Tô Vũ đem tư liệu ra, Liễu tiên sinh không còn nói gì được, chỉ nói vài câu vô nghĩa sau đó rời khỏi tiểu viện số 36. Đương nhiên, trước khi đi, hắn cầm lại năm vạn đồng tiền dự chi cho La khoa trưởng.
Thực sự không phải là Liễu tiên sinh không muốn làm gì, mà là ván đã đóng thuyền, dù thế nào nói thêm cũng là vô sự vô bổ.
Còn nữa, thân thế Mạc Ngôn cũng làm cho hắn sinh lòng bất an và kiêng kị. Hắn xem ra, người có thể trong vòng hai mươi bốn giờ tìm được chủ nhà ở châu Úc xa xôi, rồi mua lại tiểu viện số 36 này, người có năng lực như vậy ít nhất là chính mình không bì kịp.
- Người này rốt cuộc là bối cảnh gì? La béo không phải nói, hắn chỉ là người mới từ chức lái xe sao?
Đi ra khỏi nhà số 36, sắc mặt Liễu tiên sinh âm trầm, trăm mối trong lòng vẫn không có cách giải.
Trên thực tế, nếu không phải tin lời nói của La khoa trưởng, nghĩ rằng Mạc Ngôn chỉ là tài xế mới từ chức không chỗ ở, hắn cũng sẽ không kiêng sợ mà đi đòi kiểm tra túi hành lý của Mạc Ngôn.
- Thật sự là bước sai, một bước sai, cũng là mình quá để ý thứ trong viện đó ...
Liễu tiên sinh đi ra khỏi rừng cây, châm điếu thuốc, ở trong lòng tự tính đối sách.
Trong viện 36 này, hẳn là nhất định phải có, nếu không không thể phân trần với Thất gia. Nhưng tình huống lúc này, lại không cho phép hắn sử dụng thủ đoạn sức mạnh. Thân thủ của Mạc Ngôn cùng với bối cảnh khó lường, đều cho hắn áp lực rất lớn. Nếu cố dùng sức mạnh, phá hủy đại sự của Thất gia không nói, nói không chừng còn có thể dẫn tới phiền toái càng lớn hơn nữa... Dù sao thân phận của hắn không thể để lộ ra ngoài, bại lộ ra, cảnh sát thành phố Uyển Lăng thậm chí cả tỉnh A, nhất định giống như ngửi được mùi máu, hung tợn bổ nhào đến!
- Xem ra chỉ có thể thỉnh giáo Thất gia...
Liễu tiên sinh thở dài, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Liễu tiên sinh đi rồi, không khí trong phòng khách tuy rằng thoải mái hơn chút, nhưng trong sự thoải mái, cũng mang theo chút kỳ lạ.
La khoa trưởng nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, nhìn trái nhìn phải, lại không nói lời nào.
Mạc Ngôn bất đắc dĩ buông tay, nói :
- Anh không cần nhìn em như vậy, người mua nhà là bạn của em, cũng không phải em mà, hơn nữa em cũng vừa mới biết chuyện này.
Hắn biết La khoa trưởng suy nghĩ cái gì, nhưng thân phận của mình đúng là không tiện nói ra cho người ngoài. Trên thực tế, không chỉ có hắn, phàm là con cháu nhà thế gia bối cảnh giống hắn, ở bên ngoài đều cũng tìm cách che dấu thân phận chân thật của mình. Đây không chỉ liên quan đến an toàn bản thân, đồng thời đây cũng là quy tắc nhất định tuân thủ.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, phương diện an toàn tự nhiên không cần lo lắng, quy tắc hắn cũng không cần, chỉ đơn thuần là hắn không muốn làm cho thân phận bậc cha chú ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Lấy anh chàng La béo trước mắt mà nói, nếu hắn biết được thân phận thật của Mạc Ngôn, phản ứng đơn giản có hai loại, một là tôn kính mà không thể gần gũi, hai là liều mạng nịnh bợ. Nhưng bất luận là thái độ nào, hắn đều tuyệt đối sẽ không tiếp tục giống như trước, không kiêng sợ gì cùng Mạc Ngôn uống rượu khoác lác, tán gẫu về con gái.
Mỗi người đều có quan hệ xã giao của mình, khoa trưởng có thể cùng lái xe uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng vĩnh viễn cũng không thể cùng người như Chu Hiến Dữu, như ngọn núi nhỏ, ngồi ngang hàng luận bàn. Từ cái vòng luẩn quẩn này nhảy đến cái vòng luẩn quẩn khác, thường thường cũng có ý nghĩa là thân phận thay đổi. Cũng như ngày nào đó trong tương lai, khi La khoa trưởng thăng chức thành viện trưởng, bàn rượu của hắn, sẽ không còn thấy được bóng dáng người tài xế như Mạc Ngôn.
Đối mặt lời giải thích của Mạc Ngôn, trong lòng La khoa trưởng không phải quá tin tưởng, nhưng không ngốc đến mức cố tìm cái hỏi.
Bất kể như thế nào, Mạc Ngôn dù sao cũng đã cho hắn câu giải thích, điều này làm cho hắn thấy thư thái hơn.
Lòng người thường thường chính là kỳ quái ở chỗ này, nếu Mạc Ngôn vẫn là vị tài xế, La khoa trưởng nhất định sẽ yêu cầu giải thích càng thêm rõ ràng. Nhưng hiện tại, bởi vì bối cảnh nhìn không thấu của Mạc Ngôn đó, La khoa trưởng ngược lại không muốn biết nhiều, hắn xem ra, người ta làm như vậy tất nhiên là có khổ tâm riêng, đồng thời cũng là biểu hiện coi mình thành bạn bè.
La khoa trưởng tự vấn lòng, Mạc Ngôn nếu thật là lộ ra thân phận không tưởng tượng được, ngươi còn dám cùng hắn kết bạn sao?
Cái gọi là muốn tự hồ đồ, chính là như thế .
Trên đời này không có ai là quá ngốc, Liễu tiên sinh có thể nhìn ra gì đó, La khoa trưởng tự nhiên cũng có thể nhìn ra. Nếu không biết điều cố hỏi thêm, người khác khó xử, đồng thời mình cũng có thể mất đi người bằng hữu kiêm chỗ dựa vững chắc.
- Cậu ít nhất còn được bồi thường rượu!
La khoa trưởng thực nghiêm túc nói:
- Mười vạn đồng cứ như vậy bay mất, cậu phải bồi thường tôi!
Mạc Ngôn cười nói:
- Nói thực ra, hẳn là người mời rượu chính là anh. La khoa trưởng, vị Liễu tiên sinh này không phải là cái loại người gì tốt, anh không lẽ không nhìn thấy?
La khoa trưởng cười khổ nói:
- Tôi cũng không phải mù, như thế nào không nhìn thấy? Tôi thấy rõ rồi, bọn họ muốn mua tiểu viện này hơn phân nửa là lấy cái cớ, nói không chừng có chủ ý xấu ... cậu cảm thấy được, bọn họ có thể là nghiên cứu địa hình hay không? Cậu xem, kề bên nhà này kẻ có tiền không cần dùng nhiều lắm, tùy tiện lôi người đi đường ít nhất cũng là phú ông có ngàn vạn. Cậu cảm thấy được, những tên này có thể là bọn cướp hay không?
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Cũng có thể, nhưng nếu thật là bọn cướp, trái lại chúng ta không có chuyện gì, anh nói đúng không?
La khoa trưởng cười dài nói:
- Đúng vậy, hai ta là kẻ nghèo hàn thì tốt rồi, nếu thật là bị trói đi, bọn họ nói không chừng còn phải cho chúng ta phí ăn uống ...
Hai người tự giễu cười, La khoa trưởng ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn là có chút tiếc nuối, đây chính là mười vạn mà!
Tại lúc này, Tô Vũ nhẹ nhàng đi tới, khẽ cười với La khoa trưởng, nói :
- La tiên sinh, tôi có vài đồ vật cần giao cho anh!
La khoa trưởng ngạc nhiên nói:
- Có cái gì cần giao cho tôi ?
Tô Vũ cười lấy ra tờ chi phiếu, nói :
- La tiên sinh, đây là tiền của anh, trong đó tiền chủ nhà bên châu Úc, Tất tiên sinh chuyển giao cho chúng tôi, ông ấy còn nhờ chúng tôi chuyển lời cảm ơn với anh, cảm tạ anh mấy năm nay chăm sóc căn nhà này, có cơ hội, ông ấy còn muốn mời anh đến châu Úc làm khách. Cái khác, là chủ nhà mới chi phí tin tức, dù sao anh ta có thể mua được nhà này, cũng là gián tiếp lấy được tin tức từ đây!
La khoa trưởng nghe vậy, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, còn có loại chuyện tốt này?
Hắn run rẩy tiếp nhận chi phiếu nhìn qua, lập tức mặt mày hớn hở...
Mười vạn!
Này chính là may mắn chỉ có trong truyền thuyết!
Mạc Ngôn cũng tò mò đưa mắt nhìn con số trên chi phiếu, lập tức cười nói:
- La khoa trưởng, rượu này là anh mời rồi!
La khoa trưởng cười, thịt béo trên mặt híp vào, nói :
- Không vấn đề, buổi trưa chúng ta đến Tụ Tiên Lâu, hải sản tùy cậu chọn!
Mạc Ngôn cười nói:
- Vậy quá phô trương , ăn ở nơi đó, bằng với phí ăn uống một tháng của em đấy. Nếu là anh thật có tâm, còn không bằng chia cho em, em đang nghèo lắm đây!
La khoa trưởng ha ha cười, nói :
- Tôi cũng không phải là mời mình cậu, còn có Tô tiểu thư chứ. Tôi có thể có được chi phiếu nỳa, cũng là nhờ phúc của Tô tiểu thư, cho dù là hải sản, không tính cái gì.
Cơm trưa ăn mất hai giờ, sau khi cơm nước xong, La khoa trưởng đã đi ngân hàng, Mạc Ngôn về tiểu viện số 36, Tô Vũ cũng theo lại đây.
Đứng ở trước viện, Mạc Ngôn nhìn chăm chú vào tiểu viện này, lần thứ 2 phát ra từ nội tâm ý muốn mua nơi này...
Nhìn hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi:
- Chu Hiến Dữu mua tiểu viện này mất bao nhiêu tiền?
Tô Vũ lắc lắc đầu, nói :
- Tôi cũng không phải rất rõ, nhưng theo tôi đoán, có lẽ không ít hơn bảy trăm vạn.
Bảy trăm vạn... Mạc Ngôn âm thầm lắc lắc đầu, nếu như không có khoản thu nhập thêm, dựa vào thù lao mà công ty Phương Chính trả, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thể chính thức có được nhà này.
Hắn sở dĩ sinh ra ý niệm mua lại nơi này, là bởi vì hắn thật sự thực thích nó. Tiếp theo, hắn không muốn người khác can thiệp cuộc sống của mình. Mạc Ngôn rất rõ ràng, sở dĩ Chu Hiến Dữu mua nơi này, thực sự không phải là quan hệ của hắn với mình tốt đến cỡ đó, mà là Chu Hiến Dữu muốn chính mình thành người trong phe cánh. Ở trong mắt Chu Hiến Dữu, từ khi ra đời, bởi vì thân tình và huyết mạch, họ Chu và họ Mạc còn có loại thỏa ước trời sinh. Chăm sóc lẫn nhau, nhưng là bổn phận mà thôi, hoàn toàn không quan hệ đến chuyện giữa hai người thân cận hay không.
Nói ngắn gọn, Mạc Ngôn nếu là hơn người, hắn họ Chu trên thể diện cũng bình thường. Quan trọng nhất là, chuyện này hắn không biết thì thôi, nếu đã biết, như vậy nhất định phải đứng ra, nếu không, sự tình rơi vào tay trưởng bối Chu gia hoặc là trong tai Mạc gia, ấn tượng của hắn tất nhiên sẽ bị đả kích...