Chương 69: Cảm giác cô đơn và bị vứt bỏ

Cả tháng Tư, Giang Trần Âm đều cảm thấy bản thân sống trong trạng thái đắn đo, thỉnh thoảng người thân bạn bè sẽ nhắc tới Đoạn Trí Hằng trước mặt cô ấy, mà Giang Trần Âm lại cảm nhận được rõ ràng bản thân không muốn phát triển với Đoạn Trí Hằng, ngoại trừ mối quan hệ bạn bè.

Nhưng đồng thời, Giang Trần Âm lại muốn giãy giụa như ngọn đèn lay lắt trước gió, giãy khỏi dự định tồi tệ nhất mà bản thân định làm.

Nếu lúc này có một người trực tiếp bày tỏ tình cảm mến mộ với Giang Trần Âm, cô ấy nhất định sẽ lập tức thoát ra. Nhưng Đoạn Trí Hằng thì khác, đây là một đối tượng có thể khiến Giang Trần Âm chủ động, là một đối tượng hoàn hảo để cô ấy bắt đầu từ tình cảm bạn bè.

Cho nên sau khi sang tháng Năm, Giang Trần Âm về nhà bố mẹ gặp được Đoạn Trí Hằng, hơn nữa đối phương mời cô ấy cùng đi uống trà nói chuyện, thậm chí mời cô ấy quan sát thế cờ của anh cùng ông Giang, Giang Trần Âm không từ chối.

Đoạn Trí Hằng nói năng nhã nhặn, trong lời nói còn rất chăm sóc Giang Trần Âm. Gặp vấn đề có tranh luận, tuy vẫn kiên định với ý kiến của bản thân, nhưng không hề phủ nhận suy nghĩ của Giang Trần Âm, ông Giang ở một bên mừng vui ngập mắt.

Có lúc Giang Trần Âm đi làm, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn Wechat Đoạn Trí Hằng gửi tới, nội dung không phải là những lời thăm hỏi thường ngày bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, mà là những chủ đề có thể thảo luận sâu hơn.

Loại giao tiếp này khiến Giang Trần Âm cảm thấy thoải mái, nhưng cũng chỉ là thoải mái mà thôi.

Chiều thứ sáu, Giang Trần Âm đang làm việc, điện thoại tắt âm sáng màn hình, trợ lí Tiểu Lục đứng bên cạnh chờ lệnh của Giang Trần Âm giơ tay che miệng cười.

Giang Trần Âm thoáng ngẩng mắt: "Cười gì thế?"

"Chị Trần Âm, điện thoại của chị lại có tin nhắn kìa." Tiểu Lục nghịch ngợm nháy mắt.

Ánh mắt Giang Trần Âm chuyển tới màn hình điện thoại đã tối đi của bản thân, giống như nói với Tiểu Lục lại như thể đang nói với chính mình: "Nhiều tin nhắn lắm à?"

"Thật ra cũng không nhiều ạ." Tiểu Lục cười nói, "Đối với một người như em mà nói thì không tính là nhiều, mỗi ngày khi tới giờ nghỉ, em nhìn điện thoại là tin nhắn Wechat đã chất thành núi. Chị Trần Âm thỉnh thoảng mới có một tin, thật ra cũng không nhiều."

Giang Trần Âm cười nói: "Vậy em còn nói?"

Tiểu Lục nói: "Ban nãy là nói tới em, chị thì khác. Việc quan trọng thì người ta đều hẹn trước, hoặc là người thân trực tiếp gọi điện thoại cho chị, nhưng bây giờ thỉnh thoảng nhắn tin giữ liên lạc, thật sự hiếm thấy."

Giang Trần Âm như có suy nghĩ dựa vào ghế, cười cười.

Nói tới đây, Tiểu Lục không nhịn được hỏi: "Là Tiểu Vũ ạ? Hiện tại em ấy rất lợi hại. Bộ phim điện ảnh Chiến Thần mà Hoằng Thịnh dồn lực tuyên truyền, gần đây vừa tung ảnh tạo hình, nhìn có vẻ không tệ, chọn diễn viên cũng rất được, nghe nói biên kịch chính là Tiểu Vũ."

Giang Trần Âm cười lên, đan hai chân lên nhau, vẻ mặt nhàn hạ nói: "Đúng là rất lợi hại, cảm giác năng lực thích ứng càng ngày càng mạnh rồi."

Tiểu Lục tưởng rằng Giang Trần Âm ngầm thừa nhận người duy trì liên lạc bằng tin nhắn với mình là Bạc Mộ Vũ, cười cười sau đó cũng không nhiều lời.

Lúc này Giang Trần Âm mới đưa tay ra lấy điện thoại tới, mở khóa màn hình nhấp vào Wechat, là tin nhắn Đoạn Trí Hằng hẹn bản thân cùng đi ăn cơm tối nay: "Nếu tối nay cô có thời gian, hay là ra ngoài ăn đi?"


Đây là lần đầu tiên Đoạn Trí Hằng hẹn cô ấy ra ngoài, giây phút đầu tiên Giang Trần Âm nghĩ tới việc sáng nay vừa nói với Bạc Mộ Vũ buổi tối sẽ ở nhà ăn cơm cùng nhau. Đang do dự, tin nhắn thứ hai của Đoạn Trí Hằng gửi tới.

"Tôi rất muốn nói chuyện với Tiểu Vũ, bạn ấy rất thông minh. Nhưng tôi không có số của bạn ấy, nên nếu cô đang suy nghĩ, hay là bàn bạc với bạn ấy, thuận tiện gửi lời mời của tôi tới bạn ấy thay tôi."
1

Cán cân trong lòng Giang Trần Âm đột nhiên không vững, khẽ nghiêng về phía "đồng ý." Đoạn Trí Hằng là diễn viên vào giới đã nhiều năm, năm mười mấy tuổi ra mắt với vai trò ca sĩ, sau này diễn rất nhiều vai nam chính trong phim truyền hình, có thể nói anh có kinh nghiệm rất phong phú trong giới.

Giang Trần Âm ra sức nắm lấy điện thoại, chần chừ trong mắt dần dần chìm xuống, nhắn tin Wechat cho Bạc Mộ Vũ.

Tin đồn trong nội bộ Hoằng Thịnh càng ngày càng kịch liệt, tin đồn Bạc Mộ Vũ sắp thay thế quản lí phòng Biên kịch hiện tại vô cùng huyên náo. Vốn dĩ một đám người qua lại thân thiết với quản lí phòng Biên kịch trong sáng ngoài tối còn mỉa mai, nhưng trong một cuộc họp, Tô Mạn vô tình cố ý biểu thị bản thân đã nghe được tin đồn, phen sóng gió này trở thành sóng ngầm sục sôi nhưng nhìn ngoài mặt có vẻ sóng yên biển lặng.

Khi Bạc Mộ Vũ rời khỏi văn phòng Tô Mạn xuống dưới lần nữa, đồng nghiệp vốn đang nhỏ tiếng cười đùa, vừa nhìn thấy cô đi vào liền im thin thít.

Cảnh tượng trước mặt nói một đằng sau lưng quằng một nẻo rõ ràng như thế, ai nhìn thấy cũng đều không thoải mái, huống hồ là người ở trong tin đồn như Bạc Mộ Vũ. Nhưng Bạc Mộ Vũ chỉ lạnh lùng nhìn một vòng, không nói lời nào, quay lại vị trí của mình.

"Tiểu Vũ..." Nữ đồng nghiệp bên cạnh coi là có thể nói chuyện được với Bạc Mộ Vũ nhích lại gần cô, nhỏ tiếng nói, "Giám đốc Tô lại tìm em bàn bạc kịch bản mới à?"

"Ừm, trao đổi chút ý kiến." Ngữ điệu Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt trả lời.

"Lại có kịch bản nữa được quay phim à?" Đồng nghiệp đè thấp âm thanh, "Nhưng em có nên khiêm tốn chút không, em xem..."

Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên, mấy người đồng nghiệp bên cạnh đang rỉ tai nhau, thỉnh thoảng có tiếng cười khinh bỉ lọt ra. Ấn đường cô nhíu chặt, ngón tay nắm lấy miệng túi tài liệu trắng bệch, một lúc sau mới chầm chậm thả lỏng, khuôn mặt cũng trở nên lạnh tanh.

"Không sao." Bạc Mộ Vũ ngừng lại giây lát, chuyển hướng sang đồng nghiệp thường xuyên nói chuyện với bản thân, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: "Cảm ơn chị."

Đồng nghiệp lúng túng sờ mũi: "Đừng khách sáo, tốt xấu gì chúng ta cũng làm việc chung hơn nửa năm rồi, ngồi cạnh chị lâu như thế, em cố gắng nhường nào chị rõ hơn ai hết."

Bạc Mộ Vũ gật đầu, lộ ra ý cười chân thành.

Đợi đồng nghiệp quay về làm việc, cô cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị tin nhắn của Giang Trần Âm.

Cô ngây ra tại chỗ, ấn đường nhíu chặt ban nãy càng thêm chặt, đáy mắt toàn là cảm xúc không rõ ràng, bị bản thân chầm chậm rũ mắt đè xuống.

Tới giờ tan làm, Bạc Mộ Vũ không xuống dưới bãi đỗ xe chờ đợi Giang Trần Âm theo thói quen, mà trực tiếp xuống dưới ra khỏi Hoằng Thịnh, Đoạn Trí Hằng dừng xe ở khu dừng xe gần đó.

Giang Trần Âm ở bên ngoài đợi cô, sau đó hai người ngồi lên ghế sau.


Đoạn Trí Hằng ngồi phía trước, quay đầu cười nói: "Tiểu Vũ, chú rất vui vì cháu có thể đồng ý lời mời của chú tối nay."

"Đạo diễn Đoạn đừng khách sáo, lời mời của đạo diễn là sự may mắn đối với rất nhiều người." Bạc Mộ Vũ lịch sự chừng mực, khóe môi thấp thoáng cong lên.

Giang Trần Âm ở bên cạnh lắng nghe câu trả lời khách sáo lại mang theo vẻ xa cách của cô, lặng lẽ cười cười, tay nắm lấy tay Bạc Mộ Vũ càng thêm chặt, biểu thị bản thân hài lòng với phép lịch sự của cô.

"Ôi, là cháu khách sáo đấy." Đoạn Trí Hằng ngừng lại giây lát, "Nếu không để ý, có thể gọi chú là chú Đoạn, gọi đạo diễn Đoạn mãi thế chú thấy xa cách quá."

"Đương nhiên không để ý rồi." Sắc mặt Bạc Mộ Vũ như thường, còn lộ ra răng khểnh, "Cảm ơn chú Đoạn."

"Ha ha ha, được..." Đoạn Trí Hằng rất vui vẻ, "Cháu muốn ăn gì? Cứ nói với chú."

Cô nhìn về phía Giang Trần Âm, Giang Trần Âm mím môi cười nói: "Muốn ăn gì thì cứ nói với chú Đoạn."

Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi rồi nói: "Đều được ạ, chú Đoạn quyết định đi."

Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ chiếu lên đường nét trên góc nghiêng của cô, cũng sưởi ấm đáy mắt không thấy ý cười của Bạc Mộ Vũ. Thật ra cô hoàn toàn không để tâm tới tối nay ăn gì, cô đáp ứng Giang Trần Âm tối nay đi ăn cùng Đoạn Trí Hằng là muốn quan sát tiến triển của hai người.

Cô muốn xem xem dự định hiện tại của Đoạn Trí Hằng, còn cả suy nghĩ lúc này của Giang Trần Âm, không có gì rõ ràng hơn trực tiếp quan sát.

"Vậy chúng ta đi ăn đồ Thái nhé, vừa hay chú có một người bạn mở cửa hàng bên này, nghe nói khẩu vị rất được." Đoạn Trí Hằng quyết định, lái xe về phía trước.

Vào trong phòng ăn, anh lịch thiệp kéo ghế cho Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ, để hai người chọn món trước, trong lúc rảnh rỗi chờ đợi cũng quan tâm tới cả hai, không hề thiên vị Giang Trần Âm chút nào.

Trong lòng Bạc Mộ Vũ từ đầu tới cuối đều giữ một phần tỉnh táo, cho dù như thế cô cũng không thể không nói với bản thân, Đoạn Trí Hằng là một người đàn ông rất tốt. Bất kể là gia thế, phẩm hạnh hay tính tình, năng lực cùng thành tựu, không hề có khuyết điểm, đều cực kì xứng đôi với Giang Trần Âm.

"Đồ ăn Thái nổi tiếng chua cay, nhà hàng này cũng coi là chuẩn vị, nghe nói đầu bếp ở đây từng tới Thái Lan học nấu nướng." Đoạn Trí Hằng nói chuyện, món ăn lần lượt lên bàn.

Ăn đồ Thái, dường như món cơm dứa là món nhất định phải gọi. Nhìn cơm rang vàng ươm trên quả dứa bị cắt nửa lại bị khoét rỗng ruột, nhìn vừa đẹp đẽ vừa ngon miệng.

Sau đó các món tôm hấp chanh tiêu, cá vược hấp chanh, mực xào cay lần lượt được bưng lên, hương thơm ngào ngạt. Tuy Bạc Mộ Vũ thích đồ ngọt, nhưng cô cũng thích ăn thịt, cả bàn đồ ăn ngon như vậy đương nhiên sẽ không từ chối.

Đoạn Trí Hằng gọi ba phần cơm rang dứa, mỗi người một phần, sau khi món ăn lên hết, anh dặn dò một tiếng, Bạc Mộ Vũ liền yên tĩnh ăn phần của mình.

Bạc Mộ Vũ ăn cơm rang dứa, Đoạn Trí Hằng và Giang Trần Âm bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện, không đề cập tới chuyện riêng tư, chỉ là khi Đoạn Trí Hằng nói mấy câu "Ông bà anh vẫn minh mẫn", hoặc là "Giám đốc rất hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác", sau đó Giang Trần Âm sẽ khách sáo đáp lại mấy câu.


Bạc Mộ Vũ ăn mãi ăn mãi rồi chăm chú nhìn đĩa tôm hấp chanh tiêu, gắp một con tới ăn. Tôm đã bỏ đi phần đầu và vỏ, nhìn rất tươi, vào miệng còn mang theo chút chua của chanh, ăn rất ngon.

Cô ăn liền hai con, sau đó gắp một con bỏ vào bát của Giang Trần Âm.

Đoạn Trí Hằng nhìn thấy, cười hỏi: "Tiểu Vũ, cháu thích ăn món tôm này à?"

"Vâng, rất ngon." Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên, nói với Giang Trần Âm: "Cô Âm, cô ăn thử đi, cháu thấy ngon lắm."

"Thật à?" Vừa hay Giang Trần Âm cũng chưa ăn món này, liền tiện tay gắp lên, cắn một miếng nhỏ, "Ừm, đúng là không tệ."

Nói xong cô ấy liền nhìn thấy ánh mắt Bạc Mộ Vũ sáng lên như ánh sao, trong lòng động đậy, tiếc nuối nói: "Cô nếm được chút vị ngọt, nhưng tiếc là bị vị chanh phủ lên rồi, nếu có thể ngọt hơn một chút thì tốt."

Đoạn Trí Hằng tiếp lời: "Sao thế, cô thích ăn ngọt à?"

Giang Trần Âm lắc đầu, nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, xoa đầu cô, cười nói: "Không phải, là Mộ Vũ thích ăn."

Đoạn Trí Hằng chú ý tới sự nuông chiều của Giang Trần Âm dành cho Bạc Mộ Vũ, liền cười nói với Bạc Mộ Vũ: "Lần sau tới đây, chú sẽ bảo đầu bếp điều chỉnh lại vị."

"Cảm ơn chú Đoạn." Bạc Mộ Vũ cười nhạt đáp lại Đoạn Trí Hằng một câu, sau đó ánh mắt nhìn lên góc nghiêng dịu dàng của Giang Trần Âm, cảm giác thỏa mãn trong lòng chỉ có bản thân cô mới hiểu.

Những chuyện vụn vặt Giang Trần Âm trải qua trong cuộc sống, chỉ cần liên quan tới Bạc Mộ Vũ, cô ấy đều vô cùng chú ý.

Đoạn Trí Hằng uống một ngụm rượu, mặt mày vui vẻ nói: "Tiểu Vũ, sau này có chuyện gì cần chú giúp thì có thể gọi điện cho chú, số điện thoại thì trực tiếp hỏi cô Âm là được. Qua một thời gian nữa nếu có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác thử xem."

Bạc Mộ Vũ vẫn cười nói: "Vâng."

Đoạn Trí Hằng cười cười, chuyển chủ đề về Giang Trần Âm: "Đúng rồi cô Giang, gần đây tôi có một bộ phim thiếu mất vai nữ phụ rất quan trọng, tuy không phải nữ chính nhưng có lực đẩy rất lớn trong phim. Lần trước sau khi tôi nói với cô đã muốn đề nghị, không biết cô có thể suy nghĩ chút không?"

"Lúc nào khởi quay?"

Đoạn Trí Hằng cười nói: "Đại khái phải mấy tháng nữa, không gấp."

Giang Trần Âm không trả lời, ánh mắt chầm chậm nhìn đồ ăn trên bàn một lượt.

Đoạn Trí Hằng có chút chần chừ nói: "Ừm... hay là tôi hẹn người quản lí của cô bàn bạc nhé?"

"Không cần." Sau khi Giang Trần Âm cân nhắc liền cười nói, "Anh đưa kịch bản cho tôi xem trước, sau khi xem xong tôi sẽ cho anh câu trả lời."

"Không thành vấn đề." Đoạn Trí Hằng cười tới híp mắt, trong mắt đong đầy khuôn mặt dịu dàng của Giang Trần Âm.

Bạc Mộ Vũ ở bên cạnh lắng nghe, lặng lẽ ăn đồ của mình, thỉnh thoảng nhìn sang một cái. Giang Trần Âm không biểu hiện ra bất kì suy nghĩ muốn phát triển, nhưng ánh mắt và nụ cười rất đỗi dịu dàng của Đoạn Trí Hằng rõ ràng chỉ dành cho một mình Giang Trần Âm.

Loại chờ mong cất giấu, Bạc Mộ Vũ có thể cảm nhận được.


Buổi tối về tới nhà, Giang Trần Âm vào bếp rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Bạc Mộ Vũ đi vào bếp ngay sau cô ấy.

Sau khi uống nước xong, âm thanh của Giang Trần Âm rõ ràng vui vẻ: "Tối nay ăn no chưa? Cô phát hiện cháu thật sự rất thích ăn món tôm kia, lần sau chúng ta tới đó tiếp nhé."

Bạc Mộ Vũ khẽ cúi đầu uống nước, còn vô thức cắn môi.

Vì Bạc Mộ Vũ cúi đầu, Giang Trần Âm không phát hiện được tâm tư mất tập trung của cô, sau đó dặn dò: "Ngày mai phải uống chút trà thanh lọc giải nhiệt, hôm nay muộn quá rồi nên thôi không uống nữa."

Bạc Mộ Vũ đặt cốc xuống, âm thanh trầm trầm nặn ra từ cổ họng: "Cô Âm."

"Sao thế?" Giang Trần Âm thấy Bạc Mộ Vũ vẫn đang cúi đầu, không nhịn được đưa tay ra xoa đỉnh đầu cô.

Khóe môi Bạc Mộ Vũ động đậy, rất lâu không nói thành lời. Nhưng cô bắt buộc phải nói, cô cảm thấy bản thân ích kỉ, nhưng lại không muốn sự ích kỉ của mình ảnh hưởng tới cuộc sống của Giang Trần Âm. Không ai rõ ràng hơn cô và Giang Trần Âm, bị người bản thân không thích quấn lấy là chuyện bất lực nhường nào.

Cô không biết rốt cuộc Giang Trần Âm có bao nhiêu thiện cảm với Đoạn Trí Hằng, nhưng ít nhất cô biết rõ, người Giang Trần Âm yêu thích trên phương diện tình yêu không phải bản thân. Cho nên bản thân không thể không màng tới hậu quả nói ra toàn bộ cảm xúc trong lòng mình, ngoài việc nhẫn nại, cô cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Cô muốn cho Giang Trần Âm một tương lai tốt đẹp, không có khổ đau, không có uy hiếp, chỉ có hạnh phúc. Nhưng nếu người tạo ra tương lai ấy không thể là cô, lẽ nào bắt Giang Trần Âm phải tiếp tục cô đơn như hiện tại sao? Bạc Mộ Vũ ra sức cắn lấy môi dưới, đôi mắt chua xót, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Cô Âm, chú Đoạn là người tốt."

Động tác xoa đầu Bạc Mộ Vũ của Giang Trần Âm khựng lại, dường như trong lòng nghẹn ngào, sau đó chầm chậm trượt tay xuống mặt cô, "Cô biết."

"Lần trước vấn đề cô hỏi cháu, cháu có thể trả lời rồi." Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy đáy mắt cô trào lên ánh nước, lướt qua rồi tan biến, "Chú Đoạn rất tốt, cháu cảm thấy chú ấy rất tốt..."

Giang Trần Âm ngây ra, ngón cái vốn đang vuốt ve khuôn mặt Bạc Mộ Vũ cũng dừng lại.

Âm thanh của Bạc Mộ Vũ như được nặn qua kẽ răng: "Cô Âm, cô sẽ thích chú ấy chứ?"

Giang Trần Âm im lặng, đôi môi động đậy nhưng không nói thành lời, bàn tay cũng rời khỏi khuôn mặt Bạc Mộ Vũ, con ngươi lúc này tĩnh lặng như hồ nước thu.

Rất lâu sau đó, cô ấy nói: "Cô không biết."

Ngọn lửa trong trong tim Bạc Mộ Vũ dường như bị cơn gió yếu ớt thổi qua, sau đó ánh lửa đung đưa, cô cảm thấy nhận được một chút may mắn trong lời nói mang tính không xác định của Giang Trần Âm, cô không cách nào khống chế được bản năng này.

"Được rồi, cháu muốn đi tắm trước, không nói tới vấn đề này nữa." Bạc Mộ Vũ gắng nặn ra một nụ cười, ngừng lại giây lát sau đó khẽ nói: "Tóm lại, cho dù thế nào cháu cũng sẽ không rời xa cô, giống như điều ước sinh nhật năm ngoái cháu đã ước..."

Cơ thể Giang Trần Âm chấn động, vô thức muốn kéo lấy Bạc Mộ Vũ, cô gái trước mắt mím môi cười với bản thân, sau đó quay người lên nhà.

Trái tim Giang Trần Âm nhanh chóng khó chịu tới đau đớn, cô ấy không biết nên nói gì, nhưng luôn cảm thấy bản thân có lời muốn nói.

Hơn nữa không biết tại sao, ban nãy Giang Trần Âm sinh ra một loại ảo giác, như thể người duy nhất ở bên cạnh mình cũng ra đi, vứt cô ấy ở lại. Lần này loại cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi ấy vô cùng mãnh liệt, Giang Trần Âm ngẩn ra tại chỗ, không di chuyển nửa bước.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện