Thế giới này điên loạn hết rồi.
Một tiểu cung nữ nho nhỏ cũng dám ra tay với công chúa cao quý! Sở Khuynh Ca trầm mặt.
Khuôn mặt kiên định của nàng không có lấy một tia biến sắc, người vẫn ngồi trên mặt đất mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Xảo nhi nghĩ rằng nàng bị dọa ngốc rồi, không nghĩ nhiều, liền bò đứng lên muốn lao tới hộ giá: “Người đâu! Bọn họ muốn đả thương công chúa!”
Đáng tiếc bên ngoài không có ai chú ý tới.
Tốc độ của Xảo Nhi không đủ nhanh, mắt thấy, cú đá đó sẽ đạp lên người Sở Khuynh Ca.
Sở Vi Vân cũng không ngờ rằng, Sở Khuynh Ca lại yếu đuối đến mức không dám né tránh! Cú đá đó sẽ bị đá lên người nàng!
“A!”
Hoàn toàn khác với dự tính của tất cả mọi người, cung nữ còn chưa chạm đến Sở Khuynh Ca thì đã hét thảm một tiếng, rồi lùi lại vài bước.
“Đau quá!”
Ả ta ngã xuống đất nhìn chân mình.
Trên chân toàn là máu tươi!
Tuy không biết bị thương ở đâu, chỉ biết rằng rất đau! Sở Vi Vân bị vũng máu tươi dọa đến hoảng sợ, vội vàng lùi lại.
Bên ngoài, hai thị vệ xông vào.
“Quận chúa!”
“Không sao, ra ngoài!”
Đây không phải là cảnh tượng mà Sở Vi Vân muốn!
“Không, mang nha đầu đáng chết này đi.
” Nàng ta chỉ vào Xảo nhi.
Hai tên lính canh ngay lập tức tuân theo, áp giải Xảo nhi ra ngoài.
Xảo nhi bị kẹp chặt giữa hai họ, giống như một con gà con yếu đuối, không thể phản kháng.
“Công chúa! Không! Buông ta ra! Không được làm tổn thương công chúa! Buông ta ra!” Âm thanh dần dần rời xa.
Sở Khuynh Ca đứng dậy, nhìn Sở Vi Vân bằng ánh mắt lãnh đạm.
Khuôn mặt bình tĩnh như nước, không hề có một chút dao động.
“Ồ, chết đến nơi rồi vẫn có thể không thay đổi sắc mặt, Sở Khuynh Ca, trước đây ta thật sự đã xem thường ngươi.
” Sở Vi Vân nói xong, từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một con dao găm.
“Có tin bây giờ ta gϊếŧ ngươi không?”
“Đương nhiên không tin.
” Sở Khuynh Ca dựa vào giá gỗ mục nát, liếc mắt nhìn nàng ta.
Cái nhìn này đầy sự khinh thường.
Điều này so với sự sợ hãi, thậm chí cầu xin trong tưởng tượng của Sở Vi Vân đúng là khác xa một trời một vực.
“Thế nào? Con dao này không phải là muốn găm vào trong cơ thể ngươi, sau đó vu khống ta làm ngươi bị thương, khiến cho Dạ ca ca của ngươi ra tay gϊếŧ ta sao?”
Sở Khuynh Ca nhìn vào đôi mắt nàng ta như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Sao còn chưa ra tay?”
Sở Vi Vân và tỳ nữ vừa bò dậy nhìn nhau, tâm trạng phức tạp đến mức gần như sụp đổ! Chuyện này sao lại có thể khác hoàn toàn với cảnh tượng mà bọn họ bàn bạc?
Hơn nữa, kẻ phế vật này thực sự đã nói ra kế hoạch của bọn họ, chuyện này… có chút xấu hổ!
“Quận chúa.
”
Tỳ nữ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không làm thế nào hạ quyết tâm được sao?”
Sở Khuynh Ca nhướng mày cười: “Không bằng, ta giúp ngươi!”
Ngay khi dứt lời, Sở Vi Vân còn chưa kịp nhìn bóng người lướt qua trước mặt, trước ngực đột nhiên cảm thấy nhói đau.
Con dao, thực sự đã đâm xuống.
.
Một tiểu cung nữ nho nhỏ cũng dám ra tay với công chúa cao quý! Sở Khuynh Ca trầm mặt.
Khuôn mặt kiên định của nàng không có lấy một tia biến sắc, người vẫn ngồi trên mặt đất mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Xảo nhi nghĩ rằng nàng bị dọa ngốc rồi, không nghĩ nhiều, liền bò đứng lên muốn lao tới hộ giá: “Người đâu! Bọn họ muốn đả thương công chúa!”
Đáng tiếc bên ngoài không có ai chú ý tới.
Tốc độ của Xảo Nhi không đủ nhanh, mắt thấy, cú đá đó sẽ đạp lên người Sở Khuynh Ca.
Sở Vi Vân cũng không ngờ rằng, Sở Khuynh Ca lại yếu đuối đến mức không dám né tránh! Cú đá đó sẽ bị đá lên người nàng!
“A!”
Hoàn toàn khác với dự tính của tất cả mọi người, cung nữ còn chưa chạm đến Sở Khuynh Ca thì đã hét thảm một tiếng, rồi lùi lại vài bước.
“Đau quá!”
Ả ta ngã xuống đất nhìn chân mình.
Trên chân toàn là máu tươi!
Tuy không biết bị thương ở đâu, chỉ biết rằng rất đau! Sở Vi Vân bị vũng máu tươi dọa đến hoảng sợ, vội vàng lùi lại.
Bên ngoài, hai thị vệ xông vào.
“Quận chúa!”
“Không sao, ra ngoài!”
Đây không phải là cảnh tượng mà Sở Vi Vân muốn!
“Không, mang nha đầu đáng chết này đi.
” Nàng ta chỉ vào Xảo nhi.
Hai tên lính canh ngay lập tức tuân theo, áp giải Xảo nhi ra ngoài.
Xảo nhi bị kẹp chặt giữa hai họ, giống như một con gà con yếu đuối, không thể phản kháng.
“Công chúa! Không! Buông ta ra! Không được làm tổn thương công chúa! Buông ta ra!” Âm thanh dần dần rời xa.
Sở Khuynh Ca đứng dậy, nhìn Sở Vi Vân bằng ánh mắt lãnh đạm.
Khuôn mặt bình tĩnh như nước, không hề có một chút dao động.
“Ồ, chết đến nơi rồi vẫn có thể không thay đổi sắc mặt, Sở Khuynh Ca, trước đây ta thật sự đã xem thường ngươi.
” Sở Vi Vân nói xong, từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một con dao găm.
“Có tin bây giờ ta gϊếŧ ngươi không?”
“Đương nhiên không tin.
” Sở Khuynh Ca dựa vào giá gỗ mục nát, liếc mắt nhìn nàng ta.
Cái nhìn này đầy sự khinh thường.
Điều này so với sự sợ hãi, thậm chí cầu xin trong tưởng tượng của Sở Vi Vân đúng là khác xa một trời một vực.
“Thế nào? Con dao này không phải là muốn găm vào trong cơ thể ngươi, sau đó vu khống ta làm ngươi bị thương, khiến cho Dạ ca ca của ngươi ra tay gϊếŧ ta sao?”
Sở Khuynh Ca nhìn vào đôi mắt nàng ta như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Sao còn chưa ra tay?”
Sở Vi Vân và tỳ nữ vừa bò dậy nhìn nhau, tâm trạng phức tạp đến mức gần như sụp đổ! Chuyện này sao lại có thể khác hoàn toàn với cảnh tượng mà bọn họ bàn bạc?
Hơn nữa, kẻ phế vật này thực sự đã nói ra kế hoạch của bọn họ, chuyện này… có chút xấu hổ!
“Quận chúa.
”
Tỳ nữ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không làm thế nào hạ quyết tâm được sao?”
Sở Khuynh Ca nhướng mày cười: “Không bằng, ta giúp ngươi!”
Ngay khi dứt lời, Sở Vi Vân còn chưa kịp nhìn bóng người lướt qua trước mặt, trước ngực đột nhiên cảm thấy nhói đau.
Con dao, thực sự đã đâm xuống.
.
Danh sách chương