第561章 真是,一点情义都没有

Trong cung đã chết một hoàng tử, một công chúa.

Cuối cùng, cũng chỉ là một bước trong kế hoạch.

Đây chính là tình thân của hoàng thất.

Nam Khánh đối diện với hai cỗ thi thể trong đại điện, đã không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.

Advertisement

Theo bà ta thấy, hai người này làm ô uế danh dự hoàng thất, ngay cả tư cách tiến vào lăng mộ dòng tộc hoàng gia cũng không có.

Sở Khuynh Ca bị áp giải đi, Phong Ly Dạ siết chặt lòng bàn tay, bị buộc ở lại trong đại điện.

Lúc nàng rời đi, ánh mắt tan rã, rõ ràng bị nội thương rất nặng.

Nếu không thể chữa trị kịp thời, hắn sợ nàng sẽ để lại di chứng!

Advertisement

Nam Dương có chút thất hồn lạc phách, chậm rãi trở lại bên cạnh thi thể của Nam Bác Mẫn.

Người kiên cường cứng rắn cỡ nào, khi đối mặt với thi thể đứa nhỏ đã làm bạn với mình hơn hai mươi năm, đều cũng sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi.

Nàng ta khom người, ôm thi thể Nam Bác Mẫn lên, đi nặng nề, bước từng bước ra ngoài đại điện.

Nàng ta hận Sở Khuynh Ca bức chết nhi tử của mình, nhưng người chân chính bức chết nhi tử, chẳng lẽ không phải là mình sao? Nàng ta không biết Nam Minh Nguyệt đã mang thai, nàng ta chỉ biết, giữ lại Nam Minh Nguyệt, Bác Mân sẽ khó xử.

Nhi tử sẽ rời bỏ mình!

Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn sai rồi.

Một tay, hủy hoại ba mạng người!

Nam Dung Dung cũng ôm thi thể Nam Minh Nguyệt, rời đi cùng những người khác.

Bệ hạ muốn giữ lại một mình Phong Ly Dạ nói chuyện, những người bọn họ, không thể không đi!

Sở Vi Vân vẫn đứng bên cạnh Nam Khánh.

Nữ hoàng bệ hạ muốn nói chuyện cùng Phong Lỷ Dạ, nàng ta tự giác cảm thấy đề tài này có liên quan đến mình, đương nhiên luyến tiếc rời đi.

Phong Ly Dạ có chút không kiên nhẫn: “Mời quận chúa lập tức rời đi!”

Hắn không thể kéo dài thời gian nữa, nếu còn tiếp tục kéo dài, không biết Khuynh nhi sẽ như thế nào!

Sở Vi Vân bĩu môi, có chút u oán: “Dạ ca ca, ta chỉ là quan tâm…”

“Đi!” Trong lòng Phong Ly Dạ chỉ quan tâm đến thương thế của Sở Khuynh Ca, sao có thể nghe được những lời khiến người chán ghét của nàng ta?

Mặt Sở Vi Vân biến sắc, oa một tiếng khóc lên: “Dạ ca ca…”

“Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì quan trọng, tại hạ xin cáo lui trước!”

Hắn tình nguyện trở lại, cướp ngục!

Nam Khánh cùng Hàn Thượng Cung nhìn nhau, mặt lộ vẻ khó xử.

Xem ra Thế tử gia đối với Sở Vi Vân, đúng là một chút tình cảm cũng không có.

Việc này, thật khó giải quyết!

“Ngươi xuống trước đi.” Nam Khánh phất tay nói.

Sở Vi Vân vẫn bĩu môi như cũ, nắm lấy tay Nam Khánh nhẹ nhàng lắc lắc: “Bệ hạ, ta muốn nghe các người nói cái gì?”

Gương mặt Nam Khánh ngay lập tức tối sầm!

Chưa từng thấy qua, một nữ tử không biết lấy đại cục làm trọng như vậy!

Hàn Thượng Cung cũng sợ ngây người, hành động của vị tiểu điện hạ này quả thực làm mới sự hiểu biết của bà ấy.

Nhưng hiện tại, trong lòng Hàn Thượng Cung cũng hiểu rõ, nếu Sở Vi Vân không đi, Phong Lỷ Dạ chỉ sợ thật sự muốn liên hợp tất cả thế lực bên ngoài hoàng cung, liều mạng cướp ngục!

Đây không phải kết quả mà bệ hạ muốn nhìn thấy.

“Tiểu điện hạ, ngươi nên về nghỉ ngơi trước đi, đừng chọc bệ hạ tức giận nữa.”

Bà ấy dùng ánh mắt ra hiệu, bệ hạ thật sự tức giận.

Dù cho phản ứng của Sở Vi Vân có chậm chạp hơn nữa, nhưng khi nhìn thấy Nam Khánh đanh mặt lại, cũng biết người thật sự không vui.

Ngay cả làm nũng cũng không được!

Xem ra, thực sự không cho phép mình ở lại.

Sở Vi Vân nhăn nhó một hồi, bất đắc dĩ phải rời đi.

Trước khi đi, cũng không quên nhìn Phong Ly Dạ thêm vài lần: “Dạ ca ca, đừng chọc bệ hạ tức giận, không nên để ta lo lắng.”

Phong Ly Dạ ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, chỉ hận không thể khiến người nhanh chóng lăn xa một chút.

Hắn hiện tại thật sự đang lo lắng, trong lòng phiền não muốn chết!

Thật vất vả, chờ Sở Vi Vân đi ra khỏi đại điện, hắn lập tức nhìn Nam Khánh, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc bệ hạ muốn cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện