Thiên Huyên ngập ngừng trước cổng Mai Lâm Các, dẫu là tẩm cung bản thân, nàng thật sự cũng không dám bước vào, giờ khắc này có lẽ Lý Tiên Lạc đã đợi sẵn nơi chính điện. Mười năm qua, nàng chưa từng đi lệch ra khỏi kế hoạch hắn, hiện tại, nàng lại dám dụng binh đi cứu kẻ thù.
Hạ phong nửa đêm lồng lộng qua từng tán cây xào xạc, Thiên Huyên hít một hơi sâu, khí lạnh ngập phổi, nàng siết chặt tay lấy hết can đảm đối diện.
Chính điện quả thật vẫn còn rực rỡ ánh nến, dạ đăng bốn bề sáng như ban ngày, bạch y nam tử gối đầu vào tay, nhắm mắt dưỡng thần, trên gương mặt hắn một chút nộ khí cũng không hiện hữu.
Lý Tiên Lạc hơi nhếch môi, thanh âm lạnh lẽo vang vang giữa tịch mịch không gian:
- Đã trở về? Y không giữ muội lại?
Thiên Huyên theo bản năng lùi lại, nhược lăng thủ sẵn giữa ống tay, Lý Tiên Lạc chậm rãi ra cửa lớn, điệu cười thấu xương:
- Muội không chỉ phản bội ta, muội còn là tội nhân phản quốc! Muội trước mặt liệt tổ liệt tông, trước bài vị mẫu thân sẽ sám hối thế nào?
Thiên Huyên hời hợt cười, lời này hắn đã cùng nàng nói hàng ngàn lần, mẫu thân có thật sẽ trách cứ nàng:
- Muội nghĩ mẫu phi có lẽ mong muốn muội hạnh phúc...
Lý Tiên Lạc hừ một tiếng, không lưu tình tát mạnh vào gương mặt Thiên Huyên, nàng gục xuống nền đá lạnh, giáp bào leng keng va chạm.
- Ngoan cố! Đem triều quân giúp đỡ một kẻ lưu vong, không phải khờ dại chính là ngu dốt!
Thiên Huyên đứng bật dậy, mắt hạnh lưu thủy đỏ ngầu gân máu:
- Lý Tiên Lạc, vì một lời thề của mẫu thân, muội cái gì cũng không tiếc, hi sinh thân phận Công chúa đầu đến một gia tộc dị quốc, lại làm cung nữ hầu hạ người khác! Muội vì huynh đã bao lần vào sinh ra tử, bao lần thương tổn thân mình? Muội tự hỏi mẫu phi có thật muốn nữ nhi người khổ sở như vậy?
Lý Tiên Lạc một câu cũng chẳng đáp, tàn độc rút nhược tiên, chẳng kịp để Thiên Huyên né tránh, cứ thế như trút như mưa lên người nàng. Thiên Huyên nín thở, đếm từng vết roi một, bởi vì nàng khoác giáp bào, nên đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Lý Tiên Lạc đương nhiên nhận ra, hắn cười lạnh, ra hiệu hai nữ thuộc hạ giữ chặt Thiên Huyên lại, tự tay lột sạch ngoại trang nàng. Thiên Huyên vùng vẫy trong hốt hoảng bất lực:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Tiên Lạc gằn từng tiếng một:
- Dạy dỗ muội!
Giáp phục bị vứt bỏ trên nền đất, cả người nàng mỏng manh trung y lụa đỏ nhợt nhạt. Lý Tiên Lạc khẽ môi cười, giằng dây thừng trong tay:
- Biểu muội, lần này muội phải ghi nhớ đâu là địch đâu là thù đâu là thân nhân!
Dây thừng trói lấy thân thể Thiên Huyên, lại treo nàng lên xà nhà, Lý Tiên Lạc mím môi, roi da gõ vang trên nền đất, bụi bay mù mịt, Thiên Huyên nhắm mắt, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Chát!"
Máu ứa ra thấm qua y phục theo dấu roi hằn rách da thịt, Thiên Huyên run rẩy cắn môi. Lý Tiên Lạc không để đau đớn trôi qua nhanh chóng, liên tục quật mạnh xuống người nàng. Thiên Huyên nghe ấm nóng một dòng tràn xuống chân, cả người nàng mơ hồ huyết nhục.
Lý Tiên Lạc vỗ vỗ vai cổ có chút mỏi, nhàn nhạt:
- Khá lắm! Muội đã nhận sai!
Thiên Huyên bệch bạc làn môi, không thể cử động nổi:
- Không!
Lý Tiên Lạc cau hẹp hàng mày, trong mắt ẩn ẩn thống khổ cùng xót xa:
- Vẫn ngoan cố?
Hai nữ hắc y nâng đôi chân Thiên Huyên lên, Lý Tiên Lạc ve vuốt lòng bàn chân mềm mại nõn nà, bất ngờ quật mạnh nhược tiên vào đó, Thiên Huyên không thảng thốt cắn môi, nghe máu tanh hòa vào khoang miệng.
Mờ sáng.
Lý Tiên Lạc rời Mai Lâm Các chuẩn bị thiết triều, tẩm cung yên ắng như tờ, hừng đông le lói ửng hồng.
Thiên Huyên nhìn qua khe cửa hẹp, trung y thấm đẫm huyết tinh, máu còn nhỏ từng giọt lên sàn đá lạnh. Hai tay vẫn bị trói gô treo lơ lửng, đôi chân nát nhừ, mà khắp người dấu roi không thể đếm hết. Nàng nghe người âm ấm sốt, cổ họng đau rát và khản đặc. Thiên Huyên mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Nữ nhân Mạt Quốc không giống như trung nguyên, không đợi gả cho người. Lý Tiên Lạc khinh thị người Mạt Quốc, nhưng hắn có hiểu, nàng cũng mang một nửa huyết thống Mạt Quốc, sinh trưởng thảo nguyên, uống cùng một dòng nước.
Từ khi nàng biết nhớ, đến khi mẫu phi qua đời, Lý Tiên Lạc vẫn luôn là hài tử được thương yêu nhất, bảo bọc nhất, nàng luôn phải tôn kính với hắn, luôn phải nghe theo hắn. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được bản thân là Công chúa, còn hắn chỉ là thần tử.
Nàng ở Hãn Thành phụ vương còn chưa được gặp qua, hắn cũng không giúp đỡ, Đại Hoàng nữ chèn ép, hắn chưa từng ra mặt. Hắn có con đường riêng, có tính toán riêng, có cả sinh mệnh nàng.
Thiên Huyên không rõ bản thân đã ngất đi rồi tỉnh bao nhiêu lần, đầu óc mù mịt đến thảm hại. Cánh cửa lại mở, Lý Tiên Lạc đứng đó, thanh sạch cao quý, bạch y trắng không tì vết, đôi mắt không lẫn tạp chất nào.
Thiên Huyên liếm qua làn môi khô khốc:
- Nước! Cho muội nước!
Lý Tiên Lạc rót chén trà trên tay, tiến lại gần:
- Muội yêu y?
Thiên Huyên gật đầu, mắt vẫn không rời được chén trà kia.
Lý Tiên Lạc kiên nhẫn thêm một chút:
- Muội phải quên y! Muội có làm được không?
Thiên Huyên lắc đầu, như một con rối gỗ, không suy tính.
Lý Tiên Lạc ném ly trà vỡ tan hoang, nước trà thấm nhanh vào sàn đá lạnh, ánh mắt Thiên Huyên gần như cũng vỡ ra.
- Muội biết ta thuần phục ngựa thế nào không?
Thiên Huyên đột ngột cười, vô cảm:
- Muội biết...ngựa chỉ quy phục kẻ mạnh nhất...nhưng có những con ngựa yêu tự do...cho dù chết cũng không bị thuần...
Lý Tiên Lạc nâng roi da lên, chỉ là hắn chưa kịp đánh xuống, đã nghe âm u phảng phất không khí, kéo theo hạ phong thoang thoảng mùi hương tinh sạch, Lý Tiên Lạc lùi lại, Mai Lâm Các là nằm sâu trong Hãn thành, không dễ dàng gì có thể đột nhập, chỉ là tâm hắn vẫn không ngừng dao động, kẻ địch quá nhiều, vẫn nên đề phòng triệt để.
Tiếng cười nam tử lạnh lẽo thấu xương, mảnh huyết y thần thần bí bí lẩn khuất theo ánh trăng xanh xao cuối hạ. Lý Tiên Lạc hít một hơi sâu, Triệu Tử Đoạn, hắn vẫn chưa từng cùng y đối mặt giao chiến.
Đèn đuốc tẩm cung bỗng nhiên tắt ngấm, khói sương mờ mịt bao phủ. Trong bóng tối mờ mờ, Lý Tiên Lạc khựng người kinh hãi khi thấy huyết y nam tử thong thả giữa cửa lớn, gió thốc mái tóc đen huyền lướt nhanh thủy mâu trong suốt sâu thẳm vạn niên chi tỉnh.
- Tướng bang! Đã lâu không gặp!
Lý Tiên Lạc thu vũ khí vào tay, miễn cưỡng đáp lời:
- Không rõ Lang Vương điện hạ nửa đêm đột nhập Vương Cung là có ý đồ gì?
Triệu Tử Đoạn hời hợt điệu cười:
- Lang Vương? Lang Vương vốn dĩ đang lâm trọng bệnh phải tĩnh dưỡng ở Thần Đô, sao có thể đường đột xuất hiện! Bổn tọa vốn là người của Hãn cung, có thể không tại nơi này xuất hiện?
Lý Tiên Lạc híp mắt:
- Thiên Phạn! Ngươi là con hoang của Hoàng hậu, lại nghĩ bản thân chân chính Hoàng tộc?
Triệu Tử Đoạn tiến một bước, Lý Tiên Lạc lùi một bước, y cả cười:
- Nơi này, sớm muộn cũng là Hoàng cung Phạn triều, có gì không thể?
Lý Tiên Lạc bất thần vung nhược tiên, Triệu Tử Đoạn phi thân né tránh, lúc này người của hắn đã kịp châm lại nến, Triệu Tử Đoạn có thể nhìn rõ bộ dáng bi thảm của Thiên Huyên.
Y hơi nhếch môi, tim khẽ rung động:
- Tiểu miêu nhát chết này...
Triệu Tử Đoạn ôm lấy nữ nhân vào ngực, Liên Xà Nhuyễn kiếm cũng đã rút ra. Y không mấy khó khăn vô hiệu nhược tiên của Lý Tiên Lạc, biến mất trong đêm trường sâu thẳm.
Lý Tiên Lạc phất tay nhìn huyết y in bóng giữa nguyệt tinh rực rỡ, ngăn thuộc hạ đuổi theo, võ công của Triệu Tử Đoạn so với năm xưa đoạt mạng Lệnh Hồ Vương đã cao thâm hơn rất nhiều. Lệnh Hồ Vương để lại bí kíp, hắn mất trăm phương nghìn kế đoạt lấy, kể cả cử biểu muội giả trang, vẫn không thể có được. Hiện tại Triệu Tử Đoạn đã hóa giải độc dược, nếu quang minh chính đại giao chiến, sợ rằng không có cơ hội chiến thắng.
Biện Thành thê lương heo hút, mùa thu đến sớm hơn mọi năm, lá vàng đã rơi rụng từng cơn. Nắm mộ úa vàng chứa đựng xương cốt mới thu mình bé nhỏ trên đỉnh phù vân, cành phan lay lay hoang lạnh.
Triệu Tử Đoạn thả từng mảnh giấy tiền vàng bạc vào đống lửa, khói trắng mơ hồ cuốn theo tro bụi, Mộ Dung Tường Vân chậm rãi mài chu sa sẫm đỏ, nhìn chủ nhân ngậm hận ý viết tên Trần Khắc, đáy mắt hắn ẩn ẩn lệ nóng.
- Điện hạ...
Triệu Tử Đoạn lắc đầu đứng dậy, vấy rượu quanh huyệt mới:
- Hắn không hối hận, chúng ta cũng không nên vì hắn tiếc hận!
Mộ Dung Tường Vân thở dài, hắn không giống chủ nhân, không thể giấu được nỗi niềm. Trần Khắc đổi một mạng vì Lang Vương, cả đời này hắn không thể sánh được.
Tường Vân thắp ba nén hương trầm, cười buồn:
- Ngươi đến cùng vẫn là duy nhất tâm phúc của điện hạ...đừng lo lắng ta sẽ chiếm lấy nữa...
Mộ Dung Tường Vân nhìn chủ nhân cô độc hứng từng cơn gió lạnh, âm thầm thở dài, Thiên Huyên Công chúa sau bao ngày vẫn mê mê tỉnh tỉnh, Trần Khắc đã không còn, Lang Vương điện hạ chuyến đi này, mất mát quá nhiều, là sai hay đúng? ____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/ZddVPHVa2S
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Hạ phong nửa đêm lồng lộng qua từng tán cây xào xạc, Thiên Huyên hít một hơi sâu, khí lạnh ngập phổi, nàng siết chặt tay lấy hết can đảm đối diện.
Chính điện quả thật vẫn còn rực rỡ ánh nến, dạ đăng bốn bề sáng như ban ngày, bạch y nam tử gối đầu vào tay, nhắm mắt dưỡng thần, trên gương mặt hắn một chút nộ khí cũng không hiện hữu.
Lý Tiên Lạc hơi nhếch môi, thanh âm lạnh lẽo vang vang giữa tịch mịch không gian:
- Đã trở về? Y không giữ muội lại?
Thiên Huyên theo bản năng lùi lại, nhược lăng thủ sẵn giữa ống tay, Lý Tiên Lạc chậm rãi ra cửa lớn, điệu cười thấu xương:
- Muội không chỉ phản bội ta, muội còn là tội nhân phản quốc! Muội trước mặt liệt tổ liệt tông, trước bài vị mẫu thân sẽ sám hối thế nào?
Thiên Huyên hời hợt cười, lời này hắn đã cùng nàng nói hàng ngàn lần, mẫu thân có thật sẽ trách cứ nàng:
- Muội nghĩ mẫu phi có lẽ mong muốn muội hạnh phúc...
Lý Tiên Lạc hừ một tiếng, không lưu tình tát mạnh vào gương mặt Thiên Huyên, nàng gục xuống nền đá lạnh, giáp bào leng keng va chạm.
- Ngoan cố! Đem triều quân giúp đỡ một kẻ lưu vong, không phải khờ dại chính là ngu dốt!
Thiên Huyên đứng bật dậy, mắt hạnh lưu thủy đỏ ngầu gân máu:
- Lý Tiên Lạc, vì một lời thề của mẫu thân, muội cái gì cũng không tiếc, hi sinh thân phận Công chúa đầu đến một gia tộc dị quốc, lại làm cung nữ hầu hạ người khác! Muội vì huynh đã bao lần vào sinh ra tử, bao lần thương tổn thân mình? Muội tự hỏi mẫu phi có thật muốn nữ nhi người khổ sở như vậy?
Lý Tiên Lạc một câu cũng chẳng đáp, tàn độc rút nhược tiên, chẳng kịp để Thiên Huyên né tránh, cứ thế như trút như mưa lên người nàng. Thiên Huyên nín thở, đếm từng vết roi một, bởi vì nàng khoác giáp bào, nên đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Lý Tiên Lạc đương nhiên nhận ra, hắn cười lạnh, ra hiệu hai nữ thuộc hạ giữ chặt Thiên Huyên lại, tự tay lột sạch ngoại trang nàng. Thiên Huyên vùng vẫy trong hốt hoảng bất lực:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Tiên Lạc gằn từng tiếng một:
- Dạy dỗ muội!
Giáp phục bị vứt bỏ trên nền đất, cả người nàng mỏng manh trung y lụa đỏ nhợt nhạt. Lý Tiên Lạc khẽ môi cười, giằng dây thừng trong tay:
- Biểu muội, lần này muội phải ghi nhớ đâu là địch đâu là thù đâu là thân nhân!
Dây thừng trói lấy thân thể Thiên Huyên, lại treo nàng lên xà nhà, Lý Tiên Lạc mím môi, roi da gõ vang trên nền đất, bụi bay mù mịt, Thiên Huyên nhắm mắt, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Chát!"
Máu ứa ra thấm qua y phục theo dấu roi hằn rách da thịt, Thiên Huyên run rẩy cắn môi. Lý Tiên Lạc không để đau đớn trôi qua nhanh chóng, liên tục quật mạnh xuống người nàng. Thiên Huyên nghe ấm nóng một dòng tràn xuống chân, cả người nàng mơ hồ huyết nhục.
Lý Tiên Lạc vỗ vỗ vai cổ có chút mỏi, nhàn nhạt:
- Khá lắm! Muội đã nhận sai!
Thiên Huyên bệch bạc làn môi, không thể cử động nổi:
- Không!
Lý Tiên Lạc cau hẹp hàng mày, trong mắt ẩn ẩn thống khổ cùng xót xa:
- Vẫn ngoan cố?
Hai nữ hắc y nâng đôi chân Thiên Huyên lên, Lý Tiên Lạc ve vuốt lòng bàn chân mềm mại nõn nà, bất ngờ quật mạnh nhược tiên vào đó, Thiên Huyên không thảng thốt cắn môi, nghe máu tanh hòa vào khoang miệng.
Mờ sáng.
Lý Tiên Lạc rời Mai Lâm Các chuẩn bị thiết triều, tẩm cung yên ắng như tờ, hừng đông le lói ửng hồng.
Thiên Huyên nhìn qua khe cửa hẹp, trung y thấm đẫm huyết tinh, máu còn nhỏ từng giọt lên sàn đá lạnh. Hai tay vẫn bị trói gô treo lơ lửng, đôi chân nát nhừ, mà khắp người dấu roi không thể đếm hết. Nàng nghe người âm ấm sốt, cổ họng đau rát và khản đặc. Thiên Huyên mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Nữ nhân Mạt Quốc không giống như trung nguyên, không đợi gả cho người. Lý Tiên Lạc khinh thị người Mạt Quốc, nhưng hắn có hiểu, nàng cũng mang một nửa huyết thống Mạt Quốc, sinh trưởng thảo nguyên, uống cùng một dòng nước.
Từ khi nàng biết nhớ, đến khi mẫu phi qua đời, Lý Tiên Lạc vẫn luôn là hài tử được thương yêu nhất, bảo bọc nhất, nàng luôn phải tôn kính với hắn, luôn phải nghe theo hắn. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được bản thân là Công chúa, còn hắn chỉ là thần tử.
Nàng ở Hãn Thành phụ vương còn chưa được gặp qua, hắn cũng không giúp đỡ, Đại Hoàng nữ chèn ép, hắn chưa từng ra mặt. Hắn có con đường riêng, có tính toán riêng, có cả sinh mệnh nàng.
Thiên Huyên không rõ bản thân đã ngất đi rồi tỉnh bao nhiêu lần, đầu óc mù mịt đến thảm hại. Cánh cửa lại mở, Lý Tiên Lạc đứng đó, thanh sạch cao quý, bạch y trắng không tì vết, đôi mắt không lẫn tạp chất nào.
Thiên Huyên liếm qua làn môi khô khốc:
- Nước! Cho muội nước!
Lý Tiên Lạc rót chén trà trên tay, tiến lại gần:
- Muội yêu y?
Thiên Huyên gật đầu, mắt vẫn không rời được chén trà kia.
Lý Tiên Lạc kiên nhẫn thêm một chút:
- Muội phải quên y! Muội có làm được không?
Thiên Huyên lắc đầu, như một con rối gỗ, không suy tính.
Lý Tiên Lạc ném ly trà vỡ tan hoang, nước trà thấm nhanh vào sàn đá lạnh, ánh mắt Thiên Huyên gần như cũng vỡ ra.
- Muội biết ta thuần phục ngựa thế nào không?
Thiên Huyên đột ngột cười, vô cảm:
- Muội biết...ngựa chỉ quy phục kẻ mạnh nhất...nhưng có những con ngựa yêu tự do...cho dù chết cũng không bị thuần...
Lý Tiên Lạc nâng roi da lên, chỉ là hắn chưa kịp đánh xuống, đã nghe âm u phảng phất không khí, kéo theo hạ phong thoang thoảng mùi hương tinh sạch, Lý Tiên Lạc lùi lại, Mai Lâm Các là nằm sâu trong Hãn thành, không dễ dàng gì có thể đột nhập, chỉ là tâm hắn vẫn không ngừng dao động, kẻ địch quá nhiều, vẫn nên đề phòng triệt để.
Tiếng cười nam tử lạnh lẽo thấu xương, mảnh huyết y thần thần bí bí lẩn khuất theo ánh trăng xanh xao cuối hạ. Lý Tiên Lạc hít một hơi sâu, Triệu Tử Đoạn, hắn vẫn chưa từng cùng y đối mặt giao chiến.
Đèn đuốc tẩm cung bỗng nhiên tắt ngấm, khói sương mờ mịt bao phủ. Trong bóng tối mờ mờ, Lý Tiên Lạc khựng người kinh hãi khi thấy huyết y nam tử thong thả giữa cửa lớn, gió thốc mái tóc đen huyền lướt nhanh thủy mâu trong suốt sâu thẳm vạn niên chi tỉnh.
- Tướng bang! Đã lâu không gặp!
Lý Tiên Lạc thu vũ khí vào tay, miễn cưỡng đáp lời:
- Không rõ Lang Vương điện hạ nửa đêm đột nhập Vương Cung là có ý đồ gì?
Triệu Tử Đoạn hời hợt điệu cười:
- Lang Vương? Lang Vương vốn dĩ đang lâm trọng bệnh phải tĩnh dưỡng ở Thần Đô, sao có thể đường đột xuất hiện! Bổn tọa vốn là người của Hãn cung, có thể không tại nơi này xuất hiện?
Lý Tiên Lạc híp mắt:
- Thiên Phạn! Ngươi là con hoang của Hoàng hậu, lại nghĩ bản thân chân chính Hoàng tộc?
Triệu Tử Đoạn tiến một bước, Lý Tiên Lạc lùi một bước, y cả cười:
- Nơi này, sớm muộn cũng là Hoàng cung Phạn triều, có gì không thể?
Lý Tiên Lạc bất thần vung nhược tiên, Triệu Tử Đoạn phi thân né tránh, lúc này người của hắn đã kịp châm lại nến, Triệu Tử Đoạn có thể nhìn rõ bộ dáng bi thảm của Thiên Huyên.
Y hơi nhếch môi, tim khẽ rung động:
- Tiểu miêu nhát chết này...
Triệu Tử Đoạn ôm lấy nữ nhân vào ngực, Liên Xà Nhuyễn kiếm cũng đã rút ra. Y không mấy khó khăn vô hiệu nhược tiên của Lý Tiên Lạc, biến mất trong đêm trường sâu thẳm.
Lý Tiên Lạc phất tay nhìn huyết y in bóng giữa nguyệt tinh rực rỡ, ngăn thuộc hạ đuổi theo, võ công của Triệu Tử Đoạn so với năm xưa đoạt mạng Lệnh Hồ Vương đã cao thâm hơn rất nhiều. Lệnh Hồ Vương để lại bí kíp, hắn mất trăm phương nghìn kế đoạt lấy, kể cả cử biểu muội giả trang, vẫn không thể có được. Hiện tại Triệu Tử Đoạn đã hóa giải độc dược, nếu quang minh chính đại giao chiến, sợ rằng không có cơ hội chiến thắng.
Biện Thành thê lương heo hút, mùa thu đến sớm hơn mọi năm, lá vàng đã rơi rụng từng cơn. Nắm mộ úa vàng chứa đựng xương cốt mới thu mình bé nhỏ trên đỉnh phù vân, cành phan lay lay hoang lạnh.
Triệu Tử Đoạn thả từng mảnh giấy tiền vàng bạc vào đống lửa, khói trắng mơ hồ cuốn theo tro bụi, Mộ Dung Tường Vân chậm rãi mài chu sa sẫm đỏ, nhìn chủ nhân ngậm hận ý viết tên Trần Khắc, đáy mắt hắn ẩn ẩn lệ nóng.
- Điện hạ...
Triệu Tử Đoạn lắc đầu đứng dậy, vấy rượu quanh huyệt mới:
- Hắn không hối hận, chúng ta cũng không nên vì hắn tiếc hận!
Mộ Dung Tường Vân thở dài, hắn không giống chủ nhân, không thể giấu được nỗi niềm. Trần Khắc đổi một mạng vì Lang Vương, cả đời này hắn không thể sánh được.
Tường Vân thắp ba nén hương trầm, cười buồn:
- Ngươi đến cùng vẫn là duy nhất tâm phúc của điện hạ...đừng lo lắng ta sẽ chiếm lấy nữa...
Mộ Dung Tường Vân nhìn chủ nhân cô độc hứng từng cơn gió lạnh, âm thầm thở dài, Thiên Huyên Công chúa sau bao ngày vẫn mê mê tỉnh tỉnh, Trần Khắc đã không còn, Lang Vương điện hạ chuyến đi này, mất mát quá nhiều, là sai hay đúng? ____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/ZddVPHVa2S
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Danh sách chương