cái gì mà muốn hay không muốn, mà là, chưa hề nghĩ đến.

Khi Sở Vi Vân khóc đến tuyệt vọng, suýt chút đã muốn cười.

Nàng ta thật ngu ngốc
Cho rằng dùng áp lực của dư luận khắp hoàng thành, thì có thể khiến hắn cưới mình vào cửa.

Hóa ra, tất cả đều là do nàng nghĩ như thế.

“Ta đã như thế này rồi.


Cả người nàng ta bất lực, gương mặt trắng bệch, không chút sức sống nào.

“Ta đã bị hủy, ta không gả cho chàng, ta còn biết làm sao nữa? Dạ ca ca, chàng đây là muốn ép ta chết.


“Chàng cũng như những người kia, ghét bỏ ta, cảm thấy ta đã dơ bẩn, phải không?”
Ánh mắt của Phong Ly Dạ rốt cuộc rơi vào trên người nàng ta, mặc dù vẫn rất lạnh, nhưng lần này thì thiếu chút công kích và tức giận.

Nhưng hắn lại dập tắt chút hi vọng cuối cùng của Sở Vi Vân: “Không quan tâm, thì sao lại ghét bỏ?”
Cái gọi là gϊếŧ người diệt im, cũng chỉ đến thế là cùng!
Sở Vi Vân triệt để suy sụp, gương mặt không ánh sáng, tựa như một người chết sống lại.

Phong Ly Dạ đứng lên, mắt nhìn nàng ta.

“Muội nên cảm thấy may mắn vì mình có một người mẹ vĩ đại, chuyện hôm nay, ta sẽ không trách muội.



Trên thực tế nếu chỉ nhắm vào cá nhân hắn, coi như nàng ta phạm sai lầm ngất trời, hắn đều sẽ nể mặt Nam Tinh mà tha thứ nàng ta.

“Nhưng ta cũng có giới hạn, xin Quận chúa đừng nên ép ta.


Hắn quay người, rời đi.

Giới hạn cuối cùng! Cái gọi là giới hạn cuối cùng của hắn, rốt cuộc là gì? Là ai?
Là Sở Khuynh Ca sao?
Sở Vi Vân không biết, cũng không muốn biết.

Hắn căn bản không quan tâm thanh danh của mình có bị hao tổn hay không, coi như bị người trong thiên hạ hiểu lầm, bị ngàn người chỉ trỏ, nói hắn là kẻ bạc tình, hắn cũng không thèm để ý.

Cho nên, hắn sẽ không vì áp lực dư luận mà bị ép cưới nàng ta.

Hắn ngay cả bản thân cũng không để ý, lại nói rằng mình có giới hạn cuối cùng!
“Quận chúa…” Sau khi Nhu Nhi đi vào, nhìn đến Sở Vi Vân lần đầu tiên, chính nàng ta cũng bị dọa sợ.

Chưa bao giờ thấy một mặt tuyệt vọng như thế của Quận chúa.

“Quận chúa, người đừng như thế, Thế tử gia chỉ là đang nói nhảm, ngài ấy chỉ là tức giận.



Trên thực tế, nàng ta không biết Phong Ly Dạ đã nói gì, nhưng bộ dạng bây giờ của Công chúa, chỉ sợ, lời của Thế tử gia khiến người ta rất đau đớn.

“Quận chúa, sức khỏe người chưa tốt, đừng như thế, Quận chúa, hại sức khỏe! Người mau đứng lên đi!”
Sở Vi Vân tỉnh tỉnh mê mê, được nàng ta đỡ đứng lên.

Khoảnh khắc nàng ta đứng lên, bỗng nhiên hé miệng ra, hộc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi!
Nhu Nhi bị dọa đến tay chân luống cuống: “Quận chúa…”
“Dìu ta trở về, Nhu Nhi, ta muốn trở về.


Sở Vi Vân lảo đảo, đi ra ngoài cửa.

Nhưng vừa mới ra khỏi đại đường, hai mắt tối sầm lại, cắm đầu xuống đất.

Nhu Nhi bị dọa hô vang: “Quận chúa! Người đâu, Quận chúa ngất xỉu!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện