Cô vừa húp cháo vừa cúi đầu ngại ngùng nói:" Xin lỗi , tối qua... tôi không biết tướng ngủ tôi xấu như vậy, có làm anh mất ngủ không?"
" chỉ xin lỗi như vậy thôi sao?"
Cô đưa mắt nhìn anh, hỏi:" khi nào anh rãnh tôi mời anh đi ăn?"
" trưa nay tôi rãnh"
" được"
Hai người ăn sáng xong, lại đi ra phòng khách bôi thuốc rồi liền xuất phát đến tiệm cafe.
Đến trước cửa tiệm, anh kiếm chỗ đậu xe rồi lại cùng cô đi vào tiệm.
Kỷ Ngọc vừa mang cafe ra cho khách thì nhìn thấy hai người đẩy cửa bước vào, Kỷ Ngọc gật đầu với anh rồi nhìn tay cô hỏi:" bà chủ, chị đến rồi, tay chị khỏi chưa?"
Cô giơ tay bàn tay lên nhìn Kỷ Ngọc cười:" sắp khỏi rồi, mấy hôm nay thế nào, ổn không? "
" không có vấn đề gì hết ạ, chị yên tâm đi"
Cô đứng cạnh quầy nhìn xung quanh không thấy Dịch Phong liền hỏi:" Dịch Phong đâu, chỉ có mình em thôi sao?"
" cậu ấy đang ở trong bếp ạ, bà chủ muốn uống gì không, em mang ra bàn cho chị"
Cô nhìn anh bên cạnh hỏi:" anh muốn uống gì"
"Americano nóng, mang đi"
" cappuccino nóng"
" anh chị ra bàn ngồi đợi giúp em"
Phó Nam Đình chọn bàn tương đối gần cửa sổ lại ở sát góc tường.
Cô thì đi lại kệ sách lấy một quyển mua cách đây không lâu, cầm đến bàn.
Kỷ Ngọc làm cafe rất nhanh đã mang ra còn có thêm dĩa bánh, nhìn cô nói:" bà chủ, hôm qua có người gửi đồ cho chị, để em đi lấy"
Cô nhìn Kỷ Ngọc mang ra một hộp quà không lớn cũng không nhỏ xinh xắn màu hồng nhạt có thể cái nơ màu trắng sữa.
" ai vậy?"
Kỷ Ngọc để hộp quà lên bàn :" người giao nói chị mở ra sẽ biết, chị mở ra xem thử đi, em đi làm việc"
Phó Nam Đình bình thản cầm ly cafe uống ánh mắt lặng lẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Cô mở hộp quà ra bên trong lại có thêm hộp trang sức, cô cầm lên mở ra bên trong vậy mà một sợi dây chuyền có mặt dây là một viên đá thạch anh tím.
Cô vỏ hộp quà trên bàn để qua một bên, để hộp dây chuyền xuống trước mặt vui vẻ nhìn nó.
Phó Nam Đình nhìn biểu cảm vui sướng khi mở quà của cô khác hẳn với lúc nhận được quà từ anh.
Cô mở điện thoại lên bấm vài chọn một số gọi đi, cô đợi không lâu thì đã có người nhấc máy.
Cô không đợi đối phương lên tiếng đã hỏi:"tại sao lại tặng dây chuyền cho tôi?"
" thế nào bảo bối có thích không?"
" thích lắm, cảm ơn nha"
" Giản Nhi, thích đương nhiên chị sẽ tặng em rồi"
" sao lần này hào phóng như vậy, có chuyện vui sao"
" đúng vậy, tháng này ba tớ cho tớ đi du lịch lúc đi mua sắm tình cờ thấy nó hợp với cậu nên mua tặng cậu"
" đẹp lắm, hôm trước tớ lướt trên wed tình cờ nhìn thấy định mua nhưng lại không đủ tiền, tính tháng sau mua ai ngờ cậu lại mua rồi"
" đó chẳng phải là sự thần giao cách cảm giữa chúng ta"
" đúng vậy, cậu hiểu tớ nhất được chưa"
" vậy còn được , thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa tớ cần phải lên máy bay đây"
Cô tắt điện thoại để xuống bàn cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình thì ngước mặt nhìn lên, hỏi:" sao vậy? Anh không đi làm sao?"
" chuẩn bị đi"
Phó Nam Đình đứng dậy cầm ly cafe định rời đi, cô nhìn anh hỏi:" anh có thể đeo giúp tôi cái này không?"
Phó Nam Đình nhìn cô cầm sợi dây chuyền hiện anh nhìn sợi dây này hết sức chướng mắt, lại không từ chối được ánh mắt mong đợi của cô đành để ly cafe xuống nhận lấy sợi dây từ từ đeo lên giúp cô.
Anh vừa đeo lên giúp cô, cô quay người lại mỉm cười nhìn anh hỏi:" thế nào đẹp không?"
Anh nhìn nụ cười vui vẻ của cô xung quanh cô nhìn có một luồng ánh sáng tỏa ra từ người cô, anh đứng hình mất vài giây nhìn cô.
" anh làm sao vậy?"
Cho đến khi cô hỏi lần nữa anh mới bừng tỉnh, gật đầu nói:" cũng được, em thích cái này sao"
" đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy đã thích rồi mà chưa kịp mua"
Phó Nam Đình không tình nguyện hỏi tiếp:" Trình Nhất Nguyên tặng sao?"
" không phải, chắc anh cũng biết cô ấy nữa đó, Lộ Dao tặng tôi"
" Bạn gái của Tề Phong?"
" đúng vậy"
Phó Nam Đình gật đầu mím môi cầm ly cafe rồi đáp:" tôi đi trước, lát nữa sẽ tới đón em đi ăn trưa"
" được, chú ý an toàn"
Sau khi Phó Nam Đình rời đi cô dọn dẹp hộp quà trên bàn xong rồi ngồi vào bàn vừa uống cafe vừa đọc sách.
Phó Nam Đình vừa bước vào phòng làm việc chân trước chân sau trợ lý Lâm đã theo chân đi vào đứng trước bàn làm việc nói:" Phó Thiếu, Lâm gia hôm nay gọi điện thoại đến tìm anh nói muốn bàn về chuyện hôn ước giữa hai nhà"
" chỉ xin lỗi như vậy thôi sao?"
Cô đưa mắt nhìn anh, hỏi:" khi nào anh rãnh tôi mời anh đi ăn?"
" trưa nay tôi rãnh"
" được"
Hai người ăn sáng xong, lại đi ra phòng khách bôi thuốc rồi liền xuất phát đến tiệm cafe.
Đến trước cửa tiệm, anh kiếm chỗ đậu xe rồi lại cùng cô đi vào tiệm.
Kỷ Ngọc vừa mang cafe ra cho khách thì nhìn thấy hai người đẩy cửa bước vào, Kỷ Ngọc gật đầu với anh rồi nhìn tay cô hỏi:" bà chủ, chị đến rồi, tay chị khỏi chưa?"
Cô giơ tay bàn tay lên nhìn Kỷ Ngọc cười:" sắp khỏi rồi, mấy hôm nay thế nào, ổn không? "
" không có vấn đề gì hết ạ, chị yên tâm đi"
Cô đứng cạnh quầy nhìn xung quanh không thấy Dịch Phong liền hỏi:" Dịch Phong đâu, chỉ có mình em thôi sao?"
" cậu ấy đang ở trong bếp ạ, bà chủ muốn uống gì không, em mang ra bàn cho chị"
Cô nhìn anh bên cạnh hỏi:" anh muốn uống gì"
"Americano nóng, mang đi"
" cappuccino nóng"
" anh chị ra bàn ngồi đợi giúp em"
Phó Nam Đình chọn bàn tương đối gần cửa sổ lại ở sát góc tường.
Cô thì đi lại kệ sách lấy một quyển mua cách đây không lâu, cầm đến bàn.
Kỷ Ngọc làm cafe rất nhanh đã mang ra còn có thêm dĩa bánh, nhìn cô nói:" bà chủ, hôm qua có người gửi đồ cho chị, để em đi lấy"
Cô nhìn Kỷ Ngọc mang ra một hộp quà không lớn cũng không nhỏ xinh xắn màu hồng nhạt có thể cái nơ màu trắng sữa.
" ai vậy?"
Kỷ Ngọc để hộp quà lên bàn :" người giao nói chị mở ra sẽ biết, chị mở ra xem thử đi, em đi làm việc"
Phó Nam Đình bình thản cầm ly cafe uống ánh mắt lặng lẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Cô mở hộp quà ra bên trong lại có thêm hộp trang sức, cô cầm lên mở ra bên trong vậy mà một sợi dây chuyền có mặt dây là một viên đá thạch anh tím.
Cô vỏ hộp quà trên bàn để qua một bên, để hộp dây chuyền xuống trước mặt vui vẻ nhìn nó.
Phó Nam Đình nhìn biểu cảm vui sướng khi mở quà của cô khác hẳn với lúc nhận được quà từ anh.
Cô mở điện thoại lên bấm vài chọn một số gọi đi, cô đợi không lâu thì đã có người nhấc máy.
Cô không đợi đối phương lên tiếng đã hỏi:"tại sao lại tặng dây chuyền cho tôi?"
" thế nào bảo bối có thích không?"
" thích lắm, cảm ơn nha"
" Giản Nhi, thích đương nhiên chị sẽ tặng em rồi"
" sao lần này hào phóng như vậy, có chuyện vui sao"
" đúng vậy, tháng này ba tớ cho tớ đi du lịch lúc đi mua sắm tình cờ thấy nó hợp với cậu nên mua tặng cậu"
" đẹp lắm, hôm trước tớ lướt trên wed tình cờ nhìn thấy định mua nhưng lại không đủ tiền, tính tháng sau mua ai ngờ cậu lại mua rồi"
" đó chẳng phải là sự thần giao cách cảm giữa chúng ta"
" đúng vậy, cậu hiểu tớ nhất được chưa"
" vậy còn được , thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa tớ cần phải lên máy bay đây"
Cô tắt điện thoại để xuống bàn cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình thì ngước mặt nhìn lên, hỏi:" sao vậy? Anh không đi làm sao?"
" chuẩn bị đi"
Phó Nam Đình đứng dậy cầm ly cafe định rời đi, cô nhìn anh hỏi:" anh có thể đeo giúp tôi cái này không?"
Phó Nam Đình nhìn cô cầm sợi dây chuyền hiện anh nhìn sợi dây này hết sức chướng mắt, lại không từ chối được ánh mắt mong đợi của cô đành để ly cafe xuống nhận lấy sợi dây từ từ đeo lên giúp cô.
Anh vừa đeo lên giúp cô, cô quay người lại mỉm cười nhìn anh hỏi:" thế nào đẹp không?"
Anh nhìn nụ cười vui vẻ của cô xung quanh cô nhìn có một luồng ánh sáng tỏa ra từ người cô, anh đứng hình mất vài giây nhìn cô.
" anh làm sao vậy?"
Cho đến khi cô hỏi lần nữa anh mới bừng tỉnh, gật đầu nói:" cũng được, em thích cái này sao"
" đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy đã thích rồi mà chưa kịp mua"
Phó Nam Đình không tình nguyện hỏi tiếp:" Trình Nhất Nguyên tặng sao?"
" không phải, chắc anh cũng biết cô ấy nữa đó, Lộ Dao tặng tôi"
" Bạn gái của Tề Phong?"
" đúng vậy"
Phó Nam Đình gật đầu mím môi cầm ly cafe rồi đáp:" tôi đi trước, lát nữa sẽ tới đón em đi ăn trưa"
" được, chú ý an toàn"
Sau khi Phó Nam Đình rời đi cô dọn dẹp hộp quà trên bàn xong rồi ngồi vào bàn vừa uống cafe vừa đọc sách.
Phó Nam Đình vừa bước vào phòng làm việc chân trước chân sau trợ lý Lâm đã theo chân đi vào đứng trước bàn làm việc nói:" Phó Thiếu, Lâm gia hôm nay gọi điện thoại đến tìm anh nói muốn bàn về chuyện hôn ước giữa hai nhà"
Danh sách chương