- Bằng không, ông ấy sẽ chết không có đất chôn thây!

- Ông ấy sẽ chết không có đất chôn thây!

- Chết không có đất chôn thây!

Câu này của Tăng Bố, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Trần Khác, làm cho hắn lại mất ngủ:
-Thật sự là gặp quỷ mà, lão tử đến để thi, không phải đến làm Jesus!

Cái loại đau khổ biết trước đó, cùng với cảm giác vô lực nhỏ bé, đè nặng đến mức làm hắn không thở nổi. Hắn thật sự muốn bỏ trốn khỏi chốn thành thị phồn hoa này, trở về với quê nhà vô ưu vô lo ở Thanh Thần….

Ngay cả Trần Hy Lượng cũng nhìn ra vẻ bất thường của hắn, ngày hôm sau nghỉ ngơi tại nhà, quan tâm hỏi:
- Tam lang, con có phải bệnh rồi không? - Không có.
Trần Khác cười miễn cưỡng nói:
- Con có thể đánh chết cả con trâu!

- Tại sao sắc mặt của con kém như vậy?
Không ai hiểu con bằng cha, Trần Hy Lượng nói:
- Không đúng, con nhất định có tâm sự gì đó!

- Con chỉ là có chút không thông.
Trần Khác khẽ thở ra, nói:
- Có những việc, trong lòng con muốn làm vô cùng, nhưng lại nằm ngoài phạm vi năng lực của con rất xa…

- Chuyện gì?
Trần Hy Lượng hỏi.

- Sông Lục Tháp nhất định sẽ bức làm vỡ đê Hoàng Hà.
Hai tay Trần Khác day day trán, khổ sở nói:
- Cái loại cảm giác chỉ biết trơ mắt nhìn, nhưng lại không có sức làm, quả thật quá tệ.

- Chuyện này…
Trần Hy Lượng nhẹ giọng nói:
- Buổi triều sớm hôm nay, quận vương Nhữ Nam bẩm báo kết quả thăm dò.

- Nói thế nào ạ?

- Sông Lục Tháp xác thật là ở đông bắc Biện Kinh, phương vị cũng không gây trở ngại đến thánh thể.
Trần Hy Lượng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Để Nhữ Nam Vương đi điều tra, không thể có kết quả thứ hai.

- Tại sao?

- Cho dù là vì con của ông ta, cũng không thể đắc tội với các vị tướng công.
Trần Hy Lượng trào phúng nói.

- Phải.
Trần Khác thở dài một hơi, nói:
- Nói như vậy, ai cũng không xoay chuyển được?

- Chưa chắc…
Trần Hy Lượng thản nhiên nói:
- Hoàng thượng lúc đó không có biểu hiện gì, chỉ nhận lấy bản tấu… nhưng cũng không ôm hi vọng gì khác. Vẫn là câu nói đó, hoàng thượng phái Nhữ Nam vương đi điều tra, bản thân đã nói rõ thái độ của ông ấy.


- Vậy con phải làm gì?
Trần Khác nhìn Trần Hy Lượng, ánh mắt do dự.

- Để tay lên ngực tự hỏi xem!
Trần Hy Lượng cũng nhìn Trần Khác, ánh mắt sáng ngời:
- Nếu con cảm thấy không làm không được, nếu không làm, lương tâm nửa đời sau sẽ cảm thấy bất an, vậy thì làm đi!

- Con sợ sẽ liên lụy đến mọi người…
Trần Khác nhẹ giọng nói.

- Ha ha ha…
Trần Hy Lượng cười nói:
- Năm đó, ta ở Hành Dương, tra vụ án quân nhu đó, cũng nghĩ đến liệu có liên lụy đến các con không, nhưng ta vẫn làm.

- Cha lần đó rất không an tâm.
Trần Khác lườm ông ta một cái, nói:
- Còn nói nữa sao ạ.

- Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ.
Trần Hy Lượng cốc đầu hắn một cái, nghiêm mặt nói:
- Lúc đó ta nghĩ, các con tệ nhất cũng có thể ở Mi Châu cơm áo vô lo, cho nên, ta không có lí do không vạch trần việc đen tối đó!
Ngừng một chút, nói:
- Bây giờ, con cũng vậy. Tuy làm phụ thân, ta không muốn nhìn thấy con mạo hiểm, nhưng con tốt xấu gì cũng là quan văn, chắc chắn không chết được. Cho nên, cứ to gan thẳng tay mà làm.

- Con đương nhiên không sao cả.
Trần Khác cười khổ nói:
- Con chỉ là sợ làm liên lụy đến tiền đồ của mọi người thôi.

- Nếu như đối với triều đình, việc trắng đen đảo lộn là chuyện thường tình. Ngay cả người nói lời thật lòng cũng không dung được, loại quan này, không làm cũng được!
Trần Hy Lượng quả quyết nói:
- Cùng lắm thì chúng ta trở về Tứ Xuyên, cứ hưởng cuộc sống hạnh phúc gia đình của mình, cũng không cảm thấy bất an!

- Tâm thái thật hay!
Trần Khác dần dần lộ ra sự cười sáng lạn đã lâu không thấy, hắn đột nhiên ôm lấy Trần Hy Lượng, hai cánh tay dùng lực, nói:
- Đa tạ cha!
Liền buông tay, cười lớn chạy mất.

- Tiểu tử thối, mạnh tay như vậy…
Trần Hi Lượng xoa ngực cười khổ nói:
- Chú ý an toàn...


Chạy một hơi đến quán trà, Trần Khác kêu vệ sĩ – Lão Tiền đi theo mình gọi Triệu Tông Tích từ vương phủ đến.

Vừa gặp mặt, hắn trực tiếp hỏi ngay:
- Ngươi từ bỏ rồi sao?

- Không có.
Triệu Tông Tích lắc đầu, trầm giọng nói:
- Giống như ngươi nói, không đến phút cuối cùng, tuyệt sẽ không từ bỏ dễ dàng!

- Ta cũng nghĩ như vậy.
Trần Khác gật đầu nói:
- Cho nên vẫn phải tranh đấu tiếp!

- Cái này không thành vấn đề, nhưng…
Triệu Tông Tích hơi thở có chút nặng nề, nói:
- Tấu chương lần trước của ta đều đã nói những gì nên nói, lần này lặp lại, có thể có hiệu quả gì chứ?

- Ngươi nói đúng, chúng ta phải có gì mới.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Ta suy nghĩ lại, bản tấu chương lần trước, tại sao không đánh động được hoàng thượng…bởi vì, toàn bộ đều là lí luận và phỏng đoán, không có chứng cứ xác thực!

- Phải.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
- Mỗi người đều có một đạo lý, chúng ta chỉ dùng đạo lý, sẽ không đánh bật được đạo lý của kẻ khác…Huống hồ là đạo lý lớn của hai vị tể tướng.

- Cho nên lần này, chúng ta dùng sự thật để nói!
Trần Khác hạ giọng nói:
- Thỉnh cầu đo đạc địa thế cao thấp từ Hồ Thương khẩu đếncon đường cũ Hoành Lũng!

- Việc này…
Triệu Tông Tích cười khổ nói:
- Nếu nói đo đạc khoảng cách thì không thành vấn đề, ta lấy một sợi dây thừng thì làm được rồi. Nhưng địa thế cao thấp thì đo thế nào được? Cái này nếu đo được, mọi người cũng không cần tranh luận rồi. Chỉ cần có thể chứng minh địa thế của con đường cũ Hoành Lũng cao hơn Hồ Thương khẩu, cho dù chỉ cao năm ba thước thôi, cũng đủ để hoàng thượng kêu dừng công trình sông Lục Tháp rồi.

- Ta có một cách.
Trần Khác thầm xin lỗi nhà khoa học lớn họ Thẩm, ta dùng phát minh của ngài một tí, cùng lắm ngày sau gặp mặt, ta viết lại sách vật lí, hóa học tặng ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài chịu thiệt. Thế là hắn liền thản nhiên:
- Có thể đo đạc được sự chênh lệch của dòng sông.

- Thật không!
Triệu Tông Tích nhất thời kích động nói:
- Có cách này sao ngươi không nói sớm?

- Nếu như sau khi có kết quả cuối cùng, chứng minh hai vị tướng công sai, vậy mặt mũi bọn họ để đâu?
Câu này của Trần Khác còn có một nửa sau …Công trình ở sông Lục Tháp, chính là hoàng đế Đại Tống ngự phê, nếu bị chứng minh vốn là sai lầm, mặt mũi của hoàng thượng để đâu?

- Không để ý nhiều được!
Triệu Tông Tích nói như chém đinh chặt sắt:
- Tính mạng, tài sản của bá tánh tại các châu quan trọng, hay là thể diện ai đó quan trọng?

- Được, cách này gọi là ‘phương pháp phân tầng xây đập’.
Trần Khác mang cách thức giảng cho y nghe một lượt.


- Nước sông Hoàng Hà, từ xưa đến nay là ba phần nước, bảy phần bùn, một lượng lớn phù sa là do chảy về tích lũy, lắng xuống ở hạ lưu, bởi do lâu năm không tu sửa, lòng sông ngày càng nâng cao. Từ Thương Hồ trở xuống, rất nhiều chỗ của lòng sông đã vượt quá bốn, năm trượng so với mặt đất bên ngoài con đê, hình thành hiện tượng ‘sông trên mặt đất’, nước chảy về nơi thấp, nếu như hạ lưu dòng sông cao hơn thượng lưu dòng sông, dòng nước chắc chắn sẽ chảy chậm, dừng lại, thậm chí là chảy ngược, đổ vào những nơi thấp ở thượng lưu – sẽ lại gây vỡ đê ở Thương Hồ khẩu!
Lúc diện thánh lần nữa, Triệu Tông Tích thỉnh cầu thương nghị lại việc ở sông Lục Tháp, cao giọng nói:
- Cho nên, hài nhi cho rằng, trước đây Thủy thần không làm rõ ràng sự chênh lệch của dòng sông, mà đã xem nhẹ, vội vàng báo cáo, là vô cùng không có trách nhiệm.

- Ha hả…
Hoàng thượng mỉm cười nói:
- Làm sao đo đạc? Mỗi lần trước khi thi công, bọn họ đều dùng cọc ước lượng độ cao.

- Đứng trên núi, làm sao có thể dùng cọc ước lượng độ cao của núi?
Triệu Tông Tích nói:
- Lòng sông cũng dùng lí luận này, dùng cọc gỗ vốn không thể đo được độ cao của địa thế!

- Ồ…
Hoàng thượng cười hỏi:
- Nghe ra, giống như con có cách?

- Có người dạy cho hài nhi một cách.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
- Hài nhi cảm thấy rất có lí.

- Nói ra nghe thử.
Hoàng thượng cảm thấy hứng thú, nói.

- Có thể lợi dụng thước thủy tự nhiên của mặt nước để đo độ cao thấp của địa thế. Con biết có những đoạn sông chênh lệch rất lớn, vì để thuyền bè đi ngược dòng, người ta xây vài âu thuyền. Sau khi thuyền bè đi vào cửa âu, đóng âu lại, nước dâng lên, thuyền ở trên cao, có thể đi về thượng lưu. Sau đó, ở phía sau thuyền đóng cổng âu thứ hai lại, mực nước lại dâng cao, thuyền lại có thể đi ngược dòng thêm một đoạn, như vậy cứ lần lượt hạ các cửa âu xuống, mực nước lại tiếp tục dâng cao. Cách này không thể dùng để ước lượng độ chênh lệch cao thấp giữa Thương Hồ khẩu đến con đường cũ Hoành Lũng sao? Đem gộp độ cao chênh lệch giữa các đoạn lại, chính là khoảng chênh lệch giữa hai nơi.

-…
Hoàng thượng suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Lí luận không tệ. Nhưng sông Lục Tháp tuy hẹp, nhưng cũng rộng khoảng bốn mươi bước, con muốn xây nhiều cổng âu như thế, không hiện thực lắm?

- Theo như hài nhi biết, đắp đê cần một lượng lớn đất đá, dân phu lấy đất từ nơi gần với bờ đê, hình thành một dãy đất trũng gần như liên tiếp, không tốn bao nhiêu sức lực, thì có thể khai thông, hình thành một con sông nhỏ chạy dọc theo sông Lục Tháp, sau đó, ở đầu Thương Hồ khẩu, xây một con đập bắt ngang qua con sông nhỏ.
Triệu Tông Tích cố gắng giải thích đơn giản, rõ ràng.

- Sau đó, từ hạ lưu sông Lục Tháp đổ nước vào, làm cho dòng nước chảy về vùng Thương Hồ khẩu. Khi mặt nước con sông nhỏ ngang bằng với con đê, lại xây một con đập ở nơi lòng kênh vừa lộ ra khỏi mặt nước nơi thượng lưu, lại trút nước vào, lại xây đập…như vậy, cộng độ cao của từng cái đập ngăn giữ nước lại, chính là độ chênh lệch địa hình từ Thương Hồ khẩu đến con đường cũ Hoành Lũng.

Hoàng thượng suy nghĩ tỉ mỉ, sau một hồi, vuốt cằm cười nói:
- Đây là một cách hay, là ai nghĩ ra?

- Là một người bằng hữu của hài nhi.
Triệu Tông Tích nói:
- Hắn gọi là Trần Khác, là một học trò của Thái học.
Y và Trần Khác đã thương lượng, chuyện xảy ra ở kinh thành, không giấu được tai mắt của hoàng thượng, vẫn là thẳng thắn trả lời thì tốt hơn.

- Trần Khác…
Hoàng thượng ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là người biên soạn tự điển?

- Dạ.
Triệu Tông Tích gật đầu đáp.

- Chẳng trách.
Hoàng thượng bừng tỉnh, cười, ngồi thẳng người lên, nói:
- Các ngươi khó khăn lắm mới có thể nghĩ ra cách như thế này, quả nhân chuẩn!

- Đa tạ thúc phụ!
Triệu Tông Tích kích động đáp.

- Nếu đã là chủ ý của các ngươi.
Hoàng thượng cười híp mắt nói:
- Thì do hai ngươi đi làm, ta cho con hai ngàn cấm quân, dùng khoảng thời gian ngắn nhất trình kết quả lên đây.

- Tuân chỉ!
Triệu Tông Tích dạ một tiếng rõ to.

- Tích nhi…
Hoàng thượng để y đứng lên, nhìn vào mắt y, dịu giọng nói:
- Con có biết, như vậy sẽ đắc tội với mấy vị tướng công không?

- Thúc phụ, con không sợ đắc tội bọn họ.
Ánh mất Triệu Tông Tích trong veo, nói:
- Cho dù đắc tội với tất cả bọn họ, con cũng không thể chỉ làm người nhàn rỗi hưởng phú quý, đúng không?

- Ồ….ha ha ha…
Hoàng thượng cười lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, nói:
- Không sai, không sai, nghĩ như vậy là đúng rồi!

Hoạn quan Hồ công công ở bên cạnh thầm nghĩ, Thánh thượng đã bao lâu không cười như vậy rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện