Hoàng Hà cuồn cuộn mang theo phù sa từ cao nguyên Hoàng Thổ chảy xuống, từ Tam Môn Hạp chảy về hướng đông, sức nước êm dịu. Sau khi từ Khai Phong vào đến đồng bằng Hoa Bắc, bởi vì địa hình càng bằng phẳng, phù sa lắng đọng, làm cho lòng sông càng ngày càng cao. Đương nhiên dưới tình hình đó, nước sông hiển nhiên sẽ chảy chậm qua lòng sông, chảy về nơi trũng thấp ở bốn phía.

Song, mọi người vì bảo vệ nhà cửa, không ngừng xây đắp đê ở hai bên bờ, giữ nước sông lại trong dòng sông vốn có, lại làm cho hiện tượng phù sa lắng đọng càng nghiêm trọng hơn, mặt sông không ngừng bị nâng cao, đê cũng chỉ có thể đắp cao theo. Nhìn từ xa, giống như một con rồng đất trời đất không quản, do đó mà gọi là “Huyền Hà”.

Tình trạng này, bắt đầu từ Thương Hồ khẩu cách hai trăm dặm về phía đông bắc Khai Phong, càng về phía đông càng nghiêm trọng. Sau khi qua Đồng Thành, độ cao của lòng sông dường như triệt tiêu đi khoảng chênh lệch của địa thế ở hai hướng đông, tây, sức nước hầu như đình trệ. Càng về phía đông, lòng sông bị lắng đọng ngày càng cao, nước không chảy về phía đông nữa, mà phân thành nhiều luồng ở Thái Châu, chảy về những nơi thấp trũng khác, làm nguy hại đến dân chúng ở năm châu.

Triệu Tông Tích và Trần Khác dẫn hai ngàn cấm quân, trong vòng một tháng, đo đạc ra mức chênh lệch của lòng sông dài hai trăm dặm từ Thương Hồ khẩu đến trấn Lục Tháp, đến trấn Đồng Thành ở Vận châu. Quả nhiên hạ lưu cao hơn so với thượng lưu một trượng! Cùng lúc đó, Trần Khác còn dùng cách dựng sào để ước lượng ra độ cao của từng đoạn lòng sông, lại dùng định lí Pitago tính ra được độ cao tương đối của từng đoạn đê. Vào ngày mùng một tháng tư, đã trở về Biện Kinh.


Vài ngày trước, thành Biện Kinh bắt đầu mưa dầm liên miên, mấy hàng liễu bên bờ sông Hộ Long lay động trong mưa; mấy chục cây cầu treo trên sông Biện, sông Thái, sông Năm Trượng, sông Kim Thủy trong mưa như ẩn như hiện; trong cơn mưa, điện đài lầu các cao ngất trong hoàng cung càng mang vẻ thần bí ….

Trước tiên hoàng thượng triệu kiến Triệu Tông Tích, Trần Khác đợi ở bên ngoài ngự môn. Hắn ngồi dưới mái hiên tránh mưa, không lâu sau, mệt mỏi ngáy khò khò.

Đến khi bị người ta đẩy một cái, Trần Khác bất thình lình mở mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Triệu Tông Tích, không có cầm dù, đứng trong mưa.

- Thành công rồi? - Thành công rồi.
Triệu Tông Tích dùng sức gật đầu nói:
- Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Chính sự đường ngừng việc đắp đê ở Thương Hồ khẩu.

- Hô…
Trần Khác nắm chặt tay y, từ dưới đất đứng lên, nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, nói:
- Công đức viên mãn, về nhà ngủ thôi!

- Đã nói rồi, mời ngươi đi Phàn lầu.

- Đổi hôm khác đi, buồn ngủ muốn chết.
Trần Khác khoát tay, bung cây dù giấy dầu ra, liền bước đi về nhà.

Hắn thật sự rất mệt, về đến nhà, ngã đầu xuống liền ngủ ngay. Trưa ngày thứ hai, mới bị tiếng ầm ĩ, ồn ào đánh thức.

- Ầm ĩ cái gì thế!
Hắn bực mình quát.

- Tam lang, ngươi dậy rồi.
Tống Đoan Bình đẩy cửa, cả mặt phẫn nộ nói:
- Tối hôm qua, Thương Hồ khẩu vỡ đê rồi!

- Cái gì?
Cơn buồn ngủ của Trần Khác hoàn toàn biến mất:
- Ăn nói bậy bạ, chỉ ý đã hạ xuống rồi!

- Ý chỉ, vẫn chậm một bước….
Triệu Tông Tích hai mắt đỏ bừng, xuất hiện ở ngoài cửa.

- Nói dóc!
Trần Khác đột nhiên ngồi dậy nói:
- Loại việc hệ trọng thế này, có thể không đợi ý chỉ mà tự mình nối đê sao?

- Hoàng thượng tức giận, đã phái phụ thân của ta và Văn tướng công đến Bộc Dương xử lí trước rồi!

- Còn để Văn Ngạn Bác đi!
Trần Khác tức giận ngút trời nói:
- Ta thấy lần cưỡng chế chắp vá này, tám phần là ông ta ở sau lưng làm giở trò!

- Không đến nỗi như vậy, Văn tướng công không thể biết rõ hậu quả mà còn cứng đầu muốn làm.
Triệu Tông Tích lắc đầu nói.

- Cái đó thì chưa chắc!
Trần Khác tức giận phun ra mấy chữ, ngả đầu lại trên giường, vớ lấy chăn trùm lên đầu, nói:
- Không lo nữa, không lo nữa, chuyện của lão Triệu nhà các ngươi không cách gì lo được, đi ngủ đi ngủ!

- Ài…
Trong lòng Triệu Tông Tích cũng vô cùng uể oải, muốn đến thương lượng đối sách với Trần Khác. Nhưng xem tình thế này, hắn cũng không còn cách gì.

Tống Đoan Bình kéo kéo tay áo y, nói:
- Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, sự việc đã tới bước này, các ngươi không thể nhúng tay vào rồi, cứ yên lặng quan sát tình hình thay đổi thế nào đi.

- Ừ.
Triệu Tông Tích gật đầu, lời này không sai chút nào, bắt đầu từ bây giờ, bọn họ tốt nhất là im miệng đứng sang một bên….


Núi Ngưu Đầu cách mười lăm dặm về phía tây đê Thương Hồ ở Thiền Châu, đã biến thành bán đảo rồi, toàn bộ phía đông đã là cả một biển nước mênh mông, hoàn toàn nhấn chìm đường sông đê Thương Hồ.

Chiều hôm qua, dưới sự chỉ huy của quan viên trị thủy, chỗ vỡ Thương Hồ đã miễn cưỡng được đắp lại. Ban đầu mọi thứ đều bình thường, lượng nước dư ra đều bị sông Lục Tháp đưa đi, Hoàng Hà chịu sự điều khiển của con người mà chuyển hướng chảy về phía đông.

Thế mà chỉ qua mấy canh giờ, sắc trời vừa chập tối, đột nhiên nước trong lòng sông đột nhiên dâng cao, không thể ngăn chặn, cơn hồng thủy cuồn cuộn chảy ngược về, Thương Hồ vừa được đắp lại không lâu, ngay cả dân công và binh lính cũng không kịp trở tay. Lúc bờ đê bị sạt xuống, liền bị sụp đổ hoàn toàn, hơn một ngàn mạng người, không tính đến vật chất, chớp mắt đã bị cơn hồng thủy nuốt gọn.

Khi Triệu Doãn Bật và Văn Ngạn Bác đến, chỉ có thể đứng trên đỉnh núi Ngưu Đầu nhìn về phía xa xa.

Triệu Doãn Bật nhìn sắc mặt xanh mét của Văn Ngạn Bác, lại nhìn quan viên thủy lợi câm như hến, duỗi thẳng lưng nói:
- Lớn tuổi rồi, suốt đêm chạy đến đây chịu không nổi nữa. Tiểu vương đi chợp mắt chốc lát trước, ở đây giao cho tướng công vậy.

Văn Ngạn Bác cảm kích ôm quyền thi lễ, cái này là Bắc Hải quận vương, người ta đang cho mình cơ hội để giải quyết tốt hậu quả.

Đợi Triệu Doãn Bật vừa đi khỏi, ông ta không hề nhìn đến quan thủy lợi một cái, cũng trực tiếp trở về lều của mình.

Mấy quan thủy lợi, toàn bộ nhìn về hướng Điện Trung Thừa, số đông đề cử Hà Cừ Ti Lý Trọng Xương, ý rất rõ ràng, y là người khởi xướng kiêm tổng chỉ huy quân, lúc này đương nhiên phải vào trước để tướng công xả giận.

Lý Trọng Xương tự biết đuối lí, cũng không nói gì, ủ rủ chui vào lều.

Chỉ thấy Văn Ngạn Bác ngồi trên ghế xếp, hai mắt khép hờ.

Lý Trọng Xương cuối người thật thấp, Văn Ngạn Bác như không nhìn thấy, cũng không để ý đến.

- Hạ quan xin lỗi tướng công.
Lý Trọng Xương giọng khản đặc nói.

Văn Ngạn Bác vẫn khép hờ mắt, không nhìn ra chút biểu cảm gì trên khuôn mặt gầy gò, lộ rõ góc cạnh.

- Thuộc hạ không phải xuất thân là tiến sĩ, dựa vào công lao đời trước, làm một chức quan tép riu, nếu không phải là tướng công đề bạt, thuộc hạ chắc chắn không có ngày hôm nay. Một năm hơn này, tướng công chịu biết bao áp lực ủng hộ thuộc hạ, trong lòng thuộc hạ hiểu rõ, luôn nghĩ phải báo ân tri ngộ của tướng công.
Lý Trọng Xương nói dứt, hai hàng nước mắt chảy xuống:
- Chúng thuộc hạ vội hoàn tất kì hạn của công trình, cố ý trốn tránh không tiếp thánh chỉ, quả thật là muốn dùng sự thật để chứng minh, ngăn chặn miệng lưỡi của đám người nghi ngờ, chất vấn đó.

Văn Ngạn Bác lúc này mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt pha lẫn lạnh lẽo cùng xa lạ, nhưng vẫn không mở miệng.

Lý Trọng Xương tháo mũ ô sa trên đầu, hai tay dâng đến trước mặt ông ta, kèm theo tiếng khóc nức nở, nói:
-Tiền đồ này là tướng công cho thuộc hạ, bây giờ, thuộc hạ trả lại tướng công. Tội gì cũng do thuộc hạ gánh, cho dù là mất đầu, thuộc hạ cũng nhận rồi, tuyệt đối không một câu liên lụy đến tướng công!

Một câu này, làm cho đầu mày Văn Ngạn Bác giật lên một chút, ông ta đưa tay ra.

Lý Trọng Xương vội vàng đưa ô sa về phía trước, ai ngờ ông ta lại lướt qua ô sa, ‘bốp’ một tiếng, Văn Ngạn Bác tát một cái thật mạnh trên mặt y.

Lý Trọng Xương bị tát đến mờ mịt, bưng chỗ đau nhức bên má, kinh sợ nhìn Văn Ngạn Bác.

- Vô pháp vô thiên!
Âm thanh của Văn Ngạn Bác rất trầm, thấp, biểu hiện phẫn nộ và đau xót:
- Chuyện lớn như vậy lại dám giấu ta, không ngờ dám không tiếp thánh chỉ, không ngờ muốn gạo nấu thành cơm! Ngươi có biết nước trong triều đình bao sâu không, còn không liên lụy đến ta! Khắp thiên hạ này ai mà không biết ngươi là người của ta!

- Thuộc hạ không muốn giấu tướng công, càng không muốn có lỗi với tướng công…chỉ là….
Lý Trọng Xương khóc nức nở nói:
- Đám người thuộc hạ, từ khi năm ngoái được phái đi thi công ở con sông đến giờ, một khoảng thời gian dài, ăn ở đều tại bờ đê, bận rộn cả một năm, ngay cả tết cũng không về nhà, vắt mọi tâm sức làm việc ngày đêm, cuối cùng chỉ còn bước duy nhất thì đại công cáo thành rồi…Như vậy bảo chúng thuộc hạ dừng lại, chúng thuộc hạ quả thật không thể đồng ý!

- Vậy là đúng rồi!
Văn Ngạn Bác đau đớn vô cùng nói:
- Xét đến cùng, vẫn là không thể xin lỗi bản thân mình!
Nói dứt, ông ta thở dài một hơi, nói:
- Lão phu làm sao không tiếc nuối chứ? Nếu sớm bảo các ngươi đình công thì sao có sự việc ngày hôm nay….

- Tướng công…
Lý Trọng Xương ngẩn đầu lên.

-….
Văn Ngạn Bác khoát tay, âm thanh bình tĩnh nói:
- Bây giờ, nói gì cũng muộn rồi, các ngươi cũng không dễ chịu gì, trở về nghỉ ngơi đàng hoàng đi.

- Tướng công…
Lý Trọng Xương trông mong nhìn ông ta nói:
- Chúng thuộc hạ sẽ bị lưu đày chứ?
Quan viên Đại Tống không lo lắng mình sẽ chết, nhưng trên đời này, có sự trừng phạt còn khó chịu hơn cái chết…lưu đày nơi hoang dã là một loại trong đó.

- Các ngươi không phải không nhận được thánh chỉ chứ?
Văn Ngạn Bác mặt không chút biểu cảm gì, nói:
- Cứ nắm chặt lấy điều đó, đừng hé miệng ra, những việc khác giao cho lão phu xử lí.


Trở về thành Khai Phong, giao mấy tên quan lo việc thủy lợi cho Pháp ti trông quản, Văn Ngạn Bác tiến cung diện thánh, ai ngờ rằng hoàng thượng chỉ để Triệu Doãn Bật vào, nói tướng công công vụ bận rộn, vẫn là nhanh chóng quay về xử lí đi.

Sắc mặt Văn Ngạn Bác trắng bệch, Triệu Doãn Bật nhìn ông ta, an ủi nói:
- Tướng công cứ về đi, ta sẽ tự nói giúp ông.

- Đa tạ vương gia.
Văn Ngạn Bác khom người, đợi Triệu Doãn Bật bước vào cửa cung, ông ta mới kéo lê bước chân nặng nề, trở về Đông phủ Chánh sự đường.

Trong Chánh sự đường, một vị tể tướng khác – Phú Bật, nhìn thấy ông ta quay về, cho người bưng một chén canh gừng nóng lên, để Văn Ngạn Bác làm ấm người. Sau đó ra hiệu cho nô tài hai bên lui xuống.

Văn Ngạn Bác uống chén canh gừng nóng hổi, nhưng vẫn cảm thấy cả người rét lạnh. Đã thành ra thế này, không cần Cổ Xương Triều nã pháo, đám Ngự sử đài, các Ngôn quan của Tri Gián viện đó sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Phỏng chừng sáng ngày mai, tấu chương yêu cầu trừng phạt những người có liên quan sẽ bay đến tới tấp như tuyết.

Phú Bật cũng buồn phiền vô cùng, phí biết bao nhiêu sức lực. Cực lực bác bỏ ý kiến của mọi người, ngay cả Đại nội, hoàng hậu, lão hữu Âu Dương Tu cũng đều đắc tội, còn mang tiếng cố chấp, mua chuộc, vậy mà lại được kết quả thế này.

Nhưng mà có thể oán ai chứ?

Khi trong lòng Phú Bật đang ảo não vô cùng, Văn Ngạn Bác ngẩng đầu nói:
- Ngạn Quốc huynh, phải cùng vượt qua hiểm nguy!

- Điều đó là đương nhiên.
Phú Bật gật đầu, sắc mặt phức tạp nói:
- Thật hối hận đã không nghe lời của Âu Dương Vĩnh Thúc.

- Huynh ngay bây giờ đi tìm Âu Dương Vĩnh Thúc.
Văn Ngạn Bác nghiêm mặt nói:
- Tuyệt đối đừng để ông ta mở lời chỉ trích, chỉ cần ông ta có thể trầm mặc thì không có gì phải sợ.

- Cái này, có thể, ông ta là một quân tử, sẽ không giậu đổ bìm leo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện