Sở Vi Vân nằm mơ cũng không ngờ rằng Sở Khuynh Ca vậy mà dám xuống tay, nắm chặt lấy tay nàng ta, cùng với lưỡi dao găm, xẹt qua ngực nàng ta rạch một đường trước ngực.

“A! Aaaaaaaaaaaaaaaa!”
Sở Vi Vân bị dọa đến mức mặt mày dữ tợn.

Bởi vì ngực của nàng ta…
Đây không phải là kết quả mà nàng ta mong muốn! Sao có thể làm bị thương hai vị trí đó!
“A a a a a a a…” nàng ta sắp phát điên rồi!
Vết đâm xuyên qua ngực nàng ta, không sâu lắm, thật ra chỉ là một nhát dao nông, sẽ không làm chết người! Nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo!
Huhuhu, sau này, làm sao nàng ta có thể dùng cơ thể này hầu hạ Dạ ca ca? “Hu… hu… hu… hu…”
Khi Phong Li Dạ và đám thị vệ đến nơi, nhìn thấy Sở Vi Vân ngã trên mặt đất, nhìn vào ngực mình, hai tay run rẩy.

Tiếng khóc đó tuyệt vọng đến mức nào? Chỉ cần là nam nhân, đều sẽ đau lòng vì cảnh tượng trước mắt.

Nhưng mà, Vân quận chúa bây giờ như vậy… phải làm sao đây?
Hai vị trí trên ngực của nàng ta!
Sao có thể bị thương ở nơi đó được! Thật xấu hổ!
“Gọi đại phu, mau gọi đại phu!”
Phong Tảo không dễ dàng mới phản ứng lại.

“Oa, hu hu hu, Dạ ca ca, Hu hu hu…”
Mọi người vội vội vàng vàng, nhưng Sở Vi Vân không chịu rời đi.

Nàng ta còn chưa nhìn thấy Sở Khuynh Ca chết!
“Dạ ca ca, Dạ ca ca nàng ta muốn gϊếŧ muội, huynh mau gϊếŧ nàng ta đi! Nàng ta điên rồi!”
Nói ra những lời này, gần như đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của Sở Vi Vân.

“Ngươi không cần phải hét lên tham thiết như thế, bị thương ở nơi đó, sẽ không đau lắm, yên tâm đi.

” Ngay sau khi Sở Khuynh Ca nói câu này, đột nhiên, một bóng người cao lớn đổ xuống trước mắt.

Bang một tiếng, hắn bóp cằm nàng và đẩy nàng dựa vào giá gỗ.


“Sao ngươi lại làm muội ấy bị thương?”
“Dạ ca ca, nàng ta muốn… muốn gϊếŧ muội…”
Thực ra vết thương không quá đau đớn, so với vết thương ở những nơi khác, nơi đó thực sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng mà, sau này phải làm sao đây? Vết sẹo ở đó, sau này hầu hạ Dạ ca ca như thế nào? Sở Vi Vân tức giận đến mức muốn xé xác Sở Khuynh Ca, nhưng tại sao Phong Li Dạ không chịu ra tay?
“Dạ ca ca, muội… muội bị nàng ta hủy hoại …”
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Li Dạ bùng lên lửa giận điên cuồng, nữ nhân chết tiệt này, đã làm người khác bị thương vậy mà vẫn có thể mặt không biến sắc! Nàng ta thật sự không thấy hổ thẹn chút nào sao?
“Ta bị người của ngươi đưa tới đây, ngươi đoán xem… ta lấy dao găm ở đâu ra chứ?”
Cằm nàng lại bị bóp một cái, thật sự rất đau!
Nhưng Sở Khuynh Ca không có một chút sợ hãi.

“Nếu không có người đưa dao găm đến trước mặt ta, ta có cơ hội ra tay sao?”
Phong Li Dạ trong lòng chấn động, vậy mà, cũng không có phản bác.

“Mặc dù vừa rồi ta không nhìn rõ lắm, nhưng ta cũng biết rằng con dao đó là dành cho nữ tử, chỉ có nữ tử quyền quý mới có thể sở hữu.

Trên thân dao có khắc hình phượng hoàng, trên mình phượng hoàng còn được trang trí bằng đá quý.


Nàng nhìn Phong Li Dạ, tuy rằng cằm bị giữ chặt đến khó thở, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, cơ trí.

“Ngươi nói với Li thế tử, ta đã tìm thấy một con dao găm mới tinh và quý giá trong một ngôi nhà giam đổ nát như vậy, ngươi nghĩ rằng Li thế tử có tin không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện