chẳng phải trên giường em còn dư một cái sao"
" cái này để tối tôi ôm, anh về phòng mang gối qua đi"
" ồ" Phó Nam Đình xoay người đi về phòng lấy gối rồi lại đi qua.
Phó Nam Đình ôm gối đứng trước giường hỏi:" tôi ngủ ở đâu?"
" trên giường, anh yên tâm đi ở giữa hai chúng ta có một cái gối chắn ngang rồi"
Phó Nam Đình thở dài bất lực ngồi lên giường quả thật như lời cô nói ở giữa hai người có một cái gối đang nằm hết sức chướng mắt.
Cô nhìn anh vẫn còn ngồi im nhìn cái gối thì hỏi:" sao vậy, cái gối này có vấn đề gì sao?"
Phó Nam Đình nhìn cô lắc đầu rồi để cái gối trên tay xuống giường.
Cô đóng sách lại nhìn anh hỏi:" anh ngủ bật đèn hay tắt đèn?"
" tôi sao cũng được"
" được, tôi thường để đèn ngủ, tôi chỉ sợ anh không quen thôi"
" không sao"
Cô bật đèn ngủ rồi kéo chăn ra nằm xuống, hai người nằm ngay ngắn trên giường cô còn giữa một khoảng ở giữa đủ thêm một người nằm vào, may là giường này lớn đủ để hai người nằm cạnh nhau có thể lăn qua lăn lại không đụng trúng đối phương.
Cô để tay lên bụng nhắm mắt lại vẫn không kìm được sự hồi hộp với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo nhất mà bên cạnh lại có một người đang ông.
Cô nghĩ mình sẽ không tài nào ngủ được khi tim đập thình thịch như vậy, nhưng không cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ không hề có sự hồi hộp hay sự lo lắng nào cả.
Phó Nam Đình mở mắt ra nhìn người bên cạnh đã thở đều đều, anh xoay người nhìn cô đang ngủ say bên cạnh, anh đã tưởng tượng cạnh này rất nhiều lần rồi rút cuộc cảnh này cũng đã xảy ra ngoài đời thật.
Anh lấy cái gối ở giữa hai người ra, nhẹ nhàng ôm cô qua chỗ cái gối nằm khi nãy, còn cái gối anh để ra sau lưng cô, anh cho cô nằm gọn vào lòng.
Phó Nam Đình vén sợi tóc dính trên mặt cô ra, im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô nhỏ giọng nói:" ngủ ngon"
Tia nắng xuyên qua lớp cửa kính chiếu rọi vào căn phòng. Phó Nam Đình nghe tiếng chuông báo thức vang lên ở phía sau cô, anh vươn tay qua lấy điện thoại tắt đi báo thức.
Anh kéo chăn lên đắp lại cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng, anh lấy điện thoại của mình đặt cạnh giường mở ra bấm rất nhanh đã đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Cô mơ màng mở mắt ra mò tìm điện thoại, màn hình hiện lên cô giật mình nhìn con số trên đó, cô vậy mà ngủ gần 9 giờ mới dậy.
Môi của anh dán bên tai cô ,giọng nói khàn khàn vang lên:" dậy rồi à"
Cô nghe thấy giọng từ phía sau truyền đến, cô lại nhìn thấy mình đang nằm trên cánh tay anh, cô cứng nhắc từ từ ra rồi quay người lại.
Phó Nam Đình ánh mắt ý cười nhìn cô nói:" chào buổi sáng"
" chào..chào buổi sáng"
Cô nhìn hai người nằm cạnh nhau vậy mà còn nằm chung một cái gối điều quan trọng là cô nằm không phải vị trí trước khi ngủ, chẳng lẽ tướng ngủ cô xấu đến nổi chiếm tiện nghi của người ta luôn sao.
" anh tắt báo thức của tôi"
" đúng vậy, tôi thấy em ngủ ngon quá nên tắt giúp em"
Cô bật người ngồi dậy nhìn anh nói:" anh làm như vậy có biết khả Khả sẽ trễ giờ đi học không"
Phó Nam Đình thấy cô gấp gáp xuống giường thì liền ngồi dậy dựa vào đầu giường nói:" em yên tâm đi,tôi gọi trợ lý Lâm đến đón con bé rồi"
" được rồi, anh về phòng đi, tôi muốn thay đồ"
Phó Nam Đình đứng dậy chỉnh lại gối với chăn gọn gàng rồi mới đi ra ngoài.Cô thấy anh đi rồi mới tự đánh nhẹ vào đầu mình, rồi đi vào phòng tắm.
Cô chuẩn bị hơi lâu, lúc xuống đã nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa uống cafe.
Phó Nam Đình cầm tách cafe đứng dậy nói'" vào ăn sáng thôi"
" anh đợi tôi sao"
" cũng không hẳn, đang đợi thím Lệ hâm nóng đồ ăn"
Hai người ngồi vào bàn Thím Lệ liền mang bữa sáng dọn ra bàn.
Phó Nam Đình nhìn thấy tay cô đã tháo băng gạc, anh liền hỏi:" sao lại tháo ra rồi"
Cô nhìn vết thương trên lòng bàn tay đã chuyển sang màu hồng nhạt, cô không nhìn anh nói:"xung quanh vết thương hơi ngứa nên tôi tháo ra, định lát nữa bôi thuốc"
" được, lát nữa tôi bôi giúp em, một hai ngày nữa có thể không còn ngứa nữa"
Cô vừa húp cháo vừa cúi đầu ngại ngùng nói:" Xin lỗi , tối qua... tôi không biết tướng ngủ tôi xấu như vậy, có làm anh mất ngủ không?"
" cái này để tối tôi ôm, anh về phòng mang gối qua đi"
" ồ" Phó Nam Đình xoay người đi về phòng lấy gối rồi lại đi qua.
Phó Nam Đình ôm gối đứng trước giường hỏi:" tôi ngủ ở đâu?"
" trên giường, anh yên tâm đi ở giữa hai chúng ta có một cái gối chắn ngang rồi"
Phó Nam Đình thở dài bất lực ngồi lên giường quả thật như lời cô nói ở giữa hai người có một cái gối đang nằm hết sức chướng mắt.
Cô nhìn anh vẫn còn ngồi im nhìn cái gối thì hỏi:" sao vậy, cái gối này có vấn đề gì sao?"
Phó Nam Đình nhìn cô lắc đầu rồi để cái gối trên tay xuống giường.
Cô đóng sách lại nhìn anh hỏi:" anh ngủ bật đèn hay tắt đèn?"
" tôi sao cũng được"
" được, tôi thường để đèn ngủ, tôi chỉ sợ anh không quen thôi"
" không sao"
Cô bật đèn ngủ rồi kéo chăn ra nằm xuống, hai người nằm ngay ngắn trên giường cô còn giữa một khoảng ở giữa đủ thêm một người nằm vào, may là giường này lớn đủ để hai người nằm cạnh nhau có thể lăn qua lăn lại không đụng trúng đối phương.
Cô để tay lên bụng nhắm mắt lại vẫn không kìm được sự hồi hộp với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo nhất mà bên cạnh lại có một người đang ông.
Cô nghĩ mình sẽ không tài nào ngủ được khi tim đập thình thịch như vậy, nhưng không cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ không hề có sự hồi hộp hay sự lo lắng nào cả.
Phó Nam Đình mở mắt ra nhìn người bên cạnh đã thở đều đều, anh xoay người nhìn cô đang ngủ say bên cạnh, anh đã tưởng tượng cạnh này rất nhiều lần rồi rút cuộc cảnh này cũng đã xảy ra ngoài đời thật.
Anh lấy cái gối ở giữa hai người ra, nhẹ nhàng ôm cô qua chỗ cái gối nằm khi nãy, còn cái gối anh để ra sau lưng cô, anh cho cô nằm gọn vào lòng.
Phó Nam Đình vén sợi tóc dính trên mặt cô ra, im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô nhỏ giọng nói:" ngủ ngon"
Tia nắng xuyên qua lớp cửa kính chiếu rọi vào căn phòng. Phó Nam Đình nghe tiếng chuông báo thức vang lên ở phía sau cô, anh vươn tay qua lấy điện thoại tắt đi báo thức.
Anh kéo chăn lên đắp lại cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng, anh lấy điện thoại của mình đặt cạnh giường mở ra bấm rất nhanh đã đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Cô mơ màng mở mắt ra mò tìm điện thoại, màn hình hiện lên cô giật mình nhìn con số trên đó, cô vậy mà ngủ gần 9 giờ mới dậy.
Môi của anh dán bên tai cô ,giọng nói khàn khàn vang lên:" dậy rồi à"
Cô nghe thấy giọng từ phía sau truyền đến, cô lại nhìn thấy mình đang nằm trên cánh tay anh, cô cứng nhắc từ từ ra rồi quay người lại.
Phó Nam Đình ánh mắt ý cười nhìn cô nói:" chào buổi sáng"
" chào..chào buổi sáng"
Cô nhìn hai người nằm cạnh nhau vậy mà còn nằm chung một cái gối điều quan trọng là cô nằm không phải vị trí trước khi ngủ, chẳng lẽ tướng ngủ cô xấu đến nổi chiếm tiện nghi của người ta luôn sao.
" anh tắt báo thức của tôi"
" đúng vậy, tôi thấy em ngủ ngon quá nên tắt giúp em"
Cô bật người ngồi dậy nhìn anh nói:" anh làm như vậy có biết khả Khả sẽ trễ giờ đi học không"
Phó Nam Đình thấy cô gấp gáp xuống giường thì liền ngồi dậy dựa vào đầu giường nói:" em yên tâm đi,tôi gọi trợ lý Lâm đến đón con bé rồi"
" được rồi, anh về phòng đi, tôi muốn thay đồ"
Phó Nam Đình đứng dậy chỉnh lại gối với chăn gọn gàng rồi mới đi ra ngoài.Cô thấy anh đi rồi mới tự đánh nhẹ vào đầu mình, rồi đi vào phòng tắm.
Cô chuẩn bị hơi lâu, lúc xuống đã nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa uống cafe.
Phó Nam Đình cầm tách cafe đứng dậy nói'" vào ăn sáng thôi"
" anh đợi tôi sao"
" cũng không hẳn, đang đợi thím Lệ hâm nóng đồ ăn"
Hai người ngồi vào bàn Thím Lệ liền mang bữa sáng dọn ra bàn.
Phó Nam Đình nhìn thấy tay cô đã tháo băng gạc, anh liền hỏi:" sao lại tháo ra rồi"
Cô nhìn vết thương trên lòng bàn tay đã chuyển sang màu hồng nhạt, cô không nhìn anh nói:"xung quanh vết thương hơi ngứa nên tôi tháo ra, định lát nữa bôi thuốc"
" được, lát nữa tôi bôi giúp em, một hai ngày nữa có thể không còn ngứa nữa"
Cô vừa húp cháo vừa cúi đầu ngại ngùng nói:" Xin lỗi , tối qua... tôi không biết tướng ngủ tôi xấu như vậy, có làm anh mất ngủ không?"
Danh sách chương