Chương 70: Yêu thầm

Trong ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt tháng Sáu, "Chiến Thần" cũng thuận lợi đóng máy. Bộ phim được tuyên truyền rầm rộ, ngoài đoàn đội diễn viên cùng tổ sản xuất lớn mạnh, thế lực của biên kịch mới như Bạc Mộ Vũ ở công ty nhất thời có một không hai.

Những người muốn bám lấy Bạc Mộ Vũ, còn cả những người từng mỉa mai cô đều lũ lượt tới lấy lòng. Nhưng bản thân Bạc Mộ Vũ không lãng phí thời gian vào những chuyện này, tiếp tục mỉa mai cô cô không để mắt, chào hỏi cô cô sẽ đáp lại, xin lỗi Bạc Mộ Vũ cũng chỉ cười một cái rồi thôi.

Thái độ không rõ ràng như thế khiến mọi người không thể nắm bắt, chỉ có đồng nghiệp làm việc bên cạnh Bạc Mộ Vũ mới biết, Bạc Mộ Vũ chuyên tâm làm việc, căn bản không có thời gian quan tâm những chuyện nhàm chán này.

Đầu tháng Sáu, con trai Giang Anh Túng, Giang Diệc Hiên thi đại học.

Ông Giang sống quá nửa đời người, không quá để tâm tới những chuyện này, cũng không có gì căng thẳng, dặn dò cháu trai nghỉ ngơi cho tốt rồi đi thi là được. Bà Giang lại dặn dò nhà bếp nấu nhiều đồ ăn bổ dưỡng một chút, mấy cuối tuần nay đều bồi bổ sức khỏe cho Giang Diệc Hiên.

Nói ra người căng thẳng nhất chính là Hứa Tân Quân, con trai sắp thi đại học, tối hôm nào cũng ôn tập tới nửa đêm, người làm mẹ này vừa đau lòng lại không thể cản, liền đích thân ở bên.

Vừa tới cuối tuần, khó khăn lắm mới thả lỏng một chút, Tôn Nhược Vi kiền kéo Hứa Tân Quân ra vườn hoa sau nhà hóng mát. Trên bàn bày ấm trà thanh lọc cơ thể cùng đồ ngọt, hai chị em dâu nhàn hạ ngồi nói chuyện với nhau.

Đương nhiên vì Giang Trần Âm đã đi bàn công việc với Giang Anh Túng, cho nên Bạc Mộ Vũ nhàn rỗi không có gì làm cũng tham gia.

Hứa Tân Quân buồn rầu nói: "Gần đây toàn hơn 12 giờ mới ngủ, chị còn đỡ, dù sao cũng không đi làm, Diệc Hiên nào có chịu nổi chứ?"

"Chị cũng thật là, thức đêm cùng con trẻ làm gì?" Tôn Nhược Vi vừa quan tâm vừa mắng, tiện tay rót trà cho Hứa Tân Quân, "Bản thân hiện tại đã bao nhiêu tuổi rồi còn không biết à? Diệc Hiên mới mười chín, thức đêm mấy hôm cho kì thi đại học cũng không thành vấn đề, nhưng chị mấy chục tuổi rồi, thức đêm một hôm, có bù đắp nửa tháng cũng không bù nổi."

"Nào có khoa trương như thế?" Hứa Tân Quân buồn cười vỗ một cái lên mu bàn tay em dâu.

"Sao lại không? Tuổi tác chính là vấn đề lớn đấy chị biết không?" Hứa Tân Quân chớp mắt, hàm ý sâu xa, "Năm đó em và Tuấn Tuấn đêm nào cũng... Bây giờ thì không được nữa rồi, không được một nửa thời gian của lúc trước..."

"Phì... khụ khụ khụ..."


Bạc Mộ Vũ suýt chút nữa phun ra ngụm trà đang uống, cô nhanh chóng che miệng, cứng nhắc nuốt ngụm trà kia xuống, đôi mắt bị sặc tới đỏ ửng, ho không ngừng.

Lúc này Hứa Tân Quân cùng Tôn Nhược Vi mới nhớ ra Bạc Mộ Vũ thật lâu không nói câu nào giống như không khí, sắc mặt hai người lúng túng. Tôn Nhược Vi cười khan đôi tiếng mang tính che đậy, liếc mắt sang Hứa Tân Quân, ánh mắt hai người đều biểu đạt ý tứ "Sao lại quên con bé đang ở đây".

Tôn Nhược Vi vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Bạc Mộ Vũ cho xuôi, sau đó cười cười thăm dò: "Tiểu Vũ này, ban nãy cô và cô lớn nói chuyện, cháu coi như không nghe thấy nhé..."

Hứa Tân Quân vừa lúng túng vừa xấu hổ, vội vàng cầm cốc lên uống trà, hoàn toàn không muốn nghe những lời mất bò mới lo làm chuồng của Tôn Nhược Vi.

Bạc Mộ Vũ vừa ho xong, xua tay gian nan gật đầu nói: "Cháu biết rồi ạ..."

"Ừm, như thế mới đúng." Tôn Nhược Vi cho Hứa Tân Quân một ánh mắt "xong việc", sau đó cười nói với Bạc Mộ Vũ: "Thật ra cháu cũng không còn nhỏ nữa, có lẽ cũng từng nghe tới những chuyện này rồi đúng không? Qua mấy tháng nữa cũng hai mươi ba rồi, có thích cậu trai nào không?"

Bạc Mộ Vũ ngây ra, sau đó lắc đầu khẽ nói: "Không ạ, cháu vẫn chưa có suy nghĩ đó."

Tôn Nhược Vi "xùy" một tiếng: "Nếu có thích ai thì có thể để cô lớn với cô nhỏ xem giúp cháu, hoặc là nếu cháu thích người như Diệc Hiên..."

"Nhược Vi." Hứa Tân Quân gọi Tôn Nhược Vi, khẽ lắc đầu, "Tiểu Vũ còn nhỏ, đừng nói những chuyện này."

Nhỏ cái gì? Cũng sắp hai mươi ba rồi. Nhưng Tôn Nhược Vi chỉ dám càu nhàu đôi câu trong lòng, nếu để Giang Trần Âm biết bản thân nói những chuyện này với Bạc Mộ Vũ, có lẽ sẽ xong đời.

Tôn Nhược Vi vuốt tóc, rút điện thoại ra nói với Hứa Tân Quân: "Chị cả, gần đây chị có phát hiện ra tiểu thuyết gì mới mẻ không? Thịt cá nhiều quá em ngấy rồi, giới thiệu cho em thứ gì đó mới mẻ đi."

Trái tim giật lên một cái, vừa cản được một chuyện, một chuyện khác lại kéo tới.

Bạc Mộ Vũ thấy biểu cảm bất lực của Hứa Tân Quân, trong lòng cười thầm, không nhẫn tâm để hai người giấu giấu giếm giếm, liền nói: "Cô lớn, cô nhỏ, thật ra hai người không cần giấu cháu, cháu biết hai người đang đọc gì."


Không khí đột nhiên ngưng trệ, mặt mày Hứa Tân Quân ngạc nhiên, Tôn Nhược Vi còn trực tiếp đờ người tại chỗ, trong mắt viết đầy câu "Phải làm sao đây", "Bị con trẻ phát hiện chúng ta đọc tiểu thuyết Bách hợp rồi", "Phải giải thích việc hai bà cô thẳng tưng như chúng ta đọc tiểu thuyết Bách hợp thế nào đây", "Tiểu Vũ liệu có nghĩ rằng hai chúng ta có gì với nhau không".

Không đợi hai người nghĩ ngợi xong, Bạc Mộ Vũ tỉ tê nói: "Hai cô không cần căng thẳng vậy đâu ạ, cháu biết từ lâu rồi, cũng không có gì to tát, giải trí thôi mà."

"Cháu không nói cho ai đấy chứ?" Tôn Nhược Vi vẫn chưa dám thả lỏng, ông chồng ở nhà biết bản thân đọc tiểu thuyết Bách hợp, nhưng Giang Trần Âm đã dặn dò không thể để Bạc Mộ Vũ biết.

Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên: "Không ạ, hai cô yên tâm đọc đi ạ."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lúc này Tôn Nhược Vi mới vỗ ngực mình, sau đó tự nhiên hỏi Hứa Tân Quân cũng vừa mới thở phào một hơi: "Chị cả, gần đây chị có đọc truyện gì không? Giới thiệu cho em đi, không có truyện gì đọc hết."

Hứa Tân Quân cười cười lườm Tôn Nhược Vi một cái: "Tự tìm đi."

"Xì..." Tôn Nhược Vi bĩu môi, "Vậy em lên Weibo hỏi vậy."

Lúc này Bạc Mộ Vũ ngồi gần lại một chút, đè giọng xuống hỏi: "Cô nhỏ, có tiểu thuyết đề tài yêu thầm không ạ? Chính là thể loại các cô đang đọc ấy ạ..."

"Có chứ." Tôn Nhược Vi tiện miệng trả lời, nhưng giây tiếp theo liền ngây ra.

Yêu thầm? Thể loại các cô đang đọc? Dường như Tôn Nhược Vi cảm nhận được thứ gì đó.

Sau đó lập tức quay đầu chăm chú nhìn Bạc Mộ Vũ, ánh mắt híp lại, nhích người từng chút từng chút về phía Bạc Mộ Vũ, ép Bạc Mộ Vũ chầm chậm lùi về sau.

Khi Tôn Nhược Vi muốn lên tiếng, Bạc Mộ Vũ liền nắm lấy cổ tay Tôn Nhược Vi, sắc mặt trấn tĩnh nói: "Cô nhỏ, cháu chỉ hiếu kì xem yêu thầm giữa đồng tính và yêu thầm giữa nam nữ có gì khác nhau không thôi, cháu muốn đọc, cô giới thiệu cho cháu nhé."

Tôn Nhược Vi nghi hoặc nhìn Bạc Mộ Vũ, thấy sắc mặt Bạc Mộ Vũ bình thản, hơn nữa nghĩ lại lời ban nãy của cô, nói là đã biết bản thân đọc tiểu thuyết thể loại gì từ lâu, vậy có lẽ chỉ là hiếu kì mà thôi.


"Được rồi được rồi, cô gửi tên tiểu thuyết qua Wechat cho cháu." Tôn Nhược Vi cảm thấy bản thân có chút chờ đợi nghe được chút chuyện gì đó, vội vàng kết thúc chủ đề.

Buổi tối diễn ra tiệc đóng máy "Chiến Thần", tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều phải tham dự. Không chỉ có Tô Mạn quay về Tần Châu từ trước, hay là Bạc Mộ Vũ, mà còn có đạo diễn nổi tiếng rất ít khi lộ mặt ở công ty Tô Chính Dương.

Từ sau khi giao lại công ty cho Tô Mạn, Tô Chính Dương liền tiêu dao hưởng thụ cuộc sống. Nguyên nhân kịch bản của Bạc Mộ Vũ được được quy hoạch thành trọng điểm, ngoài suy nghĩ cá nhân của Tô Mạn, còn có sự khẳng định từ chính Tô Chính Dương.

Trên màn hình chiếu một số video hậu trường của "Chiến Thần", người dẫn chương trình trên sân khấu tương tác với diễn viên, dưới sân khấu không ngớt những tiếng cười.

Bạc Mộ Vũ được Tô Chính Dương gọi tới chỗ ông, Tô Mạn cũng có mặt, Tô Chính Dương rất vui vẻ, liên tục gật đầu thủ pháp quay phim của đạo diễn.

Đợi những nhân viên khác lần lượt rời khỏi bàn tiệc đi tìm người quen, bên phía Tô Chính Dương chỉ còn lại Tô Mạn và Bạc Mộ Vũ, Tô Chính Dương mới lên tiếng.

Ông cười híp mắt nói: "Tiểu Vũ này."

"Đạo diễn Tô." Sắc mặt Bạc Mộ Vũ chăm chú như sắp nghe chỉ đạo.

"Đừng căng thẳng." Ông cười lên, tự tay rót rượu cho Bạc Mộ Vũ, "Doanh thu phòng vé của Chiến Thần sẽ không thấp, cháu đã giữ được nguyên trạng lịch sử trên rất nhiều phương diện, nhưng phần lớn tình tiết đều không có ghi chép trong sử sách, câu chuyện này đột phá ấn tượng cố định của chúng ta với nhân vật Cao Trường Cung này. Có thể nói cho tôi biết, linh cảm sáng tác của cháu tới từ đâu không?"

Bạc Mộ Vũ cười cười, sắc mặt tự nhiên nói: "Thật ra khởi nguồn linh cảm rất đơn giản, nhân vật này được mệnh danh là một trong bốn đại mỹ nam cổ đại của Trung Quốc, lại sinh ra trong Hoàng thất, hơn nữa là chiến thần được bách tính truyền tụng, bối cảnh của chính ông ấy đã rất thu hút người khác. Hồi cấp hai, khi học tới lịch sử Nam Bắc triều, nội dung nhắc tới ông ấy trong sách giáo qua lại chỉ có vài câu ngắn ngủi. Nhưng nhân vật này là nhân vật lịch sử cháu thích nhất, cho nên cháu muốn dùng lí giải của bản thân để tái hiện lại câu chuyện này, hơn nữa cũng có một chút lòng riêng, muốn viết ra một kết cục mà cháu muốn."

Bạc Mộ Vũ cất giấu suy nghĩ chân thật nhất của bản thân trong lời nói, chính là những điều trước kia cô đã nói với Giang Trần Âm, không muốn để nhân vật này đợi người anh em ban cho cái chết. Nhưng hiện tại đối mặt với người ngoài, ngôn từ của cô không thể không trau chuốt.

Tô Chính Dương cười to khen ngợi: "Xem ra mọi điều trong cuộc sống của cháu đều là linh cảm."

Bạc Mộ Vũ khiêm tốn nói: "Chỉ là cháu thích ghi chép lại những câu chuyện bình thường, và cả những thứ bản thân cảm thấy tiếc nuối mà thôi."

Tô Chính Dương gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười quan sát Bạc Mộ Vũ tỉ mỉ mất giây, Tô Mạn ở bên cạnh vui vẻ lắng nghe, không lên tiếng.

Tô Chính Dương nói: "Tiểu Vũ, tôi cũng không giấu cháu, cháu là biên kịch mà Hoằng Thịnh dốc sức bồi dưỡng. Tôi không thể nói là chỉ có một mình cháu, nhưng tôi có thể nói biên kịch được coi trọng nhất lúc này chắc chắn là cháu."

"Cảm ơn đạo diễn Tô." Khóe môi Bạc Mộ Vũ thoáng cong lên, "Cháu sẽ làm tốt việc cháu nên làm, đạo diễn cứ yên tâm ạ."


Tô Chính Dương nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên cảm khái: "Nói đi cũng nói lại, tôi cảm thấy dáng vẻ nói chuyện hiện tại của cháu khiến người ta tin tưởng hơn trước kia. Tôi nhớ khi cháu học đại học viết kịch bản cho tôi, nghĩ gì thì nói nấy, cũng không giải thích, những biên kịch khác đều có chút khó hiểu."

Bạc Mộ Vũ khẽ "vâng" một tiếng, thật thà thừa nhận quá khứ của bản thân: "Sau khi đi làm cháu đã học được rất nhiều, phải cảm ơn đàn chị nữa ạ."

Ánh mắt của Tô Mạn dịu dàng như nước, nhìn về phía Bạc Mộ Vũ rất lâu không di chuyển.

Tô Chính Dương nhìn thấy, thuận đà cười nói: "Nếu vẫn gọi Tiểu Mạn là đàn chị, sao còn khách sáo với tôi thế chứ?"

Bạc Mộ Vũ mím môi cười nói: "Bác Tô."

"Ha ha ha, tốt lắm, cạn một ly với bác!" Tô Chính Dương sảng khoái cười lên, giơ ly với Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ cũng cầm ly rượu lên, không nhanh không chậm, sắc mặt hiện lên mấy phần chín chắn.

Sắc đêm dần nồng, mọi người lần lượt rời đi, Bạc Mộ Vũ cũng có ý muốn về nhà, sau khi tạm biệt Tô Chính Dương, Tô Mạn chủ động đứng dậy muốn đi theo cô.

Tô Chính Dương gọi Tô Mạn lại: "Tiểu Mạn, con có nắm chắc không?"

Tô Mạn dừng bước quay đầu, trong mắt phủ lên màu sắc tối tăm, "Con không chắc."

"Con muốn làm gì bố không quản con, nhưng tuyệt đối không thể lơ là sự nghiệp vì chuyện tình cảm, bố để con quản lí công ty không phải muốn con chỉ dùng nó để nâng đỡ con bé." Tô Chính Dương thở dài, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.

"Lẽ nào em ấy không có năng lực để có được danh tiếng như hiện tại sao ạ?" Tô Mạn nghiêm túc hỏi ngược lại, sau đó thu bớt cảm xúc, nhỏ tiếng nói: "Bố, con biết nên làm thế nào, trước giờ con chưa từng lơ là công việc."

Tô Chính Dương nhìn con gái, cũng không biết nên nói gì mới tốt, liền xua tay để Tô Mạn rời đi.

Tô Mạn cắn môi, ánh mắt đuổi theo bóng lưng thong thả rời đi của Bạc Mộ Vũ, ánh mắt của Tô Mạn trong khoảnh khắc này giống như sắc đêm sâu thẳm bên ngoài phòng tiệc.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện