Lãnh địa của đế quốc Ciro gồm đầm lầy Ciro, cao nguyên Baikal và hoang mạc Katia, địa hình phức tạp, dễ thủ khó công… Nói thẳng ra thì đều là những địa phương quỷ quái người không sống nổi.

Đầm lầy tử vong, hoang mạc vạn dặm không bóng người, cao nguyên buốt giá, ba vùng cấm khu của sinh mạng tạo nên thên đường của người chết.

Tại thế giới tràn ngập ma pháp kì ảo này, hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc đến đâu cũng không phải không có cách nào chiến thắng, không có nhiều người biết tại nơi sâu nhất của đầm lầy Ciro có một vùng đất bốn mùa đều xuân, cỏ cây rậm rạp, quang cảnh như vẽ, đó chính là thủ đô Ciro và khu hành chính Gera của cả đế quốc vong linh.

Tại rìa ngoài của mảnh ốc đảo xinh đẹp ấy có một toà thông linh tháp đốt lên ánh lửa áo thuật và linh hồn bất diệt, dưới sự điều khiển của nó, vô số vong linh cấp thấp từng đại biểu cho hạo kiếp tử vong khi xưa hiện tại lại trở thành vô số kẻ lao động không biết mệt mỏi.

Chỉ cần là vật có trí tuệ, cho dù là những kẻ chán ghét sự sống như vong linh cấp cao, không có ai lại thích vườn nhà của mình là một bãi tàn tích và vũng bùn dơ bẩn.

Các vong linh chưa bao giờ thiếu thời gian và lao lực, khi thế nhân còn tưởng nơi đây là địa ngục, kì thực chỗ này đã dần dần cải biến.

Tại thủ đô Ciro, số vong linh có được trí tuệ là hơn một triệu, số kẻ sống làm nô lệ là hơn hai mươi triệu, lượng vong linh cấp thấp căn bản không thể đếm được. Tại trong thành, phong cảnh tú lệ, cơ sở vật chất hoàn thiện, mạng lưới giao thông phát đạt dị thường, nếu chỉ xem thiết kế và quy mô thành thị, thủ đô của đế quốc Oran vốn trứ danh xa hoa còn không bằng một nửa nơi này.

Thậm chí, nếu quan sát kĩ một trong số rất nhiều kiện vật phẩm nghệ thuật bày trên đường lớn, không khéo ngươi sẽ phát hiện ra nó chính là đồ vật bí truyền hàng trăm hàng ngàn năm của vương quốc nào đó.

Đây chính là ‘nội tình’ của đế quốc vong linh, một đế quốc từng huỷ diệt vô số quốc gia.

Tại một khu nhà cao cấp trong thành Ciro, hầu tước tri chu Reinhardt đang xử lí chính vụ. Hắn là một trong số các tử vong kị sĩ mạnh nhất của đế quốc, tổng thống lĩnh và giáo quan trên danh nghĩa của đoàn tử vong kị sĩ.

Trong mắt mọi người ở đế quốc, hắn luôn xuất hiện với cách ăn mặc của một học giả và hình tượng của một triết gia văn nhã. Thế nhưng chỉ những người chân chính hiểu rõ hắn mới biết nếu để Reinhardt lên chiến trường, tên này sẽ trở thành một con mãnh thú không thể thuần phục; hắn đã từng năm mươi bảy lần có hành vi kháng cự mệnh lệnh cấp trên, từng lập kỉ lục chiến đấu liên tục suốt mười bảy ngày đêm, hành quân suốt hai nghìn dặm để tiêu diệt cả một vương quốc. Mấy danh hiệu ‘kẻ ghi chép lịch sử’ hay ‘tướng lĩnh văn nhã nhất’ đại khái chỉ là sở thích nghiệp dư và vỏ bọc nguỵ trang của hắn.

Tuy nhiên hiện tại vị ‘cận vệ vĩnh viễn của Vĩnh Dạ đại đế’ lại sa vào trầm tư vì hai tin tình báo trên tay, gương mặt anh tuấn vừa xanh vừa đen, tựa như gặp một vấn đề khó giải quyết nào đó.

“Reinhardt, sao trưng ra vẻ mặt cay đắng thế này. Những tên lỗ tai dài mặt tây lại náo? Hay là lũ mọi rợ ở biên giới phía bắc xuống núi? Nếu là những việc thú vị như vậy, để tỷ tỷ giúp ngươi phân ưu nhé!”

Một giọng nói nữ tính băng lạnh và lười nhác vang lên, tuy rằng lời nói là một câu hỏi dò, thế nhưng ngữ khí lại mang theo sự khiêu khích và vui mừng tựa hồ rất hưng phấn với chuyện chiến tranh khởi sự.

“Gallei Sig đại nhân, không có chiến tranh, cũng không nên khiêu khích mở đầu chiến tranh, ta đã nói rất nhiều lần, sự cảnh giác và nhẫn nhịn của người sống đối với chúng ta đã đến cực hạn, các cuộc chiến vô nghĩa không phải chuyện tốt đối với đế quốc hiện tại.”

“Hừ, vậy ngươi gọi ta tới làm cái gì, ngươi biết ta chỉ có hứng thú với chiến tranh, chẳng lẽ đám vu yêu ở nghị hội lại nhàn rỗi tìm việc? Lại là nghị đề ngoại giao lần trước? Nếu thế thì đi tìm tên chấp chính quan khác đi, ta, chấp chính quan thứ tư, công tước của đế quốc, cốt long nữ vương Gallei Sig không quan tâm mấy thứ đó.”

Nhìn bề ngoài của Gallei Sig, người ta sẽ cảm thấy đây là một nữ tinh linh cao ráo lãnh đạm, mái tóc nàng màu bạc dài đến tận eo, da thịt trắng bạch không chút máu mang đến một vẻ đẹp quỷ dị, làn váy dài đỏ đen xen kẽ kéo thẳng trên mặt đất, thứ làm người ta mê mẩn nhất là hai vòng xoáy vô tận của trắng và đen trong đôi mắt nàng, chúng hệt như hai lỗ đen cướp đoạt cả ánh sáng…

Thể chế của đế quốc Ciro có lẽ là dị thường nhất trên toàn thế giới, rõ ràng mang tên đế quốc nhưng lại không có đế vương, toàn bộ quân đội nằm trong tay mười hai tên chấp chính quan, dù nó có ám dạ nghị hội của các vu yêu quản lý hết thảy sự hạng trong đế quốc, thế nhưng đối với các chấp chính quan, nghị hội lại chỉ có quyền kiến nghị …

Nói đơn giản, mười hai chấp chính quan là mười hai vong linh đại quân nắm quân quyền trong tay khiến ám dạ nghị hội không có cách nào quản được, thế nhưng chấp chính quan cũng không thể ứng phó nếu các vu yêu trong nghị hội đoàn kết lại với nhau, vì không có vong linh đại đế đứng đầu, hai bên chỉ có thể cố cân bằng lợi ích, nước giếng không phạm nước sông, ngạnh sinh ra chế độ quỷ dị này.

Đương nhiên cũng có một số chấp chính quan thân nghị hội, thậm chí nghị trưởng nghị hội Fitland chính là chấp chính quan thứ hai của đế quốc. Đề nghị phế trừ chức vị chấp chính quan luôn bị đề cập tại mỗi kì họp, tuy nhiên nếu bọn hắn không muốn nội chiến, đề nghị đó chú định không thể được thông qua.

Gallei Sig và Reinhardt không nằm trong phe phái thân nghị hội, bọn họ là phái thiểu số trong chấp chính quan – phái vương quyền. Trong khi các chấp chính quan đều nhòm ngó đế vị, hai người này lại luôn tin tưởng Vĩnh Dạ đại đế sẽ trở về vào ngày nào đó… Chủ trương mang nặng màu sắc lý tưởng chủ nghĩa này tuy giành được sự ủng hộ của các lão binh dưới thời đại đế, nhưng do tính không hiện thực nên nó rất khó phát triển trong tình trạng các tộc duệ vong linh ngày càng coi trọng thực tế, theo thời gian trôi đi, càng lúc càng nhiều người ủng hộ của họ quay đầu đi theo trận doanh khác.

Trước đây không lâu, phái vương quyền lại phân liệt, bốn vị chấp chính quan tin tưởng đại đế trở về lại thiếu một người; một trong tứ thiên vương dưới trướng đại đế khi xưa, thực thi quỷ vương Dukas chuyển sang phái nghị hội, điều đó tạo thành đả kích trầm trọng đối với phe phái số ít này.

Phái tự mình làm đại ca (tuyệt đại bộ phận chấp chính quan), phái nghị hội chủ đạo (Fitland cầm đầu), phái vương quyền lý tưởng, phái lười biếng qua ngày, đó đại khái là bốn phe cánh lớn nhất đế quốc Ciro.

Nghe có vẻ phức tạp, thế nhưng so sánh với các đế quốc loại người, hơi tí cũng vài trăm phe phái, cái đế quốc với hơn hai chục triệu nhân khẩu có trí tuệ này thực quá mức đơn giản, nhất là các vong linh thường đều đem mục tiêu trực tiếp nói ra miệng: “Phải đợi đại đế trở về”, “Để nghị hội cầm quyền”, “Để ta làm đại ca”, “Ai làm lão đại Adamn mặc kệ, Adamn chỉ muốn ăn cơm”…, điều này là không thể tưởng tượng đối với những quý tộc nhân loại vốn quen quanh co lòng vòng.

Trước mắt, hai lão đại của phái vương quyền gặp mặt trực tiếp, sợ rằng lát nữa các loại tình báo và lời đồn sẽ bay ngập trời.

Thế nhưng lúc này, đối với lời chất vấn của Gallei Sig, Reinhardt vẫn không thèm ngẩng đầu, chỉ nói ra một câu:

“Có tin tức của vĩnh dạ quyền trượng.”

Gallei Sig sửng sốt, sau đó cực kì chấn động:

“Không phải ngươi từng bảo căn bản không tồn tại vĩnh dạ quyền trượng sao? Những trứ tác của ngươi không phải chỉ để doạ người sao?”

“Đúng thế, dựa theo những phán đoán tại quá khứ của ta, quá nửa lời nói của bệ hạ chỉ là trò đùa đầy ác ý. Ta ghi chép những thứ kia chỉ để các kẻ có dã tâm đem tinh lực đặt vào việc tìm kiếm căn quyền trượng có khả năng vĩnh viễn không thể tìm thấy đó.”

Reinhardt ngẩng đầu lên, đôi mày kiếm nhíu chặt một chỗ, biểu tình ngũ vị tạp trần, có vui mừng, có buồn bã, có phẫn nộ, có bất an, có hồi ức…

“Hôm trước, ta nhận được hai tin tình báo liên quan đến địa hạ thế giới, trong đó có một tin là liên quan đến vĩnh dạ quyền trượng… Chẳng qua, ta đề nghị trước hết xem xét tin tức còn lại.”

Gallei Sig cướp tờ giấy đến, nhưng…

“Ta tưởng là tin tình báo quan trọng gì, đây không phải là tờ quảng cáo du lịch à? Reinhardt, ngươi định nghỉ phép sao? Còn định mời ta đi cùng? Xin lỗi, ngươi là người tốt, thế nhưng trừ đại đế ta không có hứng thú với kẻ chết nào khác.”

Việc đồng liêu lên cơn động kinh Reinhardt đã quen, so với hai vị thiên vương khác, cái vị nữ vương hay tưởng tượng này được tính là dễ đối phó. Hắn lặng lẽ thu nhận tấm thẻ người tốt(*) này rồi trầm giọng nói:

“Mời xem tử tế!”

“Công viên vong linh với chủ đề thiên đường tử vong và quỷ tiết lữ du(**), hưởng thụ chuyến đi du lịch đầy hắc ám và tử vong, ba mươi ngày khai trương đầu tiên miễn phí vé vào cửa!?! Đây là cái quỷ gì! Tên thần kinh nào nghĩ ra cái trò này? Nhàm chán, nếu công viên nào có chủ đề chiến tranh ta còn hứng thú một chút, thiên đường tử vong với quỷ tiết không phải ngày thường của chúng ta sao?”

“Mời xem tử tế!!!”

“Thành Sulfur? Nha, Adam Hans cuối cùng cũng phát điên à!? Thật đáng chúc mừng!”

“Mời, xem tử tế……”

Coi như Reinhardt là kẻ có lòng kiên nhẫn bậc nhất trong các vong linh cũng có chút chịu không nổi những tu duy rộng mở mang tính kì dị của vị nữ vương trước mặt, ngữ khí của hắn hiện tại đã đổi từ nghiêm chỉnh trở thành bó tay xin tha.

Nhìn khuôn mặt xanh lét của thằng em, nữ vương Gallei Sig cuối cùng cũng chịu chăm chú vào tờ tình báo, thế nhưng vừa mở ra trang thứ hai, nàng sửng sốt.

Đó là một bức tranh tuyên truyền giống y như thật, trong bức hoạ, không ít vong linh mặc những trang phục kì quái đi dạo phố, trong bọn họ có người đang khua chiêng gõ trống, có kẻ nhảy múa ca hát, thế nhưng nếu chỉ có vậy đâu đủ sức hù vị cốt long nữ vương.

Hiện tại, nàng há hốc miệng, tay run run chỉ vào một góc bức hoạ, hình tượng của một vong linh quân chủ đổ sông đổ biển.

Nơi nàng chỉ, một con chó xương mặc vào bộ quần áo năm màu sáu sắc, trên đó cắm đầy lông gà giả làm lông khổng tước, hắn đang cố gắng đứng thẳng bằng hai chi dưới trên một quả cầu màu xanh lục, đây là tiết mục sủng vật thăng bằng.

Chẳng qua kĩ xảo thăng bằng của nó không tốt lắm, chỉ chút nữa liền có thể ngã xấp xuống, người hoạ sĩ nắm bắt đúng thời điểm này, đem khoảnh khắc sắp ngã của hắn khắc hoạ vào trong tranh.

“A a a a a …. Đại ca! Là đại ca nha! Kẻ hung tợn nhất trong tứ đại thiên vương, là hư không ma khuyển Best nha!!”

Reinhardt đã lấy tay che kín hai tai trước đó nhưng vẫn bị tiếng thét chói tai của nữ vương chấn động gần ngất, tiếng hát của vị cốt long cổ xưa này sớm đã được vinh danh là cổ họng chết chóc…. “Con mẹ nó, quá khó nghe, ta uỷ quyền cho các ngươi, chỉ cần nàng dám rướn cổ lên hát, các ngươi cứ thế xông vào đánh, chết ta chịu – – vị đại đế nào đó.”

Reinhardt thực ra có thể hiểu được tâm tình đối phương lúc này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức tranh, biểu hiện của hắn cũng chưa chắc tốt hơn nàng là bao.

Hư không ma khuyển Best, đoàn trưởng đoàn cấm vệ chó săn rực đỏ, phó tổng chỉ huy quân đoàn Vĩnh Dạ, kẻ đứng đầu tứ thiên vương, số đầu hàm vinh dự của hắn có thể kéo dài đến ba trang, đương nhiên, chúng cũng tượng trưng cho một điều, hắn là vị vong linh quân chủ cường đại và hung hãn nhất, Best từng một mình huỷ đi vài vương quốc, nơi hắn đi qua chỉ còn là bãi phế thải, hắn cũng là vị tướng quân mạnh mẽ và được đại đế tin tưởng nhất.

Best và quân đoàn thủ hạ của hắn hẳn phải đã diệt vong trong trận chiến dịch kia, hiện tại hắn đột ngột xuất hiện, còn lấy hình dạng đáng yêu như vậy để xuất hiện, tất nhiên có thể dọa sặc Gallei Sig.

“Chắc chắn không sai, cái đuôi vặn vẹo kì quái kia, vết cắt trên đầu rõ rệt kia, nhất là hình thái quỷ dị của chân trái phía trước và đùi phải phía sau, chắc chắn không có con chó xương khô nào có thể có hình dạng như vậy ngoài hắn.”

“Đúng vậy, trừ Best đại nhân, ta nghĩ không có con chó xương khô nào lại dỡ bốn chân mình ra trước khi đi ngủ, sau khi ngủ dậy lại tuỳ tiện nối loạn làm chân trước chân sau đùi trái đùi phải tổ hợp loạn xì ngầu. Cũng vì thế mà đến lúc đi trên đường hắn cũng không đi thẳng được, cứ quay vòng vòng suốt…”

Một tứ thiên vương vốn hẳn phải chết đột nhiên xuất hiện có ý nghĩa như thế nào, điều này tới quá bất ngờ khiến Gallei Sig có chút khó tin.

“Có thể là do hoạ sĩ vẽ bừa….”

“Không, ngươi xem mặt sau.”

Nàng lật một tờ, trang sau vẫn là một bức tranh, nó vẽ một tướng quân xương khô với mười tám cánh tay, mỗi cánh tay không phải đeo đao kiếm như thường lệ mà là cầm từng căn từng căn gậy gỗ, phía trên đó còn có mấy chiếc đĩa đang quay tít mù.

Lời chú giải dưới bức tranh: “Đại sư tạp kĩ Driffie biểu diễn cực hạn kĩ xảo, đồng thời điều khiển mười tám cái khay xoay tròn.”

“Có vẻ không có gì đặc biệt, chỉ là một tên gia hoả có thiên phú tạp kĩ.”

“Lúc tướng quân xương khô tăng giai quả thực có thể lựa chọn tăng thêm số lượng cánh tay để tăng số lượng vũ khí cầm giữ, thế nhưng linh hồn có cực hạn, số lượng tay quá nhiều chỉ tổ vừa phân tâm vừa mang đến tổn thương cho chính mình. Tướng quân xương khô bình thường chỉ thao tác bốn thanh vũ khí, vũ khí đại sư có thể thao tác tám thanh vũ khí, vong linh quân chủ cũng mới chỉ có thể thao tác mười hai thanh, người có thể thao tác mười sáu thanh từ trước tới nay ta mới thấy có một vị, tổng giáo quan quân đoàn chó săn rực đỏ - kiếm thánh Freddie, xem ra hắn lại tiến bộ.”

“Freddie, Driffie? Đảo ngược một cái thành tên giả, lấy tên cũng đừng có qua loa thế chứ?”

“Còn vị này nữa.”

Bức tranh vẽ một vị kị sĩ không đầu dùng đầu mình chơi mã cầu… ở dưới đề “Những sự kiện kì lạ ngài chưa từng được gặp.”

“Camille Sias, tên ngu này, cái tên cụt đầu này, dù hắn có thành tro ta cũng nhận ra!”

“Đúng vậy, kẻ đọ sức cùng titan, kẻ xung phong khủng bố nhất, phó quân đoàn trưởng quân đoàn chó săn đỏ rực, Camille Sias đại nhân. Còn cái này nữa…”

Bức tranh vẽ một vu yêu đang xoa xoa tay tạo dáng một thương nhân, cạnh đó là một bao dược tề màu xanh đậm, phía dưới đề: “Đồ uống tinh tế mà ngài chưa từng được uống, thứ do đại sư luyện kim Pipi lượng thân chế tạo, chuyên dùng để kiện thân cường thể.”

“Má, cái phù hiệu kia, còn cái mũ quỷ dị đó… Ôn dịch bạo quân Kaka, dược tề nàng tạo ra đến vong linh cũng không dám uống, phốc, uống vào đúng là được cường hoá thật, thế nhưng hi vọng uống xong còn nhớ rõ mình từng trông thế nào, sau này cố gắng tìm cách đem mình trở về nguyên dạng.”

“Còn cái này, cái này, cái này nữa…”

“Cốt long cấp truyền kì làm toạ kị và hướng dẫn viên du lịch, nữ yêu vương biểu diễn múa bụng, đại nữ vương mở quầy bói toán… ta có vẻ đã hiểu.”

“Đúng thế, nhân viên tình báo của ta đã nguỵ trang thành du khách đi đến đó du ngoạn một lần, sau khi về còn được một cái kỉ niệm chương dành cho du khách thứ chín từ khi khai trương, có vẻ sinh ý của nơi này không phát đạt nha. Ân, hắn cũng xác định các nhân vật trong tập tranh đều là chân thực, cũng tức là…”

Gallei Sig bật dậy, trong đôi mắt quỷ dị tràn ngập kinh hỉ.

“Tức là đại đế còn sống. Chỉ có đại đế mới có thể khiến những chiến sĩ cường đại như vậy hoá trang thành bộ dạng thế này, cũng chỉ có ngài mới có thể buộc lão đại ngoan ngoãn đi diễn trò chó thăng bằng!!”

“Ân, đây chỉ là suy đoán ban đầu. Sự tình đáng nghi năm đó rất nhiều, vì sao cấm vệ quân lại đột nhiên cách xa bệ hạ ngàn dặm, vì sao quân đội của ba vị thiên vương khác cũng đột nhiên bị điều đến dải đất bên cạnh chiến khu hạch tâm, vừa vặn tránh được hạo kiếp nội chiến… Có lẽ địa hạ thế giới sẽ cho ta đáp án.”

Tiếp đó, bởi vì cái quảng cáo công viên kia, tin tức vĩnh dạ quyền trượng xuất hiện, tin tình báo vốn hẳn phải là tình báo cực kì quan trọng trong mắt bất cứ vong linh nào, lại trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Ta muốn đi địa hạ thế giới, ngay bây giờ, hừ, tên Dukas đáng chết, ngươi vốn dĩ chỉ là một tên ghoul(thực thi quỷ) yếu nhớt, nhờ đại đế từng bước đề đạt đi lên mới có ngày hôm nay. Lúc trước, ngươi kêu gào báo thù đến nát họng làm lão nương tưởng ngươi trung thành lắm, kết quả mới chỉ trăm năm trôi qua mà đã lộ ra bản chất, đợi đại đế và lão đại trở về xem bọn họ trừng trị ngươi như thế nào.”

Do dự một chút, Reinhardt nói nhỏ:

“Kì thực Dukas đại nhân phản bội cũng có nhiều điểm đáng ngờ. Mười năm trước khi tin tức của Adam Hans truyền đến, đề án báo thù của hắn bị nghị hội bác bỏ lại cũng không có được sự đồng ý của chúng ta, hắn chẳng phải tự mình đến thành Sulfur tìm Adam báo thù sao? Chúng ta còn tưởng lần đó hắn một đi không trở lại…”

“Ừ, ai cũng không ngờ hắn còn có thể trở về, đã thế sau khi về còn lập tức tổ chức mấy lần đại hội giác đấu, lúc đó chúng ta còn vui mừng vì hắn đã nghĩ thông, sau đó…”

“Nháy mắt đầu quân cho phái nghị hội… Có lẽ đây là điểm đáng nghi lớn nhất, bệ hạ từng xưng tán Dukas là chú chó cưng trung thành nhất của mình, mới nghe có vẻ như bị nhục nhã, nhưng ngài cũng biết bệ hạ cực kì yêu thích chó nha, Dukas vẫn đem xưng hô đó là vinh dự lớn nhất của mình.”

“Chuẩn chuẩn, năm đó hắn còn định dùng cái tên ‘bầy chó đi đêm’ để thay thế cái tên ‘đông lang đêm tối’, cũng may có ngươi ra mặt ngăn cản, đáng tiếc sau này cấm vệ quân vẫn dùng tên ‘chó săn rực đỏ’, rõ ràng tên ‘nữ vương hồng phấn’ êm tai hơn…”

“Khục”, Reinhardt dùng một tiếng ho nhẹ đè lại sự phỉ báng trong lòng. “Sở thích đặt tên của ngài cũng kì cục y hệt bệ hạ, lại thêm cổ họng chết chóc kia nữa, hẳn vì lí do này mà bệ hạ mới chọn Best đại nhân làm quân đoàn trưởng cấm vệ quân chứ không phải ngài.”

Đương nhiên, lời vừa rồi hắn sẽ không nói ra, ít nhất không nói trước mặt cốt long nữ vương.

“Ta tin ánh mắt của bệ hạ, nếu hắn đã tín nhiệm Dukas, thế thì Dukas hẳn phải xứng đáng với sự tín nhiệm đó… Có lẽ Dukas tại địa hạ thế giới gặp được cái gì đó, hoặc là được ai đó chỉ thị…”

Nói đến đây, ánh mắt hai người lại cùng lúc hướng về tờ quảng cáo du lịch trên bàn.

“Ta sẽ lập tức xuất phát.”

“Ta không có cách nào rời đi Ciro, vì vậy mọi chuyện chỉ có thể dựa vào ngài, hiện tại địa hạ thế giới không an bình, những ‘đầu lĩnh quân phiệt cô lậu quả văn’ (miệt xưng của nghị hội) như chúng ta chắc chắn đều thu được tin tức của vĩnh dạ quyền trượng, những gia hoả đã tìn kiếm nó suốt một thế kỉ tuyệt đối sẽ nhảy ra khỏi sào huyệt. Gallei đại nhân, xin đem nhiệm vụ tìm người kia làm trọng, nếu ta đoán không sai, cái quyền trượng này rất có thể chứa bẫy rập do người đó bố trí.”

Gallei Sig không phải người không chịu nghe lời khuyên của người khác, tên tiểu đệ này tuy không phải một trong tứ thiên vương nhưng lại có thể dựa vào trí tuệ và lòng trung thành với đại đế để trở thành hạch tâm của phái vương quyền, kiến nghị của hắn rất hữu dụng với những gia hoả như mình, tất nhiên cần trọng thị.

“Đúng rồi, nên mang cả Adamn đại nhân cùng đi, nếu ta đoán không lầm thì ngài ấy đã bắt đầu định tạo sóng gió, hiện tại ngài ấy hẳn rất muốn gặp lại Adamn đại nhân.”

“Ngươi xác định? Được, ta hiểu. Ta sẽ mang nó theo.”

‘Bạo thực giả’ Adamn, vị đại lão sau cùng của phái vương quyền, chấp chính quan thứ mười hai, bản thể là một Gigant Stitches(*), trí tuệ của hắn không được cao lắm, thế nhưng nếu luận chiến lực cá nhân, cả thảy Ciro không có một ai dám khiêu khích “đứa trẻ nhược trí không xứng đáng trở thành vong linh quân chủ và chấp chính quan” này.

Đúng là Adamn không thông minh, thế nhưng sau khi đại đế rời đi, hắn vẫn luôn luôn nghe lời các anh các chị, chỉ cần Gallei Sig nói một tiếng hắn có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí hắn từng trực tiếp xé nát toà lầu của nghị hội, đánh bạo mấy tên vu yêu có can đảm ô miệt đại đế.

Nhìn Gallei quay người rời đi, Reinhardt đứng thẳng người dây, chuyển tầm nhìn về phía cảnh sắc phồn vinh ngoài cửa sổ, chìm vào trầm tư và hồi ức.

Tất cả nhờ có sự dạy bảo của đại đế…

“Tiểu Reinhardt, chỉ có đánh đánh giết giết rất không đáng yêu, một tên đả thủ thuần tuý không sống được lâu, một kẻ chỉ xông thẳng phía trước sẽ bị người khác coi là thằng ngu, tốt nhất vẫn nên đọc sách nhiều một chút, làm một tên nội chính là an toàn nhất. Đúng rồi, ngươi vẫn thích lịch sử còn gì!? Ta vẫn cho rằng đọc lịch sử nhiều sẽ khiến người ta càng ngày càng trí tuệ, rảnh rỗi thì đọc nhiều lên.”

Nhớ tới cánh tay to lớn ấm áp kia (kí ức hoàn mĩ hoá), giọng nói ôn hoà đầy quan ái (cũng là kí ức hoàn mĩ hoá), người hầu nhỏ Reinhardt của đại đế trong quá khứ – người quan sát lịch sử Reinhardt hiện tại cũng vẫn giữ thói quen đọc lịch sử để suy đoán hiện tại và tương lai, dùng đôi mắt để nhìn xuyên trói buộc của thời gian và không gian.

“Ngài vẫn luôn dùng cả đêm để đọc sử sách rồi tỏ vẻ buồn rầu, tựa như những hạo kiếp diệt thế khi kỉ nguyên chung kết của quá khứ đang tuỳ thời đều có thể tái lâm, những tập bút kí suy diễn quỷ dị đến hiện tại ta vẫn không cách nào hiểu rõ. Trật tự nữ thần? Tử thần Aye? Phản ứng dây chuyền? Hiệu ứng cánh bướm? Bệ hạ, ngài cuối cùng đã nhìn thấy cái gì, là thứ gì khiến ngài tuyệt vọng đến vậy, là thứ gì khiến ngài tuyển chọn buông tha hết thảy, bắt đầu làm lại từ đầu…. Ai! Đi ra!”

“Reinhardt, nói một mình thì nói nhỏ thôi, nếu không nhỡ đâu truyền ra ngoài lại thành tin đồn ngươi bị tự kỉ.”

“Ngài nghe được?...”

“Không không, ta chỉ quay về nói cho ngươi một chuyện, còn lại ta không nghe thấy gì.”

Nhìn nữ vương cốt long đang cố giả ngốc, Reinhardt cười khổ, dù sao nàng và Adamn cũng là hai người cuối cùng ở đây mình có thể tín nhiệm.

“Nói cho ta biết chuyện gì?”

“Sau này đừng gọi ta là Gallei Sig, gọi ta là Callia, đừng có gọi sai đó.”

Nghe vậy, Reinhardt cảm thấy rất khó hiểu:

“Vì sao? Đã trăm năm ngàn năm đều gọi là Gallei Sig, bỗng dưng lại đổi tên. Đừng nói là ngài gặp thầy bói trong hẻm nhỏ rồi nghe hắn nói bậy nha, tất cả bọn chúng đều là một lũ bất học vô thuật.”

“Không không, chỉ là một phiền toái nhỏ nên phải đổi tên thôi.”

“Cái gì? Ai có thể ép chấp chính quan kiêm công tước của đế quốc này phải đổi tên?”

“Ừm, chút phiền toái do bọn quản lý mạng bên Tung Của ấy mà, viện nguyên lão sau khi thực hiện chỉnh lý tính danh thể hệ và truyền thừa của tất cả các quý tộc trên toàn quốc phát hiện tên cũ của ta không thể nào hiển thị rõ ràng, do vậy kiến nghị ta đổi tên.”

“Không cách nào hiển thị, vì sao?”

“Do một phần tên của ta nếu phiên âm sang tiếng Khựa sẽ trở thành cách gọi chung của một số phụ nữ có xu hướng giới tính đặc biệt. Tại vì cơ quan quản lý mạng của Tung Của thăng cấp, chúng vì sự văn minh của mạng lưới nên tự động đổi tất cả từ cấm thành XXX, nếu ta giữ nguyên tên thì về sau tên ta sẽ hiển thị thành GallXXX. Hết cách, ta đành đổi tên thành Callia, nhớ để sau này đừng gọi sai nha.” (4*)

“Ngài có thể bớt dở hơi không? Một chấp chính quan của đế quốc, chỉ vì nguyên nhân này mà đổi tên? Tôn nghiêm và kiêu ngạo của ngài đang khóc thét rồi kìa.”

“Được rồi được rồi, thật ra thì nghe nói lí do căn bản là ý chí đại vũ trụ lười ghi dấu chấm giữa danh tự, thế nên ta phải bị đổi tên…” (5*)

(*): thẻ người tốt: vì khi từ chối lời tỏ tình nhiều người thường nói: “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc” hay đại loại thế, vì vậy thẻ người tốt trở thành nỗi đau của dân Fa, tượng trưng cho những lần bị từ chối, những lần đớp phải thính…

(**) du hành trong thời điểm nhiều yêu ma quỷ quái, tiết – thời điểm, lúc; ex: tiết lập đông, tiết lập xuân etc…

(*) stitches: quái vật undead được chế tạo bằng cách khâu ghép những mảnh thi thể lại với nhau, giống như pudge trong dota. Đây cũng là một loại lính của scourge trong warcraft.

(4*) Tên nguyên bản: 格蕾.丝, bính âm đọc là Gé lěi. Sī, âm hán việt là Cách lôi.Ti, lôi ti là cách chỉ các lesbian trong tiếng lóng bên Khựa.

(5*) Trong ngữ pháp Khựa, phiên âm tên riêng nước ngoài sang tiếng Hán cần thêm dấu chấm giữa tên và họ, tên tác giả lười gõ dấu chấm này nên đổi tên, đổi cũng tốt, tên cũ đọc cứ kì kì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện