Chương 68: Nụ hôn trên trán

Dường như ấn tượng Đoạn Trí Hằng mang tới cho mỗi người đều rất tốt, Giang Trần Âm thừa nhận, bản thân cũng cảm thấy như vậy.

Sau khi cảm nhận được mọi người quanh mình đều đang khen người người đàn ông này, lúc rảnh rỗi Giang Trần Âm sẽ nhớ tới chuyện này.

Đối với Giang Trần Âm mà nói, ban đầu Mạnh Dịch An cũng đủ tốt, sự nghiệp thành đạt, tính cách chín chắn, phẩm hạnh tốt đẹp, huống hồ Mạnh Dịch An còn không là người theo chủ nghĩa Sô-vanh nam chỉ quan tâm tới sự nghiệp. Mà Đoạn Trí Hằng hiện tại chỉ hơn chứ không kém Mạnh Dịch An, cộng thêm những điều mà Mạnh Dịch An không thể làm được, Đoạn Trí Hằng lại có thể làm được.

Không nóng vội, không hề lộ ra bất kì cảm giác ép buộc, ở chung với nhau rất thoải mái.

Người đàn ông như vậy không những hợp làm bạn, mà cũng hợp để phát triển tình yêu.

Cho dù người thân và bạn bè đều đang thấp thoáng chờ mong, nhưng Giang Trần Âm không có cách nào lấy lí do "thích hợp" để phá vỡ sự kiên định của bản thân, ít nhất là hiện tại không thể.

Trở về trung tâm thành phố sau cuối tuần, tối thứ hai sau khi Giang Trần Âm luyện tập xong khoác áo về phòng, Bạc Mộ Vũ ngồi bên bàn chuyên tâm gõ chữ, góc mặt tinh tế lại trắng ngần như ngọc.

Giang Trần Âm cong mắt, rót cốc nước đi tới bên cạnh cô, khẽ nói: "Cháu làm việc từ lúc ăn cơm xong tới hiện tại, cũng nên tắm rửa nghỉ ngơi rồi."

Bạc Mộ Vũ dừng động tác gõ chữ, quay đầu nhận lấy cốc nước của Giang Trần Âm: "Cô Âm, cô tập xong rồi ạ?"

"Ừm, cô chuẩn bị đi tắm, cũng tới lúc cháu nên tắt máy tính đi rồi đấy." Giang Trần Âm vô thức đi tới xoa đỉnh đầu Bạc Mộ Vũ, sợi tóc mềm mại khiến bản thân nhất thời lưu luyến.

Bạc Mộ Vũ không dám ngẩng đầu nhìn Giang Trần Âm, cúi đầu lặng lẽ uống nước, muốn để nước cuốn đi những lời nghẹn trong cổ họng mình xuống bụng.

Cô muốn hỏi mấy ngày nay Đoạn Trí Hằng có tới tìm Giang Trần Âm không, có tới nhà thăm hỏi ông Giang bà Giang hay không, cô Vương có làm món mà Đoạn Trí Hằng thích ăn hay không. Không phải cô muốn tìm hiểu Đoạn Trí Hằng, mà là muốn biết người này và Giang Trần Âm đã phát triển thành bạn bè hay chưa, liệu ông Giang và bà Giang có càng thêm thích người này hay không.

Bạc Mộ Vũ muốn biết hết những chuyện này, đặc biệt là sau khi phát hiện Đoạn Trí Hằng thật sự là một người ôn hòa, cô muốn biết rốt cuộc Giang Trần Âm có bị thu hút hay không.


Mấy tuần nay chỉ cần cô với Giang Trần Âm về nhà ông bà Giang, về cơ bản đều sẽ gặp Đoạn Trí Hằng, người này khách sáo chu đáo, cô liền ôm theo suy nghĩ thăm dò thêm một chút.

Người đàn ông này ưu tú hơn cả Mạnh Dịch An, đây chính là nguyên nhân cô có cảm giác nguy cơ kia.

Bạc Mộ Vũ đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân, thanh âm của Giang Trần Âm xuyên qua lớp mây mù truyền tới: "Khát lắm à? Có muốn uống thêm cốc nữa không?"

Lúc này Bạc Mộ Vũ mới phát hiện bản thân vô thức uống sạch cốc nước, vội vã lắc đầu, đặt chiếc cốc lên bàn: "Không uống nữa, ban nãy cháu không để ý tới việc uống nước nên mới khát như thế."

"Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?" Giang Trần Âm khẽ khom lưng xuống cười với Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ vẫn lắc đầu, sắc mặt ngưng trệ, ánh mắt chần chừ.

"Vậy cô đi tắm trước nhé." Giang Trần Âm nói xong đứng thẳng người muốn đi.

"Cô Âm!" Bạc Mộ Vũ kéo lấy cổ tay cô ấy, ra sức mím môi, ngẩng đầu hỏi: "Cô và đạo diễn Đoạn đã là bạn bè rồi à? Gần đây chú kia thường xuyên tới chỗ ông Giang bà Giang."

Giang Trần Âm im lặng giây lát, trả lời: "Coi là vậy đi."

Trái tim Bạc Mộ Vũ chấn động, đứng dậy gạn hỏi: "Có phải bắt đầu từ bây giờ cơ hội gặp mặt của hai người sẽ càng ngày càng nhiều? Nếu chú kia có suy nghĩ gì khác, cô sẽ tiếp nhận đúng không ạ?"

Cả người Bạc Mộ Vũ căng như dây đàn, dường như đã đứng trên mép vực, mà câu trả lời của Giang Trần Âm sẽ quyết định sống chết lúc này của cô. Là hung hăng đẩy một cái, hay là vượt qua bể dâu, hoàn toàn là một câu nói của người trước mặt.

Bạc Mộ Vũ hỏi rất thẳng thắn, Giang Trần Âm không thể không nhìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt phức tạp nói: "Cô không biết, tạm thời cô không thể cho cháu đáp án vấn đề này."

Một trận giá lạnh ngấm vào trong tim Bạc Mộ Vũ, dường như muốn dập tắt ngọn lửa nhỏ bé trong nội tâm cô.


Cô buông tay Giang Trần Âm ra, âm thanh bình tĩnh nhưng khẽ hơn bình thường rất nhiều: "Cô Âm, cô đi tắm đi ạ."

Giang Trần Âm không động đậy, khựng lại sau đó hỏi: "Mộ Vũ, cháu cảm thấy đạo diễn Đoạn thế nào?"

Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn cô ấy: "Cháu không biết."

Hiện tại Đoạn Trí Hằng cho Bạc Mộ Vũ ấn tượng rất tốt, nhưng cô không thể đi ngược với lòng mình, nói người đàn ông này rất tốt, rất thích hợp với Giang Trần Âm.

Khen một người rất có khả năng khoét mất một miếng thịt trong lồng ngực mình trước mặt người mình thích, đây là một việc đau khổ cỡ nào. Bạc Mộ Vũ không làm được, cũng không có năng lực làm được.

Nhưng sau một câu "không biết" của hai người, tuy ở rất gần nhau, nhưng dường như giữa hai người đột nhiên xuất hiện một con vực. Trong lòng mỗi người đều có tâm sự, không ai có thể vượt qua, cũng đồng thời đều không cảm nhận được trong một chốc một nhát.

"Được rồi, cô đi tắm." Giang Trần Âm cười một cái, véo lấy mũi Bạc Mộ Vũ, "Cháu nghỉ một lúc rồi cũng đi tắm đi, ngày mai còn phải đi làm."

"Vâng, cháu đi lấy váy ngủ cho cô." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng trả lời, quay người đi về phía tủ quần áo.

Giang Trần Âm chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, cảm ác lưu luyến với những ngày tháng thế này không ngừng khắc sâu trong lòng.

Nửa đêm, Giang Trần Âm khó ngủ cuối cùng thỏa hiệp, mở to hai mắt với cảm xúc bất ổn trong căn phòng ngập tràn tối tăm.

Cô ấy đưa tay ra bật đèn đầu giường, Bạc Mộ Vũ đang ngủ say ở bên cạnh nắm chặt lấy váy ngủ của Giang Trần Âm vì động tác của cô ấy.

"Cô Âm... cô Âm..."

Bạc Mộ Vũ không mở mắt, ấn đường khẽ nhíu lại, trong miệng nỉ non gọi Giang Trần Âm, mái tóc dài đen óng xõa trên gối, giống như dải lụa mềm mại.


"Cô đây, cô ở đây." Ánh mắt Giang Trần Âm dịu dàng, vô thức khẽ giọng, "Ngủ tiếp đi, còn chưa tới giờ dậy đâu."

"Ngủ..." Bạc Mộ Vũ lại nỉ non một tiếng, âm thanh mềm nhũn, nếu là khi tỉnh táo tuyệt đối sẽ không yếu ớt như thế.

"Được, chúng ta đi ngủ." Giang Trần Âm thì thầm bên tai, "Ngoan, không được nói chuyện nữa."

Bạc Mộ Vũ vùi đầu vào lòng Giang Trần Âm theo bản năng, hô hấp ổn định, lông mi rung lên quét qua xương quai xanh của cô ấy.

Giang Trần Âm ôm lấy Bạc Mộ Vũ, một tay dịu dàng vuốt nhẹ lấy gáy Bạc Mộ Vũ từ trên xuống dưới, cảm nhận sự ỷ lại như trước giờ của Bạc Mộ Vũ, cũng mặc cho cảm xúc của bản thân lan tràn trong lòng giữa đêm khuya.

So với một mối tình thích hợp, Giang Trần Âm càng muốn một cuộc sống như hiện tại. Không cần tốn sức duy trì, cũng không cần lịch sự vì bất kì mục đích nào khác, cứ nghe theo tiếng lòng sống qua từng ngày.

Giang Trần Âm biết Đoạn Trí Hằng rất tốt, nhưng bản thân không có bất kì mong chờ nào về việc phát triển tình cảm này với anh. Cho dù anh là người chính trực lương thiện, hay anh thấu hiểu lòng người, hay là vui tính dí dỏm, tuy Giang Trần Âm thưởng thức nhưng không nảy sinh bất kì cảm xúc mến mộ nào khác.

Ngược lại, Giang Trần Âm thích cuộc sống phong phú mỗi ngày. Thích ở nhà có Bạc Mộ Vũ nấu cơm cùng bản thân, cùng nhau ăn cơm rồi xem tivi ăn hoa quả, sau đó Bạc Mộ Vũ ở phòng làm việc, đợi cô ấy tập luyện xong sẽ cùng nhau đi ngủ.

Cuộc sống bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn này, Giang Trần Âm lưu luyến, không muốn thay đổi. Chỉ là mỗi một người bên cạnh đều mong chờ cô ấy có người yêu, không hi vọng nửa đời còn lại của bản thân phải làm bạn với cô đơn.

Giang Trần Âm cảm thấy bản thân không cô đơn, giả sử thật sự có ngày đó, vậy có lẽ là...

Giang Trần Âm cúi đầu nhìn Bạc Mộ Vũ đang ngủ say, khi cô gái không có ý thức, mặt mày càng thêm phần thuần khiết không tì vết, gò má trắng trẻo mịn màng. Trái tim Giang Trần Âm mềm nhũn, lặng lẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Bạc Mộ Vũ, giống như cô ấy nuông chiều khi đứa trẻ này còn nhỏ.

Nếu thật sự có một ngày cô ấy có cảm giác cô đơn, vậy chắc chắn là ngày Bạc Mộ Vũ rời xa cô ấy triệt để.

Nụ hôn này không làm Bạc Mộ Vũ thức giấc, động tác của Giang Trần Âm khẽ khàng dịch chuyển hai tay của Bạc Mộ Vũ ra, cẩn thận xuống giường giống như cảnh quay chậm của bộ phim điện ảnh, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Xuống nhà vào bếp, Giang Trần Âm vốn định tới tủ lạnh lấy chai nước khoáng lạnh, nhưng đột nhiên chuyển hướng, lấy ra một lon bia.

Đột nhiên cô ấy nhớ tới cảnh tượng sau kì nghỉ Tết, Bạc Mộ Vũ ở đây suy nghĩ tới nhập tâm, trên tay cầm một lon bia, dáng vẻ ngưng trệ ấy giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nghiêm trọng.


Hiện tại nhớ lại, có lẽ là vừa liên lạc với bà Thiệu, trong lòng vô cùng căm ghét chuyện này nhưng không thể không nghĩ ra đối sách, nên mới buồn bực tới nỗi uống bia lạnh trong ngày đầu xuân lạnh lẽo.

Giang Trần Âm dựa vào tủ bếp, ngón tay thon dài mở lon bia uống một ngụm lạnh tới thấu tim.

Một mình cô ấy cúi đầu, uống từng hớp bia, bắt đầu đối mặt thẳng thắn mong muốn của bản thân trong đêm tối yên tĩnh.

Rất nhiều năm trước Giang Trần Âm đã vào cái tuổi "nên kết hôn" trong miệng người khác, nếu không phải vì trước kia từng xảy ra chuyện của Thiệu Tư Nam, có lẽ cô ấy đã sớm lập gia đình. Giang Trần Âm từng có ước mơ đẹp đẽ về hôn nhân và gia đình, đó là ước nguyện mà phần lớn nữ sinh ít nhiều đều có.

Từ sau khi xảy ra chuyện của Thiệu tư Nam, một khoảng thời gian dài Giang Trần Âm luôn có bóng ma tâm lí. Ngoại trừ ác mộng liên quan tới Thiệu Tư Nam, còn là do Mạnh Dịch An mang lại cho cô ấy, Mạnh Dịch An không ngừng nói cô ấy tổn thương mình, những ngôn từ ấy cực kì giống dáng vẻ Thiệu Tư Nam năm đó nhìn chằm chằm cô ấy, trong miệng tốt lên từng câu từng chữ tố cáo một ngày trước khi xảy ra việc.

Mỗi câu mỗi chữ của Thiệu Tư Nam độc địa giống như nọc độc của con rắn độc, hỏi tại sao cô ấy lại nhẫn tâm như thế, dường như tất cả hậu quả đều là do một tay cô ấy tạo thành.

Sau này Giang Trần Âm thần hồn nát thần tính, ban đầu ngay tới việc kết bạn cũng là cả một vấn đề, sau đó bất kì sự tiếp cận nào liên quan tới tình yêu, Giang Trần Âm đều vội vàng né tránh. Cô ấy sợ bất kì quyết định nào của bản thân cũng đều biến thành tổn thương thêm lần nữa, tới cuối cùng vẫn là người khác bị cô ấy làm tổn thương, là lòng dạ cô ấy thâm độc.

Đoạn Trí Hằng hiện tại là một ngoại lệ, anh vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, không để Giang Trần Âm sinh ra tâm lí rút lui, cũng biểu hiện ra ưu thế mà bản thân có khắp mọi nơi.

Giang Trần Âm uống một ngụm bia lớn, đường nét khuôn mặt không còn rõ ràng vì động tác khẽ cúi đầu xuống của bản thân.

Cố ấy phát hiện dường như bản thân sẽ không rung động nữa, loại cảm giác này rất giống với cảm giác sau khi yêu đương với Mạnh Dịch An. Chỉ là lúc đó không cách nào tiếp tục, hiện tại là không cách nào bắt đầu.

Giang Trần Âm không có loại khát vọng ấy, thậm chí cảm thấy xa lạ với loại khát vọng này. Cô ấy hoang mang nghĩ tới mối tình năm đó, lại có một suy nghĩ khác, đại khái cảm giác với Mạnh Dịch An khi đó là an toàn vượt qua cả yêu thích.

Hiện tại điều duy nhất Giang Trần Âm cần, lưu luyến, chỉ là cuộc sống hiện tại. Việc quan tâm một người, vì sự tồn tại của một người như thế bên cạnh mà cảm thấy vui vẻ, hơn nữa vừa lo lắng buồn bã cho người ấy, tâm trí vừa có cảm giác tin tưởng ỷ lại, ngoại trừ Bạc Mộ Vũ, Giang Trần Âm không nghĩ ra người nào khác.

Trong đêm tối ấy, Giang Trần Âm uống nốt ngụm bia cuối cùng, ngón tay bóp lấy lon bia khiến nó khẽ phát ra tiếng.

Trong lòng cô ấy có chút buồn bã, thêm lần nữa hiểu rõ chỉ sợ quãng đời còn lại của bản thân phải chuẩn bị tư tưởng bầu bạn với cô đơn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện