Không nói đến tâm trạng La khoa trưởng không hiểu, Tô Vũ ngừng hô hoán, cũng kinh ngạc không thôi.
Những người trước coi thường sau cung kính thì nàng thấy nhiều rồi, nhưng giống như Liễu tiên sinh từ sau cung kính đến nén giận, còn nhanh hơn ăn một cái tát. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy. Ngoài ra, bởi vì chuyện mới vừa rồi, sự thần bí của Mạc Ngôn lại được nghiệm chứng, điều này làm cho ý niệm trong đầu trong nội tâm nàng càng mãnh liệt...
Tô Vũ tuy rằng không phát hiện thấy Mạc Ngôn ra tay, nhưng trong biểu hiện bình thản lúc sau của Mạc Ngôn ẩn chứa lạnh lùng, nàng thấy, thật sự là hắn coi thường tình cảm... Chu Hiến Dữu bá đạo, nhưng tâm tính càng nhiều là phong cách thượng lưu, mà Mạc Ngôn bá đạo, thì thể hiện ở sức mạnh và tính không thể đoán trước. Từ kinh hãi Tô Vũ chầm chậm định thần lại, luôn luôn si ngốc nhìn Mạc Ngôn, đã cảm thấy người đàn ông khêu gợi như thế, lão nương bất chấp hắn như thế nào, thật sự là chết cũng sẽ không buông...
La khoa trưởng tâm trạng không hiểu, ở trong lòng Tô Vũ phát ra si mê, mà Mạc Ngôn đối mặt cái đề nghị gọi là 'Dừng ở đây' của Liễu tiên sinh đưa ra, thì chỉ nhún vai, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.
Liễu tiên sinh thấy Mạc Ngôn có vẻ chấp nhận đề nghị của mình, vội vàng nói với lão Tam:
- Còn thất thần làm cái gì? Nhanh chóng mang lão Tứ đi bệnh viện... hai người các cậu, chỉ biết gây phiền toái cho tôi.
Trong giọng nói, hồn nhiên quên mình mới là người khởi xướng yêu cầu cần kiểm tra túi hành lý của Mạc Ngôn.
Lão Tam vẻ mặt hung tợn, nhưng rất sợ hãi Liễu tiên sinh, hung hăng trừng mắt với Mạc Ngôn, sau đó dìu dắt lão Tứ đang khóc cha gọi mẹ ra khỏi phòng khách...
- La tiên sinh, một chút hiểu lầm nhỏ thì cho qua đi.
Liễu tiên sinh cười nói:
- Anh xem, tiếp theo chúng ta có phải là nói chuyện nhà này hay không?
La khoa trưởng ngẩn ra, nói :
- Ông …ông còn tính mua này nhà?
Liễu tiên sinh cười nói:
- Đây là đương nhiên, nếu không tôi tới nơi này làm cái gì?
Nói xong, hắn mở túi ra, lấy ra một cái phong bì căng phồng, nói :
- La tiên sinh, đây là năm vạn đồng còn lại, mời cậu cất kỹ. Mặt khác, bởi vì một chút không thoải mái vừa rồi, tôi sẽ đưa thêm năm nghìn đồng, gọi là bồi thường mọi người. Cũng hi vọng mọi người từ nay về sau có thể kết giao bằng hữu...
Hắn nóng lòng quyết định cho xong chuyện, cũng không dám trì hoãn, trực tiếp lấy tiền nói chuyện. Năm nghìn đồng ngoài định mức này nói là bời thường mọi người, kỳ thật chính là cho Mạc Ngôn, hi vọng người thấy không rõ sâu cạn này cầm tiền sớm cút đi.
Khóe miệng La khoa trưởng nhếch lên, nói thực ra, hắn rất muốn nhận năm vạn đồng này, nhưng nghĩ đến họ Liễu này cũng không phải là người lương thiện, trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Mạc Ngôn cũng cười khuyên nhủ:
- La khoa, tiền này không kiếm cũng không nên, cầm đi...
Hắn nói như vậy, thực sự không phải là rộng lượng, mà là trong lòng đã hạ quyết tâm, dứt khoát cho phép họ Liễu này vào ở tiểu viện số 36 này, nhìn xem người này rốt cuộc đang mưu đồ những thứ gì...
Quay chung quanh tiểu viện 36 có rất nhiều chuyện ly kỳ, theo hắn biết, còn có người chết. Nói thực ra, Mạc Ngôn còn thật là hiếu kỳ đối với chuyện này. Một mặt, hắn mơ hồ có chút suy đoán đối với chuyện này, cảm thấy được chuyện nơi này cùng con ma trong Núi Hồ Lô kia không thể không liên quan.
Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy được, sự tình hẳn là càng thêm phức tạp hơn so với chính mình suy đoán. Con ma trong Núi Hồ Lô kia ở trong mắt người miền núi là 'Tiên', không chỉ có chưa từng hại người, lại thường thường làm chút việc thiện. Nhưng là ở tiểu viện 36, con ma này cơ hồ lại thành người phát ngôn của tử thần, phàm là người vào ở, không phải chết không hiểu nguyên nhân, thì cũng là sợ tới mức tè ra quần mà đi...
Trong chuyện này khẳng định có cái gì hắn không biết.
Mặt khác, Mạc Ngôn rất tò mò, họ Liễu này đến đây dựa vào cái gì, lại có thể dám coi thường ác danh tiểu viện 36 này, khăng khăng muốn vào ở nơi này.
Là bởi vì trong viện này có giấu bảo bối gì chính mình không phát hiện sao, hay là căn bản chính là hướng về phía con ma kia mà tới đây?
Đối với chuyện lần này, Mạc Ngôn tràn ngập tò mò trong lòng...
Nhưng mà, thế sự vô thường, hắn ở đây mà duy nghĩ, cũng không ngờ Tô Vũ lúc này đứng dậy, trực tiếp dập nát 'Âm mưu' của hắn.
- Hai vị tiên sinh, mọi người đang thảo luận chuyện giao dịch về nhà này sao?
Tô Vũ lúc này đã khôi phục bình thường, cười dài hỏi.
Liễu tiên sinh nho nhã lễ độ cười hỏi:
- Vị tiểu thư này, cô có vấn đề gì sao?
Tô Vũ cười nói:
- Có một vấn đề nhỏ... Tôi muốn hỏi các vị, các vị ở trong này nghiêm trang thảo luận giao dịch căn nhà này, có hỏi qua chủ nhà thực sụ hay không ?
Lời kia vừa thốt ra, La khoa trưởng cùng Liễu tiên sinh đều không hiểu ra sao cả, mà Mạc Ngôn thì dường như nghe ra vài thứ gì.
Hắn chú ý thấy, Tô Vũ dùng từ là "chủ nhà thực sự" !
Liễu tiên sinh cau mày nói:
- Chủ nhà ở châu Úc, chuyện giao dịch, ông ta đã trao quyền cho vị La tiên sinh này, có vấn đề gì sao?
- Thật xin lỗi, ông nói chuyện này đã là quá khứ!
Tô Vũ lấy túi văn kiện trên bàn trà ra, rút ra vài bản sao chép, nói :
- Đại khái là từ ngày hôm qua, ông chủ cũ của tôi đã mua căn nhà này. Các vị, các vị có thể nhìn một chút những văn kiện này, nó có thể chứng minh tôi cũng không phải là nói dối. Đương nhiên, các vị cũng có thể gọi điện thoại cho Tất tiên sinh tại châu Úc...
Nghe vậy, La khoa trưởng trợn mắt há hốc mồm, mà sắc mặt Liễu tiên sinh cũng nhanh chóng chuyển sang âm u...
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nhíu mày, nói :
- Tô Vũ, rốt cuộc sao lại thế này?
Trong âm thanh của hắn lộ ra chút hờn giận, hắn không thích người khác can thiệp cuộc sống của mình, nhất là trong tình huống chính mình không biết rõ.
Đối mặt câu hỏi của Mạc Ngôn, Tô Vũ có vô số cớ có thể qua mặt, nhưng nàng biết, mặt đối với ông chủ mới của chính mình, tốt nhất vẫn là nói thật.
- Thật có lỗi, ông chủ, tôi biết anh thực thích căn nhà này, cho nên mới tự tiện đưa ý kiến, hội báo chuyện này cho Chu tiên sinh.
Nàng cũng không giải thích quá nhiều, chỉ dùng lời nói nhỏ nhẹ trả lời lý do là Mạc Ngôn thực thích chỗ này, giọng điệu giản dị cùng thái độ dịu dàng này làm cho không người nào có thể giận được.
Mạc Ngôn không khỏi cười khổ, hắn có thể nói cái gì?
Chỉ trích Tô Vũ tự tiện báo cáo? Điều này nhiều ít có chút giống chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn được lòng tốt của người ta.
Nói đi nói lại, căn nhà này nói đến cùng là Chu Hiến Dữu mua, người ta lại không ép buộc ngươi vào ở, ngươi già mồm cãi láo cái gì?
Nghĩ đến đây, Mạc Ngôn cảm giác mình thật sự là không còn lời nào để nói, thở dài, nói với Tô Vũ:
- Con gái quá thông minh không phải chuyện tốt... Nhưng có một điều cô nói đúng, thật sự tôi rất thích nơi này, cho nên, cám ơn cô!